Chương 457: Khai chiến

Tử Dương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đại quân một lần nữa xuất phát. Ngao Trác mời bốn vị Long Tử Long Nữ khác cùng với đám người Mạc Vấn đến trung quân nói chuyện. Mỗi năm người đều có chỗ soái tọa riêng, soái toạ Ngao Trác đặt trên lưng một Cự Quy màu trắng, bởi vì không còn thừa chỗ ngồi nên Ngao Trác đứng nói chuyện với mọi người.

Có Dạ Tiêu Diêu và Lưu Thiếu Khanh ở đây, Ngao Trác giới thiệu từng người: “Thiên Khu Tử Mạc chân nhân, Thiên Cơ Tử Dạ chân nhân, Thiên Quyền Tử Lưu chân nhân”, “Nhị ca Ngao Viêm, Ngũ đệ Ngao Hân, Thất đệ Ngao Bỉnh, Bát muội Ngao Nhu.”

“Bái kiến ba vị chân nhân.” Nam Hải Long Tộc chắp tay chào hỏi ba người.

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.” Ba người chắp tay hoàn lễ.

“Lần này đến Đông Hải, còn phải dựa vào ba vị chân nhân.” Ngao Viêm nói với ba người.

Mạc Vấn không nóng lòng trả lời, Dạ Tiêu Diêu tiếp lời nói: “Bình sinh bần đạo sợ nhất là được người khác coi trọng, chư vị coi trọng chúng ta như thế, bần đạo nào dám lười biếng.”

Dạ Tiêu Diêu nói xong, chúng nhân cười vang. Mạc Vấn nhân cơ hội dò xét hai vị Long Tử và Long Nữ chưa gặp mặt kia. Thân hình Long Ngũ tử Ngao Hân ục ịch, hình dạng đôn hậu, dùng một trường đao không có vỏ, lưỡi đao dài bốn thước, dài như vậy tự nhiên không thể nào đeo vào vỏ. Long bát nữ Ngao Nhu tuổi còn nhỏ, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn như mặt con nít, thân mang túi đựng tên, vũ khí là một thanh Hải Liễu Loan Cung.

Như Dạ Tiêu Diêu nói, đôi khi bị người khác xem trọng là một loại áp lực, chúng nhân Nam Hải nói chuyện với ba người rất là khiêm tốn, loại nói chuyện này làm cho áp lực trong lòng ba người đột nhiên tăng lên.

Nói chuyện một đoạn thời gian ngắn ngủi, bốn vị Long Tử Long Nữ trở về trận doanh của mình, thổi kèn lớn lên. Đại quân bổ gai cắt sóng, nhanh chóng tiến đến Đông Hải.

Tới giờ ngọ, đại quân Nam Hải chuyển đường hướng bắc tiến vào hải vực Đông Hải. Sau khi tiến vào Đông Hải, gió lớn chợt nổi lên, mưa như trút nước. Đại quân Nam Hải chui vào dưới nước, đi dưới nước tránh cơn sóng gió động trời kia. Ba người Mạc Lưu Dạ chia ra ngồi trên Cự Bức Kim Điêu bay lên trên trầng mây, tránh cuồng phong mưa rào.

“Ta trải qua chiến sự không dưới trăm trận, vì sao trận chiến này lại không hề tự tin.” Lưu Thiếu Khanh nhìn mây đen phía dưới, hải vực phụ cận đều bị mây đen bao trùm, từ trên không nhìn không thấy tình hình phía dưới.

“Hắc Bạch vô thường nói một phen làm tinh thần ta không thể tập trung.” Sắc mặt Dạ Tiêu Diêu ngưng trọng nói.

“Bất luận thế nào đều phải bảo trụ thân thể, tứ chi không được tổn hại.” Mạc Vấn mở miệng nói ra, bị thương là tất nhiên, chỉ cần có thể bảo trụ thân thể nguyên vẹn, có thể tiếp tục tại thế. Còn nếu đầu bị cắt đi một nửa, không ai có thể cứu sống được bọn hắn.

Đi thêm một thời gian, Mạc Vấn phát hiện hai trăm dặm phía bắc cũng không có mây đen bao trùm. Khu vực không mây và khu vực mây đen bao trùm rõ ràng có giới tuyến, loại tình huống này xuất hiện không thể nghi ngờ là do người tạo thành.

Trong lòng nghi ngờ, Mạc Vấn liền ngưng thần cảm ứng khí tức phương bắc, nhưng không cảm ứng được, liền nói với Dạ Tiêu Diêu và Lưu Thiếu Khanh, sau đó điều khiển lão Ngũ: “Nhanh bay về phía bắc, trước đi điều tra một phen.”

