Chương 215: Tư thế ngủ chết người

Tử Dương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đám người Thạch Chân rời đi vào buổi trưa, lúc chạng vạng lính trạm dịch vận chuyển tới một cổ quan tài, Mạc Vấn sai người đem cổ quan tài kia đến soái trướng ở quân doanh, sau đó gọi Bồ Hùng và mấy vị tướng lĩnh tới.

Mọi người không biết đặt bên trong cổ quan tài này là cái gì, cho đến khi Mạc Vấn mở nắp quan tài, tháo miếng vải đen bọc cương thi ra.

“Chẳng lẽ đây chính là cương thi trong truyền thuyết?” Phần lớn tướng lĩnh trước kia đều chưa từng nhìn thấy cương thi, nhưng mà ít nhiều đã từng nghe đến một ít tin đồn về cương thi, cho nên thấy người phụ nữ mặt xanh trán dán giấy phù vàng này liền lập tức đoán được đây là một nữ cương thi.

“Đúng.” Mạc Vấn gật đầu nói.

“Thứ này có thể khắc chế đỉa ở Phàn Thủy?” Trước đó Bồ Hùng từng cùng Mạc Vấn phân tích về đỉa, bởi vậy trước tiên đoán được mục đích Mạc Vấn tìm cương thi tới.

“Hẳn là có thể, chuẩn bị mười con khoái mã, chốc lát cùng ta đến Phàn Thủy.” Mạc Vấn nói với mọi người.

Mọi người nghe vậy rối rít đáp ứng, Mạc Vấn nhìn về phía Bồ Hùng, “Dẫn theo một đội binh lính, theo ta đến trạm dịch trước.”

Trước đó hắn đã lựa ra mười nữ tù đại ác đưa tới nhốt ở trạm dịch, tối nay là lúc cần đến những nữ tù này.

Tới bên ngoài trạm dịch, Mạc Vấn lệnh binh lính chờ bên ngoài, mang Bồ Hùng vào phòng. Lúc này bên trong viện có rất nhiều nha dịch, nhiệm vụ của những nha dịch này là trông chừng những nữ tù không chạy trốn.

Mười nữ tù kia bị chia ra nhốt, Mạc Vấn và Bồ Hùng vào căn phòng thứ nhất, nữ tù bên trong đang ngồi ngẩn ra ở bên giường, cơm nước phong phú ở trên bàn gần như chưa động vào. Thấy Mạc Vấn đến, nữ tù kia đứng lên, bình tĩnh nhìn Mạc Vấn, “Muốn tiễn ta lên đường sao?”

“Ngươi có sợ hay không?” Mạc Vấn hỏi một vấn đề ngay cả bản thân cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Sợ có tác dụng sao?” Nữ tù tuy cố tự trấn định nhưng vẫn run lẩy bẩy.

“Bần đạo cho ngươi một cơ hội chuộc tội, ngươi có muốn hay không?” Mạc Vấn suy nghĩ một lúc mở miệng hỏi.

Nữ tù kia nghe vậy lộ ra vẻ mừng rỡ, dưới sự kích động lại không nói nên lời. Mạc Vấn thấy vậy lách người tiến lên, giơ tay chấn nàng choáng váng, sau đó điểm ba huyệt Thần phủ của nàng khiến nàng không còn tri giác.

“Gặp được chân nhân là phúc khí của nàng.” Bồ Hùng không nhịn được nói, tuy gã không biết Mạc Vấn điểm ba cái sau cổ nữ tù kia có tác dụng gì, nhưng nhìn ra được vào lúc nữ tù vui mừng nhất Mạc Vấn đã dừng lại thần trí của nàng.

Mạc Vấn không trả lời, xoay người ra cửa đi về phía căn phòng cách vách, phản ứng của những nữ tù này không giống nhau, có khóc nháo, có bật cười, có cầu chết, cũng có cầu xin tha thứ, mặc kệ là loại phản ứng nào, trong ánh mắt của các nàng đều có thần thái cầu được sống mãnh liệt, các nàng đều không muốn chết.

Chốc lát sau, mọi người mang theo mười nữ tù đã không còn tri giác trở về quân doanh, trên đường trở về Mạc Vấn lại nhớ đến chuyện trước kia, bản thân vui mừng vì đã tha thứ cho Lâm Nhược Trần, thực ra Lâm Nhược Trần không sai gì cả, nàng chỉ là muốn sống, phụ nữ vào lúc sống chết trước mắt sẽ nghĩ đủ mọi cách để được sống, chuyện gì cũng sẽ làm.

