Chương 316: Người may mắn sống sót

Tử Dương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mạc Vấn và lão Ngũ đều là lần đầu ra biển, hồi hộp nhất định không thể tránh, bay trên đại dương, ngoài mặt nước xanh thẳm trải rộng bát ngát ra thì chẳng nhìn thấy gì khác.

Bay được nửa canh giờ vẫn chưa thấy hòn đảo nào, Mạc Vấn liền thay đổi sách lược, bảo lão Ngũ đổi hướng về phía bắc, làm vậy có hai dụng ý, một là để đảm bảo nếu như không tìm được hòn đảo nào đặt chân thì có thể nhanh chóng bay trở về đất liền.

Hai là xuất phát từ bản tính của con người, đạo nhân lánh đời là không muốn bị người ngoài quấy rầy. Quỹ thời gian của hầu hết mọi người có đến chín phần là để hoạt động mưu sinh, chỉ có một phần là để yên lặng, tĩnh tâm suy ngẫm, khi hành động người ta dựa vào bản năng là chủ yếu, ít có thời gian tính toán. Những vị cao nhân đắc đạo thì hoàn toàn ngược lại, chín phần yên tĩnh một phần hoạt động, phần lớn thời gian họ chỉ ở đây tham thiên ngộ đạo, nhưng bọn họ cũng không thể thoát khỏi bản năng con người, thỉnh thoảng cũng sẽ nổi hứng đi đây đi đó một phen, do vậy chỗ ở của bọn họ hẳn là sẽ không cách đất liền quá xa.

Suy nghĩ sâu xa một chút, chuyện này cũng không hẳn là tuyệt đối đúng, người tu hành tu vi cao hay thấp sẽ quyết định trực tiếp đến việc hòn đảo bọn họ ở cách trần thế xa hay là gần, tu vi càng cao thì lòng càng yên tĩnh, hành động càng tự tại, chỗ ở sẽ cách càng xa trần thế. Nói cách khác, ở những vùng biển gần bờ người tu hành sẽ tương đối nhiều, càng đi ra xa bờ thì người tu hành sẽ càng ít, tu vi cũng càng cao thâm.

Không lâu sau khi đổi hướng bay, Mạc Vấn phát hiện trước mặt xuất hiện một hòn đảo, lão Ngũ cũng phát hiện ra hòn đảo rất lớn đó, không đợi Mạc Vấn nói liền tăng tốc độ bay tới.

Một lát sau, lão Ngũ bay đến gần hòn đảo, Mạc Vấn sợ gặp phải bất trắc, bèn lệnh cho lão Ngũ lượn quanh một vòng tuần tra trước, hòn đảo này có phần nổi dài một trăm dặm, trên đảo có rất nhiều cây cối, những loài cây này cũng không khác biệt quá lớn với cây trên đất liền.

“Lão gia, có hạ xuống hay không?” Lão Ngũ biến thành đầu người hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy không trả lời ngay, sở dĩ lão Ngũ hỏi như vậy là bởi vì trên đảo có rắn độc. Trên ngọn cây, trên tảng đá khắp nơi đều có thể thấy rắn độc, mặc dù kích thước không lớn nhưng số lượng cực kỳ nhiều, đỏ vàng đen xanh lục loại nào cũng có, nhìn qua mà giật mình.

“Lũ rắn ở nơi này không có đạo hạnh mấy.” Mạc Vấn nói, nếu như nơi này có độc trùng kích thước lớn thì hắn nhất định sẽ tìm kiếm, nhưng những con rắn nơi này đều chẳng ra gì, bất kể nơi đâu, chỉ cần có đất đều sẽ có địa khí, địa khí chẳng những ảnh hưởng đến người mà còn có thể ảnh hưởng đến động thực vật, nơi này địa khí không tốt, không thể nào có linh vật sinh trưởng.

Lão Ngũ nghe vậy gật đầu đồng ý, biến trở về đầu dơi tiếp tục bay đi, không khí trên biển so với lục địa ẩm và ấm hơn nhiều, gã có thể bay trong thời gian dài.

Từ buổi sáng giờ Tỵ đến xế chiều giờ Thân, hai người phát hiện thêm năm hòn đảo, nhưng những hòn đảo ấy đều rất nhỏ, cỏ cây thưa thớt, trên đảo không có nước ngọt, chỉ có chim hải âu đang đậu, không thấy dấu vết con người

Mặc dù không thu hoạch được gì, nhưng Mạc Vấn lại không nóng nảy mà ngược lại, trong lòng dần dần bình tĩnh, số lượng đảo trên biển nhiều hơn hẳn so với tưởng tượng của hắn, không thiếu chỗ cho họ nghỉ chân.