Lão Ngũ nghe tiếng tăng tốc bay tới, không bao lâu bay được trăm dặm, Mạc Vấn lại lần nữa ngưng thần cảm ứng, vẫn không cảm ứng được phương bắc có bất kỳ khí tức dị loại nào.

“Tiếp tục hướng bắc.” Mạc Vấn nói với lão Ngũ.

Lão Ngũ nghe tiếng tiếp tục bay, không bao lâu đã tiếp cận khu vực giao nhau giữa mây đen và không mây. Đến lúc này vẫn không phát hiện khí tức dị loại, nhưng giao giới giữa mây đen và chỗ không mây như cắt một đường bằng phẳng, kéo dài mấy trăm dặm mà không có biến thành hình cung. Điều này cho thấy đây không phải bình chướng linh khí bình thường mà là trận pháp nào đó.

Xuất hiện trận pháp chứng tỏ có người Đạo môn ở trong đó, bởi vì Đông Hải Long Tộc sẽ không bày trận lớn như thế.

“Lão gia, tiếp tục đi hướng bắc nữa không?” Lão Ngũ hỏi.

“Ở chỗ này chờ ta.” Mạc Vấn tung người rời khỏi lưng Bức, khí tức trên thân biến mất, lăng không đi về phía Bắc. Đến được phần cuối mây đen liền dừng lại, tay phải xuất linh khí đi dò xét phía trước xem có trở ngại không, thử một lần liền phát hiện linh khí có thể thông qua. Điều này cho thấy nơi đây cũng không phải một trận pháp chống địch, mà là một chướng nhãn pháp có thể ngăn cách khí tức.

Suy nghĩ một lát, Mạc Vấn từ từ đến gần rìa mây đen. Hắn vừa tiến vào khu vực không mây, trong nháy mắt lập tức cảm giác được vô số khí tức Thủy tộc, cách đó không xa còn có vài chục đạo nhân và tăng ni ngồi trên phi cầm. Vũ khí trong tay những người này đều đã ra khỏi vỏ. Trên mặt biển phía dưới, Thủy tộc gì đó đang dàn hàng ngang, đại quân phía trước, đã chuẩn bị khai chiến.

Xem xét tình huống một chút, Mạc Vấn lặng yên quay người, lướt lên lưng Bức: “Có mai phục, trở về.”

Lão Ngũ nghe tiếng vỗ cánh bay về phía nam, không bao lâu đã gặp Kim Điêu: “Không khác chúng ta dự đoán, nhiều người tu hành trên đảo Đông Hải đã bị Đông Hải Long Tộc thỉnh động, lần này đang mai phục ngoài trăm dặm, nhân số khoảng bốn mươi tên, tăng đạo đều có. Đông Hải Thủy tộc cũng đã bố trí mai phục, các loại Thủy tộc cỡ năm vạn, ba vị Long Tử cùng một vị Long Nữ Đông Hải tự mình lĩnh quân.”

“Đi lên quyết chiến, đây là đấu pháp gì?” Dạ Tiêu Diêu cười nói.

“Đấu pháp lập uy.” Lưu Thiếu Khanh lại không cảm thấy ngạc nhiên. Gã có kinh nghiệm cầm binh tương đối phong phú, các loại đấu pháp đều đã gặp.

“Những người tu hành kia xử trí như thế nào?” Mạc Vấn hỏi ý kiến hai người.

“Nếu khuyên bảo thì bọn hắn càng phòng bị, hơn bốn mươi người, chúng ta rất khó đối phó, chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường.” Lưu Thiếu Khanh nhíu mày nói ra.

“Ta đồng ý, bọn họ đối nghịch chúng ta chính là không quan tâm sống chết của bách tính.” Dạ Tiêu Diêu gật đầu đồng ý.

“Tốt, ta đi xuống trước thông báo Nam Hải một tiếng, chờ ta đi lên cùng động thủ.” Mạc Vấn nói với hai người.

Hai người gật đầu nhẹ, lão Ngũ thu liễm hai cánh cấp tốc nhảy vào tầng mây phía dưới.

Tầng mây phía dưới lúc này vẫn mưa to gió lớn, lão Ngũ bay thấp sau đó Mạc Vấn tung người nhảy xuống, lặn xuống biển đi đến trung quân nói rõ tình huống với Ngao Trác.

Ngao Trác nghe vậy gọi gấp bốn người thương nghị đối sách. Đối mặt loại tình huống này chỉ có hai biện pháp xử lý, một là biến thành mũi tên đánh vào trận, còn có một đấu pháp chính là bọc đánh. Cách một phong hiểm nhỏ bé, lại là cơ hội tốt dễ dàng diệt địch. Cách sau có thể bao vây tiêu diệt đối thủ, nhưng phong hiểm lại lớn, bởi vì đối phương cũng có năm vạn Thủy tộc, bọc đánh bình thường dùng tại thời điểm mạnh mẽ đánh yếu, năm vạn bao vây năm vạn rất dễ bị đối phương ngăn cách chia ra đánh.

