Chương 474: Thư thánh Vương Hi Chi

Tử Dương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mạc Vấn nghe vậy đứng thẳng lên, khom lưng cúi thấp với Vương Hi Chi, như lễ nghi tục nhân hậu bối: “Nguyên lai tiên sinh chính là Thư thánh Tấn quốc Vương Dật Thiểu, đại danh tiên sinh như sấm bên tai, thất kính thất kính.”

“Chân nhân chính là đại đức cao công, siêu nhiên cao thượng, Vương mỗ chỉ là tín đồ Đạo gia, có thể gặp được chân nhân chính là mạt tiến tạo hóa, Vô Lượng Thiên Tôn.” Vương Hi Chi đứng dậy rời chỗ đi đến khom lưng chắp tay đại lễ với Mạc Vấn.

“Ba vị chờ một chút, hạ quan đi chuẩn bị tiệc rượu.” Quách Bộ Bình thấy hai người thưởng thức lẫn nhau, vội vàng xuống dưới chuẩn bị tiệc rượu.

“Đơn giản thôi.” Mạc Vấn và Vương Hi Chi đứng lên quay đầu cùng nói, nói xong, nhìn nhau cười to.

Lão Ngũ ở bên không rõ cho lắm. Mạc Vấn nhiều năm không hành lễ với người đọc sách, càng không có làm lễ hậu bối, trong lòng nghi hoặc liền vụng trộm kéo góc áo Mạc Vấn: “Lão gia, hắn rất lợi hại phải không?”

“Lợi hại, lợi hại, Vương đại nhân chính là thiên cổ kỳ tài, hành thư bút mực đệ nhất thiên hạ, là tấm gương của ngàn vạn học tử, là bút mực thành thần thánh thư.” Mạc Vấn nghiêm mặt nói ra. Vương Hi Chi thành danh sớm hơn hắn, trước kia hắn còn tại Tây Dương huyện thì Vương Hi Chi đã dương danh thiên hạ.

Lão Ngũ nghe vậy ồ một tiếng không nói nữa, gã không phải người đọc sách, không biết tên tuổi Vương Hi Chi to lớn, chỉ là mơ hồ cảm giác cái tên này có chút quen tai.

“Chân nhân khen ngợi như thế làm cho Vương mỗ xấu hổ.” Vương Hi Chi có chút sợ hãi. Y biết danh khí mình rất lớn, nhưng không ngờ Mạc Vấn lại tôn sùng mình như thế.

“Trước khi bần đạo tu hành là thư sinh học tử, bình sinh bội phục nhất chính là tiên sinh. Không dối gạt tiên sinh, bần đạo trước kia nhiều lần vẽ bảng chữ mẫu của tiên sinh, thế nhưng thiên phú có hạn, chẳng những không thể thần tủy, ngay cả da lông cũng không dính được.” Mạc Vấn vui sướng nói. Hắn bội phục Vương Hi Chi có hai nguyên nhân, một là chữ viết người này đẹp, uyển chuyển hàm súc, tù mỹ đỉnh tú, trôi chảy tự nhiên. Hai là bội phục nghị lực người này, trên thư pháp, người này như trút xuống cả đời tâm huyết. Về đạo thư pháp thì người này đã đạt tới đỉnh cao.

Mặc kệ ở phương diện nào, người có thể đạt tới đỉnh cao đều đáng giá tôn trọng. Thế nhân phạm sai lầm lớn chính là bắt chước, tâm thần phân tán, người khác làm gì họ cũng đi theo làm cái đó, không hề định tính, dao động bất định. Hành động này chẳng những phí hoài năm tháng, còn hạn chế sự thành tựu của bản thân. Làm người tốt nhất là tìm được thiên phú chức nghiệp thích hợp bản thân, trên chức nghiệp này chuyên tâm cầu tinh, dựa vào nghị lực và nỗ lực cuối cùng đạt tới độ cao mà người khác không đạt tới được. Chỉ cần làm được điểm này, chẳng những có thể an thân lập mệnh, còn có thể danh lưu thiên cổ. Lựa chọn chức nghiệp cũng không phân chia quý tiện, nói cho cùng hắn bất quá là đạo sĩ, Vương Hi Chi bất quá là người viết chữ, Âu Dã Tử cũng không quá đáng là một tên rèn sắt, Hoa Đà chính là đại phu chữa bệnh, nhưng chức nghiệp của bọn hắn thì người khác không đạt được đỉnh cao như vậy, nên bọn hắn tựu thành chân nhân, thánh thủ, đại sư, thần y.