Lúc canh hai, hai người lại phát hiện ra một hòn đảo, đảo này có chu vi hơn hai mươi dặm, so với các đảo hôm nay tìm được có thể coi như tương đối lớn, trên đảo có rừng cây rậm rạp.

“Tối nay nghỉ ngơi ở đây đi.” Mạc Vấn bảo lão Ngũ.

Lão Ngũ kêu lên đồng ý rồi bay tới bãi cát phía nam đảo, Mạc Vấn mang đồ lặt vặt trên thuyền nhỏ xuống, lão Ngũ biến thành hình người, hai người ngồi trên bãi cát ven rừng cây nổi lửa nghỉ ngơi.

“Ta đi xung quanh xem xét một chút.” Mạc Vấn nói với lão Ngũ rồi vận khí nhằm hướng rừng cây lao đi, hòn đảo này dài hơn hai mươi dặm, rộng năm đến sáu dặm, có hình dáng một triền núi, những hòn đảo họ nhìn thấy hôm nay tất cả đều là hình dáng triền núi, như vậy có thể thấy dưới đáy biển cũng có núi, đảo chính là phần đỉnh núi lộ ra khỏi mặt nước.

Muốn tìm linh vật có bốn cách, một là tìm dị loại cường đại sống trên đảo, dị loại hành động dựa vào bản năng, chúng lựa chọn chỗ ở thường cũng đều là linh địa. Hai là những nơi có địa thế tàng phong tụ khí, địa thế này rất dễ dàng nảy sinh linh vật. Ba là xem xem trên đảo có ngọc thạch hay không, nơi nào có nhiều ngọc nhiều vàng phía dưới bình thường sẽ mọc linh căn. Bốn là xem trên đảo có người tu hành ở hay không.

Phải thoả mãn ít nhất một trong bốn điều kiện trên thì mới có thể có linh vật tốt, nhưng hòn đảo này chẳng phù hợp bất cứ điều kiện nào, Mạc Vấn mặc dù tìm kiếm rất kỹ nhưng hắn cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng.

Nhanh chóng lục soát qua hòn đảo, Mạc Vấn từ phía tây trở về nơi nghỉ chân, tới gần chỗ lão Ngũ nhóm lửa bỗng hắn trông thấy một người đàn ông quần áo lam lũ tóc tai bù xù đang ở trên bờ cát vừa la hét vừa chạy đến chỗ lão Ngũ nhóm lửa.

Người này khá lớn tuổi, khoảng tầm sáu mươi, tóc bù xù, râu ria dài ngoằng, trên người áo thủng lỗ chỗ khó mà che thân. Trông thấy người này, Mạc Vấn liền nhớ tới những quả phụ hắn đã gặp ở thôn ven biển kia, người này hẳn là ngư dân ra biển gặp phải tai nạn nên bị mắc kẹt trên đảo.

Lão Ngũ nghe thấy tiếng la ngẩng đầu nhìn quanh, nhìn thấy người đàn ông tóc dài che kín mặt chạy tới chỗ mình thì sợ hết hồn, với tay lấy cây hiếu bổng đứng lên quát, “Yêu quái phương nào, dám đến chọc giận Ngũ Gia ta.”

Lão già kia thấy lão Ngũ cầm gậy gỗ lên liền sợ hãi quỳ xuống, cuống quít dập đầu, miệng ô ô không thành tiếng.

Mạc Vấn nhanh chóng hạ xuống đất, giơ tay ngăn cản hiếu bổng của lão Ngũ.

“Lão gia, hắn là người sao?” Lão Ngũ hỏi, gã đi theo Mạc Vấn thời gian đã lâu, đã nhìn thấy quá nhiều dị loại hình dáng giống người nhưng lại không phải là người.

“Chắc là ngư dân gặp nạn trôi dạt đến đây.” Mạc Vấn gật đầu nói.

Lão già kia nghe Mạc Vấn nói chuyện bỗng khóc lớn thành tiếng, cuống quít dập đầu, muốn nói gì đó nhưng không được.

“Đáng thương thật, lão còn là một người câm nữa.” Lão Ngũ bỏ gậy gỗ trong tay xuống.

“Không nói được đa số là do không nghe được mà thành, người này có thể nghe được âm thanh hẳn không phải là bẩm sinh bị điếc, chắc là gặp nạn trên đảo quá lâu, không có ai nói chuyện nên quên mất ngôn ngữ.” Mạc Vấn lắc đầu nói tiếp.