Ngao Bỉnh và Ngao Nhu mặt con nít đồng ý bọc đánh bao vây tiêu diệt. Ngao Viêm và Ngao Hân tương đối bảo thủ, chủ trương tiến thẳng trận.

“Các ngươi có thể tham gia tương trợ không?”” Ngao Trác nhìn về phía Mạc Vấn.

Mạc Vấn nghe vậy biết rõ Ngao Trác cũng đồng ý một lần hành động tiêu diệt địch quân, nhưng điều kiện tiên quyết là ba người bọn họ có thể xuất thủ tương trợ.

“Sau một nén nhang chúng ta mới có thể rảnh tay chiến.” Mạc Vấn suy nghĩ, sau đó mở miệng nói ra.

“Được.” Ngao Trác gật gật đầu, chuyển sang bốn người phân phó: “Phân binh hai bộ, lượn quanh bọc đánh.”

Mạc Vấn giẫm lên lưng Cự Quy mượn lực, nhanh chóng nổi lên trên mặt nước. Lão Ngũ nghiêng cánh bay tới, tiếp hắn nhanh chóng bay lên.

“Bọn họ quyết định bọc hậu bao vây đánh, chúng ta đợi bọn họ chuẩn bị tốt trận thế sẽ động thủ.” Mạc Vấn nói với hai người đang chờ đợi trên không.

“Một khi động thủ nhất định phải giết chết toàn bộ, Long Tộc cũng không thể bỏ qua, nếu không ngày sau bọn hắn sẽ điên cuồng trả thù chúng ta.” Dạ Tiêu Diêu nói ra.

“Không bốc lên nguy hiểm thì làm gì có bánh bao thịt mà ăn.” Lưu Thiếu Khanh cười nói.

“Không do dự nữa, đánh.” Dạ Tiêu Diêu hạ quyết tâm.

“Lão gia, ta có thể kêu lên một tiếng, chấn cho những chim chóc kia đều choáng, cho bọn họ ướt sũng chơi.” Lão Ngũ nói ra.

Mạc Vấn nghe vậy không trả lời liền, mà trong đầu nhớ lại lúc trước dò xét cảm ứng được khí tức những phi cầm kia, dùng cách này phán đoán xem tiếng kêu của lão Ngũ có thể tổn thương đến chúng hay không.

“Chúng nó không giống với phi cầm bình thường mà giống với Kim Điêu, chúng nó đều đã ăn đan dược, rất khó chấn choáng chúng.” Mạc Vấn lắc đầu nói ra.

“Ta đến khống chế chúng nó.” Dạ Tiêu Diêu chuyển qua nhìn Lưu Thiếu Khanh: “Kim Điêu chở hai người tốc độ sẽ chậm, sau khi động thủ ta sẽ khống chế một tọa kỵ khác cho ngươi.”

“Rất tốt.” Lưu Thiếu Khanh gật đầu.

Ba người thương nghị thỏa đáng, đi đến rìa trận pháp che mắt, chờ đợi đại quân Nam Hải cải biến trận thế.

Đại quân Nam Hải đi về phía Bắc, lặng yên biến trận, quân tiên phong một phân thành hai, chia ra dẫn dắt tả quân và hữu quân, trung quân biến thành tiền trận, hậu quân di chuyển theo sau, phụ trợ trung quân.

Sau nửa canh giờ, trung quân đến sát trận pháp che mắt, hai cánh trái phải đột nhiên gia tốc xông qua trận pháp. Ba người đã sớm chờ đợi lâu, Kim Điêu và Cự Bức nhanh chóng xông qua trận pháp, thu cánh từ phía trên phóng tới đám đạo nhân tăng ni đang cưỡi toạ kỵ.

Thời điểm xuống dưới lão Ngũ vươn cổ phát ra một tiếng rít, gã rít lên tuy không thể chấn choáng những phi cầm kia, nhưng giảm bớt tốc độ phản ứng của bọn chúng. Lão Ngũ biến thành Cự Bức hình thể to lớn, thời điểm thu liễm tốc độ nhanh chóng, trước tiên xông vào địch. Người cưỡi Thanh Loan là một vị nữ ni xinh đẹp, Mạc Vấn lăng không xuất kiếm chém xuống đầu nàng, cùng lúc đó đề khí hô to: “Thiên hạ hạn hán đã lâu không mưa đều do Đông Hải quấy phá, Thượng Thanh chuẩn đồ thay trời hành đạo, ai ngăn chúng ta, trảm.”

