Chương 574: Âm Dương sau lưng

Tử Dương

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Vì sao gã lại muốn giam cầm ngươi nửa tháng?” Mạc Vấn hỏi, mặc dù chỉ tùy ý nhìn vào, hắn cũng đã biết rõ là người phương nào làm Trương Động Chi bị thương, chữ viết trên mảnh ngói này cực kỳ gượng gạo, nét bút vụng về, mà người tu hành thường xuyên vẽ viết phù chú, chữ viết không thể vụng về như thế.

Ngoài ra, chữ viết được khắc trên mảnh ngói đấy, mà cái mảnh ngói này lấy từ nóc Trương phủ, hiển nhiên tên thích khách kia vội vàng lấy bút tại chỗ viết liền, không thể nào là do người khác viết hộ. Chữ viết như vậy nếu được xuất phát trong tay một người tu hành thì chỉ có một khả năng, đó chính là đối phương cố ý viết thành như thế để tránh bị người khác căn cứ nét chữ mà đoán được thân phận.

Người bình thường phần lớn thuận tay phải, vì che giấu nét chữ thực của mình mà chuyển qua dùng tay trái để tránh việc từ trong nét bút nhìn ra manh mối, nhưng chữ viết trên mảnh ngói kia rõ ràng được viết bằng tay phải, điều này nói rõ thích khách này giỏi sử dụng tay trái.

Quen dùng tay trái, ra tay nhẹ nhàng với Trương Động Chi, che giấu nét chữ của mình, tu vi lại tinh thâm, phù hợp bốn điều kiện này chỉ có một người, đó chính là Vô Danh – đồ đệ của hắn.

Vô Danh rất thông minh nhưng cuối cùng vẫn đang còn quá trẻ, vẫn chưa thể lo liệu mọi chuyện chu toàn, nhìn bên ngoài hành động tưởng như cực kỳ cẩn thận, nhưng nó lại không để mắt đến rất nhiều chi tiết nhìn có vẻ không có liên quan nhưng cộng lại cũng có khả năng bại lộ thân phận của mình.

“Việc này nói rất dài dòng, ngươi có muốn dùng chút rượu và thức ăn không.” Trương Động Chi hỏi.

Mạc Vấn lắc đầu ý bảo không cần bày vẽ, Trương Động Chi lại hiểu nhầm ý, ra cửa hô hoán tôi tớ nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn, Mạc Vấn nhân cơ hội này lại suy nghĩ lần nữa, Vô Danh biết rõ Trương Động Chi là bạn tốt của hắn mà vẫn ra tay với gã, trong này hiển nhiên có một bí ẩn cực kỳ to lớn, nhưng hắn không hề quan tâm điều bí ẩn to lớn này là gì, hắn chỉ lo lắng động cơ gì đã thúc đẩy Vô Danh dù có băn khoăn do dự nhưng vẫn ra tay với Trương Động Chi, nói cách khác là chuyện gì đã thúc đẩy Vô Danh làm hại Trương Động Chi.

Trương Động Chi sắp xếp xong xoay người trở lại sảnh chính, ngồi đối diện với Mạc Vấn, “Thích khách kia chắc là bị Trử gia sai khiến.”

“Sao lại nói ra lời ấy?” Mạc Vấn thuận miệng hỏi.

“Những năm này ngươi chưa từng đi qua nước Tấn?.” Trương Động Chi hỏi ngược lại.

Mạc Vấn lắc đầu, năm đó từ biệt đến lúc này đã bảy năm trôi qua, những năm này hắn chưa từng quay lại Kiến Khang.

“Vậy khó trách.” Trương Động Chi chậm rãi gật đầu, lại nói một cách giản lược cho hắn biết những chuyện phát sinh trong các năm vừa qua, hộ quốc chân nhân Chu Quan Chính năm đó được hắn âm thầm khuyên bảo đã từ trung lập trở thành ủng hộ Chu quý nhân, sau khi hắn rời đi không lâu, hoàng đế nước Tấn quốc liền mắc bệnh qua đời, dưới sự thúc đẩy của Trương Động Chi, Chu Quan Chính cùng với các trọng thần ủng hộ Chu gia khác, đưa con trai trưởng của Chu quý nhân cơ làm vua, sau khi giúp đỡ hoàng đế mới kế vị, Chu Quan Chính cũng treo ấn từ quan.

Nhận ảnh hưởng của Chu Quan Chính và hắn trước kia, vị hoàng đế trẻ tuổi này có đầy đủ tôn sùng đối với Đạo gia, càng yêu thích con đường luyện đan dược, có tên đạo nhân xấu xa, cống hiến đan dược cho vua để cầu phú quý, tuy đã được Chu quý nhân cùng Trương Động Chi nhiều lần khuyên can nhưng hoàng đế cũng chỉ tặc lưỡi cho qua mà vẫn không hề ăn năn.

