Chương 510: Trấn Yêu phong chi nhân

Thế Giới Tiên Hiệp

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Uẩn Linh Đàm cách đây một năm rưỡi đã mở ra một lần, lần này nếu muốn mở ra lần nữa phải cần tối thiểu ba gã đệ tử đưa ra khiêu chiến với đồng môn đệ tử mà tu vi so với hắn phải cao hơn ba cấp bậc trở lên, nếu trong đó có hai người có thể chiến thắng, lập tức có thể hướng tông môn đưa ra một cái yêu cầu, mà yêu cầu này theo như lời Khôn Hoa Tử chính là mở ra Uẩn Linh Đàm.

Lúc đầu Thư An Thạch cũng không định tham gia, dù sao lấy tu vi của hắn tùy thời đều có thể phá đan sinh anh thành tựu Nguyên Anh cảnh. Bất quá khi hắn nhìn thấy Diệp Vân rõ ràng có thể chỉ trong thời gian hơn mười ngày đã lấy băng linh khí vô cùng bình thường ngưng tụ thành giả đan, quả thực khó có thể tin.

Thư An Thạch rất ngạc nhiên nếu như Diệp Vân có thể tiến vào Uẩn Linh Đàm thì sau đó sẽ có biểu hiện như thế nào, hắn hy vọng có thể ở khoảng cách rất gần để quan sát xem Diệp Vân tu luyện như thế nào, đặc biệt là tại thời điểm hấp thu Linh khí sẽ có bao nhiêu biến hóa, hắn rất muốn biết điều đó.

Cho nên hắn cải biến chủ ý, tham gia lần khiêu chiến này. Chẳng qua với tu vi Kim Đan cảnh đỉnh phong của mình, nếu muốn đi vào Uẩn Linh Đàm cần phải khiêu chiến Nguyên Anh cảnh tam trọng lão tổ, đây cũng là điều cực kỳ khó khăn.

“Đại sư huynh, ngươi thật sự muốn tham gia? Ngươi mà tham gia thì chúng ta còn chen vào thế nào?” Khôn Hoa Tử có chút không tin, đợi đến sau khi Thiên Vận Tử rời đi mới dám đặt câu hỏi.

“Đúng vậy a, Đại sư huynh ngươi tu vi là Kim Đan cảnh đỉnh phong, vượt cấp khiêu chiến sẽ như thế nào? Nguyên Anh cảnh tam trọng? Tứ trọng?” Chư Cát Xung rất là hiếu kỳ, tuy rằng hắn biết rõ tu vi của Thư An Thạch không thể dùng cảnh giới để so sánh, nhưng mà Kim Đan cùng Nguyên Anh dù sao cũng là hai cái cảnh giới bất đồng, nếu như dùng khoảng cách như trời đất để hình dung, chỉ sợ cũng không đủ.

Diệp Vân cũng đầy hiếu kỳ như thế, nếu như Thư An Thạch thật sự có thực lực như thế, vậy làm cho người khác phải kinh hãi rồi.

Đối với Diệp Vân mà nói, vượt cấp khiêu chiến chính là “chuyện thường ngày ở huyện”, đơn giản như là ăn cơm uống nước. Tu vi hôm nay của hắn chẳng qua là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, nhưng lại có thể cùng cao thủ Kim Đan cảnh ngũ trọng đối chiến, kỳ thật nếu người đó không có vượt qua thiên địa lôi kiếp, như vậy hắn đều có lực đánh một trận.

Trước kia hắn chẳng qua là trông cậy vào lực công kích của Lôi Vân Điện Quang Kiếm, nếu như một kích không trúng hoặc là không tạo thành tổn thương thật lớn cho đối phương, như vậy một trận chiến này khả năng để hắn chiến thắng lập tức trở nên vô cùng nhỏ bé. Cho dù thân thể tu vi hắn cường hãn, nhưng mà gặp phải cao thủ chân chính, cũng không thể nào ngăn cản nổi.

Bất quá, hôm nay Diệp Vân tu luyện thành công Băng Linh Chướng, phòng ngự đã được tăng cường rất nhiều, cộng thêm Đại Ma Chi Thể tu luyện thành công, cho dù đối mặt với công kích của Kim Đan cảnh tứ trọng ngũ trọng, cũng có thể ngăn cản một khắc. Cao thủ tranh chấp vốn chỉ trong một sát na, nhiều khi chỉ cần ngăn cản trong một công phu hô hấp, đã có thể đủ để chém giết đối phương.

Nhưng mà, dù cho Diệp Vân yêu nghiệt như thế, cho dù cảnh giới của hắn đạt tới Kim Đan cảnh, nếu muốn khiêu chiến với Nguyên Anh cảnh lão tổ thì hầu như không có bất kỳ hy vọng nào, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cảnh nhất trọng thì hắn cũng không thể chiến thắng.

Bởi vậy, khi nghe Thư An Thạch muốn vượt cấp khiêu chiến Nguyên Anh cảnh lão tổ tam trọng thậm chí tứ trọng, trong lòng Diệp Vân khiếp sợ không thôi.

