Chương 383: Bài học đầu tiên

Tử Dương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vô Danh từng theo Mã Lão đạo xuống núi, có biết một chút tình huống bên ngoài, cho nên sau khi xuống núi cũng không lộ vẻ quá bỡ ngỡ, không nhìn quanh nhìn quẩn, chẳng qua là đầu cúi gằm đi theo sau Mạc Vấn.

Mạc Vấn cũng không vội vàng, đi rất thong thả, lúc đi thỉnh thoảng lại hỏi Vô Danh chút chuyện về nó, thông qua hỏi thăm hắn biết được Vô Danh đều đã học thuộc lòng tứ đại kinh văn cơ sở của Đạo gia, kinh văn tảo khóa vãn khoá cũng đều thuộc, chỉ có kinh văn siêu độ cùng với Thượng Thanh kinh văn là chưa từng xem qua. Một là do nó còn quá nhỏ, chưa đến tuổi để lập đàn làm pháp, thứ hai Mã Lão đạo là môn hạ của Thái Thanh tông, dĩ nhiên không biết kinh văn Thượng Thanh.

Mặc dù lần đầu làm thầy nhưng Mạc Vấn lại không hề lo lắng, bởi vì dạy học trò cũng không có quy tắc cố định nào, cần tùy theo tài năng học trò tới đâu mà dạy, Vô Danh thiên phú rất cao, khí định thần ổn, lĩnh hội đạo pháp chắc hẳn sẽ không chậm chạp, quan trọng nhất là phải nắm được tính cách của nó. Một người có tính cách như thế nào quyết định chủ yếu bởi hai phương diện, một là trời sinh tạo thành, hai là bởi sau này cha mẹ giáo dục mà dưỡng thành, hắn cần biết xem những cử chỉ hành động của Vô Danh là do bản tính trời sinh hay là do giáo dục, nếu trời sinh đã như vậy thì cứ để mặc nó không quản, cho nó tiêu diêu tự tại giống như Dạ Tiêu Diêu vậy, như thế là sung sướng. Còn nếu nó chịu ảnh hưởng lớn từ dạy bảo, thì cần chú trọng dạy dỗ về trung hiếu nhân nghĩa, như vậy thứ nhất Vô Danh sẽ rèn luyện được sự kỷ luật nghiêm khắc, nhưng hậu quả là sau này nó sẽ phải sống hơi khắc khổ.

Nghe xong Vô Danh đọc thuộc lòng kinh văn, Mạc Vấn gật đầu mỉm cười tỏ vẻ khen thưởng, kì thực Vô Danh đọc kinh văn mặc dù lưu loát nhưng có không ít chỗ phát âm sai, nhưng kinh văn tác dụng chủ yếu là tĩnh tâm an thần, khác với thần chú mời thần làm pháp, kinh văn dù cho phát âm không đúng cũng không ảnh hưởng quá nhiều.

Núi Thái Ất nằm gần biên giới nước Triệu, lúc mặt trời lặn, hai người đi qua một thôn trang, thôn trang này không lớn, chỉ có mấy chục hộ gia đình.

“Vô Danh, tối hôm nay chúng ta nghỉ ở đâu?” Mạc Vấn thuận miệng hỏi.

“Mọi việc đều nghe sư phụ.” Vô Danh đáp.

“Ta hỏi con thì chính là do con làm chủ, con có thể tùy ý quyết định, nếu có gì không ổn vi sư sẽ xem xét, tối hôm nay chúng ta nghỉ ở nơi nào?” Mạc Vấn nói rồi hỏi lại.

Vô Danh nghe vậy nhíu mày suy nghĩ, trù trừ hồi lâu rồi lắc đầu nói, “Sư phụ à, con không muốn vào thôn, hay chúng ta tìm một căn nhà hoang nghỉ chân đi.”

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, bởi vì sống chung thời gian chưa lâu, hắn vẫn không thể dựa vào quyết định này của Vô Danh mà đoán được nó là không thích giao tiếp với người khác hay là sợ người lạ nên không dám vào thôn.

Trong thời loạn lạc thứ duy nhất không thiếu chính là nhà bỏ hoang, mặt trời vừa lặn, ven đường đã xuất hiện mấy ngôi nhà bỏ hoang, dường như là một Dịch Trạm từ triều trước để lại.

“Sư phụ, chúng ta tối nay ngủ ở nơi đó được không?” Vô Danh hỏi.

“Nơi này ma quỷ lộng hành, con có sợ không?” Mạc Vấn cười hỏi.

Vô Danh nghe vậy tức thì sắc mặt trắng bệch, nuốt khan một cái rồi nhắm mắt đáp, “Có sư phụ ở đây, không sợ.”