Tuy có rất nhiều đạo nhân luyện đan, nhưng lại không có nhiều đạo nhân có thể luyện được đan không độc, phần lớn bộ phận đan dược đều còn sót lại chu sa, mà chu sa lại có độc đấy, rốt cuộc đầu năm nay hoàng đế đã bị trúng độc mất mạng.

Sau khi hoàng đế băng hà, Trử gia cùng Chu gia lại vì việc sở hữu hoàng vị mà xảy ra tranh chấp kịch liệt một lần nữa, Trử gia cho rằng ngôi vị hoàng đế cần phải do hoàng thúc đức cao vọng trọng nối tiếp, mà Chu gia cho rằng cử động của đối phương lần này không hợp quy chế, theo lý cần do hoàng tử thứ hai của Chu quý nhân kế vị.

Tranh quyền so với đoạt lợi càng thêm hiểm ác, cũng càng thêm kịch liệt, kết quả của cuộc đọ sức giữa hai bên là Chu gia giành được thắng lợi, hoàng tử thứ hai kế vị, trở thành hoàng đế mới.

Chẳng biết vì sao vị hoàng đế mới này lại cực kỳ chán ghét Trử gia, sau khi lên ngôi lại không quan tâm sự phản đối của thái hậu cùng trọng thần, gọt đi tước vị, bãi quan miễn chức với những quan lại có xu hướng nghiêng về Trử gia, lại càng muốn đại khai sát giới đối với Trử gia.

Bên Trử gia được nhiều võ tướng ủng hộ, mắt thấy tình hình không thuận lợi, trước khi hoàng đế chính thức đại khai sát giới đã trốn về Nam quận – nơi đang được những võ tướng nắm giữ, sau khi chuyện này xảy ra không lâu, trọng thần nghiêng về phía Chu gia đột nhiên bị giết chết một cách kỳ lạ, bên Chu gia đương nhiên biết rõ thích khách chính là Trử gia phái tới, liền đốc quân khởi binh muốn đánh dẹp, Trương Động Chi không thể nghi ngờ là tướng sĩ cầm quân, vì vậy Trương Động Chi đoán rằng mình bị ám sát chính là vì đối phương không muốn để cho gã dẫn binh ra trận.

Trương Động Chi là mãnh tướng, mặc dù tuổi tác hơi cao nhưng tính nóng nảy vẫn không giảm, sau khi bị thương cũng không ngoan ngoãn ở yên trong nhà, mà khẩn cấp triệu tập cao nhân các đạo quán chung quanh Kiến Khang đến đây bố trí mai phục, định chờ lúc mọi người mai phục xong thì sẽ đường hoàng đi ra khỏi cửa, đi đến trong quân rồi quay ngược trở lại phủ đệ, chờ đợi thích khách lại đến hành thích.

Mạc Vấn nghe Trương Động Chi kể lại xong, nhíu mày không nói.

“Thái hậu cùng ta dùng mọi cách khuyên bảo nhưng hoàng thượng vẫn không nghe theo, chỉ muốn mang Trử gia ra chém tận giết tuyệt mới vừa lòng.” Trương Động Chi nói đến chỗ này thì ngừng lại, đưa chén trà mà kẻ dưới bưng tới cho Mạc Vấn, rồi khoát tay ý bảo tôi tớ lui ra, chờ bọn chúng ra khỏi mới tiếp tục nói, “dù Trử gia kia là miếng thịt thối nhưng lại thâm căn cố đế, sao có thể vội vàng động đến nó như vậy.”

“Hoàng đế trước kia đã từng trúng kế hạ độc của Trử gia, huynh không biết việc này?” Mạc Vấn bưng chén trà lên, ngày xưa Trử gia đã từng phái đầu bếp hạ độc bên trong thức ăn của Chu quý nhân, thông qua sữa mẹ để đầu độc Nhị vương tử lúc đó đang còn trong tã lót, nếu không được hắn phát hiện sớm thì Nhị vương tử đã sớm thành kẻ ngu si thần trí hỗn độn, do đó Hoàng đế mang lòng hận Trử gia là điều dễ hiểu.

“Còn có một số chuyện không ai kể với ta.” Trương Động Chi mờ mịt lắc đầu.

Mạc Vấn tay nâng chén trà nhưng vẫn không uống, cũng không nói thêm gì, điều khiến hắn lo lắng không phải là Trương Động Chi, Vô Danh cũng chỉ đe dọa Trương Động Chi nhưng không hạ đòn sát thủ với y, lúc này hắn đang suy nghĩ vì sao Vô Danh lại ra mặt vì Trử gia.

