Chương 456: Đông chinh Nam Hải

Tử Dương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đài cầu mưa Long Vương điện này được xây dựng lại, vốn Long Vương điện trước kia đã bị lão Ngũ đốt trụi. Điện đường Long Vương điện được xây dựng lại khá nhỏ bé, bốn góc bệ đá trước điện là nơi tránh gió còn sót lại không ít hương tro, những thứ hương tro này là gió biển cuốn từ trong lư hương ra đấy. Như vậy có thể thấy, trước đây nơi này từng có pháp hội long trọng cầu mưa.

Lúc này trong Long Vương điện đang có người, xác thực là yêu quái thì đúng hơn. Yêu quái là cách gọi của thế nhân đối với dị loại thành tinh. Hai yêu quái trong Long Vương điện là hai Thủy tộc, một nam một nữ. Sau khi bốn người tới, hai Thủy tộc kia biến hoá ra nam nữ từ trong điện ra chào đón: “Phụng chỉ Long Vương, ở đây cung đón các vị.”

“Nhị vị vất vả.” Mạc Vấn chắp tay chào hai người.

“Trong điện đã chuẩn bị xong nước trà trái cây, các vị chân nhân đường xa đến, thỉnh vào tạm nghỉ.” Nam tử do thuỷ tộc biến hoá ra có tuổi lớn hơn, khoảng trên dưới năm mươi tuổi, tu vi người này không cạn, sau khi biến hóa thành người cũng không mang theo đặc thù bản thể, nhưng thông qua khí tức có thể cảm giác được gã là loài cá nào đó.

Bốn người lên tiếng cám ơn, cất bước tiến vào điện. Chỉ thấy trong điện đặt một bàn vuông cực to, trên bàn là các loại trái cây quý hiếm và đồ ăn đẹp đẽ, dưới bàn đặt hai cái bình cổ cao tinh xảo, trong đó chắc là rượu, bên cạnh cửa sổ hướng mặt trời đặt bốn cái giường. Lúc này trong điện đã đốt hương thơm, mùi hương thuần hậu tươi mát, tinh tế, chính là Long Tiên Hương. Tại thời điểm này thì vật này chính là hương liệu có tiền cũng khó cầu, có hiệu quả thanh tâm tỉnh trí, đứng đầu tứ hương, càng quý giá hơn so với Trầm Hương, Đàn Hương, Xạ Hương.

Lão Ngũ một đường bay về phía nam, phi thường khát nước, sau khi vào điện liền bước nhanh về hướng bàn vuông cầm một trái cây màu xanh lên ăn: “Ài, có bản lĩnh thì được ăn trái cây, không có bản lĩnh thì ăn cái tát.”

Hai người chịu trách nhiệm nghênh đón, nghe vậy cảm thấy nghi hoặc. Bọn họ cũng không rõ ý của lão Ngũ là sao, chỉ có Mạc Vấn biết rõ lão Ngũ vẫn còn canh cánh trong lòng việc ngày đó Ngao Viêm đã vô lễ với gã ngay tại điện này.

“Thỉnh nhị vị trở về báo cho Long Tộc là chúng ta đã tới. Chúng ta còn có việc cần thương nghị, mời.” Mạc Vấn nói với hai người.

Trong lời nói Mạc Vân rõ ràng mang ý đuổi người. Hai người nghe vậy chắp tay đáp ứng, ra khỏi điện về biển.

Dạ Tiêu Diêu lấy từ trên bàn mấy trái cây thần dị, ném ra ngoài của cho Kim Điêu, sau đó uống rượu nói chuyện với ba người. Đến giờ Ngọ, Mạc Vấn ăn nội đan Côn Giao trước. Có rượu là chất xúc tác, nội đan nhanh chóng phát sinh hiệu lực, bên ngoài cơ thể sinh ra một tầng bình chướng vô hình rất mỏng, rộng chừng một thước. Loại bình chướng này trên đất liền không có bất kỳ tác dụng gì, nhưng một khi vào nước liền sinh ra hiệu lực. Trong phạm vi quanh người hơn một thước, nước biển sẽ tự động tránh ra, có thể tùy tâm di động dưới nước, tốc độ thân pháp có thể đạt tới tám chín thành so với trên đất liền.

Toàn bộ buổi chiều, ba người đều ở dưới biển di chuyển và vẽ phù để cho quen thuộc. Có bình chướng cách thủy bảo hộ, việc vẽ phù không bị ảnh hưởng. Ba người cần làm chủ yếu là nhớ lại, luyện tập sử dụng pháp thuật sao cho thật thuần thục dưới biển.

