Chương 28: Phong thái của bậc Đại đức

Tử Dương

Đăng vào: 2 năm trước

.

**Đại đức: Là người đức cao vọng trọng, phẩm chất cao quý, được nhiều người kính nể.

Bách Lý Cuồng Phong với Dạ Tiêu Diêu hồi nãy kêu thảm thiết mặc dù càng làm Mạc Vấn sợ hãi thêm, nhưng đồng thời cũng giúp hắn có tâm lý chuẩn bị. Thế nhưng hắn chuẩn bị tâm lý rõ ràng còn lâu mới đủ, quán đỉnh gây ra nỗi đau đớn cực kỳ kinh khủng, người bình thường không thể nào chịu nổi. Giống như bị dội nước thép nung đỏ từ đỉnh đầu thẳng xuống lục phủ ngũ tạng vậy, vô cùng nóng bỏng, vô cùng đau nhức.

Mạc Vấn trước kia chưa từng trải qua thống khổ gì như thế, trong trí nhớ của hắn lần đau đớn nhất là bị mũi tên của gã người Hồ chột mắt găm vào ngực. Nhưng lúc này cơn đau nhức phải hơn khi trúng tên gấp nghìn gấp vạn lần, trong cơ thể lục phủ ngũ tạng giống như bị một cái que sắt nung đỏ thiêu chín. Giờ khắc này ý nghĩ duy nhất của hắn là mau mau kết thúc loại đau đớn tận xương tủy này càng nhanh càng tốt, cho dù bị đuổi khỏi Vô Lượng sơn, cho dù bây giờ chết đi cũng không tiếc.

Nhưng hắn lúc này thân bất do kỷ, dưới sự khống chế của Hiên Viên Tử không thể động đậy được chút nào, chỉ có thể mặc cho linh khí nóng bỏng như sắt đun chảy di động quanh phế phủ rồi đi xuống bụng, sau lại vòng ngược lên trước ngực hướng đến đỉnh đầu, từ đỉnh đầu vòng ra sau lưng, lại thẳng tới tiểu phúc (bụng dưới, chỗ đan điền).

Nếu có thể ngất xỉu Mạc Vấn đã sớm ngất đi rồi, nhưng Hiên Viên Tử lại lấy linh khí che đi thất khiếu thần phủ của hắn, cho nên mặc dù đau nhức vô cùng nhưng hắn lại hết sức tỉnh táo, cho dù đau nhức tận xương cũng chỉ có thể nỗ lực chịu đựng.

“Nhớ kỹ bảy chỗ trọng huyệt này, đây là Khí Hải, đây là Chiến Trung…”

Hiên Viên Tử nói tới huyệt vị nào, Mạc Vấn liền cảm giác từ huyệt đó truyền tới một cơn đau nhức giống như bị hàng ngàn mũi kim châm. Loại đau đớn này so với lúc nãy nóng như thiêu đốt chỉ có hơn chứ không kém. Sau khi bảy cơn đau nhức chấm dứt, vị trí chính xác của bảy huyệt đạo cũng đã khắc sâu trong đầu của hắn. Chỗ nào đau nhất chính là chỗ huyệt đạo, không thiếu không thừa, vĩnh viễn không quên.

“Người kế tiếp.” Hiên Viên Tử hành khí xong, tiện tay ném Mạc Vấn sang một bên.

Mạc Vấn lúc này cảm thấy toàn thân đau nhức, sau lưng trước ngực giống như bị ai đó dùng đao chém ra một rãnh máu, dòng máu nóng bỏng bên trong nhanh chóng vận chuyển, vừa đau vừa tê dại.

“Aaaaa…” Một tiếng thét chói tai giống như con gái vang lên, tiếng kêu thảm thiết chứng tỏ Liễu Sanh cũng không có may mắn thoát khỏi.

Mạc Vấn nằm bên cạnh nghe thấy tiếng kêu thảm thiết cũng không hề cười nhạo trên sự đau khổ của người khác. Hắn thật không nghĩ Đạo gia truyền pháp lại có thể sử dụng cách quá khích như vậy, không nói hiệu quả thế nào, chỉ riêng thủ đoạn mà nói là đã cực kỳ tàn nhẫn, có chút trái với triết lý đại đạo tự nhiên của Đạo gia. Đây không phải là truyền thụ đạo pháp, đây là mổ trâu giết heo.

Liễu Sanh “Aaaa” xong rồi đến phiên Lưu Thiếu Khanh. Lưu Thiếu Khanh không có “Aaaa”, hắn kêu “Tha mạngg…”, có điều Hiên Viên Tử cũng không tha hắn, hắn một mực kêu “Tha mạng” đến khi chấm dứt.

