Chương 208: Mộ Dung Hồng Trang

Tử Dương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chưa tới canh tư, Mạc Vấn đã đến bờ Tây Phàn Thủy, đầm Phàn Thủy từ Nam đến Bắc dài hơn một trăm dặm, từ Đông sang Tây rộng hơn hai mươi dặm, hai bờ Đông Tây đều là triền núi, chính giữa đầm lầy có một triền núi, triền núi này được sửa thành con đường, nối liền Đông Tây, nhưng con đường quanh co chật hẹp, chỗ rộng khoảng hai trượng, chỗ hẹp không quá một trượng, xe ngựa chỉ có thể miễn cưỡng qua lại.

Hai bên trái phải của lối đi từ Đông sang Tây này đều là đầm lầy thấp trũng, đầm lầy thấp hơn con đường ba trượng, bên trong đầm lầy có rất nhiều rong bèo và lau sậy, đứng bên bờ, có thể ngửi được mùi tanh hôi thối rữa tỏa ra từ trong đầm lầy, trên triền núi bờ Đông có rất nhiều trại lính đóng trú, lúc này vẫn có ánh lửa lập lòe, chứng tỏ quân địch phòng thủ nghiêm ngặt.

Lúc này đang là mùa hè, dựa theo lẽ thường trong đầm lầy hẳn nên có nhiều ếch, nhưng đầm lầy trong Phàn Thủy lại không một tiếng ếch kêu, thậm chí ngay cả thủy điểu* cũng không có, cái này đã nói rõ nơi này là một tử địa, dưới nước có rất nhiều đỉa khát máu.

*Thủy điểu: Chim sống dưới nước như loài cò, vịt trời, hải âu.

Sau khi dừng lại chốc lát, Mạc Vấn tung người lao về phía Nam, tới ngoài sáu mươi dặm phát hiện hướng này xuất hiện một con sông, nơi bắt nguồn của con sông này nằm ở một cái ao sát biên giới đầm lầy, loại địa thế này rất khó đi vòng.

Đi tiếp cũng không tìm thấy được đường tắt, Mạc Vấn đổi thành hướng Bắc, chín mươi dặm lên phía Bắc lại nhìn thấy một con đường từ Tây sang Đông, con đường này cũng là một triền núi, nhưng chưa được mở rộng, chỉ là một con đường nhỏ, cho dù là đường nhỏ quân Yên vẫn tiến hành bố trí canh phòng nghiêm ngặt, quân đội đóng quân ở phía đối điện, dựa vào số lượng doanh trướng mà tính toán, số lượng quân phòng thủ có khoảng ngàn người, loại địa thế này thuộc về loại địa hình ‘một người canh giữ vạn người chẳng có việc gì’, cũng không cần quá nhiều binh sĩ trấn giữ.

Đến chỗ này, Mạc Vấn xoay người trở về, cũng không tiếp tục đi lên phía Bắc thăm dò nữa, phía Bắc chính là rừng cây rậm rạp, kỵ binh và xe ngựa đồ quân nhu hoàn toàn không có cách nào tiến quân trong rừng rậm cả.

Trở về thành Bình Châu thì trời đã sáng, Bồ Hùng cùng nhóm tướng tá vẫn đang chỉ huy binh lính vận chuyển lương thực trong khu nhà đá, Mạc Vấn bước tới, nói một tiếng vất vả với các vị tướng tá.

“Chân nhân đi Phàn Thủy?” Sau khi làm lễ Bồ Hùng mở miệng hỏi, sương sớm trên búi tóc Mạc Vấn chứng tỏ hắn đã đi đường rất xa.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, sau đó hỏi tướng quân Cáp Cát Khắc mập lùn, “Cáp tướng quân, năm đó quân Yên đánh chiếm Phàn Thủy thế nào?”

Cáp Cát Khắc lúc này đang ngáp, nghe vậy vội vàng ngừng ngáp cúi người trả lời, “Bẩm chân nhân, lúc đó quân Yên lội nước qua, khi đó trong nước không có nhiều đỉa như vậy.”

“Đỉa trong đầm lầy là người Yên thả vào?” Mạc Vấn mở miệng truy hỏi.

“Vốn dĩ đã có, nhưng không nhiều như vậy, cũng không có lớn như vậy.” Cáp Cát Khắc đáp.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, không hỏi tiếp nữa, nếu muốn tăng số lượng, tăng lớn thể hình cho đỉa thì có rất nhiều cách, không tính là việc khó gì.