Tuy nước biển Nam Hải tương đối trong, nhưng ở trong nước biển tầm mắt vẫn bị hạn chế, nhìn không như trên đất liền, chủ yếu vẫn là muốn cảm ứng được khí tức dị loại trong biển. Trên đất liền có thể cảm ứng được dị loại trong vòng trăm dặm, nhưng trong biển phạm vi cảm ứng bị ảnh hưởng, chỉ có thể phát giác được trong hai mươi dặm.

Ở trong biển thời gian càng lâu, trong lòng ba người càng thiếu tự tin. Trong biển có rất nhiều Thủy tộc kỳ quái, ba người cũng không nhận ra, về tập tính và năng lực của chúng, ba người càng hoàn toàn không biết gì cả. Có một ít loài cá lớn nhìn bề ngoài trông rất hung dữ nhưng tính tình lại ôn hòa, có ít cá con rất nhỏ nhưng nếu quấy nhiễu đến chúng nó, chúng sẽ đuổi theo cắn cả nửa ngày. Lại thêm địa hình dưới đáy biển biến hóa liên tục, tìm chỗ đặt chân không dễ, dưới đáy biển đa số là cát sỏi, giẫm đạp trên đó rất là mềm mại, mượn lực không đủ.

Trừ những thứ đó ra, ở trong nước sẽ cảm giác rất áp lực. Tuy có thể tự do lấy hơi, nhưng lại luôn luôn nghĩ phải trồi lên mặt nước.

“Sợ là luyện tập ba năm cũng không thể quen thuộc tình huống dưới đáy biển này.” Dạ Tiêu Diêu nhấc chân đá một con trai đang kẹp trên chân ra ngoài. Nội đan Côn Giao phát ra bình chướng vô hình mềm mại, nhưng chỉ có thể ép nước biển ra, nếu bị ngoại lực trùng kích và đè ép sẽ theo đó thu nhỏ lại gần người, cũng không có công năng phòng hộ.

“Ở dưới nước dù có ẩn thân thì khi di chuyển vẫn sẽ mang theo dòng nước, chỉ có thể từ từ đến gần đối phương thôi.” Lưu Thiếu Khanh cách đó không xa hiện thân đi ra lắc đầu liên tục.

“Nội đan Côn Giao có thể giúp chúng ta chui vào rất sâu dưới nước, đây mới là ý nghĩa của nó.” Mạc Vấn nói ra. Biển rộng không giống với sông lớn, nước biển rất sâu, áp lực nước rất lớn, nếu không có nội đan Côn Giao, chỉ dựa vào linh khí chống đỡ căn bản không thể nào đi vào biển sâu.

“Dưới nước thanh âm bị ngăn trở, nếu cần hợp tác, cần phải chuẩn bị nhiều hơn.” Lưu Thiếu Khanh nói ra.

“Ta hiểu, đi vào chỗ sâu một chút.” Dạ Tiêu Diêu lao về hướng nam.

Mạc Vấn và Lưu Thiếu Khanh theo sau, cẩn thận quan sát, không khó phát hiện địa thế trong biển tương tự trên đất liền, cũng có núi đồi khe rãnh. Đi về phía trước hơn mười dặm, cát sỏi dưới đáy biển giảm bớt, đá rắn chắc bắt đầu xuất hiện, trên hòn đá có thể mượn lực, ít nhất sẽ không phải đạp không khí. Ngoài ra xuống đến biển sâu, ánh sáng càng thêm lờ mờ, cũng may ba người có thể thấy vật trong đêm, vẫn có thể nhìn thấy trái phải mười dặm. Phạm vi như thế vẫn tương đối an toàn, ít nhất sẽ không bị những Thuỷ tộc kia ẩn núp trong chỗ tối đánh lén.

Ở dưới nước đến giờ Thân, ba người trở lại. Dạ Tiêu Diêu và Mạc Vấn mỗi người mang theo một con cá lớn, Cự Bức và Kim Điêu đều cần bổ sung thức ăn.

Hoạt động trong nước so với trên đất liền càng thêm hao phí thể lực. Sau khi ba người lên bờ cũng không trao đổi gì nhiều, mà an tĩnh nghỉ ngơi. Thời gian tới sẽ là chiến đấu không ngủ không nghỉ, nhất định cần phải tĩnh dưỡng đủ tinh thần.

Sáng sớm hôm sau, ba người dậy sớm, cùng nhau thao hành tảo khóa. Trước đó, ba người lần đầu cùng thao hành tảo khóa đã là mười mấy năm trước, khi đó ba người còn là thiếu niên tuổi đôi mươi, lúc này đều đã đứng tuổi.

