Chương 354: Người Hán và người Hồ

Tử Dương

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Lão gia, tiếp theo đi chỗ nào?” Lão Ngũ vung vẩy cây hiếu bổng.

“Đến Vân Hạc Quan ở Nghiệp Thành.” Mạc Vấn lên tiếng, trước khi khởi hành hắn đã hoạch định kỹ lưỡng lộ trình trong đầu.

Lão Ngũ trả lời một tiếng, biến thân thành dơi chở Mạc Vấn bay về Đông Nam.

Giờ Thìn, hai người bay tới bầu trời Mẫn Châu.

“Lão gia, người nhất định phải trở về đạo quán thăm một chút.” Lão Ngũ nói.

“Ừm, ta cũng đang muốn đi viếng ba vị đạo trưởng.” Mạc Vấn gật đầu nói.

Xuất phát từ sự tôn trọng với Vô Lượng Sơn nên lúc bay tới gần, lão Ngũ không hạ cánh ngay trên núi, mà lượn quanh một vòng mới hạ xuống chân núi, hai người chậm rãi đi bộ lên.

“Lão gia, hình như trong đạo quán không có ai.” Lão Ngũ nhìn con đường núi cỏ dại mọc đầy mà suy đoán.

Mạc Vấn không có tiếp lời, lúc trước từ trên cao hắn đã phát hiện ra Vô Lượng Sơn hiện tại đã cực kỳ đổ nát hoang tàn, đạo quán thì cũ kỹ, cỏ dại mọc tràn lan. Ba vị đạo trưởng đứng đầu Vô Lượng Sơn năm đó cùng lúc gặp nạn, Vô Lượng Sơn giống như ngôi nhà mất đi trụ cột, không có người chủ trì, đạo nhân cứ lần lượt rời đi, đạo quán cũng sẽ dần dần hoang phế.

Tới sườn núi, Mạc Vấn phát hiện gian nhà ăn phía tây bốn cửa đóng kín, trước cửa cỏ dại đã mọc ngang đầu gối, chứng minh khu nhà ăn đã bị bỏ hoang rất lâu rồi, hai người từ sườn núi tách ra, lão Ngũ đi tới đại điện phía bắc, Mạc Vấn đến khu biệt viện phía đông, khu biệt viện này là dành cho những đạo nhân cao tuổi ở, lúc này bên ngoài sân có mấy vị lão đạo tuổi xế chiều đang ngồi, áo quần cũ nát, vẻ mặt buồn rầu.

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.” Mạc Vấn đi lên phía trước, hành lễ với mấy vị lão đạo.

“Vô Lượng Thiên Tôn, Mạc Chân nhân đã về rồi.” Một lão đạo áo đầy mảnh vá xúc động đứng bật dậy.

Mạc Vấn nghe vậy trong lòng ấm áp, nơi này những đạo nhân già ở nơi này vẫn còn nhớ hắn, một câu Mạc Chân nhân tuy đơn giản nhưng thấm đượm tình nghĩa, như đông qua xuân đến, sóng sau xô sóng trước, Vô Lượng Sơn đã không còn ở thời kỳ huy hoàng nữa, lúc này là thời đại của những đạo nhân trẻ tuổi khao khát kiến công lập đức.

“Xin hỏi đạo trưởng, đạo nhân trong đạo quán đã đi đâu cả rồi?” Mạc Vấn đỡ lão đạo kia ngồi xuống.

“Đều bị quan phủ đuổi đi rồi.” Lão đạo thở dài tức giận nói.

“Quan phủ vì sao phải đuổi các vị đồng đạo?” Mạc Vấn nghi ngờ hỏi lại.

“Ài.” Lão đạo trưởng lắc đầu than thở không tiếp lời. Cạnh đó có một lão đạo khác lên tiếng, “Còn không phải là do nước Lương với nước Tấn có Hộ Quốc Chân Nhân đều là học trò của Vô Lượng Sơn hay sao?”

Mạc Vấn nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, sau khi nước Lương cùng nước Triệu khai chiến, nước Tấn cũng nhân cơ hội đó xuất binh đoạt lại vùng Giang Bắc, Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu đều là những người chức vị cao, xuất thân lai lịch của bọn họ đương nhiên không khó điều tra, quan phủ biết bọn họ đã học đạo ở nơi nào, giận cá chém thớt đánh đuổi hết đạo nhân trong Vô Lượng Sơn.

“Đây là vinh dự to lớn của Vô Lượng Sơn chúng ta, từ xưa đến nay có môn phái nào đồng thời có tới ba vị Hộ Quốc Chân Nhân không?” Lão đạo đầu tiên nghe ra người bên cạnh trong lời nói có vẻ oán trách, liên cao giọng phản bác.

