Chương 450: Tử kim đan lô

Tử Dương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mạc Vấn nghe vậy tiến lên, cầm lấy viên đan dược trong tay lão Ngũ. Viên đan này có màu vàng, lớn chừng hạt đậu, có sương mù tím quấn quanh bên ngoài, màu sắc rực rỡ.

“Màu vàng hẳn là có thể ăn.” Lão Ngũ thò tay lấy lại viên kim đan trong tay Mạc Vấn nhìn kỹ. Gã không hiểu về đan dược, chỉ biết kim đan có thể ăn, ngân đan thì có độc.

“Có độc, đừng chạm vào.” Mạc Vấn cất bước đi về phía đan đỉnh.

“Màu vàng cũng có độc” Lão Ngũ nghe vậy vội vàng thả viên đan dược vào lại trong lỗ đan. Mạc Vấn cúi đầu nhìn, lỗ đan có viên đan dược nằm ở Khảm vị, đây là một viên đan dược có thuộc tính thuỷ trong ngũ hành, chẳng những nó không có độc lại còn rất thần kỳ, người có thuộc tính thủy trong ngũ hành nuốt vào sẽ đạt được diệu dụng khó mà tưởng tượng nổi. Vừa rồi hắn nói có độc là để cắt đứt tham niệm của lão Ngũ, viên đan này được để lại trong lỗ đan tất nhiên là có thâm ý. Nhưng có thể khẳng định nó không phải để lại cho hắn.

“Lão gia, đan đỉnh này trộm của ai đấy?” Lão Ngũ tò mò hỏi.

“Không biết, đi lấy bạt dựng lều, chuẩn bị củi khô, ta muốn khởi lô.” Mạc Vấn nói với lão Ngũ.

Lão Ngũ đáp một tiếng, xoay người mang theo Tần Phong và Bồ Kiên đi.

Mạc Vấn lưu lại Tây viện, cẩn thận dò xét đan đỉnh. Vật này tuy được Vương Mẫu sử dụng lúc còn sống, nhưng lại là hùng (đực) đỉnh ba chân, chóp đỉnh có chín cửa chuyển dẫn gió, phía dưới nắp đỉnh là tám lô nhỏ khá độc lập, dưới đáy có một lỗ thoát khí nhỏ cỡ hạt đậu, phía dưới lỗ thoát khí là một khu vực phong bế được xài chung, phía dưới khu vực phong bế được chia thành tám lỗ đan.

Loại đan đỉnh này Mạc Vấn mới nhìn thấy lần đầu, quan sát phỏng đoán hồi lâu mới hiểu ra phương pháp sử dụng đan đỉnh này. Đây là một đan đỉnh rất thần kỳ, có thể đồng thời luyện được tám lô đan dược. Tám lô linh vật này lúc luyện có thể bù đắp cho nhau, chỗ dư có thể bổ sung cho chỗ thiếu, mượn chỗ tràn đầy bổ sung chỗ khiếm khuyết, có thể bảo đảm đan thành.

Quan sát đan đỉnh xong, Mạc Vấn thu lại viên kim đan kia, thời điểm trả lại đan đỉnh thì sẽ bỏ lại viên kim đan này vào trong đan đỉnh.

Tuy trời đất đã đóng lại, nhưng trước khi luyện đan Mạc Vấn vẫn tế báo thiên địa, tạ tội với Vương Mẫu, nói vì thiên hạ muôn dân trăm họ, bất đắc dĩ mượn tạm đan đỉnh sử dụng. Loại nghi thức tế báo này thường thấy ở Đạo gia, tinh túy của Đạo gia phát xuất từ Trung thổ Hoa Hạ, giáo lí được diễn sinh từ Nho học của Khổng Mạnh, khoa nghi* thì tham khảo từ vu thuật thượng cổ.

*Khoa nghi: ý chỉ đạo trường pháp sự của Đạo giáo

Giờ Tý mở lô, Mạc Vấn bỏ vào ba phần dược thảo. Đan đỉnh này tuy to lớn nhưng vừa gặp lửa đã đỏ ngay, nhiệt độ chỉ thu liễm bên trong chứ không tỏa ra bên ngoài. Chín cửa chuyển dẫn gió trên đỉnh chóp dẫn không khí từ ngoài vào, thổi khí độc thủy ngân chu sa ra bên ngoài. Gió thổi qua thân đỉnh, phát ra tiếng như đàn sáo.

“Lão gia, để ta trông cho.” Lão Ngũ ngồi xổm bên cạnh nhìn Mạc Vấn đang thêm củi vào trong lô.

“Không cần.” Mạc Vấn lắc đầu nói.

“Ngài còn giận ta à?” Lão Ngũ nhếch miệng hỏi.