“Thích khách chưa bị diệt trừ, cuộc sống hàng ngày của văn võ bá quan khó có thể yên bình, ngươi mau nghĩ cách khiến gã lô mặt đi.” Trương Động Chi nói ra.

“Trử gia cùng nước Tần có âm thầm liên hệ với nhau hay không?.” Mạc Vấn hỏi, quận Nam cùng huyện Tây Dương chỉ ngăn cách nhau có một con sông, bờ bắc chính là quyền sở hữu của nước Tần, Trử gia trốn tới đó, có rất nhiều khả năng sẽ bắt liên lạc với họ.

“Từ lúc tiên hoàng đang còn tại vị thì Trử gia đã âm thầm liên lạc với nước Tần, ta chặn được một con Hải Đông Thanh gửi thư qua lại giữa Trử gia và nước Tần, Trử gia có lòng cắt nhường bảy quận Giang Nam để đổi lại nước Tần xuất binh đánh Tấn.” Trương Động Chi nói ra.

“Thái độ của nước Tần như thế nào.” Mạc Vấn nhíu mày hỏi, chuyện khiến hắn lo lắng nhất chính là Bồ Kiên vượt sông xâm nhập phía nam.

“Không rõ thái độ, chưa từng cự tuyệt nhưng cũng không đồng ý.” Trương Động Chi nói ra.

Mạc Vấn nghe vậy lông mày nhăn lại, Bồ Kiên không từ chối chính là đang do dự, mà Bồ Kiên do dự không thể nghi ngờ chính là do trước kia hắn đã liên tục căn dặn, nếu như không được hắn căn dặn, lấy tính tình của Bồ Kiên chỉ sợ đã sớm vượt sông xuôi nam rồi, chẳng qua Bồ Kiên không chối từ liền cho thấy nó đã sinh ra chút hoài nghi với lời căn dặn của hắn, một khi loại ý nghĩ này sinh ra thì Bồ Kiên vượt sông xuôi nam là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

“Chuyện truy bắt thích khách ngươi dù sao cũng phải nhớ trong lòng.” Trương Động Chi lại nói.

Mạc Vấn nghe vậy thở dài, thả chén trà đang nâng trong tay nhưng chưa từng dính môi xuống bàn.

“Ta nói với ngươi một ít manh mối, tên này lúc ám sát Mã thái úy đã bị a hoàn trong phủ thấy được, mặc dù trời tối không thể nhìn thấy tướng mạo thật sự, nhưng lại trông thấy tên này là một lão đạo có thân hình cao gầy.” Trương Động Chi nói ra.

“Lão đạo?” Mạc Vấn nhíu mày nhìn về phía Trương Động Chi.

“Đúng như lời nói của a hoàn kia, chính là một lão đạo.” Trương Động Chi gật đầu nói.

“Mang a hoàn kia đến nơi này, ta có chuyện muốn hỏi.” Mạc Vấn nói ra, việc này hẳn là do Vô Danh gây nên, sao có thể là lão đạo.

Trương Động Chi gật đầu đồng ý, lại lệnh cho kẻ dưới tới đón a hoàn kia.

Lúc này đồ ăn đã được chuẩn bị xong, Trương Động Chi mời Mạc Vấn nhập tiệc, trong lòng Mạc Vấn đang có tâm sự vốn không muốn ăn uống, nhưng gặp lại bạn cũ nên chỉ có thể ngồi vào tiệc.

Uống thêm vài chén rượu Trương Động Chi mở miệng nói ra, “Những năm này ngươi biệt tăm không tin tức, ta lại việc nước quấn thân, không thể đi về phía tây thăm hỏi, mấy năm này ngươi đã làm những chuyện gì, sao không thấy lão Ngũ đồng hành với ngươi?”

“Tham thiên ngộ đạo chính là bản phận của đạo nhân, cũng chỉ có thể làm những thứ này.” Mạc Vấn thuận miệng qua loa, hắn không hy vọng bạn bè biết rõ cảnh ngộ thực sự của mình trong những năm này.

“Sao lần này lại tới đây, vì chuyện gì.” Trương Động Chi nâng chén kính lại.

“Huynh có biết người tên là Lý Công Hạo không?.” Mạc Vấn vân vê chén rượu trong tay.

“Sao ngươi lại biết y?” Trương Động Chi hỏi lại, ngụ ý hiển nhiên là nhận ra người này.

Mạc Vấn không trả lời, ngửa đầu uống rượu.