“Có ba Hộ Quốc Chân Nhân thì sao chứ, Vô Lượng Sơn chẳng phải đã sắp bị đoạn tuyệt hương hoả rồi sao?” Người sau cãi lại.

“Đoạn tuyệt hương hoả là do chúng ta kém cỏi không có tiền đồ, chứ ba vị chân nhân đã không làm hổ danh Vô Lượng Sơn chúng ta rồi.” Một lão đạo khác đang ngồi xổm dưới chân tường nghe vậy cũng góp lời.

“Hừ, chỉ giỏi nịnh hót.” Người sau mở miệng châm biếm.

“Cao Minh Đạo, ngươi đừng có ăn nói ngang ngược, nếu không phải là bọn họ tiếp tế thì mấy lão già khọm chúng ta sợ là đã sớm chết đói rồi.” Lão đạo nhân phùng mang trợn mắt quát.

Người kia thấy lão nổi giận thì bĩu môi một cái, hai tay đút ống tay áo, không tiếp lời.

“Lão gia, bức tượng thần ở chánh điện bị người ta đập phá rồi.” Lão Ngũ chạy lại nói.

Mạc Vấn nghe vậy cánh mũi khẽ run, trong lòng bùng lên lửa giận, không ngờ nước Triệu lại dám vô lễ với Thượng Thanh tông như thế, nhất định phải nghiêm trị. Nhưng suy nghĩ một hồi hắn lại bỏ ý niệm này đi, chuyện này có thể là do quan phủ địa phương tự tiện hành động, triều đình nước Triệu chắc hẳn sẽ không hẹp hòi như thế, huống chi bọn họ chiến sự đang căng thẳng, cũng chẳng có thời gian mà đi gây khó dễ Vô Lượng Sơn.

Mạc Vấn giơ tay chỉ vào túi quần áo của lão Ngũ, lão Ngũ hiểu ý, mở túi lấy ra hai khối vàng đưa cho Mạc Vấn. Mạc Vấn nhận lấy tận tây giao cho lão đạo nhân đầu tiên, bởi vì lễ vật quá nặng, người sau hốt hoảng muốn từ chối. Mạc Vấn mấy phen khuyên giải, đối phương mới chịu nhận lấy, sau đó đi vào phòng lấy ra nhang đèn với đồ cúng lễ, cùng đi với hai người tới sau núi viếng mộ Thanh Dương Tử và hai vị sư trưởng.

Mạc Vấn không quay về biệt viện nữa mà đi thẳng xuống núi, lúc đi tâm tình sầu muộn, vẻ mặt tức giận.

“Lão gia, chuyện này không quan hệ gì đến người, là Lưu Thiếu Khanh với Dạ Tiêu Diêu gây họa thôi.” Lão Ngũ đoán được nguyên nhân Mạc Vấn tâm tình sầu muộn, bèn lên tiếng an ủi.

Mạc Vấn nghe vậy quay đầu nhìn lão Ngũ một cái, tâm trạng hắn không tốt cũng không hoàn toàn là do thấy Vô Lượng Sơn đổ nát, mà nguyên nhân chủ yếu là hắn cảm giác mình từ trước đến nay vẫn một mực sống trong quá khứ, mà năm tháng qua đi con người cảnh vật xưa kia hầu như đã biến mất, bây giờ chỉ còn sót lại một số ít.

“Lão Ngũ, sao bỗng dưng ta lại cảm giác trên cõi đời này chỉ còn lại mỗi mình ta và ngươi?” Mạc Vấn cảm khái.

Mạc Vấn nói quá khó hiểu, lão Ngũ nghe vậy chỉ biết giơ tay gãi đầu, không thể trả lời.

“Nhiều khi ta cảm thấy những người khác chẳng có chút quan hệ nào với ta.” Mạc Vấn lên tiếng giải thích.

“Lão gia, người hẳn là ở trên tuyết sơn quá lâu nên thần trí không bình thường rồi, người nhìn về phía trước đi, còn có rất nhiều chuyện phải làm đó, không thể cứ mãi sống trong quá khứ được.” Lão Ngũ lên tiếng an ủi, không ai hiểu rõ Mạc Vấn hơn gã, cho dù là A Cửu cũng không thể sâu sắc bằng, Mạc Vấn tuy tính cách điềm đạm ôn hòa, nhưng sâu trong nội tâm lúc nào cũng bi quan, thường xuyên hồi tưởng lại những chuyện trước kia.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu đồng ý, kì thực có một vài thời điểm hắn cảm thấy cô đơn, nhưng đó chỉ là cảm xúc nhất thời, thời gian dài không trò chuyện với ai liền sẽ nảy sinh sự cô đơn, nhưng hắn cũng không sợ cô đơn mà thậm chí đã xem nó trở thành thói quen, hầu hết thời gian hắn vẫn là thích ở một mình, chẳng qua là thỉnh thoảng sẽ cảm thấy cần có người cùng nói chuyện trao đổi.