Lúc trở lại quân doanh đám tướng tá đã chỉnh trang xong chờ phân phó, Mạc Vấn triệt đi Định Thi phù, cương thi lập tức bổ nhào về phía Bồ Hùng, cương thi giết người chủ yếu vì chán ghét dương khí, hút máu huyết ngược lại là thứ hai, dương khí của Mạc Vấn thịnh nhất nhưng khí định thần ổn, cương thi bản năng không dám đi trêu chọc hắn, cho nên lựa chọn Bồ Hùng.

Mạc Vấn nhanh chóng vươn tay bắt lấy cổ cương thi, đem mười nữ tù đại ác kia toàn bộ đều cắn một lần, lúc này mới kéo nó ra bên ngoài trướng chém đứt đầu, vẽ một tấm Hỏa phù thiêu hủy thân thể nó.

Các vị tướng tá mỗi người mang theo một cổ nữ thi, rời khỏi quân doanh, thừa dịp ánh trăng đi gấp về phía Đông.

Những nữ thi từng bị cương thi cắn sẽ thi biến, sẽ cắn người, nhưng chúng nó không thể truyền đi độc thi giống như cương thi, bởi vì độc thi trong cơ thể chúng nó rất ít, không đủ khiến người bị cắn lần nữa thi biến.

Mạc Vấn dẫn chúng tướng tá đi Phàn Thủy có hai nguyên nhân, một là nhân cơ hội để bọn họ làm quen địa hình, hai là ngựa chúng tướng tá cưỡi đều là lương câu, chiến mã tầm thường không dừng vó chạy một giờ cũng không vượt quá được trăm dặm đường, ngựa của bọn họ có thể chạy được gần hai trăm dặm, hơn nữa sức chịu đựng cũng tốt hơn chiến mã bình thường rất nhiều.

Vào lúc canh ba, ánh trăng sáng ngời, mọi người đến được bờ Tây Phàn Thủy, lúc này những nữ thi kia đã bắt đầu co rúm, Mạc Vấn sai người phân ra hai phía Nam Bắc ném nữ thi vào trong nước, nữ thi vừa vào nước, lập tức bị đỉa bao quanh, tiếp đó máu nữ thi tràn đầy bốn phía.

Chốc lát sau, Mạc Vấn bắt lấy một con đỉa từng nuốt máu thịt của nữ thi, lấy Dương phù thí nghiệm, phát hiện quả thật hữu hiệu. Ngay sau đó lại cùng chư vị tướng tá lựa chọn mấy vùng nước cạn làm đường tấn công, lúc này mới thúc ngựa trở về.

Trở lại Bình châu là vào lúc sáng sớm, đại quân di chuyển trước, Mạc Vấn cùng một đám tướng tá không theo quân tiến lên mà tạm lưu lại Bình Châu nghỉ ngơi, cũng nhân cơ hội để ngựa thở dốc lấy lại sức.

Buổi sáng ngày kế, chúng tướng tá ra khỏi thành đuổi theo quân đội, Mạc Vấn vẫn chưa xuất phát, quan viên nước Triệu phái tới Bình Châu vừa đến, hắn muốn tiến hành giao tiếp, cũng muốn giáo huấn châu quan, nghiêm lệnh cấm chỉ ngược đãi phạm nhân trong nhà lao, còn nữa chính là những người không có nhiệm vụ không cho phép đến gần quân doanh ở Đông thành còn đang trữ lương thực.

Bình Châu cách Phàn Thủy khoảng ba trăm dặm, đại quân cần đi năm ngày, Mạc Vấn đến Phàn Thủy trước kiểm tra tình hình, đúng như dự đoán, đỉa mất đi dương khí chống cự với ánh nắng mặt trời, rối rít bị mặt trời chiếu vào chết cả, toàn bộ Phàn Thủy tanh hôi đen sì.

Quân Yên bờ bên kia đương nhiên cũng phát hiện điều này, bắt đầu dựng hàng rào tre và cự mã* ở bờ bên kia, thấy tình hình này, trong lòng Mạc Vấn hiểu ra, nếu quân Yên còn có hậu chiêu, tuyệt đối sẽ không sử dụng loại phương pháp hao công tốn sức này.

