Chương 440: Bắt ba ba trọng rọ

Tử Dương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nếu như người này không phải Liễu Sanh, vậy có hai khả năng: Một là lúc trước Dạ Tiêu Diêu phán đoán sai; Hai là Liễu Sanh tạm thời biến hóa thành bộ dạng người khác. Lại nhìn phía Dạ Tiêu Diêu, phát hiện vẻ mặt gã rất nghi hoặc, điều này cho thấy gã cũng ngạc nhiên với tình huống của thiên tướng nọ, nói cách khác trước đó gã không hề nhìn lầm.

Mạc Vấn dời tầm mắt ra sau hậu quân, dò xét từng người bên cạnh thái tử. Bởi vì nhân số khá nhiều, phân biệt từng người rất phiền toái, may mà bọn họ đều đang xem chiến, không hề di chuyển lung tung. Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau, Mạc Vấn nhìn qua hết chừng trăm người nọ, bên trong không có Liễu Sanh.

Nếu cương thi bị người khống chế tấn công địch thì chứng tỏ Liễu Sanh đang ở xung quanh, nhưng gã không có mặt ở hậu quân, vậy gã ẩn thân nơi đâu được chứ?

Lúc này đám cương thi đó đã tàn sát hơn ngàn kỵ binh, phóng thẳng về phía quân chủ lực của Cao châu ở phía tây. Cung binh ở hậu phương Cao châu giương cung bắn một đợt mưa tên. Đám cương thi không sợ lưỡi đao sắc bén nên cung tiễn tất nhiên khó có hiệu quả được. Sau khi mũi tên rơi hết thì đạo nhân đi theo quân đã chuẩn bị thỏa đáng, rời khỏi đội ngũ nghênh chiến bầy cương thi.

Trước đó có lẽ bọn họ đã nhận được chiến báo của thám mã, đoán được trong rương sắt có giấu cương thi. Vì vậy ngoài binh khí tuỳ thân, còn mang theo các loại pháp khí khắc chế âm vật, lão đạo dẫn đầu bọn họ tuổi tác đã quá thất tuần, mặc thường bào không thêu hình nên không biết là đạo nhân phái nào. Người này đã vượt qua thiên kiếp, tu vi cao thâm, trong tay nắm rất nhiều phù chú, qua lại trong bầy cương thi, phá giáp sắt của đám cương thi trước, sau đó lại dán phù chú lên trán nó.

Phù người này dùng là Trấn Thi phù, vừa dán phù lên thì cương thi lập tức đứng yên bất động. Mọi người phía sau bám theo, dùng các loại pháp khí như dây mực, kiếm gỗ chém giết cương thi.

“Liễu Sanh đã biến thành tướng mạo của người khác, không tìm được gã.” Dạ Tiêu Diêu vừa tức lại vừa tiếc hận, thật vất vả mới xác định được bộ dáng của Liễu Sanh, đối phương chỉ tùy ý biến đổi hình dạng đã làm cho gã khổ công nửa tháng chỉ có thể bỏ mặc buông xuôi.

Thiên Tuế ở bên cạnh hỏi: “Hay là gã đã phát hiện hành tung của ngươi nên cố ý bố trí mai phục dụ ngươi đến đây?”

“Ta vẫn luôn ẩn thân trong chỗ tối, gã chắc không phát hiện được ta đâu nhỉ?” Dạ Tiêu Diêu cũng không dám khẳng định.

“Nếu như gã phát hiện ra ngươi ở bên cạnh nhìn trộm, tất nhiên đoán được chúng ta sẽ ẩn thân nơi gò đất này…”

Mạc Vấn đưa tay cắt ngang lời của Thiên Tuế, “Dù gã có phát hiện hành tung Dạ Tiêu Diêu, cũng không nghĩ tới ta và ngươi sẽ cùng đến đây. Tu vi gã thấp kém, không ngăn cản được chúng ta.”

“Lão gia, lão đạo sĩ đó bị cương thi giết rồi.” Lão Ngũ nằm mai phục gần trước, quay đầu nói với ba người đứng sau cây.

Ba người nghe vậy dời tầm mắt về lại chiến trường, chỉ thấy lão đạo mặc đạo bào không thêu hình nọ đã té ngã trên mặt đất, một tên cương thi đưa tay gỡ mũ sắt làm ảnh hướng tầm mắt trên đầu xuống, lách mình xông về phía đạo nhân khác của Cao châu.

Người này tuy mặc áo giáp nhưng lại không phải cương thi. Gã vừa gỡ mũ giáp xuống thì bốn người thấy được một khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa có chút xa lạ, là khuôn mặt thật của Liễu Sanh.