“Chân nhân có kế sách?” Bồ Hùng ở bên cạnh đặt câu hỏi.

“Nam hay Bắc đều không đi vòng được, chỉ có thể cường công, nếu muốn cường công thì trước hết nhất định phải diệt trừ đỉa trong đầm lầy.” Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu.

“Khởi bẩm chân nhân, trước đó Đồ tướng quân đã tìm được cách để khắc chế đỉa.” Cáp Cát Khắc lúc trước theo Đồ Lỗ thủ Ung quận, hiểu rõ tình huống.

Mạc Vấn quay đầu nhìn về phía Cáp Cát Khắc, Cáp Cát Khắc vội vàng nói, “Chúng ta đã từng bắt đỉa về làm thử nghiệm, đỉa sợ muối ăn, ngâm vào trong nước muối sẽ cuộn tròn bất động.”

“Cách này có nhiều thiếu sót.” Mạc Vấn lắc đầu nói, phạm vi trên trăm dặm dù rải hơn vạn cân muối ăn cũng chưa chắc có hiệu quả, huống chi trước đó ở nơi này từng có trận mưa to mấy ngày, mực nước trong đầm lầy không thấp.

“Hữu dụng, lần trước rải muối ăn, đám đỉa đó quả thực đã không nhúc nhích.” Cáp Cát Khắc trợn mắt chỉ về phía Đông.

“Nếu thật sự hữu dụng thì đã không khiến hai ngàn binh lính người Hán trở thành người què.” Mạc Vấn nhíu mày lắc đầu, trí nhớ về chiến báo hắn xem ở Tứ Phương quán vẫn còn như mới.

Cáp Cát Khắc nghe vậy vội vàng ngậm miệng lui ra. Mạc Vấn nhíu mày suy nghĩ, suy tính làm thế nào để khắc chế đám đỉa kia, trước đó bên bờ Phàn Thủy hắn không nhận ra được khí tức của dị loại, nói rõ chỗ đó không có dị loại đóng giữ, quân Yên là dựa vào đám đỉa trong nước và địa thế hiểm yếu, chỉ cần diệt trừ đám đỉa trong nước, quân Triệu liền có thể lội nước mà qua.

Đầu tiên Mạc Vấn nghĩ đến hạ độc, nhưng diện tích thủy vực quá lớn, hơn nữa trong nước có rất nhiều rong rêu sinh trưởng, loại địa hình này sẽ làm giảm dược tính của độc dược, chủ yếu nhất là do độc dược bình thường cũng không thể độc chết được đỉa, nếu phải phối chế kịch độc chỉ nhằm vào đỉa thì sẽ hao tổn rất nhiều tiền bạc, chỉ Xà Huyết Thảo thôi đã cực kỳ đắt tiền, chi phí để hạ độc sợ là còn cao hơn rải muối nhiều.

Âm Dương Ngũ Hành tương sinh tương khắc, đỉa cũng có thiên địch, thiên địch của thứ này có hai loại là rắn và bọ nước, nhưng mà mặc kệ dùng rắn hay là bọ nước, muốn tiêu diệt nhiều đỉa như vậy đều không phải việc sớm chiều.

Trầm ngâm rất lâu, Mạc Vấn không nghĩ ra làm thế nào để ứng phó đỉa ở Phàn Thủy, liền trở lại phủ châu tiến hành tảo khóa, cơm sáng do một người phụ nữ trung niên bưng tới, tướng mạo người này nhân thiện, không đẹp không xấu, ăn vận khá giản dị, hẳn là con gái nhà nghèo khổ.

Hỏi một chút, được biết người này tên là Hoa Cô, không chồng không con, một mình ở góa nhiều năm, người này hợp nhãn duyên của Mạc Vấn, Mạc Vấn liền giữ nàng lại.

Sau khi ăn sáng xong, Mạc Vấn lại tiếp tục suy nghĩ làm sao để đối phó đỉa, đỉa cực kỳ khó giết chết, một đao chém thành hai khúc thì sẽ trở thành hai con, thật đúng khiến người đau đầu.

Bởi vì triều đình và Hắc quận không có bồ câu đưa thư đến nơi này, tin tức do khoái mã truyền tới, triều đình đã phái quan viên chạy tới tiếp nhận Bình châu, Tuyệt Trần và Đàn Mộc Tử đã xuất binh tới Huy Châu và Hoa Châu, Tuyệt Trần chưa giao chiến với quân địch, Đàn Mộc Tử đã gặp phải quân địch, đang khổ chiến.