Trong lòng ba người tràn đầy kinh hãi, nhưng ý nghĩ của mỗi người lại không giống nhau. Diệp Vân chẳng qua là khiếp sợ, mà Chư Cát Xung cùng Khôn Hoa Tử thì ngoại trừ khiếp sợ ra còn có một tia hưng phấn, hai người đối với tu vi của Thư An Thạch lại không hiểu rõ lắm, nếu như nói trong toàn bộ Thần Tú Cung có ai đó có thể dùng tu vi Kim Đan cảnh của bản thân đi khiêu chiến Nguyên Anh cảnh, chỉ sợ cũng chỉ có Thư An Thạch mà thôi, thiên phú cùng sự lĩnh ngộ của Đại sư huynh đối với thần thông, là người số một của Thần Tú Cung nghìn năm qua.

“Đại sư huynh, ngươi muốn khiêu chiến vị cao thủ Nguyên Anh cảnh nào thế?” Khôn Hoa Tử hiếu kỳ hỏi.

Diệp Vân cùng Chư Cát Xung ánh mắt cũng lộ ra vẻ hưng phấn, Kim Đan cảnh khiêu chiến Nguyên Anh cảnh tuyệt đối là sự kiện lớn, mặc dù có người nghĩ tới nhưng cũng không thể làm được điều đó, ít nhất trong nghìn năm qua chưa bao giờ nghe nói có tên cao thủ Kim Đan cảnh đỉnh phong nào có thể khiêu chiến Nguyên Anh cảnh tam trọng lão tổ.

Thư An Thạch mỉm cười, nói: “Ta cũng không biết, đến lúc đó rồi nói sau.”

Ba người hai mặt nhìn nhau, bọn hắn cũng không tin nếu Thư An Thạch muốn khiêu chiến Nguyên Anh cảnh tam trọng lão tổ trở lên mà lại không nghĩ đến sẽ khiêu chiến người nào.

Bất quá, nếu như hắn đã nói như thế rồi, như vậy ba người cũng không tiện hỏi lại.

Mấy ngày công phu thoáng cái đã qua, thời điểm mặt trời như một quả cầu lửa từ trong biển mây nơi phương Đông mọc lên, bọn bốn người Diệp Vân đồng thời mở mắt ra.

Mấy ngày nay bọn hắn cũng không tu luyện để tăng thực lực lên, mà là đang tĩnh tâm, trước cuộc khiêu chiến, cần nhất không phải thần thông bí kỹ, cũng không phải linh đan diệu dược, mà là an tĩnh lại, triệt để yên tĩnh, điều chỉnh tâm tính, làm cho thực lực đạt đến trạng thái đỉnh phong.

“Tốt rồi, đi thôi.” Thư An Thạch vươn người đứng dậy, ánh mắt nhìn hướng biển mây nơi xa xa, nhàn nhạt nói ra.

Ba người Diệp Vân đồng thời đứng dậy, cũng không nói lời nào, chẳng qua là theo ánh mắt của Thư An Thạch, nhìn về phía phương xa, dường như xuyên thấu biển mây, thấy được chỗ tọa lạc của Thần Tú Cung chủ điện.

Thư An Thạch đi đầu, ba người Diệp Vân theo sát ở phía sau. Bốn người bay vút mà đi, thân hình lập loè sau đó biến mất ở chính giữa biển mây, hướng về phía Thần Tú Cung chủ điện phóng vút đi.

Tốc độ của bốn người nhanh chóng như thế nào, trong chớp mắt đã vượt qua trăm dặm, chỉ trong thời gian nửa nén hương, bọn hắn đã từ không trung hạ xuống, đứng ở phía trước một ngọn núi cao.

“Tiểu sư đệ, sau khi ngươi nhập môn còn chưa tới Thần Tú Phong. Ngọn núi Thần Tú Phong cao đến tám nghìn tám trăm trượng, chính là ngọn núi cao nhất ở Đại Tần đế quốc, so với Vân Vụ Phong tại Phiêu Miểu Tông thì cao hơn hai trăm trượng, chính là ngọn núi đệ nhất tại Đại Tần đế quốc.” Khôn Hoa Tử nhìn về phía trước nơi có ngọn núi cao vút trong mây, căn bản nhìn không thấy được đỉnh núi, trong tiếng nói có chút kích động.

“Cảnh giới dưới Nguyên Anh cảnh thì ở dưới Thần Tú Phong không thể phi hành, chỉ có thể đi bộ mà lên.” Chư Cát Xung cũng ngẩng đầu nhìn Thần Tú Phong, thấp giọng nói ra.

Diệp Vân gật gật đầu, hắn không quan tâm là phi hành hay là đi bộ, các ngươi nói như thế nào thì cứ làm như thế.