Mạc Vấn mỉm cười gật đầu, rời khỏi đường cái đi về hướng Dịch Trạm, lúc này đang là cuối thu, bên ngoài Dịch Trạm cỏ dại đã mọc cao tới hông, gió đêm thổi tới cả vùng cỏ xào xạc lay động, khiến Dịch Trạm càng lộ ra vẻ thê lương vắng lặng.

“Dịch Trạm cách đường cái cũng không xa, trước cửa cỏ dại mọc đầy nhưng lại không bị đổ rạp, chứng tỏ điều gì?” Mạc Vấn hỏi.

Vô Danh trả lời ngay: “Chứng tỏ chung quanh đây trăm họ đều biết nơi này có ma quỷ lộng hành nên không dám tới nghỉ chân.”

Mạc Vấn gật đầu tán thưởng, đẩy cửa vào nhà đảo mắt nhìn quanh. Chỗ Dịch Trạm này mặc dù cũ nát nhưng phòng xá hầu như vẫn còn nguyên vẹn, bốn gian phòng ở và một chuồng ngựa, các cửa phòng đều đang đóng.

Sau một khắc dừng chân ngắn ngủi, Mạc Vấn bước vào phòng chính.

“Sư phụ, người thật sự muốn đi vào sao?” Trông thấy trên khung cửa có dán một tấm phù đã bạc màu, Vô Danh càng cảm thấy sợ hãi.

“Phù chí chia làm vàng, đỏ, lam, tím, kim năm màu, vẽ được loại phù chú nào có liên quan đến tu vi linh khí của bản thân, cái này chẳng qua là phù vàng tầm thường, cho thấy đạo nhân làm phép tu vi rất bình thường.” Mạc Vấn giơ tay đẩy cửa phòng ra.

Cửa phòng vừa mở ra, một mùi ẩm mốc nồng đậm lâp tức ập tới, mặc dù đã hoang phế nhiều năm, nhưng trong phòng bàn ghế vật dụng vẫn còn nguyên ở chỗ cũ, chẳng qua là đã phủ đầy bụi bặm, mấy con chuột hôi hám bị giật mình hốt hoảng chạy ra khỏi chỗ nấp, chạy cả lên chân hai người lao ra ngoài.

Mạc Vấn đưa tay vén một tấm mạng nhện bước vào, nói, “Con phải nhớ, Quỷ Hồn là âm vật, sẽ phát ra âm khí. Có Quỷ Hồn trú ngụ thì phòng xá bình thường sẽ không thể có sinh vật còn sống, sẽ không có mạng nhện cũng như không có phân chuột.”

“Ý sư phụ nói là nơi này không có quỷ?” Vô Danh không hiểu lắm, hỏi.

“Người phụ nữ năm đó đã chết ở phòng phía Đông chứ không phải phòng chính, gã đạo sĩ nọ dán phù chú sai chỗ rồi.” Mạc Vấn thuận miệng nói.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, nghe Mạc Vấn nói vậy, Vô Danh vô cùng hoảng sợ, nhìn căn phòng phía đông một cái rồi nhanh chân chạy đến bên cạnh Mạc Vấn.

Bốn gian phòng ở đây thông với nhau, ở giữa không có vách tường, phía tây có để mấy cái giường gỗ, trên giường vẫn còn sót lại chăn đệm. Mạc Vấn bước đến gần, phát hiện chăn đệm đã bị bọn chuột cắn nhai không còn ra hình thù gì nữa, căn cứ vào những sợi bông chống lạnh còn sót lại trên giường có thể đoán được khu Dịch Trạm này bị bỏ hoang vào mùa đông, cách đây vài chục năm về trước.

“Sư phụ, mời người ngồi, ta đi ra ngoài tìm củi nhóm lửa.” Vô Danh kéo tới một cái ghế gỗ, vừa dứt lời liền phát hiện trong tay nhẹ bẫng, thì ra qua nhiều năm ghế gỗ đã bị mục nát, kéo ra một cái liền đứt rời.

“Mấy chiếc giường gỗ này đã vô dụng rồi, dùng nó nhóm lửa đi.” Mạc Vấn phát ra linh khí đánh gãy mấy chiếc giường gỗ, do ra tay quá mạnh nên bụi bay mù mịt, Mạc Vấn kéo Vô Danh bước nhanh ra, chờ đợi bụi bặm lắng xuống.

“Không phải sợ.” Mạc Vấn vỗ vỗ vai Vô Danh, vừa nãy kéo Vô Danh đi ra hắn phát hiện lòng bàn tay Vô Danh đã đẫm mồ hôi.