“Hôm nay gặp được chân nhân, giống như đồ nghèo tiến vào bảo sơn, lần này định hỏi đạo chân nhân, giải khai nghi hoặc trước giờ.” Vương Hi Chi cũng thập phần vui mừng. Y khâm phục Mạc Vấn tuyệt không ít hơn Mạc Vấn kính nể y.

“Tuổi bần đạo còn ít, trình độ có hạn, sợ không bằng suy nghĩ và bàn luận với tiên sinh.” Mạc Vấn nghiêm mặt nói ra. Vương Hi Chi xuất hiện làm cho hắn tìm được một đối tượng nói chuyện thích hợp nhất. Vương Hi Chi là tín đồ Đạo gia, nghiên cứu thảo luận với Vương Hi Chi có lợi cho ngày sau định vị và phân chia vị trí với Khổng Tước Vương về Đạo gia và Phật gia.

“Học không trước sau, đạt giả vi sư, lần này là Vương mỗ hỏi, chân nhân là tiên sinh, Vương mỗ là đệ tử.” Vương Hi Chi nói ra.

Hai người nói chuyện vui sướng. Lão Ngũ nghe cái đầu như lớn ra, gã vốn không quen loại nói chuyện nghiền ngẫm từng chữ một, tìm cớ chạy ra ngoài đi tới nói chuyện với gã tôi tớ cho ngựa ăn kia.

“Hôm nay gặp được tiên sinh, định thỉnh tiên sinh lưu lại mấy bản vẽ đẹp, để Thượng Thanh Quan muôn đời truyền lưu.” Mạc Vấn cười nói.

“Vương mỗ lúc đến đã sao chép bốn bộ kinh văn là Đạo Đức Kinh, Thượng Thanh Kinh, Âm Phù Kinh, Nội Kinh, xem như lễ gặp mặt. Lúc trước không gặp được chân nhân, vốn định rời đi, đã giao cho Quách Huyện thừa để hắn tìm cơ hội chuyển giao cho chân nhân, không ngờ chân nhân vậy mà hạc giá tới, quả nhiên là thiên ý như thế. Nếu đến muộn chốc lát, Vương mỗ vô duyên gặp mặt rồi.” Vương Hi Chi nói ra.

“Bần đạo xấu hổ.” Mạc Vấn giơ tay lên nói tạ ơn. Bản vẽ Vương Hi Chi đẹp, thiên kim thế nhân theo đuổi mà không được một chữ. Vậy mà y chép lại bốn bộ kinh văn Đạo giáo, giá trị liên thành tự nhiên không cần phải nói. Cái đó sẽ ảnh hưởng lớn đối với việc tuyên truyền Đạo giáo. Vương Hi Chi là thư thánh, là văn hào, được công nhận là trí giả, là một Hỉ Thước đứng đầu cành Đạo giáo. Tín đồ có bao nhiêu cũng không quyết định ưu khuyết một tôn giáo, mà còn phải nhìn giáo phái đó thờ phụng ai, kích động một đám ngu xuẩn con vịt dễ dàng, hấp dẫn một người thông minh Hỉ Thước thì khó khăn.

“Chân nhân đừng vội, Vương mỗ đến là có mưu đồ đấy. Đám bằng hữu Vương mỗ đều tôn sùng nho đạo, biết Vương mỗ tìm tiên sinh hỏi đạo, nên giao một đám vật tùy thân cho Vương mỗ, chờ mong có thể được chân nhân tự tay khai quang đấy.” Vương Hi Chi nói ra.

“Dễ mà, mang toàn bộ tới.” Mạc Vấn thống khoái đáp ứng. Khai quang lấy khoa nghi đạo gia, chỉ có đạo sĩ là có thể làm, tăng ni không có năng lực khai quang, bởi vì Phật giáo căn bản không thể khai quang.

Vương Hi Chi đứng thẳng lên, lệnh tôi tớ bên ngoài cửa mang hành lý tới, từ trong đó lấy ra một số kiện đồ vật tinh nhã, có mười hai Tử vô hoạn tử lưu châu, tám mươi mốt Tử trân châu lưu châu, ba trăm sáu mươi lăm Tử tụng kinh ma đậu lưu châu, ngọc thạch ác kiện, hồ lô ác kiện, đều là các vật văn nhân sử dụng lúc rảnh rỗi và vật trang trí.