“Ngươi e sợ bọn hắn không biết chúng ta là người nào à?” Thanh âm Lưu Thiếu Khanh từ trên Thanh Loan vô chủ truyền lại.

Lúc Mạc Vấn hô, tăng đạo chung quanh đã phản ứng kịp, tự mình thúc giục tọa kỵ đến ngăn chặn. Lưu Thiếu Khanh từ trên lưng Thanh Loan nhảy ra, ẩn thân đánh về phía một trung niên đạo nhân. Đạo nhân kia có tai mắt linh thông, nghe được tiếng xé gió, trường kiếm hất ngược lại ngăn cản. Mạc Vấn vội vàng xuất kiếm tấn công, đạo nhân kia bất đắc dĩ hồi kiếm đón đỡ. Lưu Thiếu Khanh nhân cơ hội đến gần, dùng Chủy thủ cắt đứt cổ họng của y.

Dạ Tiêu Diêu lúc này đã rời khỏi lưng điêu, lăng không bổ nhào xuống, phía dưới là một tên Ngọc Thanh đạo nhân còn trẻ. Thấy gã lăng không đánh tới, y vội vàng thúc giục Cự Ô dưới chân né tránh, không ngờ phi cầm bình thường cực kỳ nghe lời, giờ lại không chịu nghe sai khiến. Mắt thấy tọa kỵ thất thường, Ngọc Thanh đạo nhân tuổi trẻ chỉ có thể giơ kiếm lên đón đỡ. Dạ Tiêu Diêu nửa đường đổi vị, đoản kiếm trước đâm bị thương sườn trái, sau lại lấy thủ cấp y. Sau khi giết chết người này, Kim Điêu bay tới gần, vỗ hai cánh ngăn một giá hạc đến giúp đạo nhân trẻ tuổi kia. Dạ Tiêu Diêu nhân cơ hội lướt lên lưng điêu, từ lưng điêu mượn lực lướt đến gần Bạch Hạc. Bạch Hạc kia bị điều khiển cũng không trốn lại không mổ. Dạ Tiêu Diêu lượn quanh cổ hạc quay người nhảy lên lưng hạc, lại lần nữa đánh chết gã đạo nhân đang ngửa người ra sau chưa kịp đứng vững.

Trước mắt ba người cầu nhanh, dưới loại tình huống này họa phù ngưng tụ Thần Thú cũng không thích hợp, bởi vì Thần Thú cần phân thần khống chế, xa xa không mau lẹ bằng tự mình động thủ. Lưu Thiếu Khanh cũng không có lưu lại trên Thanh Loan do Dạ Tiêu Diêu bắt làm toạ kỵ cho gã, mà ẩn thân trong đám người vây công Mạc Vấn. Những người này nghe tiếng đến đây công kích Mạc Vấn, thúc giục phi cầm tụ quanh một chỗ, vừa đúng cung cấp tiện nghi cho Lưu Thiếu Khanh. Chủy thủ cầm ngược, gọt trước cổ, đâm sau lưng, sau lưng so với trước ngực thì khó phòng bị hơn nhiều. Chủy thủ cắm vào sau lưng, có thể xuyên phá trái tim, một kích toi mạng.

Mạc Vấn xuất thủ chỉ đánh những người có tu vi linh khí tương đối cao. Những người này là tồn tại có uy hiếp với Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu. Tay trái Mạc Vấn cầm kiếm, trường kiếm hất ngược ra sau đánh chết một đạo nhân từ phía sau vọt tới định đánh lén, tay phải đề khí cấp bách, nghênh đón một lão tăng lông mày trắng tay không.

Tu vi lão tăng này không kém, một chưởng này không thể bức lui lão. Lão tăng kia nhíu mày trở tay ý đồ ra chiêu lần nữa, lão Ngũ đột nhiên biến thân, cầm hiếu bổng nện vào đầu lão, trực tiếp đập lão rơi xuống biển. Đánh lão tăng rơi xuống biển xong, lão Ngũ biến thành thân Bức nghênh đón Mạc Vấn. Mạc Vấn đưa tay chỉ hướng tây, lão Ngũ hiểu ý, nghiêng cánh bay tứ tung. Bay đến gần một Diều Hâu, trên lưng Diều Hâu là đạo nhân tay cầm cần cổ đang ngăn huyết dịch phun ra. Lúc lão Ngũ bay đến, cảm giác được trên lưng nặng hơn, biết rõ đã đón được Lưu Thiếu Khanh, liền vỗ cánh bay trở lại đón Mạc Vấn, chở hai người cấp tốc tiếp viện Dạ Tiêu Diêu. . .