“Ngươi không sai, có gì mà giận chứ, đoạn đầu khởi lô ngươi không nắm giữ được độ lửa.” Mạc Vấn thuận miệng nói.

Lão Ngũ nghe vậy bán tín bán nghi, cũng không hỏi nữa.

“Thương thế ngươi thế nào rồi?” Mạc Vấn hỏi.

“Tốt được bảy tám phần rồi.” Lão Ngũ đáp. Thân dơi bị thương, sau khi biến thành người miệng vết thương sẽ nhỏ lại rất nhiều. Thượng Thanh quan luôn có thuốc chữa thương, đắp thuốc lên thì đã không còn đáng ngại.

“Vậy ngươi dẫn Tần Phong trở về nhà một chuyến, thuận đường đến nước Lương một chuyến, Lưu Thiếu Khanh lúc này chắc vẫn còn ở phủ Hộ quốc chân nhân nước Lương, ngươi đi đưa phần dược thảo cuối cùng cho hắn, không cần nhắc đến tình huống nơi này.” Mạc Vấn nói.

“Được, ta đi đây.” Lão Ngũ đứng dậy ôm một bó củi đưa đến bên cạnh lô đỉnh.

“Còn nữa, lại đến phủ Tư Đồ một chuyến, xem thử bọn hắn đã có tung tích của Khổng Tước Vương chưa.” Mạc Vấn nghĩ nghĩ lại mở miệng căn dặn.

“Được, à còn nữa, ta sẽ thuận tiện tìm kiếm Vô Danh, có thể tối muộn mới trở về.” Lão Ngũ nói.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu: “Cũng tốt, nếu tìm được nó, nhất định không thể cưỡng ép bắt nó trở về, nhớ kỹ vị trí chỗ nó ở, sau đó nhanh chóng trở lại báo cho ta biết.”

Lão Ngũ đáp một tiếng, xoay người rời đi.

Tần Vân vẫn luôn ở cửa chính phòng nghe hai người nói chuyện, thấy lão Ngũ rời khỏi, dời bước đi tới: “Lão gia, ta đi gặp Tần Phong, nhờ đệ ấy gởi lời hỏi thăm cha mẹ.”

Mạc Vấn gật đầu. Tần Vân cất bước đến Đông viện.

Mạc Vấn trông coi đan đỉnh thêm củi, cùng lúc đó sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. Từng sự kiện nối tiếp nhau, việc này còn chưa bắt tay vào làm, việc khác đã tới. Đợi đến lúc luyện đan hoàn tất, dẫn mọi người đến Đông Hải, hành trình Đông Hải lần này sẽ cực kỳ hung hiểm. Trước khi đến Đông Hải, còn cần gặp mặt Hắc Bạch vô thường một lần. Khi đó đã xác định được người đi Đông Hải, có thể tra thử tuổi thọ của mọi người trên sổ Sinh Tử. Nếu sổ Sinh Tử không có tên họ thì mọi sự thuận lợi, còn nếu có tên trên sổ Sinh Tử, mặc kệ tuổi thọ có bao nhiêu cũng cần phải thận trọng.

Sau khi từ Đông Hải trở về có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian, sau đó lại phải giúp đỡ Hắc Bạch vô thường giết mười tám người kia. Việc này cực kỳ khó giải quyết, cũng không phải hắn không nắm chắc đánh chết đối thủ, chỉ là rất khó giết chết những người này mà không để lộ tin tức. Nếu tin tức để lộ ra ngoài, danh tiếng vốn đã không tốt tất nhiên sẽ càng thêm bê bối, nhân duyên vốn đã không tốt sẽ trở nên càng kém.

Đây là hai chuyện được sắp xếp ở ngoài sáng thôi, còn có hai chuyện ở trong bóng tối, tuy chẳng biết lúc nào xảy ra nhưng nó nhất định sẽ xảy ra. Một là dị loại phản công với quy mô lớn, hai là Nguyên Thần Xi Vưu gửi thân vào tên Lâm Chí Hưng kia. Xi Vưu cực kỳ thù hận hậu duệ Viêm Hoàng, nếu Nguyên Thần của gã có thành tựu, tất nhiên sẽ trả thù người Hán một cách tàn khốc.

Chẳng bao lâu, Tần Phong và lão Ngũ đến chào từ biệt Mạc Vấn, sau đó rời khỏi đạo quán khởi hành bay về hướng Bắc.

Hai người đi rồi, Tần Vân đem trà nóng đến cho Mạc Vấn. Mạc Vấn nhận lấy nước trà, dặn nàng trở về phòng nghỉ ngơi.

“Thúc phụ, ta có thể giúp gì không?” Bồ Kiên từ Đông viện đi tới.