*Cự mã: một loại chướng ngại vật có thể di động, thời cổ dùng để đề phòng kỵ binh

Năm ngày sau đại quân đến nơi, vào lúc sáng sớm, chia ra sáu đường tấn công cùng lúc, bởi vì chiến tuyến kéo dài, quân phòng thủ quân Yên không cách nào chú ý, quân Triệu nhanh chóng xông đến bờ bên kia Phàn Thủy, Mạc Vấn tự dẫn ngàn người từ đất liền tấn công vào, mở ra một con đường, hậu quân nhanh chóng theo vào.

Bởi vì binh lực chiếm cứ ưu thế, cộng thêm bên phía quân Yên không phải người có năng lực, chiến sự kết thúc rất nhanh.

Lưu lại hậu quân quét dọn chiến trường, kỵ binh và cung binh tẩy đi vết bẩn nước thối trong nước sạch rồi lập tức Đông tiến, buổi chiều giờ thân đến được ngoài thành Định Châu, mắt thấy quân phòng thủ Định Châu đã bày ra tư thế nghênh chiến, Mạc Vấn chỉ có thể tạm thời ngừng binh, vào lúc chạng vạng hỏa đầu quân và tạp dịch chạy tới, dựng trại đóng quân ở ngoài hai mươi dặm phía Tây thành Định Châu, chôn nồi nấu cơm.

Thành Định Châu là một thành phố núi, xây ở sườn núi, diện tích chưa được một nửa Bình Châu, nhưng địa thế thành trì khá cao, quân Yên trên cao nhìn xuống, cung binh có thể phát huy uy lực lớn nhất, xứng với câu dễ thủ khó công.

“Chân nhân, trong thành Định Châu có yêu quái gì?” Bồ Hùng đi đến bên người Mạc Vấn lên tiếng hỏi.

Lúc này Mạc Vấn đang nhìn địa thế xung quanh Định Châu ở phía xa, nghe vậy quay đầu nhìn Bồ Hùng, lắc đầu nói, “Ta lại không cảm giác được sự tồn tại của yêu vật.”

“Sao lại không có?” Bồ Hùng cũng cảm thấy không được bình thường lắm.

Mạc Vấn lắc đầu, không mở miệng, cùng lúc đó ở trong lòng suy tính các loại khả năng, không lâu trước đó hai đường Nam Bắc của Đàn Mộc Tử và Tuyệt Trần đã truyền đến chiến báo, bọn họ xuất phát hơi sớm, lúc này đang công thành, có thể do chiến sự ở hai đường Nam Bắc căng thẳng, yêu vật nơi này đã đi tiếp viện. Nếu thật là như vậy, nên nhân cơ hội này lấy Định Châu, nếu không chính là bỏ lỡ cơ hội tốt.

Sau khi cân nhắc, Mạc Vấn quyết định án binh bất động, đợi đến ngày mai lại tính toán tiếp, cả một ngày chinh chiến khiến người mệt ngựa mỏi, hai là lúc này đã gần cuối tháng, ban đêm không trăng không thích hợp chiến đấu.

“Đi thôi, cùng ta đi ăn cơm.” Mạc Vấn xoay người đi về soái trướng.

Hoa Cô theo quân đồng hành, chuyên chuẩn bị cơm nước cho Mạc Vấn, thấy Mạc Vấn mang theo Bồ Hùng trở lại, lập tức lấy thêm một bộ bát đũa.

Sau khi ăn cơm xong, hai người uống trà nói chuyện, thảo luận chiến sự, thời điểm hành quân đánh giặc cần chăm chỉ động não, sở dĩ quân đội dám đóng quân ở ngoài hai mươi dặm là bởi vì thành Định Châu dễ thủ khó công, quân Yên không cần phải bí mật tập kích ban đêm.

Trận chiến ban ngày quân Triệu bị thương hai ngàn, chết tám trăm, bị thương phần lớn do trúng tên, trong chiến đấu trúng tên thuộc về vết thương nhẹ, so sánh với đao thương và bị giáo binh đâm phải thì vết thương khá nhẹ, cũng lành khá nhanh. Quân Yên bỏ mạng một ngàn rưỡi, tử thương ít hơn quân Triệu, nhưng bọn họ là quân phòng thủ, tử thương như vậy đã không tính ít. Thậm chí mấy ngàn người địch quân lưu lại đã rút toàn bộ về thành Định Châu.