“Thì ra gã lẫn trong bầy thi.” Thiên Tuế bừng tỉnh hiểu ra.

Mạc Vấn chậm rãi gật đầu, tu vi lão đạo đó không thấp, nếu chính diện đối địch Liễu Sanh muốn thắng thì cần tốn không ít công sức. Gã ẩn thân trong bầy thi khiến đối thủ lơ là, thừa dịp đối phương chủ quan mới nhẹ nhõm đánh chết đối phương.

“Gã không thể biến hóa đồ sắt, đúng là cơ hội tốt trời ban cho chúng ta.” Dạ Tiêu Diêu đứng thẳng dậy muốn lao ra.

Mạc Vấn đưa tay kéo gã lại: “Gã chấn vỡ áo giáp chỉ là chuyện nháy mắt, đợi ngươi xông đến thì gã đã biến hóa xong, cứ đợi thêm một lúc nữa đi.”

“Thật vất vả mới tìm được gã, hôm nay tuyệt đối không để gã chạy thoát.” Dạ Tiêu Diêu lui về phía sau vài bước, bỗng xoay người muốn đi: “Ta đi bày trận vây chiến trường lại.”

Thiên Tuế nghe vậy vội vàng kéo gã lại: “Bày trận không có tác dụng, gã xen lẫn trong đám người, chúng ta vẫn rất khó phân biệt được.”

“Vậy thì cứ giết hết.” Dạ Tiêu Diêu trừng mắt nói. Gã và Bách Lý Cuồng Phong vốn thâm giao, sau khi thành tài xuống núi thì hai người vẫn luôn đồng hành. Liễu Sanh giết Bách Lý Cuồng Phong, những người khác tuy tức giận nhưng lại không bằng gã được. Đây cũng là lý do sau khi gã từ chức hộ quốc chân nhân thì đã đi khắp nơi tìm kiếm Liễu Sanh.

“Nhân số đến ba vạn, trong đó còn có người dân, bàn bạc kỹ hơn đã, gã không chạy thoát được.” Thiên Tuế khuyên nhủ.

“Dạ Tiêu Diêu nói có lý, các ngươi chờ ở chỗ này, ta đi bày trận.” Mạc Vấn lóe mình biến mất.

“Aiz, các ngươi làm gì gấp gáp như vậy, còn nhiều thời gian, hôm nay không thành thì còn có cơ hội khác, hà tất liên lụy ngàn vạn dân vô tội.” Thiên Tuế bất đắc dĩ buông Dạ Tiêu Diêu ra.

“Chúng ta lại không phải rùa, tuổi thọ chúng ta có hạn nên phải nhân cơ hội báo thù sớm.” Sắp báo thù cho đồng môn, Dạ Tiêu Diêu có chút kích động.

“Không lớn không nhỏ.” Thiên Tuế bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Dạ Tiêu Diêu.

“Ta là Thiên Cơ, ngươi là Diêu Quang, ngươi nói ai lớn hơn?” Dạ Tiêu Diêu ẩn thân phía sau lùm cây, trông về phía xa xem chiến.

Tính cách Thiên Tuế ôn hòa nên không so đo miệng lưỡi với Dạ Tiêu Diêu, quay đầu dời mắt nhìn về chiến trường. Mạc Vấn phán đoán cực kỳ chuẩn xác, Liễu Sanh lúc này đã chấn nát áo giáp trên người, đang lượn trong đám người đánh chết mấy đạo nhân có ý đồ kiềm chế cương thi. Truy Phong Quỷ Bộ phối hợp với Cầm Phong Quỷ Thủ, xoay người hoán vị, xuất thủ chế địch liền mạch lưu loát. Từng đạo nhân Cao châu ngã xuống, có vài đạo nhân chỉ bị điểm trúng huyệt đạo, không mất mạng, nhưng đám cương thi đó dựa vào bản năng khát máu nhanh chóng nhào tới, cắn chết xé rách đám đạo nhân nọ.

Thuật điều khiển cương thi của Liễu Sanh đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh, thần thức có thể nhanh chóng di chuyển giữa bản thể của gã và cương thi, bởi vì tốc độ thần thức di động rất nhanh nên ở trong mắt người ngoài nó không hề ngừng lại chút nào. Nhưng Thiên Tuế và Dạ Tiêu Diêu vẫn có thể thấy lúc Liễu Sanh thao túng và chỉ huy cương thi thì có một khoản thời gian ngắn bản thể sẽ nằm ở trạng thái bất động. Ngoài ra thời điểm Liễu Sanh xoay tròn còn có thể biến hóa hình dáng nhiều lần, như vậy càng làm cho đám đạo nhân kia khó lòng phòng bị.