“Đến đây.” Mạc Vấn cười vẫy vẫy tay với Bồ Kiên.

Bồ Kiên nghe vậy cất bước đến gần, chắp tay hành lễ với Mạc Vấn.

“Ngồi xuống, nói chuyện với ta.” Mạc Vấn chỉ vào một thảo đoàn bên cạnh.

Bồ Kiên vẫn luôn kính sợ Mạc Vấn, nghe được lời của Mạc Vấn thì thấp thỏm vén vạt áo ngồi xuống, căng thẳng nhìn Mạc Vấn, chờ hắn nói chuyện.

“Ngươi sống ở đây có hài lòng không?” Mạc Vấn mỉm cười đặt câu hỏi. Hắn vẫn khá khoan dung với người trẻ tuổi, dù Bồ Kiên thỉnh thoảng sẽ chơi đùa tâm cơ, nhưng hắn không hề có chút khúc mắc nào.

“Được thúc phụ bảo hộ, mẹ con chúng ta được sống ở nơi này vẫn luôn cảm động và nhớ ân đức của thúc phụ.” Bồ Kiên nói.

“Võ nghệ luyện tập thế nào rồi?” Mạc Vấn lại hỏi.

“Kỹ nghệ thúc phụ truyền dạy cực kỳ thần diệu, thế nhưng chất nhi ngu dốt, vẫn chẳng thể lĩnh hội được sự ảo diệu của nó.” Bồ Kiên đáp.

“Không sao, lệnh tôn chính là nhân vật anh hùng, thương pháp tiễn thuật đều là thượng thừa, võ nghệ ta truyền không thích hợp tác chiến trong quân đội, đợi đến khi ngươi trở lại bên cạnh lệnh tôn, có thể theo hắn học tập võ thuật binh trận.” Mạc Vấn nói.

“Chất nhi nhớ kỹ.” Bồ Kiên trịnh trọng gật đầu.

Mạc Vấn nhân cơ hội đút thêm mấy cây củi vào dưới đan đỉnh.

“Thúc phụ, khi nào thì mẹ con chúng ta có thể gặp mặt gia phụ?” Bồ Kiên đè thấp giọng hỏi.

“Cuối năm sau ta sẽ đưa các ngươi đến đoàn tụ với lệnh tôn.” Mạc Vấn nói.

Bồ Kiên nghe vậy mặt lộ vẻ vui mừng, gật đầu liên tục. Gã ở chỗ này ăn nhờ ở đậu, tuy mọi người trong đạo quán rất tốt với mẹ con họ. Nhưng sâu trong nội tâm gã lại thủy chung cảm thấy ở chỗ này rất bất tiện, nhất là từ khi Vô Danh bỏ đi, gã cũng biết là bởi vì chuyện của Ngô Cát Nhi nên trong lòng rất thấp thỏm.

“Có một số việc ngươi đã biết, ngươi có mệnh làm vua, sẽ có một ngày đăng cơ lên ngôi. Nhưng ý trời cũng cần phải dựa vào người mới có thể thành sự được. Ta đã mời Thiên Quyền Tử phụ tá cho ngươi, người này là hộ quốc chân nhân của Đại Lương, pháp thuật vượt trội, có y phụ tá, ngươi có thể thuận lợi đăng cơ.” Mạc Vấn nói rõ ngọn ngành với Bồ Kiên. Người có ưu điểm cũng có khuyết điểm, Lưu Thiếu Khanh coi trọng công danh lợi lộc, chính vì thế nên làm chuyện gì đều rất nhẫn nại và nghị lực. Lưu Thiếu Khanh vẫn không có thành tựu gì không phải vì bản lãnh y không đủ, cũng không phải là vì nghị lực của y không chuyên, mà là vận may của người này không tốt. Nhìn mọi chuyện quá hạn hẹp, từ lúc xuống núi đã nhiều lần chọn phe, nhưng không một lần nào đúng. Thực ra nếu chỉ cho y một phương hướng thì y vẫn có thể gánh vác trọng trách được.

“Đại ân che chở của thúc phụ, chất nhi không biết lấy gì báo đáp, ngày sau nếu gặp việc trọng đại, nhất định sẽ mời thúc phụ làm chủ trước.” Bồ Kiên quỳ xuống đất dập đầu.

“Không cần như thế. Thời gian tới mấy người chúng ta sẽ đi Đông Hải một chuyến, đợi đến khi trở lại thì Thiên Quyền Tử sẽ cùng đi với ngươi tới Ung châu, ngày sau mọi việc cứ thương nghị với y.” Mạc Vấn lắc đầu nói.

“Chất nhi tuân mệnh.” Bồ Kiên lại quỳ.