Giờ Thìn, Ngao Trác đến.

“Năm vạn đại quân đã xuất phát đi trước, ba vị chân nhân nếu đã chuẩn bị thỏa đáng có thể theo quân đông tiến.” Ngao Trác nói ra.

Mạc Vấn nghe vậy quay đầu nhìn về phía Dạ Tiêu Diêu và Lưu Thiếu Khanh. Lưu Thiếu Khanh gật đầu tiếp lời: “Đi thôi.”

Kim Điêu chở Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu. Lão Ngũ chở Mạc Vấn và Ngao Trác, vỗ cánh thăng không, tiến đến hội họp cùng đại quân.

Ngao Trác thân là Chân Long, có thể cưỡi mây đạp gió, sở dĩ ngồi chung với Mạc Vấn là vì nhân cơ hội kể rõ cho ba người một ít tình huống song phương.

“Lần này phụ vương ở lại bảo vệ Long cung, chỉ có năm người huynh đệ tỷ muội chúng ta xuất chinh. Ngao Bỉnh suất Ngư bộ làm tiên phong, ta thống lĩnh Long bộ là trung quân, Ngao Nhu mang Giáp bộ (quân giáp xác) là cánh trái, Ngao Hân lĩnh Thú bộ là cánh phải, Ngao Viêm chỉ huy số còn lại làm hậu quân.” Thời điểm đi đường, Ngao Trác kể rõ trận thế với ba người.

Mạc Vấn gật đầu sau đó mở miệng hỏi: “Cần chúng ta làm gì?”

“Nhìn xa trông rộng, phá kiên bổ khuyết.” Ngao Trác nói ra.

Mạc Vấn nghe vậy nhìn về phía Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu. Hai người gật đầu nhẹ, Mạc Vấn gật đầu nhẹ với Ngao Trác. Ý của Ngao Trác là ba người không có vị trí cố định, chỉ chịu trách nhiệm công thành và gấp rút tiếp viện những nơi yếu thế.

“Có biết địa thế khu vực Đông Hải long cung thế nào không? Địch quân bài binh bố trận thế nào?” Mạc Vấn hỏi.

“Lần trước đã từng điều tra qua, trong phạm vi ngàn dặm Long cung có ba lớp phòng tuyến. Tầng ngoài cùng là bố cục bát quái, có tám cửa, tầng giữa là bố cục ngũ hành, có năm cửa, thành trong là bố cục Âm Dương, có hai cửa. Chúng ta đường xa đến, bọn hắn sẽ không ra khỏi cửa quyết chiến với chúng ta, rất có thể sẽ dựa vào thành trì quan ải để phòng thủ kéo dài. Bọn hắn càng kéo dài thời gian, chúng ta sẽ càng khó thành công. Nước biển Đông Hải là thuộc tính Mộc, đại quân của chúng ta đều là tính Hỏa, tác chiến tại Đông Hải sẽ càng ngày càng yếu, nếu vượt qua bảy ngày, lực lượng sẽ yếu đi, sợ là phải lui về.” Ngao Trác nói ra.

“Chúng ta có thể tấn công từ phía tây, nhắm vào cửa Ly trong bát quái, lại lấy cửa Kim trong ngũ hành, thẳng phá Long cung.” Lưu Thiếu Khanh nhanh chóng chọn lựa lộ tuyến tốt nhất.

“Không được, ba phòng tuyến không nằm độc lập, mà là xoắn ốc vào nhau, cửa vào tại vị trí quẻ Khôn.” Ngao Trác nói ra.

Ba người nghe vậy đồng thời nhíu mày, cái gọi là xoắn ốc vào nhau chính là địa thế như vỏ ốc sên, vòng bên ngoài nối tiếp đến vòng giữa, vòng giữa lại thông với trung tâm, cần phá vỡ toàn bộ bát quái ngũ hành mới có thể tiến vào nội thành Long cung.

“Khi nào có thể đến bên ngoài Long cung?” Mạc Vấn hỏi.

“Mặt trời lặn là có thể đến nơi.” Ngao Trác nói ra.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu không nói nữa, đi đường cần một ngày, rút lui về cần thêm một ngày. Nói cách khác trong vòng năm ngày phải đánh mười bốn trận chiến, cơ hồ một trận chiến tiếp nối một trận chiến.