Mạc Vấn lưu lại hai tấm Định Khí phù ở một gò đất phía Nam, sau đó đi vòng về phía chính Đông, lại lưu thêm hai tấm ở đằng sau quân Ký. Lúc bố trí trận pháp Định Khí điều khiến hắn lo lắng nhất chính là Thẩm Quan Thanh sẽ hạ lệnh toàn quân tiến lên. Bởi vì binh mã song phương một khi lẫn lộn vào nhau, bố trí trận pháp Định Khí này sẽ bao phủ luôn những người Hán vào trong đó.

Trong lòng hắn lo lắng bèn đi rất vội, dán Định Khí phù ở phía sau quân Ký xong thì nhanh chóng lao về phía Tây Bắc. Dù hắn có vội vàng lao về phía trước, lúc đến được phía Bắc thì binh mã Cao châu đã bắt đầu ồ ạt xông lên trước.

Đạo nhân vốn không phải là đối thủ của Liễu Sanh, lúc này đã bị giết chẳng còn bao nhiêu. Thấy thực lực chênh lệch quá xa, mấy đạo nhân may mắn còn sống sót bắt đầu lui về phía sau. Liễu Sanh điều khiển hơn mười con cương thi còn lại tiến quân thần tốc, giết vào trận địa của Cao châu.

Thấy tình hình này, Mạc Vấn chẳng lo nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng dán Định Khí phù lên trên một tảng đá, đá là thổ trong ngũ hành, dán trên đá thì Định Khí phù có uy lực lớn nhất, hơn xa dùng mộc để khởi động trận pháp Định Khí. Trong khoảnh khắc phù được dán lên thì trận pháp đã có hiệu quả. Số lơn binh mã Cao châu xông lên trước bị chấn ngược trở lại. Đám ngươi lui về sau và đám vọt tới trước tức thì tách ra làm hai tạo nên một đường thẳng không người kéo dài từ Nam qua Bắc trên chiến trường.

Bởi vì số lớn quân đội bị chấn ngược trở lại nên khối nham thạch đang dán phù xuất hiện vết rạn. Mạc Vấn thấy thế lại bổ sung thêm một tấm phù, hoàn thành triệt để trận pháp Định Khí.

Sau khi trận pháp hoàn thành thì Liễu Sanh là người đầu tiên cảm ứng được, nhanh chóng xông tới sát rìa phía tây trận pháp, vẽ hai tấm Lôi phù để ở hai lòng bàn tay, đề khí mãnh liệt tấn công vào trận pháp Định Khí vô hình. Sau khi một tiếng động lặng lẽ vang lên, Liễu Sanh bay ngược về sau, đâm ngã một đám binh lính.

Sau khi hạ xuống đất Liễu Sanh hoảng sợ nhìn quanh bốn phía. Gã có thể cảm nhận được vây khốn mình là trận pháp Định Khí của Thượng Thanh tông, cũng có thể thông qua lực phản chấn của trận pháp xác định tu vi linh khí người bày trận. Mấy vị chuẩn đồ Thượng Thanh tông còn lại thì chỉ có Mạc Vấn đạt đến cảnh giới đỉnh phong của Tử Khí.

Sau giây phút hoảng sợ kinh ngạc, Liễu Sanh biến hóa hình dáng lẩn vào trong đám người. Lúc này trong trận pháp có mấy ngàn bộ binh Cao châu, những người này không hề biết đường lui đã bị ngăn chặn, đang ra sức chống cự cương thi. Không có Liễu Sanh âm thầm điều khiển, uy lực của đám cương thi giảm mạnh, chỉ dựa vào bản năng cào hoặc cắn. Bởi vì quân đội của Cao châu chiếm ưu thế về số lượng, nhiều người đối kháng một con cương thi, mọi người hợp lực thi đè ngã cương thi, tháo giáp sắt rồi chém điên cuồng. Thấy không cách nào tổn thương được cương thi, có người cởi quần tè lên người nó, việc này có tác dụng. Cương thi bị nước tiểu xối lên thì không còn đao thương bất nhập nữa, binh sĩ nhân cơ hội chọc mắt cắt mũi, chém đầu băm tay.

Thấy phương pháp này có thể thực hiện, những binh lính khác cũng rối rít noi theo. Một đám người vây quanh cương thi, do căng thẳng nên chỉ có một hai người có thể tè ra được, nhưng chừng này cũng đã đủ rồi, chỉ cần có thể làm thi khí của cương thi yếu đi thì có thể giết chết chúng hoàn toàn.

Trận pháp Định Khí thành, Mạc Vấn theo đường cũ trở lại chỗ ẩn thân lúc trước. Đám người Dạ Tiêu Diêu đã rời khỏi chỗ ẩn thân đứng ở trên chỗ cao của gò đất.