“Các ngươi có thể biến ảo hình người, kinh mạch đã thông suốt, không cần uổng công vô ích.” Cách đó không xa truyền đến thanh âm Hiên Viên Tử, “Mỗi người một cái, bao giờ có thể dùng tay trái lấy ra tất cả hạt châu trong hũ chỉ bằng một lần là được, mười ngày sau ta lại tới.”

Nói xong, trong điện bỗng chốc không còn tiếng động gì nữa. Lát sau Mạc Vấn cảm thấy có người đang đỡ mình, hắn cố mở mắt ra, phát hiện người đỡ là A Cửu.

“Đừng chạm vào ta, trước hết đừng chạm vào ta.” Lúc này Mạc Vấn cả người đau nhức, hễ nhúc nhích một cái liền đau đến toát mồ hôi lạnh.

“Ai da, tha mạng a.” Cùng lúc đó bên trái truyền đến tiếng Lưu Thiếu Khanh kêu la, không hỏi cũng biết Thiên Tuế đang đỡ hắn.

A Cửu và Thiên Tuế vội vàng buông hai người xuống, quay người nghênh tiếp Cổ Dương Tử cùng Thanh Dương Tử đang tiến vào đại điện, “Hai vị đạo trưởng, tình hình này nên làm thế nào cho phải?”

Mạc Vấn bây giờ không còn sức ngẩng đầu, cho nên không thấy được biểu cảm của hai người. Nhưng Cổ Dương Tử Thanh Dương Tử không mở miệng tiếp lời, cho thấy bọn họ cũng không nghĩ Hiên Viên Tử sẽ áp dụng cách thức truyền thụ tàn nhẫn thế này.

“Không nên vội vàng xê dịch bọn hắn, đợi đến khi linh khí trong cơ thể bọn hắn ổn định hẵng dìu về phòng.” Cổ Dương Tử im lặng một lát rồi nói.

Mọi người nằm ở Đông điện ước chừng một canh giờ sau mới có thể cử động chậm chạp, sau đó bọn hắn dưới sự giúp đỡ của A Cửu Thiên Tuế mới nhe răng trợn mắt lê bước về phòng mình.

“Mạc Vấn, công tử có muốn uống nước không?” A Cửu ân cần hỏi Mạc Vấn đang nằm trên giường.

“Đa tạ cô nương, ta không khát, cô nương đi nghỉ sớm đi.” Mạc Vấn thều thào nói. Lúc nãy năm người nằm ở Đông điện, A Cửu là người đầu tiên chạy tới đỡ hắn, người mù cũng nhìn ra A Cửu có tình ý với hắn.

A Cửu nghe vậy cũng không rời đi, mà tới mép giường kéo chăn ra giúp hắn.

” Cửu cô nương không cần nhọc công, ta đang rất khó chịu, đừng chạm vào ta.” A Cửu làm thế khiến Mạc Vấn rất là lúng túng.

“Hiên Viên Tử tu vi tinh thâm, giơ tay một cái đã tiết kiệm cho các ngươi mười năm khổ tu, bị đau một chút ngược lại cũng đáng giá.” A Cửu lên tiếng an ủi.

Mạc Vấn cười gượng hai tiếng không tiếp lời, A Cửu không phải trải qua loại đau khổ này, người không bị đau đương nhiên nói dễ dàng rồi.

“Thuốc đắng mới chữa được bệnh, lời thật khó nghe có lợi cho tu hành.” A Cửu thấy Mạc Vấn cười vẻ không cam lòng, lại lên tiếng trấn an.

“Nếu là thuốc tốt nhưng làm người ta khổ muốn chết, ta còn uống nó làm chi. Nếu lời nói thật làm nhục tổ tiên người khác, ta không nghe cũng được.” Mạc Vấn cau mày nói, hắn hiểu rõ Hiên Viên Tử làm thế là để truyền công dạy đạo pháp cho mọi người, nhưng quả thực từ khi sinh ra hắn chưa bao giờ thấy đau đớn như vậy, vượt xa các loại thống khổ trên thế gian. Giờ phút này Mạc Vấn còn thấy may mắn là không đau đớn quá mà đi tiểu ướt quần, nếu không về sau hắn chẳng còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.

A Cửu mở miệng định nói nhưng Mạc Vấn đã giơ tay cắt ngang nàng. A Cửu biết ý, xoay người rời khỏi phòng.