Đi tới Mẫn Châu, hai người đã ở rất gần Nghiệp Thành, vào buổi trưa, hai người đi tới phía tây Nghiệp Thành, từ trong rừng núi hạ xuống, đi bộ thêm mấy dặm vào thành.

Vừa tới gần thành trì, Mạc Vấn liền phát hiện tường thành bao quanh Nghiệp Thành vẫn còn nguyên vẹn, điều này cho thấy nước Lương vẫn chưa thể đánh bại nước Triệu, nhưng Nghiệp Thành lúc này cửa thành đều đóng kín, lắng tai nghe còn có thể nghe được bên trong thành tiếng gọi nhau í ới, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.

Nhưng đúng lúc này, từ trên tường thành cách đó không xa có một mũi tên nhọn bắn tới, Mạc Vấn mắt thấy mũi tên bắn tới lập tức giơ tay bắt lấy, ném ngược trở về, trực tiếp đâm chết tên người Hồ vừa bắn tên.

“Lão gia, trong thành dường như đã xảy ra chuyện!” Lão Ngũ giơ tay lên chỉ.

Mạc Vấn gật đầu nhìn lão Ngũ, lão Ngũ hiểu ý liền cởi bỏ trường bào biến thân thành dơi, chở Mạc Vấn bay đi.

Do cách thành trì khá xa nên quân lính giữ thành bắn tên không thể bay tới được chỗ lão Ngũ, lão Ngũ nhanh chóng bay lên cao, từ không trung bay vào Nghiệp Thành.

Vừa tới bầu trời Nghiệp Thành, hai người liền đứng ngẩn người ra, tình hình bên dưới làm Mạc Vấn phải hít một hơi sợ hãi, kinh đô Nghiệp Thành lớn như thế mà nay đập vào mắt hắn là cả một biển máu thịt khổng lồ, trong thành máu chảy thành sông, khắp nơi đều là thi thể, tất cả các con đường đều bị máu tươi nhuộm đỏ, vô số binh lính và dân chúng đang hỗn chiến quyết liệt, binh lính giết binh lính, binh lính giết dân thường, dân thường giết binh lính, rồi dân thường lại giết lẫn nhau, không còn phân biệt được địch ta nữa, hoàn toàn là một sự tàn sát điên cuồng. Người già, phụ nữ và trẻ nhỏ cũng không thể tránh khỏi, có đóng cửa cố thủ trong nhà cũng vô dụng.

Nghiệp Thành là kinh đô nước Triệu, là toà thành lớn nhất Trung thổ, quan viên triều đình, quân lính canh gác cộng thêm dân chúng trong thành, tổng cộng không dưới mấy chục vạn người, hiện tại tất cả chục vạn người đó đều trở thành binh lính, tập hợp thành từng đoàn từng tốp chém giết, lớn thì hơn ngàn người, nhỏ thì năm ba người, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, tay chân bị chặt cụt vương vãi khắp nơi.

“Lão gia, có phải bọn họ bị điên cả rồi không?” Lão Ngũ thanh âm run rẩy thốt lên, mấy chục vạn người cùng lúc chém giết nhau là tình cảnh hết sức kinh người, toàn bộ thành trì giống như địa ngục vậy, khắp nơi đều là người chết, khắp nơi đều là máu tươi, mùi máu tươi tanh tưởi muốn ói, thi thể chết lâu ngày phát ra mùi hôi thối khiến Mạc Vần dù đứng tít trên cao cũng phải che mặt.

“Không phải, người điên thì sẽ không cướp bóc của cải.” Mạc Vấn lắc đầu nói, nếu là do thi độc lây lan, thì người bị cương thi cắn trúng biến thành xác sống thì sẽ không biết sử dụng binh khí mới đúng. Nếu là bị người khác điều khiển, cũng không thể nào xuất hiện tình trạng cướp đoạt cảu cải được, những người ở đây vừa giết người đồng thời còn cướp đoạt của cải, nói rõ bọn họ không điên.