Vô Danh lúc này đang nhìn không chớp mắt về phía căn phòng đằng đông, nghe Mạc Vấn nói cũng không quay đầu lại, hít sâu một hơi rồi giơ tay chỉ căn phòng nói với Mạc Vấn, “Sư phụ, ta muốn đi xem trong phòng kia có cái gì.”

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu tán thưởng, Vô Danh mặc dù rất sợ nhưng lại biết dũng cảm đối mặt với khó khăn cùng sợ hãi, chủ động nói ra. Dũng cảm là phẩm chất cơ bản nhất của nam nhân, đáng tiếc là có rất nhiều gã đàn ông lại không có.

“Hiện giờ chưa đến đêm, Quỷ Hồn sẽ không xuất hiện đâu, đi đi.” Mạc Vấn xé xuống tấm phù chú, đốt lửa chiếu sáng cho Vô Danh.

Được Mạc Vấn cho phép, Vô Danh liền bước về phía Đông Sương, khu Dịch Trạm này đã hoang phế rất nhiều năm, giấy dán cửa sổ đã sớm không còn, ánh lửa chiếu xuyên qua chấn song đi vào phòng. Trong phòng những đồ vật ẩn hiện đung đưa theo ánh lửa, so với không nhìn thấy gì cả thì thoắt ẩn thoắt hiện càng làm Vô Danh thêm sợ hãi, càng đi càng chậm, bước đến trước cửa thì toàn thân đã run cầm cập.

Mạc Vấn thấy vậy thương xót không nỡ, bước về phía Vô Danh. Vô Danh dám ở một mình trên núi Thái Ất là bởi vì cả khu vực đó nó đã rất quen thuộc, còn nơi này hoàn toàn xa lạ, nó chưa bao giờ tới, cộng thêm biết có ma quỷ tồn tại, lúc này trong lòng phải chịu đựng áp lực cực kỳ lớn.

Biết Mạc Vấn đến gần, Vô Danh bỗng nhiên lấy được dũng khí giơ tay đẩy cửa phòng, cửa phòng kêu lên kẽo kẹt từ từ mở hướng vào phía trong, tới lúc này Vô Danh lại không chịu nổi sự sợ hãi, thân hình nghiêng ngả như sắp tê liệt ngã xuống.

Mạc Vấn nhanh chóng lắc mình tiến lên, cầm lấy tay Vô Danh truyền vào một luồng linh khí, được linh khí Mạc Vấn thúc giục, Vô Danh lấy lại tinh thần, nhờ ánh lửa dõi mắt nhìn kỹ, chỉ thấy trong phòng cỏ dại chất đống đã mục nát thành bùn, trên bức tường bên phải còn treo mấy cái yên ngựa cũ nát.

“Con lúc này còn chưa thể thấy vật trong đêm, trong bóng tối không nhìn thấy vật liền sẽ suy đoán lung tung, thần hồn nát thần tính sẽ khiến trong lòng kinh hãi, suy nghĩ rối loạn.” Mạc Vấn nói.

“Sư phụ, người làm sao biết nơi này có quỷ?” Vô Danh đưa ống tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên trán.

Mạc Vấn bước vào phòng, đáp, “Bình thường gặp phải ma quỷ có ba khả năng, một là ma quỷ muốn con gặp được nó, hai là thông qua phù chú mở mắt, còn có một phương pháp là vượt qua Thiên Kiếp, chỉ cần vượt qua Thiên Kiếp chẳng những giác quan bén nhạy hơn, mà còn có thể khống chế âm dương nhị khí trong cơ thể mạnh hay yếu, nếu muốn gặp quỷ thì chỉ cần làm yếu đi dương khí của bản thân là được.”

Phòng phía đông vốn là nơi cất giữ yên ngựa cùng rơm cỏ nuôi ngựa, lúc này rơm cỏ đã thối rữa đầy đất, trên tường yên ngựa cũng đã hiện ra mốc trắng, Mạc Vấn nhặt lên một que củi chỉ về góc tường, “Cách chỗ chúng ta đứng ba thước có một thi thể phụ nữ, thi thể không mục rữa chứng minh oán khí chưa được tiêu tan, chắc hẳn là đám lính canh ở Dịch Trạm vào mùa đông trước khi rời đi đã sát hại nàng rồi chôn ở nơi này.”

Mặc dù bên ngoài có ánh lửa nhưng trong phòng vẫn rất tối, Vô Danh không tự chủ kéo áo Mạc Vấn run rẩy hỏi, “Sư phụ, những tên lính kia tại sao lại giết nàng?”