Lão già kia nghe Mạc Vấn nói xong khóc càng dữ hơn, lão Ngũ gặp lão đáng thương, đi tới bên đống lửa cầm một cái bánh ngô cho lão. Lão già giơ hai tay nhận lấy, khó khăn lắm mới nói ra được một tiếng: “Đa tạ” .

Mạc Vấn nhìn lão già một cái, rồi quay người đi về phía đống lửa, lão Ngũ đỡ lão già dậy đi tới bên cạnh đống lửa.

Lão gìa kia tới bên cạnh đống lửa, đưa tay cầm lên một cây củi cháy, nhìn ngọn lửa mà lệ rơi đầy mặt.

Mạc Vấn thấy vậy lại thở dài, đáng thương thay ông lão đã nhiều năm không được thấy ánh lửa, nhưng hắn cũng đau lòng vì lại phải mất thêm thời gian một ngày, nếu đã phát hiện ra người này thì không thể khoanh tay đứng nhìn, dù sao cũng phải bảo lão Ngũ đưa lão ta trở về mới được.

Con người có ưu điểm thì cũng có khuyết điểm, gia thế ngày trước của Mạc Vấn cùng với những chuyện đã trải qua khiến cho hắn có tư tưởng tôn ti thứ bậc rất nặng, lão Ngũ từ nhỏ đã sống ở tầng lớp thấp trong xã hội, cho nên gã không có lạnh nhạt như Mạc Vấn, nghĩ đủ mọi cách trò chuyện cùng lão già kia.

Mạc Vấn vốn định niệm kinh vãn khoá nhưng lại bị lão Ngũ giữ lại, người này mặc dù đã quên mất ngôn ngữ nhưng vẫn không quên chữ viết, lão lấy cành cây trên mặt cát viết chữ trả lời lão Ngũ, nhưng lão Ngũ lại không được học chữ.

Mạc Vấn đoán không sai, người này họ Vương, là một dòng họ lớn ở vùng này, lúc còn nhỏ gia cảnh khá giả, cũng được đi học vài năm, sau này gia cảnh suy vi, phải theo người ta ra biển kiếm sống, gặp phải cơn bão lớn khiến thuyền bị lật, lão bị dạt vào hòn đảo này sống một mình đã nhiều năm.

Người này mặc dù răng hầu như đã rụng sạch, trên trán đầy nếp nhăn nhưng thật ra lại không đến năm mươi tuổi. Chỉ vì sống một mình, phải ăn thịt sống nên nhanh chóng già đi.

“Lão Ngũ, nếu ngươi không thấy mệt thì có thể đưa lão ta trở về bờ.” Mạc Vấn cũng không hứng thú lắm với câu chuyện sinh sống trên đảo của người này.

Lão Ngũ nghe vậy gật đầu một cái, rồi quay sang nói với lão già mặt đang đầy vẻ nghi ngờ nói, “Ta có thể biến thành một con dơi lớn, ngươi cứ nằm trên lưng ta, ta đưa ngươi về nhà.”

Lão già kia nghe vậy càng kinh ngạc hơn, mờ mịt nhìn lão Ngũ.

“Việc này không nên chậm trễ, đi sớm về sớm.” Mạc Vấn nói xong, giơ tay lên đánh vào gáy lão ngư dân, ý định đánh lão ngất xỉu cho lão Ngũ dễ chở.

Thế nhưng chuyện bất ngờ đã xảy ra, khi tay phải của Mạc Vấn sắp chạm vào gáy lão già thì đột nhiên bị phản chấn, bật ngược trở về.

Mạc Vấn nhíu mày lui về phía sau, lão Ngũ thấy vậy liền nắm lấy cây hiếu bổng bên cạnh đánh một phát về phía lão già, hiếu bổng đánh tới đỉnh đầu lão già lập tức cũng bị dội ngược về, lực đạo lớn làm cho lão Ngũ lùi liền mấy bước mới đứng vững.

“Lão gia, lão ta là giống yêu quái gì?” Lão Ngũ vọt đến bên Mạc Vấn, cảnh giác nhìn lão già đang ngơ ngác không hiểu.

Mạc Vấn không trả lời, cú bật ngược khi nãy cực kỳ bá đạo, tay phải của hắn đến tận bây giờ vẫn còn tê dại, cũng may lúc trước không sử dụng linh khí, nếu không linh khí xông ngược trở lại nhất định sẽ làm tổn thương đến Khí Hải.