Thư An Thạch không nói gì, sắc mặt hắn thong dong, hướng về phía bên trên Thần Tú Phong chậm rãi mà đi, tốc độ của hắn nhìn như chậm chạp, kỳ thật một bước chính là hơn mười trượng. Chẳng qua chỉ mất mấy hơi thở công phu, hắn cũng đã bước lên trăm trượng.

Ba người Diệp Vân theo sát phía sau, tuy rằng tốc độ cũng không chậm, nhưng quả quyết không thể thoải mái dễ dàng như Thư An Thạch.

Bốn người cũng không nói lời nào, chẳng qua chỉ một lát công phu đã chui vào sâu bên trong biển mây, đợi đến lúc từ trong biển mây giữa sườn núi đi ra, Diệp Vân thấy được bầu trời xanh thẳm trên đỉnh đầu cùng một mặt trời tỏa ánh vàng rực rỡ, treo ở không trung, tỏa xuống kim quang.

“Ơ, đây không phải là cao thủ Thư An Thạch đã tuyên bố muốn khiêu chiến Nguyên Anh cảnh tam trọng trở lên sao? Ta còn tưởng rằng đây là “chém gió”, à không, chỉ là nói chơi, thì ra là sự thật sao?”

Ngay khi bốn người xuyên qua biển mây, lại nghe thấy từ phía trên một thanh âm mang theo một tia trào phúng truyền đến.

Diệp Vân giương mắt nhìn lên, nhìn thấy phía trước cách đó chừng mười trượng tả hữu có một bình đài, ước chừng mười trượng vuông, vừa nhìn cũng không phải là do trời sinh mà thành, mà là do con người tạo ra.

Trên bình đài có hai gã nam tử trên mặt đầy vẻ trào phúng, nhìn bốn người Thư An Thạch, ở bên cạnh bọn hắn, một nữ tử toàn thân mặc quần áo màu đỏ, môi anh đào mũi ngọc, khóe mắt hơi vểnh, bộ dáng cực kỳ quyến rũ.

Thư An Thạch mang theo ba người nhảy lên, rơi vào trên bình đài, ánh mắt nhìn qua ba người, nhàn nhạt nói ra: “Ta còn tưởng là ai, thì ra là Trấn Yêu phong Trịnh Thiếu Cường cùng Cổ Hoa, các ngươi cũng muốn đi tham gia khiêu chiến sao?”

Không đợi hai người mở miệng, đã thấy nữ tử có cái khuôn mặt vũ mị kia, trong mơ hồ lộ ra một cỗ quyến rũ đi đến với vẻ chân thành, cười nói tự nhiên đối với bốn người.

“Trấn Yêu phong Thiến nhi gặp qua Thư sư huynh, còn có ba vị sư đệ.”

Thư An Thạch ánh mắt hơi hơi ngưng tụ, rơi vào trên mặt nữ tử quần đỏ, chần chừ một chút, nói: “Đinh sư muội không cần đa lễ, mấy tháng không thấy, các ngươi có mạnh khỏe không.”

Đinh Thiến mỉm cười, nói: “Đa tạ Thư sư huynh đã nhớ tới, Thiến nhi mọi chuyện đều tốt.”

Thư An Thạch nhíu mày, muốn nói lại thôi.

“Đinh Thiến, sư huynh của ta hỏi chính là Tố sư tỷ có mạnh khỏe không, ngươi chẳng qua là “ăn theo” mà thôi.” Thanh âm của Khôn Hoa Tử truyền đến, “khuyến mãi” thêm hai tiếng hừ hừ.

Ánh mắt Đinh Thiến rơi vào trên người Khôn Hoa Tử, sắc mặt hơi đổi, giọng nói trở nên lãnh đạm một ít.

“Thư sư huynh muốn tìm Tố sư tỷ thì tự mình đi tìm được rồi, hà tất tới hỏi ta thế này.”

Lông mày Thư An Thạch nhíu lại, nói: “Đinh sư muội nói cũng đúng, đúng là ta quá lỗ mãng rồi, cân nhắc không chu toàn, mong được tha thứ.”

Đinh Thiến cười khanh khách: “Thư sư huynh không cần như thế, nghe nói sư huynh muốn tham gia khảo hạch Uẩn Linh Đàm, không biết là muốn khiêu chiến vị Trưởng lão Nguyên Anh cảnh nào đây?”

Thư An Thạch nhìn nàng một cái, trong mắt tựa hồ có một chút căm giận hiện lên, lập tức thản nhiên nói: “Nghe nói Trấn Yêu phong Âm trưởng lão nửa tháng trước tu vi đạt tới Nguyên Anh cảnh tứ trọng, không biết lần này có đến đây hay không, nếu như lão nhân gia của nàng đến đây, ta đây cũng không biết tự lượng sức mình, thỉnh giáo một phen.”

Đinh Thiến khẽ giật mình, sắc mặt lập tức trở nên âm lãnh: “Thư An Thạch ngươi dám khiêu chiến sư tôn của ta? Ta xem ngươi thật sự là chán sống.”

Sắc mặt Thư An Thạch bất động, thản nhiên nói: “Thử xem một chút thì có sao đâu!”