Đàn Mộc Tử tinh thông lõi đời, chiến báo gởi về không phải đang gặp kình địch thì chính là đang khổ chiến, đến nỗi có phải kình địch hay không, có phải khổ chiến hay không không một ai biết cả, có thể đây là một loại sách lược tranh công của y.

Tay cầm chiến báo, Mạc Vấn đang nghĩ có nên đi giúp Đàn Mộc Tử hay không, nếu đổi lại bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không nhúng tay, nhưng nơi này quân Yên có nơi hiểm yếu phòng thủ kiên cố, khó mà đánh hạ, chỉ có thể ra lệnh hai phía Nam Bắc áp sát về phía trung lộ, công kích quân Yên từ sau lưng.

Đắn đo nhiều lần, Mạc Vấn không đến phía Nam, nguyên nhân rất đơn giản, cho dù hai phía Bắc Nam đã đánh hạ được địch nhân của riêng mình cũng không cách nào áp sát vào chính giữa, bởi vì trong lúc binh mã ba phía đang chiến đấu còn phải gánh vác nhiệm vụ phòng ngự ở mỗi phía, nếu như tách khỏi tuyến đường của mình, quân Yên sẽ thừa dịp đoạt lại thành trì bị đánh chiếm.

Vào buổi trưa, Mạc Vấn nghĩ đến một kế sách, đỉa trong đầm lầy Phàn Thủy dù sao cũng phải ăn gì đó, nếu đỉa khó giết chết, có thể tìm cách cắt đứt thức ăn của nó, nó sẽ bị chết đói.

Nghĩ đến đây, Mạc Vấn đứng dậy ra ngoài, muốn thăm dò Phàn Thủy lần nữa quan sát xem những con đỉa kia lấy gì no bụng, nhưng mới tới cửa đã đi vòng trở lại, kế sách trước đó không thể thực hiện được, đỉa chịu đói rất tốt, cho dù không có gì ăn, muốn đói chết chúng nó sợ phải hao phí thời gian mấy tháng.

Sau cơm trưa, Bồ Hùng theo thường lệ tới nghe lệnh, thấy Mạc Vấn nhíu mày, biết hắn đang lo nghĩ làm thế nào để khắc chế đỉa, liền nói ra mấy biện pháp bản thân nghĩ ra, Mạc Vấn nghe xong, lắc đầu bác bỏ, dùng đá của khu nhà đá để bắc cầu hoàn toàn không thể thực hiện được, không nói cái khác, chỉ việc kéo nhiều đá như vậy ra ba trăm dặm cũng không phải việc sớm chiều.

“Chân nhân không cần vội vàng, ngắn ngủi mấy tháng thời gian chúng ta đã đánh hạ được hai thành trì, xem như đã rất nhanh rồi.” Bồ Hùng an ủi nói.

“Thực ra muốn khắc chế những con đỉa này không khó, ta có pháp thuật triệu hoán thiên lôi, chỉ cần triệu mời thiên lôi thì có thể chấn chết toàn bộ những thứ hại người đó.” Mạc Vấn lắc đầu nói.

“Có gì khó xử?” Bồ Hùng nghi hoặc hỏi.

“Thi triển pháp thuật bực này, cần hao tổn rất nhiều linh khí, đan dược bổ khí ta mang theo chỉ còn lại một viên, sau này ắt sẽ có nhiều hung hiểm, sao ta có thể không lưu lại hậu chiêu được.” Mạc Vấn lại lắc đầu, bổ khí đan lúc trước Liễu Sanh tặng đã bị hắn ăn rồi, lúc này trong tay chỉ còn lại có viên đan dược A Cửu đưa.

Bồ Hùng nghe vậy không trả lời, đắn đo rất lâu mới mở miệng nói, “Có thể bắt tướng soái của chúng hay không, ép quân Yên rút lui.”

Mạc Vấn nghe vậy nhướn mày liếc nhìn Bồ Hùng, Bồ Hùng thấy vậy liền phát giác được bản thân lỡ lời, gã chỉ nghĩ đến làm thế nào để khắc địch nhưng lại coi nhẹ sự nguy hiểm Mạc Vấn cần gánh vác.

“Kế này có thể thực hiện.” Mạc Vấn gật đầu nói.

“Mạt tướng lỡ lời, chân nhân làm chủ soái ba quân, sao có thể một mình mạo hiểm.” Bồ Hùng sợ hãi cúi đầu.