“Bọn họ đến cùng là muốn giết ai?” Lão Ngũ nghi ngờ hỏi, lấy ví dụ một đám người bên dưới, bọn họ giết người cũng không giống nhau, cũng không phải nhà nào cũng sẽ xông vào, có lúc xông vào nhà liền sẽ giết chết toàn bộ người trong nhà đó, ngay cả đứa bé cũng không tha. Nhưng có lúc bọn họ xông vào nhà chỉ tìm giết mấy người, còn lại thả hết.

Bởi vì trong thành hỗn loạn dị thường, Mạc Vấn nhất thời cũng không hiểu rốt cuộc là nguyên nhân nào dẫn đến tràng cảnh đẫm máu này, tĩnh tâm quan sát hồi lâu hắn mới dần dần phát hiện quy luật, cuộc tàn sát trong thành là giữa người Hán với người Hồ, người Hồ mắt xanh mũi to chỉ tìm giết người Hán thân hình hơi nhỏ, người Hán mặc áo vải cũng chỉ giết người Hồ người mặc áo da thú, đây là một trận hỗn chiến giữa hai chủng tộc người, binh lính người Hán sẽ đuổi giết binh lính người Hồ, binh lính người Hồ sẽ nhằm những quan viên người Hán mà giết.

“Là người Hán cùng người Hồ phát sinh tranh đấu.” Mạc Vấn nói.

“Hay lắm, người Hán rốt cuộc cũng đã không cam phận làm nô tài, lão gia, chúng ta cũng lên đi.” Lão Ngũ cao giọng nói.

Trước đây không lâu tâm trạng Mạc Vấn còn hết sức sa sút, lúc tâm trạng sa sút trong nháy mắt đã bị lòng nhiệt huyết thay thế. Ba mươi năm trước người Hồ xâm nhập Trung Nguyên, theo Tư Đồ phủ nước Tấn tính toán, thì người Hồ xâm nhập Trung Nguyên đã giết chết một nghìn sáu trăm vạn người, người Hán ở phương bắc hầu như bị diệt tộc, đây chính là thời kỳ đen tối nhất của Trung Quốc từ trước tới nay, là thời kỳ mà sử quan cũng không dám viết vào trong sách sử, cũng chính vì sự tàn khốc đến ghê rợn của nó mà bấy lâu nay triều đình vẫn không công khai cho dân chúng biết, mà nay người Hán rốt cuộc đã tỉnh ngộ, bắt đầu phản kích người Hồ.

“Lão gia, người Hồ có vẻ như đang chiếm thượng phong, chúng ta động thủ thôi!” Lão Ngũ cao giọng nói.

Mạc Vấn nghe vậy vẫn không đáp lời, mà đang đứng ở lập trường Đạo gia nhanh chóng cân nhắc xem khi gặp phải loại chuyện này sẽ xử trí như thế nào. Đạo gia cho là đại đạo không thiếu không thừa, Âm Dương cùng tồn tại, khi bị người khác coi thường bắt nạt cũng không thể quá nhân từ mà tha thứ, như vậy sẽ dẫn đến người bị thiệt càng đau đớn, kẻ bắt nạt càng đắc ý hơn. Cách xử sự công bằng nhất là lấy hiền hòa đáp lại hiền hòa, dùng chiến tranh đáp lại chiến tranh, chỉ có như vậy mới có thể khiến ngoại tộc dè chừng, trăm họ đồng lòng.

(Dịch: Câu này áp dụng đúng với cả Việt Nam nữa, ha ha ha!)

“Lão gia, người Hồ trước nay giết hại cướp bóc của người Hán chúng ta không biết bao nhiêu lần, bọn chúng còn ăn thịt Tiểu Thúy nhà ta nữa, người tuy là đạo nhân, nhưng giờ phút này đừng có làm bộ cảm hoá nhân từ gì nữa, giết hết bọn chúng đi!” Lão Ngũ gầm thét xin đánh.

“Ngươi mau lên tiếng, báo cho trăm họ biết, chúng ta đã tới.” Mạc Vấn trầm giọng nói. Người đạo sĩ, là người làm đại đạo. Người đạo sĩ, không thể có nô tính.

Lão Ngũ thấy Mạc Vấn đã đáp ứng thì phấn khởi vô cùng, đột nhiên há miệng phát ra tiếng rít chói tai.

Ở trong thành người Hồ cùng người Hán đang hỗn chiến nghe trên trời cao có tiếng động lạ, tất cả rối rít ngẩng đầu nhìn lên. Mạc Vấn đề khí cất cao giọng, “Ta, Thượng Thanh Tông Thiên Khu Tử đã tới, cùng người Hán đánh đuổi người Hồ tàn ác. . .”