Mọi người nói chuyện đến đó, Mạc Vấn đã nhận ra phía nam hải vực xuất hiện rất nhiều khí tức dị loại, đa số Thuỷ tộc là cua, tôm, sam các loài giáp xác, khí tức cực kỳ dày đặc. Tuy số lượng rất nhiều nhưng lại xếp hàng theo quân ngũ, lúc đi về phía trước ngay ngắn trật tự, không hỏi cũng biết đó là một vị Long Nữ Nam Hải, tên là Ngao Nhu thống soái cánh trái Giáp bộ.

Lại đi hơn mười dặm, khí tức quân tiên phong, trung quân, hậu quân Thủy tộc cũng bắt đầu xuất hiện. Ngao Bỉnh dẫn theo quân tiên phong đều là các loài cá hình thể to lớn, trung quân có Giao Long, Bàn Long, Cầu Long (rồng có sừng), Ly Long (rồng không sừng), hơn một trăm loại, các loại rắn, thuồng luồng thì nhiều vô số kể. Ngao Viêm dẫn theo hậu quân, đa số là Thuỷ tộc có hình thể khổng lồ, rùa biển, đồi mồi lớn như đảo nhỏ có vài chục con, còn có cốc, dã tràng, quái ngư tám vuốt số lượng cũng không ít, tuy nhiên chúng nó vẫn không phải là loại có hình thể lớn nhất. Lớn nhất là bảy con cự bạng (con trai), mỗi một con đều lớn trăm trượng, chúng nó cũng không tự di chuyển, mà mang vác theo rất nhiều đồ nặng của Thủy tộc, những thứ cự bạng giáp xác này mang theo chính là đồ ăn cấp dưỡng cho đại quân.

Đoàn quân Nam Hải kéo dài gần trăm dặm. Đám người Mạc Vấn bay đến nơi, Ngao Trác liền rời khỏi lưng Bức hiện ra nguyên hình Xích Long, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng long ngâm điếc tai. Tuy long ngâm phát ra điếc tai, nhưng vẫn có thể nghe được sự âm nhu trong đó.

Ngao Trác phát ra tiếng long ngâm, sau đó Thuỷ tộc bí mật đi dưới nước bắt đầu nổi lên. Sau một lát trăm dặm mặt nước đều là các loại Thủy tộc to lớn, mặc kệ động vật gì, hình thể lộ ra đều cực kỳ khủng bố. Những thứ dị loại thuộc hệ thủy con nào cũng to lớn, bộ dáng từng con quái dị, nhất là Thú bộ do Ngao Hân thống soái, phần lớn là những dị loại to lớn mà ba người chưa bao giờ thấy qua trước đó, là Thủy tộc nhưng lại là thú, trên thân có các loại lông dài nhiều màu sắc, răng nanh nhọn, dày đặc làm cho người ta sợ hãi. (Biên: hải cẩu chăng? :v)

“Khá lắm, con tôm bự kia ăn cả ba năm cũng không hết.” Lão Ngũ sợ hãi thán phục.

“Nhìn cho kỹ vào, ba vị chân nhân này chính là đồng minh của chúng ta, tuyệt đối không thể ngộ thương đồng minh.” Ngao Trác dùng đầu rồng nói ra tiếng người.

Những Thủy tộc này cũng có thể biến thành hình người, nghe Ngao Trác nói, chúng đồng thanh đáp lại. Năm vạn Thủy tộc đồng thời lên tiếng, chấn vào tai ba người nghe ông ông.

Ba người tuy có kinh nghiệm khiển binh, nhưng chưa từng thấy qua trận thế lớn như vậy, đây chính là năm vạn Thuỷ tộc thành tinh, so với nhân gian trăm vạn hùng binh uy thế còn cường đại hơn.

“Đây sẽ là trận khổ chiến rồi.” Lưu Thiếu Khanh nghiêng đầu nhíu mày. Tuy chưa từng thấy qua trận hình đối phương, nhưng chỉ nhìn quân đội bên mình cũng có thể đoán được đại khái thực lực đối phương, loại hải quái Cự thú Đông Hải tất nhiên cũng sẽ không ít.

“Không làm việc lấy đâu ra bánh bao thịt ăn, hơn nữa, biết rõ kiểu gì cũng phải chết, ngươi còn sợ cái gì.” Dạ Tiêu Diêu cười trêu ghẹo.

Lưu Thiếu Khanh tiếp lời nói: “Mấu chốt là không biết chết như thế nào đây?”

Trong lúc hai người nói chuyện, Ngao Trác hạ lệnh đại quân tiếp tục đi tới. Đại quân Nam Hải hoặc ẩn nấp hoặc hiện rõ, cuồn cuộn đông tiến. . .