“Ngày sau việc ngươi làm ta sẽ không can thiệp chi phối, chỉ có một chuyện, ngươi nên nhớ kỹ.” Mạc Vấn nghiêm mặt nói.

Bồ Kiên chắp tay đợi nghe.

“Nếu vượt sông xâm lược phương Nam thì sẽ khó giữ được tánh mạng, ta cũng không thể cứu được ngươi.” Mạc Vấn trầm giọng nói. Bồ Kiên chỉ có số mệnh nắm giữ phương Bắc, nếu xâm lược phương Nam, Ngọc Thanh Tông và Nam Hải đều sẽ ra tay.

“Chất nhi nhớ kỹ.” Bồ Kiên lại cúi đầu hành lễ.

“Đã không còn sớm, ngươi đi nghỉ đi.” Mạc Vấn khoát tay với Bồ Kiên.

“Đêm qua thúc phụ không ngủ, chất nhi nguyện canh lô thay người.” Bồ Kiên nói.

Mạc Vấn nghe vậy thì nở nụ cười, lại lần nữa khoát tay, Bồ Kiên lui ra.

Tai mắt Mạc Vấn rõ ràng, sao có thể không nghe được vừa nãy Bồ Kiên và Ngô Cát Nhi cùng đi tới tiền viện. Trong lúc hai người nói chuyện, Ngô Cát Nhi vẫn luôn chờ gã dưới một gốc cây ở Đông viện. Từ đó có thể thấy Bồ Kiên nói ở lại canh lô cũng không phải là thật lòng. Đây cũng là nguyên nhân hắn ưa thích Vô Danh hơn, Vô Danh không giỏi nói chuyện, lễ nghi cũng không chu toàn, nhưng Vô Danh chân thành hơn.

“Lão gia có trách cứ ngươi không?” Ngô Cát Nhi thấp giọng hỏi.

“Thúc phụ không hề nhắc đến chuyện của Vô Danh.” Bồ Kiên nói.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi xa, Mạc Vấn thở dài tiếp tục canh lò đan.

Đan đỉnh đồng đỏ này quả thực thần kỳ, dược lực dung hòa tụ lại, đồng thời tiến hành ma luyện thành đan, quá trình luyện đan cực kỳ nhanh chóng. Ngoài ra đan đỉnh này thành đan cũng không giống với đan đỉnh khác, nó thành đan từng viên, chỉ cần đan dược hấp thụ đủ dược lực sẽ từ lỗ đan lăn ra trước, những viên còn lại vẫn ở lại trong đan đỉnh tiếp tục dung luyện.

Giờ Ngọ ngày kế tiếp, lão Ngũ trở lại.

“Lão gia, có tin tức tốt.” Lão Ngũ chạy vào Tây viện.

Mạc Vấn quay đầu nhìn lão Ngũ, thấy trong tay lão Ngũ vẫn cầm cái hòm gỗ kia, điều này cho thấy gã còn chưa kịp đến nước Lương.

“Có tin tức Vô Danh?” Mạc Vấn hỏi.

“Đúng, ta nhìn thấy nó.” Lão Ngũ hưng phấn nói. Tuy gã không nói gì, nhưng vẫn luôn cho rằng là bọn họ bức Vô Danh rời đi.

“Ở nơi nào?” Mạc Vấn đứng lên.

“Ở trên con đường phía Tây Cao châu, đang đi về phía Đông. Ta nghe lời ngài không dám kinh động đến nó, chúng ta mau đi đi, đừng để mất tung tích của nó nữa.” Lão Ngũ vội vàng nói.

Mạc Vấn nghe vậy thì lại ngồi xuống. Lúc trước hắn đã từng dẫn Vô Danh đi qua con đường này, Vô Danh khá quen thuộc nó nên lựa chọn con đường đó đi về phía Đông. Nhưng với tình huống trước mắt không thể mang Vô Danh về Thượng Thanh quan được, nếu không nó nhìn thấy Bồ Kiên và Ngô Cát Nhi sẽ càng thêm khó chịu. Ngoài ra nếu mang Vô Danh về như vậy, Vô Danh sẽ cảm thấy lòng tự tôn bị thương tổn. Cùng với cưỡng ép mang Vô Danh về, không bằng để nó làm chuyển mà nó muốn làm.

“Ta đi tìm nhạc phụ của ta tới trông coi giúp ngài.” Lão Ngũ xoay người rời đi.

Chẳng bao lâu gã dẫn Triệu lão đến, Mạc Vấn vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Trước đây hắn vẫn luôn lo lắng cho an nguy của Vô Danh là vì Vô Danh không thể nào tụ khí, trước mắt vừa vặn có đan được Bổ Khí, phải mang nhiều thêm mấy viên cho Vô Danh…