Vào lúc canh hai, Mạc Vấn viết chiến báo giao cho Bồ Hùng gởi về Hắc quận, báo cho Thạch Chân biết tình hình chiến đấu nơi này, tuy binh lính tử thương không ít nhưng hắn không yêu cầu bổ sung, những binh lính này đã xuất chinh thì chỉ có thể một đường đánh tiếp. Không cần phải kéo thêm càng nhiều người vào vũng bùn chết chóc này.

Soái trướng phân biệt trong và ngoài, bên ngoài là chỗ xử lý quân vụ, bên trong là nơi nghỉ ngơi, Hoa Cô đã hơn ba mươi tuổi, tuy ăn mặc giản dị nhưng vẫn có sắc đẹp, Mạc Vấn lo lắng nàng nghỉ ngơi ở doanh trướng khác sẽ bị binh lính quấy rối, nên lưu nàng lại nghỉ ngơi ở sau trướng, mà chính hắn thì trải thảm trên sạp gỗ cạnh ghế chủ soái.

Sau khi niệm kinh xong Mạc Vấn ra trướng dò xét một vòng, thấy xung quanh không có gì khác thường mới trở về trướng nằm nghỉ ngơi, sau khi nhắm mắt thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đến gần canh tư, Mạc Vấn bắt đầu nằm mơ, cảnh trong mơ rất đột nhiên, lúc bắt đầu là ở trong một chái nhà phía tây, hắn định đẩy cửa ra ngoài, lại bị kẹt giữa khung cửa và cửa, từ khe hở nơi cửa nhìn ra ngoài, bên ngoài là một sân nhỏ cũ kỹ, trong sân có mấy con động vật, trong đó có một con vật giống như chó, nhưng so với chó thì nhỏ hơn, hẳn là một con sói, mấy con khác thì nhỏ hơn, là chồn.

Trong lúc nhìn thấy mấy con động vật này, Mạc Vấn phát hiện tay chân của mình lại không có cách nào cử động, mặc dù là ở trong mơ hắn vẫn hiểu rõ mình đã bị mấy con động vật này làm mị(ngủ) đi, sau khi phát hiện được điểm này hắn cảm thấy rất nghi ngờ, theo lẽ thường thì mấy con yêu vật này hoàn toàn không có cách nào khiến hắn không nhúc nhích được cả. Trừ cái này ra còn có mấy phần tức giận, muốn từ trong cửa lách ra, ra ngoài giết hết mấy con dị loại kia, nhưng không biết sao thân thể lại không nhúc nhích được.

Đến lúc này hắn phát giác được khác thường, hiểu rõ là mình đang mơ, muốn mở miệng cũng không thể, liền ở trong lòng mặc niệm Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, cùng lúc đó hít thở sâu, giữa lúc hít vào thở ra cuối cùng thoát ra khỏi cảnh trong mơ, sau khi tỉnh lại hoảng sợ phát hiện bản thân vậy mà đang nằm thẳng, hai tay đặt ở trước ngực.

Đạo nhân lúc ngủ bình thường chọn dùng tư thế nằm nghiêng, chưa bao giờ nằm thẳng, càng sẽ không đặt hai tay ở trước ngực, bởi vì đây là tư thế lúc người chết hạ táng.

Sau khi kinh hãi qua đi lập tức lấy ý hành khí, chu thiên lặp đi lặp lại trong nháy mắt khôi phục khống chế với thân thể, lập tức xoay người ngồi dậy nhớ lại cảnh trong mơ, phàm là nằm mơ đều bị nhiễu phải loại khí tức nào đó, người tu hành khí định thần ổn, rất ít khi nằm mơ, mà sau khi vượt qua thiên kiếp thì càng không nên nằm mơ, giấc mơ trước đó xuất hiện quá mức kỳ quái, ngay cả tư thế ngủ cũng lộ ra cổ quái.

Trong lòng hoài nghi, liền đi ra khỏi đại trướng kiểm tra tình hình, vừa ra khỏi đại trướng lại phát hiện toàn bộ lính gác đã ngủ, tất cả đều là tư thế nằm thẳng hai tay để trước ngực…

—o0o—