Trương Động Chi thấy Mạc Vấn im lặng liền chủ động nói ra, “Người này là “tửu chính” của nước Tấn, am hiểu sâu Đỗ Khang chi đạo, giỏi về chưng cất rượu ngon, nghìn chén không say, cũng được coi là người hiếm thấy.” <Đỗ Khang: người phát minh ra phương pháp ủ rượu>

“Lát nữa ta sẽ bày trận vây khốn y trong phủ, thông báo cho ngươi một tiếng để các ngươi khỏi phải nhúng tay.” Mạc Vấn nói ra, “tửu chính” mà Trương Động Chi nói chính là quan viên quản lý việc chưng cất rượu trong triều đình.

“Vì sao.” Trương Động Chi cảm thấy hiếu kỳ.

“Đánh cược với một tăng nhân.” Mạc Vấn nói ra.

“Đánh cược gì.” Trương Động Chi lại hỏi.

“Đánh cược y có thể kiêng rượu.” Mạc Vấn nói ra.

Trương Động Chi nghe vậy cười ha hả, “Vậy ngươi chắc chắn thua rồi, người này thích rượu như mạng, có thể không ăn ba ngày nhưng không thể thiếu rượu một ngày.”

“Vậy hãy để cho gã không ăn bảy ngày.” Mạc Vấn cười nói, sở dĩ hắn chọn Lý Công Hạo là có nguyên nhân đấy, rượu là tinh hoa của ngũ cốc, là vật xa xỉ và đắt đỏ, được phần lớn người đời ưa thích, nhưng điều kiện trước tiên là phải có lương thực no bụng đã, hắn muốn nhìn một chút dưới tình huống cạn kiệt lương thực thì Lý Công Hạo sẽ lựa chọn như thế nào.

“Ha ha ha ha, ta còn tưởng rằng chỉ có những người phàm tục như chúng ta mới đánh cược, không nghĩ tới các ngươi cũng đánh cược.” Trương Động Chi cười nói.

“Tiên Nhân cũng là người, không thể chém đứt thất tình lục dục, không thể bỏ đi tính yêu ghét của người thường.” Mạc Vấn lắc đầu nói ra.

Trong lúc hai người nói chuyện Mạc Vấn phân ra Nguyên Anh, tiến đến bao bọc bên ngoài phủ đệ của Lý Công Hạo, để cho người trong phủ không thể ra ngoài.

Tiệc rượu trôi qua hơn một nửa, đầy tớ trong phủ mang theo một cô a hoàn khoảng mười bảy mười tám tuổi đến, người này chính là a hoàn ngày đó gặp được tên thích khách kia.

“Kể lại một lần chuyện Thái úy bị giết hại ngày đó, không được bỏ sót.” Trương Động Chi nói với a hoàn đang quỳ trên mặt đất kia.

“Đứng dậy nói chuyện đi.” Mạc Vấn đưa tay về phía a hoàn.

A hoàn kia nhút nhát đứng lên, thấp giọng kể lại, đêm đó cô đưa nước ấm đến cho Thái úy, khi đi vào cửa lớn nội viện liền chứng kiến một bóng người từ đầu tường lóe lên rồi biến mất, bởi vì chỉ có thể thấy được bóng lưng lại không thấy được hình dạng thực sự của thích khách, chỉ thấy người kia mặc đạo bào, thân hình gầy cao, đầu tóc bạc trắng, vì vậy cô cho rằng đó là một lão đạo.

Mạc Vấn sau khi nghe xong, trong lòng rùng mình, vội vàng hỏi tiếp, “Trên tấm đạo bào kia thêu hình Âm Dương Thái Cực ở chỗ nào.”

“Âm Dương Thái Cực?” A hoàn kia mù mờ khó hiểu.

Mạc Vấn chấm nước trà vẽ lên đồ án Thái Cực ở trên bàn, a hoàn kia thấy thế giật mình tỉnh ngộ, đưa tay chỉ về phía sau lưng mình, “ở sau lưng.”

Mạc Vấn nghe thế bật dậy đứng lên, a hoàn này nói đúng là kiểu dáng đạo bào Thượng Thanh tông, nói cách khác phỏng đoán của hắn trước kia không hề sai, người thích khách thật sự là Vô Danh.

A hoàn kia thấy Mạc Vấn bỗng nhiên đứng dậy, bị dọa phải quỳ xuống lần nữa, Trương Động Chi nghi ngờ hỏi, “Ngươi nhận ra người này?”

“Ta đi xử lý một ít chuyện, ngày khác lại tới gặp ngươi.” Mạc Vấn cất bước đi ra ngoài, chuyện thiếu niên tóc đã bạc trắng cũng không hề hiếm ở Đạo gia, nếu như làm pháp quá độ sẽ tổn thương đến bản mệnh chân nguyên của chính mình, dẫn đến chưa già đã bạc tóc. . .