Lúc này đau đớn trong người đã không còn kịch liệt như trước, nhưng nỗi tức giận trong lòng Mạc Vấn thì càng ngày càng tăng. Cổ ngữ có câu: “ Kỳ sở bất dục, vật thi vu nhân”**, Hiên Viên Tử lúc trước không hề hỏi ý kiến của hắn, cũng không đạt được sự đồng ý của bọn hắn đã hành xử lỗ mãng đem bọn hắn ra chơi đùa sống không bằng chết. Mặc dù hành động này là để trợ giúp mọi người đả thông kinh mạch, nhưng chút lý do đó không đủ để giải thích cách hành xử kia, làm việc tốt giúp mọi người cũng không thể vượt qua giới hạn chịu đựng của người khác. Hiên Viên Tử quá đáng, nỗi đau đến tận xương tủy vừa rồi sẽ trở thành ác mộng không thể xóa nhòa trong đời Mạc Vấn.

** Kỳ sở bất dục, vật thi vu nhân (sách Luận ngữ) : Điều gì mình không muốn thì cũng đừng làm với người khác.

Đang lúc âm thầm chửi rủa, Mạc Vấn chợt phát hiện trong phòng không hề thắp nến nhưng hắn có thể mơ hồ thấy được cảnh vật trong phòng. Tai nghe cũng trở nên nhạy bén hơn hẳn ngày thường, cách năm gian phòng cũng có thể hơi nghe được tiếng Dạ Tiêu Diêu đang chửi mắng Hiên Viên Tử.

Phát hiện này làm Mạc Vấn càng thấy bực bội, thính lực với thị lực tăng cường không thể nghi ngờ chính là lợi ích từ hành động ban nãy của Hiên Viên Tử, nhưng điều này vẫn không thể nào làm giảm hận ý trong lòng hắn với Hiên Viên Tử. Mặc dù ghi nhớ ân đức là bổn phận của con người, nhưng nỗi đau nhức khi nãy lại là một sự giày vò đối với mọi người.

Toàn thân đau nhức, tâm tình phiền muộn làm Mạc Vấn trằn trọc mãi không ngủ được. Lúc đang trăn trở chợt nghe thấy tiếng Bách Lý Cuồng Phong kêu đau vọng lại cách đây không xa, thanh âm phát ra đi về hướng phòng Dạ Tiêu Diêu, sau đó là tiếng mở cửa vào phòng. Do hai người nói chuyện với nhau rất nhỏ, Mạc Vấn không nghe được tường tận nội dung, chỉ có thể mơ hồ nghe được mấy chữ lẻ tẻ: “Không chịu nổi”, “mười ngày”, “đi”.

Lát sau lại có tiếng cửa mở, ngay sau đó là tiếng bước chân của hai người, nghe kỹ thì hẳn là đang đi tới nơi này.

Mạc Vấn không chờ hai người gõ cửa liền cố đứng dậy mở cửa phòng ra, hai người bước vào phòng, Mạc Vấn đóng cửa phòng lại thắp nên lên.

“Chúng ta muốn đi, ngươi có định đi không?” Bách Lý Cuồng Phong đi thẳng vào vấn đề.

“Đi.” Mạc Vấn nghiêm túc gật đầu.

Mạc Vấn trả lời nhanh nằm ngoài dự tính của hai người, Bách Lý Cuồng Phong với Dạ Tiêu Diêu nghe thấy ngược lại ngây người: “Ngươi cũng đi?”

“Hiên Viên Tử làm vậy quả thật có ích lợi với chúng ta, nhưng chúng ta không phải súc vật dốt nát, để mặc cho người ta hành hạ. Cũng không phải ăn mày đầu đường xó chợ, cầu xin người khác thương xót.” Mạc Vấn nghiêm mặt nói. Lúc Hiên Viên Tử đả thông kinh mạch cho mọi người ra tay hết sức thô bạo, sau còn tiện tay ném ra, vứt bỏ như đồ cũ, chẳng có lấy nửa điểm tác phong Đạo gia.

“Mạc Vấn nói rất đúng, Hiên Viên Tử kia không phải tăng cũng chẳng phải đạo, điên loạn thất thường, nếu chúng ta tiếp tục ở lại nơi này, mười ngày nữa nhất định sẽ gặp đại nạn, ta chẳng muốn nếm nỗi đau đớn như róc xương lột da kia nữa đâu, nên sớm rời khỏi đây thì hơn.” Dạ Tiêu Diêu gật đầu nói.