Mạc Vấn mặc dù đoán được nguyên nhân nhưng lại không thể nói rõ cho một đứa bé mới mười hai tuổi được, “Đạo Đức Kinh con đã thuộc lòng rồi phải không, con phải biết đạo càn khôn âm dương, trên thế gian chuyện gì cũng đều có thiện ác tốt xấu hai mặt, người cũng là như vậy, có người tốt thì cũng có người xấu, không được cho là “người mới sinh tính vốn thiện”, nếu không sau khi trở thành đạo nhân sẽ không thể phân rõ thị phi, không cách nào thay trời hành đạo.”

“Vâng, lời sư phụ nói con nhất định ghi nhớ trong lòng.” Vô Danh nghiêm nghị gật đầu.

“Ta và con dạo chơi bốn phương, sớm chiều ở chung, ta sẽ nói rất nhiều, con nhất thời không thể nhớ toàn bộ được cũng đừng lo lắng, có thể nhớ bao nhiêu hay bấy nhiêu, cố nhớ nhiều quá lại khổ.” Mạc Vấn lại nói.

“Vâng.” Vô Danh nghe Mạc Vấn nói thì rất cảm động, buông vạt áo Mạc Vấn, nắm lấy tay phải hắn.

Một đứa bé mười hai tuổi bàn tay cũng không lớn, Mạc Vấn nắm lấy bàn tay Vô Danh trong lòng lại bồi hồi xúc động, nếu là năm đó không có người Hồ xuôi nam, thì Lâm Nhược Trần cũng sẽ không bị cướp đi, hai người sinh con ra hẳn cũng sẽ lớn chừng này.

“Không còn sớm nữa, đêm nay không nên làm phiền nó, ngày mai chúng ta sẽ đem nó ra thiêu hủy, tránh cho nó dừng lại không đi, làm ác hại người.” Mạc Vấn dắt Vô Danh rời khỏi căn phòng.

Lúc này trong phòng chính đã hết bụi, Mạc Vấn đem mấy cây gỗ mục nhóm lửa, giúp Vô Danh sửa soạn chỗ nằm. Vô Danh nằm xuống nghỉ ngơi, còn hắn ngồi xếp bằng tĩnh tọa.

“Sư phụ, con mới chỉ biết đạo hiệu của người, người có thể kể cho con một chút chuyện nhà người không?” Vô Danh lúc trước do quá hoảng sợ, sau khi nằm xuống cũng không thấy buồn ngủ.

“Vi sư đã ngoài ba mươi, tục gia họ Mạc, là người Dự quận huyện Tây Dương, bái lạy làm môn hạ Thượng Thanh tông, học nghệ ở Vô Lượng Sơn Mẫn Châu.” Mạc Vấn nói rất giản lược.

Mạc Vấn nói mập mờ khiến Vô Danh tràn đầy nghi ngờ cùng tò mò, nhưng sư phụ lúc này đang tĩnh tọa, nó ngại không dám đặt câu hỏi, bèn nhắm mắt lại ép bản thân chìm vào giấc ngủ.

Mạc Vấn mặc dù đang ngồi tĩnh tọa nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ rất nhiều chuyện, sau khi thu nhận Vô Danh hắn mới phát hiện tính cách mình đã phát sinh biến hóa rất lớn, so sánh với trước kia thì càng hờ hững bình thản hơn, người sinh ra trên đời cũng không phải là chỉ có đánh đánh giết giết, đa số thời gian là sống bình yên đấy, hắn mang Vô Danh vân du bốn phương tất nhiên là vì để gia tăng kiến thức cùng kinh nghiệm sống cho nó, nhưng đồng thời cũng là để bù đắp cho việc lâu nay mình quá chú tâm vào tu luyện mà vô cảm thờ ơ đối với chuyện của người đời.

Vào lúc canh ba, Mạc Vấn bỗng mở mắt ra, “Vô Danh.”

“Dạ, sư phụ.” Vô Danh cũng chưa ngủ, nghe tiếng liền trở mình ngồi dậy.

“Nữ quỷ kia đang quanh quẩn bên ngoài cửa, để ta kêu nó đi vào cho con xem một chút, con không được kinh hãi.” Mạc Vấn nói.

“Vâng.” Vô Danh bò đến ngồi sát bên cạnh Mạc Vấn.

Mạc Vấn bỏ thêm mấy cây củi vào đống lửa, đợi ngọn lửa bùng cháy trở lại thì mới nhìn ra ngoài cửa gọi, “Vào đi, nhớ hiện thân trước từ ngoài cửa đấy, kẻo lại hù doạ đồ nhi của ta. . .”