Lão giả kia thấy Mạc Vấn cùng lão Ngũ đột nhiên trở mặt, vừa khẩn trương vừa nghi hoặc, sợ hãi đặt cái bánh ngô lão Ngũ cho xuống đất.

“Trên người ngươi có mang theo đồ vật nào kỳ dị không?” Mạc Vấn nhìn lão già kia hỏi, trong mắt người này không có thần thái, tức là không có chút linh khí nào, trên người cũng không có yêu khí, vẻ mặt khẩn trương sợ sệt cũng chứng tỏ người này không phải là thế ngoại cao nhân nổi hứng giễu cợt hai người.

Lão già kia nghe vậy chống đất đứng lên, cúi đầu kiểm tra bản thân, quần áo trên người lão rách nát đến mức hầu như không còn, trên tay chân cũng không đeo cái gì, trên người cũng là trần truồng, chỉ có mấy mảnh vải rách và vỏ cây được bện thành khố để mặc.

Lão Ngũ bước lên, cầm lấy đống quần áo rách rưới đưa cho Mạc Vấn, Mạc Vấn không nhận mà giơ tay xuất ra linh khí chạm vào lão già, linh khí vừa chạm tới lại bị bật ngược quay về, như vậy có thể thấy người này không chịu tác động của ngoại lực cũng không phải là do đeo vật thần kỳ gì, mà là bản thân lão ta đã khác với người thường.

Người khi nhìn đến một đường sinh cơ lại không có vật có thể trao đổi thời điểm chỉ có thể dập đầu cầu cứu, lão giả kia thấy Mạc Vấn cùng lão Ngũ thần sắc khác thường, e sợ cho hai người tụ thủ bất kể, lại lần nữa quỳ xuống dập đầu không dứt.

“Không cần hoảng sợ, khi nãy ta giơ tay đánh ngươi chính là vì muốn khiến ngươi ngất xỉu, để tránh ngươi cưỡi trên lưng dơi sợ quá mà rơi xuống biển, nhưng bên trong cơ thể ngươi lại phát ra lực phản chấn, bảo vệ ngươi không bị thương tích, sao lại có chuyện ấy?” Mạc Vấn hỏi.

Lão già nghe vậy mờ mịt lắc đầu, Mạc Vấn bước lên trước đưa tay bắt mạch, sau khi bắt mạch phát hiện mạch người này cũng không có gì khác thường.

“Ngươi cố gắng nhớ lại, lúc trước có gặp phải chuyện nào kỳ lạ không, chỉ cần hiểu rõ nguyên do, chúng ta sẽ lập tức đưa ngươi trở về.” Mạc Vấn lên tiếng, hắn có thể để lão Ngũ chở một lão ngư dân đáng thương về quê, nhưng không dám để lão Ngũ đưa một người không rõ lai lịch trở về Trung thổ.

Lão già nghe Mạc Vấn nói vậy, bắt đầu không tự chủ được run rẩy, toàn thân mồ hôi lã chã như mưa, ý của Mạc Vấn là nếu như hắn không biết được tại sao lão có thể không bị ngoại lực làm tổn thương thì sẽ không để cho lão trở về.

Mạc Vấn thấy vẻ mặt lão như thế, liền đoán ra tình huống người này với Tiêu Ngọc Lan có phần tương tự, đều là trong lúc vô tình nuốt phải linh vật kỳ dị mà không biết, liền lên tiếng nhắc nhở, “Có phải ngươi đã ăn được vật gì kỳ dị không?”

Lão già nghe vậy lắc đầu liên tục.

“Lúc thuyền bị lật, trên thuyền có bao nhiêu người?” Mạc Vấn đổi sang một góc độ khác suy đoán.

Lão già giơ tay phải lên, ý nói, “Năm.”

“Trước khi gặp tai nạn trên biển, các ngươi có làm chuyện gì không bình thường không?” Mạc Vấn hỏi tiếp, hắn mặc dù không quen thuộc biển khơi, nhưng cũng sinh trưởng ở bờ sông, biết rằng nếu người rơi xuống nước sẽ rất khó sống sót, ở trên biển khả năng sống còn nhỏ hơn, người này gặp phải tai nạn trên biển mà không chết, hẳn là phải có duyên cớ.

Được Mạc Vấn nhắc nhở, lão già kia bừng tỉnh đại ngộ, dưới tình thế cấp bách bỗng nhiên nói năng trơn tru trở lại, “Bọn họ đều đã ăn con cá chép trên đảo này, duy chỉ có ta là chưa ăn. . .”