Mạc Vấn cầm từng cái quan sát kỹ, loại bỏ một kiện ngọc thạch giống như Lão Tử, một trăm lẻ tám tử lưu châu để treo và một kiện mộc điêu lộ ra ngực ca kỹ. Pháp tướng tiên nhân chỉ có thể dùng để cát vị dâng hương cung phụng, tuyệt không thể làm vật trang trí vuốt đeo, đây là hành động đại bất kính, chẳng những không hề có ích lợi mà còn gây tai họa. Một trăm lẻ tám hạt phật châu, hắn không muốn khai quang là vì địa vị ca kỹ ti tiện, hắn không muốn thụ linh khí.

Quá trình khai quang rất rườm rà, tương tự như họa phù, trước đó cần giữ thân thanh sạch (không quan hệ), miệng sạch, tắm rửa, còn phải cáo tế thiên địa, niệm tụng rất nhiều kinh văn. Nhưng Mạc Vấn cũng không tuân theo quá trình này, mà hóa phức tạp thành đơn giản, truyền vào bên trong mỗi kiện đồ vật một ít linh khí, ngay cả đồ vật của Vương Hi Chi cũng vậy. Bản chất khai quang là đạo sĩ khai quang tự đưa một phần linh khí vào mỗi kiện đồ vật, dùng việc này đạt tới mục đích nghênh đón trừ tà. Cái gọi là nghênh đón trừ tà chính là tiếp thu thiên địa linh khí, trừ mạt thế. Thiên địa linh khí một mực tồn tại, nhưng chỉ có người tu hành luyện khí mới có thể hấp thu, khai quang cũng như cho đối phương một dụng củ nhỏ để tiếp nhận Linh khí, có thể tự động hấp thu một ít thiên địa linh khí.

Khai quang xong, Quách Huyện mở cửa vào, xin chỉ thị hai người là nên khai tịệc chưa? Cơm trưa rất đơn sơ, một con gà và ba loại thức ăn, rượu cũng là rượu trắng. Đừng nói nơi đây chỉ là tiểu thành biên thuỳ, mà trước mắt là những năm tai ương, dù trong triều, quan viên sinh hoạt cũng cực kỳ kham khổ.

Chúng nhân ăn cơm trưa đơn giản, Mạc Vấn mời Vương Hi Chi đến quan chơi. Quan huyện liền đem bốn bộ kinh thư cung kính giao cho Mạc Vấn. Mạc Vấn và lão Ngũ dẫn Vương Hi Chi và tôi tớ kia đi về hướng tây trở lại Thượng Thanh Quan.

“Chân nhân đạo pháp thông thiên, trước mắt hạn hán đã lâu không mưa, chân nhân sao không khởi đàn làm pháp cầu chút mưa xuống?” Lúc đi trên đường, Vương Hi Chi mở miệng hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy chưa kịp trả lời, lão Ngũ ở bên cạnh liền nói: “Mấy ngày trước lão gia nhà ta đi một chuyến đến Đông Hải long cung, chính là vì chuyện hạ mưa xuống đấy, sự tình làm không sai biệt lắm.”

Vương Hi Chi nghe vậy vui mừng há miệng, y lớn hơn Mạc Vấn nhiều, người bốn năm mươi tuổi tương đối trầm ổn.

“Vương mỗ tuy sùng nho thượng đạo, đã từng suy nghĩ thôi diễn, thế nhưng thiên phú có hạn, thủy chung không thể thần tuỷ Đạo gia. Lần này gặp được chân nhân, có rất nhiều nghi vấn muốn thỉnh giáo chân nhân.” Vương Hi Chi nói ra.

“Nếu như bần đạo đoán không sai, tiên sinh muốn hỏi nhất chính là chuyện sinh tử?” Mạc Vấn chậm rãi đi về phía trước.

Vương Hi Chi nghe vậy mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Chân nhân cớ gì nói ra lời ấy?”

“Bần đạo đã đọc qua Lan Đình Tập Tự tiên sinh mới làm, trong đó có câu ‘Cố tri nhất tử sinh vi hư đản, đủ bành thương vi vọng tác’.” Mạc Vấn thuận miệng nói ra. Những lời này ý đại khái là: Xem sinh tử giống nhau là hoang đường đấy, xem trường thọ đoản thọ giống nhau cũng là sai lầm đấy, những lời này biểu lộ Vương Hi Chi coi trọng chuyện sinh tử, cũng có thể nhìn ra y nhận thức thiên đạo. Sinh tử vốn không giống nhau, sinh thật là tốt, chết chính là xấu, trường thọ là tốt, chết sớm là xấu, kiếp này khổ, gửi hi vọng ở kiếp sau chính là ý nghĩ sai lầm.