“Ngươi ta nói chuyện không cần băn khoăn quá nhiều.” Mạc Vấn lắc đầu nói, sau đó đứng lên, “Ta lập tức đi.”

Bồ Hùng tự cảm thấy lỡ lời, vẻ mặt càng thêm lúng túng.

“Theo ngươi thấy thì ta pháp lực vô biên, cho nên mới nghĩ ra kế sách này, ta không khó ở chung như vậy, ngược lại là ngươi đã nghĩ quá nhiều, quá mức xem trọng cấp bậc lễ nghĩa, ngươi ta không cần như vậy. Ta đi vào ban ngày là bởi vì giữa ban ngày tướng soái có thể sẽ ra vào doanh trướng, dễ phân biệt để bắt hơn.” Mạc Vấn xoay người vỗ vỗ bả vai Bồ Hùng.

Bồ Hùng nghe vậy gật đầu liên tục, thấp thỏm trong lòng đi hết, cực kỳ cảm động.

Ra khỏi phủ châu, Mạc Vấn chậm rãi ra khỏi thành, ra khỏi thành thì lao về phía Đông, sau một giờ đã đến được rừng cây phía Tây Bắc đầm lầy Phàn Thủy, từ trong rừng rậm lại lao về phía Đông, trong rừng rậm này có nhiều bụi gai, hơn nữa có xà trùng và thú vật quân Yên bố trí, hiển nhiên để phòng ngừa quân Triệu đi vòng từ nơi này.

Buổi chiều giờ Thân, Mạc Vấn đến được doanh trại quân Yên ở bờ bên kia, doanh trại quân Yên tổng cộng có hai nơi Nam Bắc,
chỗ phía Bắc này nhân số khá ít, chỉ có ngàn người, phía Nam bên kia nhân số nhiều hơn, Mạc Vấn vòng qua phía Bắc doanh trại, đang muốn lao về phía Nam, chợt phát hiện trong rừng bên ngoài doanh trại có một người phụ nữ đang đi ngoài.

Người này thân cao hơn bảy thước, thân hình cao lớn, hơn hai trăm cân, cao to lực lưỡng, mặt to tròn như cái bánh. Nhìn thấy người này, Mạc Vấn mừng rỡ trong lòng, trước kia Thạch Chân đã từng nói qua quân đội nước Yên do công chúa Mộ Dung Hồng Trang chỉ huy, cũng đã nói đến vẻ ngoài của Mộ Dung Hồng Trang, tướng mạo của người này cực kỳ giống với Mộ Dung Hồng Trang.

Mặc dù trong lòng vui mừng, Mạc Vấn vẫn đợi nàng ta đi ngoài xong xuôi kéo quần lên mới vọt đến bên người nàng ta xuất thủ bắt người, ngay sau đó nhanh chóng điểm hai nơi khí huyệt, vác lên đề khí lao trở về.

Người phụ nữ này vóc người cường tráng, Mạc Vấn vác nàng ta giống như con kiến vác lá cây, đi rất là cực khổ. Người phụ nữ này hình như nhiều ngày chưa tắm rửa, trên người có mùi chui, Mạc Vấn cảm thấy hoài nghi có phải bắt nhầm rồi không, nhưng người phụ nữ này lưng đeo một cây trường cung lớn như vậy, cũng phù hợp với miêu tả Mộ Dung Hồng Trang có thể giương cung mười dặm.

Trở lại Bình châu, Mạc Vấn không trở về phủ mà đi tới quân doanh, mọi người thấy hắn mang một người phụ nữ dũng mãnh đến, đều cảm thấy tò mò, lập tức vây quanh lại hỏi thăm thành quả.

“Chân nhân, người này chính là chủ tướng quân Yên?” Bồ Hùng nghi ngờ nhìn nữ Yên nằm trên đất.

“Người này chính là công chúa Mộ Dung Hồng Trang của nước Yên.” Mạc Vấn nhận lấy nước trà một vị tướng quân đưa tới.

Lời này vừa ra, chúng tướng tá lập tức ngạc nhiên trố mắt, đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt khác thường.

Mạc Vấn thấy vậy nghi hoặc nhìn về phía Bồ Hùng, Bồ Hùng lắc đầu cười khổ, “Có lẽ chân nhân bắt nhầm rồi, Mộ Dung Hồng Trang là đệ nhất mỹ nhân nước Yên, sao có thể là bộ dáng này…”

—o0o—