“Liễu Sanh ở ngay trong trận, lần này thật đúng là bắt ba ba trong rọ.” Dạ Tiêu Diêu đưa tay chỉ về hướng bắc.

Thiên Tuế nhíu mày liếc nhìn Dạ Tiêu Diêu.

“Lão gia, kế tiếp làm gì?” Lão Ngũ hỏi.

“Chờ xem thêm chốc nữa.” Mạc Vấn nhìn xuống phía bắc chiến trường. Lúc này cương thi đã bị quân đội Cao châu chém giết hầu như không còn. Bên phe Ký quận vẫn luôn án binh bất động. Bị nhốt trong trận, sau khi binh sĩ Cao châu đã giết sạch cương thi lại không nghe được tiếng trống lệnh nên nhao nhao quay đầu nhìn lại, phát hiện chiến hữu của mình đang ở phía tây cách đó không xa há miệng hét lớn, nhưng hét cái gì lại hoàn toàn không nghe được.

Đám người thái tử cũng phát hiện trên chiến trường xuất hiện tình cảnh quỷ dị, cấp thiết chờ Liễu Sanh trở lại thương nghị đối sách. Kết quả Liễu Sanh ẩn núp bên trong mấy nghìn quân Hán chẳng có động tĩnh gì. Liễu Sanh không trở về, quân Ký không dám vọng động,

Nhánh quân đội xông lên đó đó phát hiện tình huống dị thường, vội vàng thúc ngựa lui về. Kết quả mỗi lần xông tới đều bị bức tường vô hình ngăn trở, thử nghiệm mấy lần không có kết quả, chỉ có thể tạm dừng tại chỗ.

Chủ lực Cao châu nằm ở phía Tây, nhánh quân đội nọ của Cao châu thì nằm ở chính giữa chiến trường. Binh mã Ký quận nằm ở phía Đông chiến trường, chiến sự rơi vào đình trệ.

Sau khi ánh trăng dâng lên, quân đội của song phương đều phát hiện bốn người đứng trên chỗ cao của gò đất. Bên Thẩm Quan Thanh phái ra binh tướng đến xem xét, phát hiện Mạc Vấn ở đây, vội vàng trở về bẩm báo cho Thẩm Thanh Quan. Thẩm Quan Thanh dẫn theo thân tín giục ngựa tới gặp.

“Thẩm mỗ bái kiến Mạc chân nhân, ngày đó chân nhân không từ mà biệt, làm cho Thẩm mỗ tìm kiếm rất khổ.” Thẩm Quan Thanh leo đến gò đất, chắp tay chào hỏi Mạc Vấn.

“Ngươi có tìm thật à?” Mạc Vấn cười hỏi. Năm đó sau khi dẫn Vô Danh rời đi thì hai người dùng Hỏa phù đốt một cái cây lớn trên đường, ban đêm ánh lửa ngút trời, nếu Thẩm Quan Thanh tìm thì không thể nào không thấy được.

Thẩm Quan Thanh nghe vậy vừa xấu hổ vừa sợ hãi, muốn quỳ gối xin lỗi lại cố kỵ mặt mũi, muốn mở miệng nói dối lại sợ chọc giận Mạc Vấn.

“Có phong kín trên cao không?” Dạ Tiêu Diêu ở bên cạnh hỏi.

“Không.” Mạc Vấn quay đầu nhìn Dạ Tiêu Diêu. Trận pháp Định Khí có rất nhiều loại, nét vẽ trên phù khác nhau thì có thể quyết định trận pháp Định Khí có thể truyền âm thanh vào được không, có lưu lại sinh môn trên không trung hay không, trong trận có ảo ảnh hay không.

“Cao bao nhiêu?” Dạ Tiêu Diêu lại hỏi.

“Trăm trượng.” Mạc Vấn đáp.

“Để cao như vậy làm gì, cao quá thì mũi tên sẽ không bắn tới, ngươi đi xuống đổi lại chút xíu, thu nhỏ trận pháp lại, lại thiết lập thành có thể tiến vào nhưng không thể ra.” Dạ Tiêu Diêu vốn muốn Thẩm Quan Thanh suất quân bắn tên, không ngờ Mạc Vấn tuy có để sinh môn nhưng lại cao đến trăm trượng.

“Để ta suy nghĩ.” Mạc Vấn lắc đầu nói.

Dạ Tiêu Diêu thấy thế bừng tỉnh hiểu ra, bĩu môi cười xấu xa: “Thôi bỏ đi, đừng nghĩ nữa, ta biết ngươi đang bận tâm điều gì. Đi thôi, ba người chúng ta cùng tiến vào trận, tự mình động thủ…”