“Chúng ta đã cầm điệp ngữ với pháp ấn, bái nhập Thượng Thanh tông bọn họ rồi, nếu bây giờ từ biệt sợ rằng sẽ bị bắt bỏ pháp ấn lại, không bằng giữ lại điệp ngữ với pháp ấn, đi suốt đêm thôi.” Bách Lý Cuồng Phong nói.

Mạc Vấn cùng Dạ Tiêu Diêu gật đầu đồng ý, ba người không phải là người sớm nắng chiều mưa, dễ thay lòng đổi dạ, nhưng Hiên Viên Tử lúc trước quá đáng quá mức làm bọn hắn sinh ra sợ hãi cùng hoài nghi Thượng Thanh tông, phương pháp truyền đạo kiểu này tuyệt không phải của danh môn chính phái.

Nhưng đúng lúc này ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng Thanh Dương Tử, “Nếu muốn đi, giao điệp ngữ pháp ấn ra là được xuống núi.”

Ba người giật mình kinh hãi, Thanh Dương Tử tu vi cao thâm, lặng lẽ đến gần mọi người mà cả bọn lại không phát hiện được chút nào.

Ngay lúc ba người đang ngạc nhiên sững sờ, Thanh Dương Tử đẩy cửa vào, ba người vội vàng rời chỗ ngồi, cúi đầu hành lễ.

“Chuyện này không trách các ngươi được, lúc trước ngay cả bần đạo cũng rất khó hiểu.” Thanh Dương Tử ngồi vào chỗ của mình rồi giơ tay lên tỏ ý bảo mọi người ngồi xuống.

Ba người cũng không ngồi xuống, quay ra nhìn nhau rồi cúi người chờ Thanh Dương Tử nói tiếp.

Thanh Dương Tử không nói ngay, mà nhíu mày trầm ngâm, hồi lâu sau mới chậm rãi hỏi, “Các ngươi đoán Hiên Viên chưởng giáo năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Có lẽ khoảng tám mươi tuổi.” Dạ Tiêu Diêu tiếp lời.

“Sai, người này lúc ngộ đạo đã thọ tới đôi giáp rồi.” Thanh Dương con lắc đầu nói nói.

Ba người nghe vậy gật đầu, đôi giáp chính là 120 tuổi, Hiên Viên Tử quả thực rất thọ, nhưng mọi người không hiểu vì sao Thanh Dương Tử phải nói những thứ này.

“Người này vốn là một thương nhân ở triều đại trước, năm xưa gặp phải biến cố mới bái nhập Phật môn. Ở Phật môn tu hành mấy chục năm, sau lại bái nhập Thượng Thanh tông, tu vi tăng mạnh, tu dưỡng đạo đức rất tốt, không hiểu sao đến khi tuổi thọ tới hạn lại tụ khí chưa đủ, không thể phi thăng.” Thanh Dương Tử nói đến đây đảo mắt nhìn ba người, “Ba ngày, hắn chỉ thiếu ba ngày nữa là tụ đủ linh khí.”

Ba người nghe thế nhíu mày, mọi người mặc dù học đạo nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phi thăng, điều đó nghe quá xa vời. Không nghĩ Hiên Viên Tử là nửa đường bái nhập Thượng Thanh lại có ngộ tính cùng vận khí tốt như vậy, chỉ kém chút nữa là đắc đạo phi thăng. Nhưng quả thực lão cũng quá đen đủi, nếu là kém ba năm Hiên Viên Tử còn có thể chấp nhận, chỉ kém ba ngày mà không được phi thăng, có thể tưởng tượng được sự tiếc nuối của lão.

“Chúng ta chịu ân huệ của đạo trưởng, không lấy làm cảm kích ngược lại sinh lòng căm hận, quả thật không nên.” Mạc Vấn tiếp lời. Chuyện này đổi lại là bất cứ ai cũng đủ làm người ta tức điên, Hiên Viên Tử chịu đả kích lớn như vậy, cử chỉ tuy quá khích nhưng lại có lòng, có thể tha thứ được.

“Hắn đối đãi với các ngươi như vậy, chính là không muốn các ngươi cảm động ân tình của hắn.” Thanh Dương Tử lắc đầu nói.

“Vì sao?” Ba người đồng thanh thốt lên.

“Các ngươi chính là Thượng Thanh chuẩn đồ, ngày sau hàn toàn có thể bạch nhật phi thăng, nếu hắn thân thiết với các ngươi chẳng phải là có lòng cầu xin sau này giúp đỡ hay sao, hắn đối xử hung ác với các ngươi như thế chính là thi ân vô cầu**, là phong thái của bậc đại đức…”

**Thi ân vô cầu: Làm việc không cần người khác trả ơn.