“Chân nhân nhìn chút ít biết hư thực, thấy lá biết thu, quả thật là thiên nhân.” Vương Hi Chi nói lời chân tâm.

“Tiên sinh quá khen, tiên sinh có nghi vấn gì cứ nói đừng ngại, bần đạo tri vô bất ngôn (không biết không nói).” Mạc Vấn mở miệng nói ra.

Vương Hi Chi nghe Mạc Vấn nói, nhíu mày cúi đầu, đi hơn mười bước mới mở miệng: “Chúng ta từ nơi nào đến, sẽ đi về đâu?”

“Từ trong hư vô đến, sẽ về lại trong hư vô.” Mạc Vấn đáp.

Vương Hi Chi hỏi: “Hư vô là gì?”

Mạc Vấn đáp: “Là nguyên thủy, là bất biến, là vĩnh hằng.”

Vương Hi Chi lại hỏi: “Nếu như qua hư vô, tại thế làm người là gì?”

Mạc Vấn cười nói: “Lời này nếu là do tăng nhân trả lời, sẽ viết ‘Nếu như ăn hết còn đói, vậy ăn làm chi’?”

Vương Hi Chi cười nói: “Xem ra chân nhân cũng đã lĩnh giáo qua quỷ biện của bọn hắn là bạch mã không phải ngựa?”

Mạc Vấn gật đầu sau đó mở miệng nói: “Âm Dương tương giao đều có sinh khắc, không có sinh khắc thì hư vô cũng không, có sinh khắc mới được lâu dài. Âm Dương tương giao, dương thịnh thì sinh nam, âm thịnh thì sinh nữ, thế gian vạn vật và nam nữ nhân gian đều là vật do Âm Dương diễn sinh, không có diễn sinh chi vật thì thiên đạo khó lộ ra, không có diễn sinh chi vật thì thiên đạo không thọ, chúng ta đều là Âm Dương diễn sinh, tồn tại ở thế gian chỉ vì thiên đạo đầy đủ, thúc đẩy Càn Khôn.”

Vương Hi Chi lại hỏi: “Chân nhân nói chính là cách của Tiên gia nhìn xuống, thân là phàm nhân, chúng ta tồn thế ý nghĩa là gì?”

Mạc Vấn thuận miệng đáp: “Thất tình lục dục là gốc rễ sinh tồn, nếu không có thất tình lục dục, khác gì người chết, còn sống làm chi? Trung hiếu nhân nghĩa là chính đạo, nếu không trung hiếu nhân nghĩa có khác gì súc sinh. Tâm không hồ trống, nhân sinh trăm năm, đều có quy túc, đa số tầm thường quy về hư vô. Số ít hung đồ bị phạt Minh Ti, cũng có cá biệt trí giả thông suốt thiên đạo, chính thân tu hành, khắc kỷ phục lễ, nhảy ra Tam Giới, thoát khỏi ngũ hành, có thể thay trời hành đạo, được hưởng vĩnh sinh tồn lưu.”

Hai người đều là người thông tuệ, tuy nói chuyện cực kỳ sâu sắc tối nghĩa, nhưng đều nhanh chóng lĩnh hội, vì vậy nói chuyện cũng không dừng lại. Mạc Vấn nói xong Vương Hi Chi lại hỏi: “Thiên Địa Nhân là quan hệ như thế nào?”

Mạc Vấn nói: “Thiên địa chính là Âm Dương, Âm Dương chính là thiện ác, phàm nhân cảm giác âm dương thiên địa thành hồn, hợp âm dương cha mẹ sinh nhân. Nhân tính có thiện ác, làm người thiện, thọ hết sẽ được thiện thu nhận, làm người ác, thọ hết sẽ bị ác thu nạp, thiện ác không phân thì quy về tịch diệt hư vô.”

“Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu.” Vương Hi Chi bình hòa gật đầu. Nhân sinh kỳ thật là một loại lựa chọn, trời cao làm chính là cho ngươi sinh ra ở thế gian, cho ngươi một cơ hội lựa chọn, ngươi lựa chọn cái gì, ngươi chính là cái đó.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu nhẹ, hai người nói chuyện giờ mới chính thức bắt đầu, kế tiếp Vương Hi Chi lại có càng nhiều nan đề thâm ảo chờ hắn giải đáp. . .