Chương 298: Cười nói tự nhiên

Thế Giới Tiên Hiệp

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tô Ngâm Tuyết dẫn theo hai người Đoạn Thần Phong và Dư Minh Hồng cùng nhau chạy như bay, mặc dù chân khí của Tô Ngâm Tuyết chưa khôi phục hẳn nhưng thần thức Trúc Cơ Cảnh vẫn có thể triển khai được, trong phạm vi mười mấy trượng căn bản không có thứ gì có thể qua mắt được nàng.

Trong lòng Đoạn Thần Phong khẩn trương vô cùng, tuy rằng quan hệ của hắn và Tô Linh cũng không có thân thiết như Diệp Vân, thế nhưng cô gái này đã cùng đồng hành với bọn họ trong một quãng đường dài, hết lần này đến lần khác gặp phải những chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Nếu như không có Tô Linh giúp đỡ thì hai người bọn họ và Diệp Vân e rằng đã sớm vùi thây ở trong mồ rồi.

Hiện tại điều mà Đoạn Thần Phong muốn làm nhất là lập tức bắt được Quân Nhược Lan, nhất định phải giết chết nàng ta, nếu không một khi bí mật về huyết mạch yêu tộc trong cơ thể Tô Linh được nói ra thì e rằng không chỉ có một mình bản thân Tô Linh gặp phiền phức mà có thể là toàn bộ Thiên Kiếm Tông cũng sẽ gặp phiền phức.

Trực giác của Đoạn Thần Phong luôn luôn rất chính xác, hơn nữa bình thường khi hắn đang để ý một vấn đề nào đó thì sẽ trở nên hết sức nhạy cảm nên điểm khởi đầu rất khác với những người khác. Hắn mơ hồ cảm thấy rằng Tô Linh – người mang bí mật huyết mạch yêu tộc này e rằng rất khó giấu kín được.

Có điều là cho dù cuối cùng vẫn không thể giấu được nữa thì ít nhất là ở bên trong sơn mạch Đoạn Hồn có thể khiến những người biết bí mật này mất đi khả năng tiết lộ.

Hắn thấy không chỉ phải giết một mình Quân Nhược Lan mà cả bốn tên đệ tử của Thiên Thần Phong cũng phải chết cùng nhau, còn có thứ được xưng vật cưỡi của Hỏa Thần – Chân Hỏa Phi Sư lại càng phải đánh chết nó.

Chỉ có điều trong lòng Đoạn Thần Phong hiểu rõ, muốn giết chết Quân Nhược Lan là chuyện không dễ, nếu như bọn họ có dũng khí giết chết bốn tên đệ tử Thiên Thần Phong. một khi tiết lộ ra ngoài thì hắn và đám người Diệp Vân cũng chỉ có một kết cục là chết mà thôi.

Một mặt Đoạn Thần Phong chạy như bay, mặt khác ánh mắt hắn lơ đãng lướt qua Dư Minh Hồng bên cạnh, cặp lông mày của hắn đột nhiên hơi nhíu lại.

Đối với người tiểu sư đệ này, cho tới nay Đoạn Thần Phong đều cảm thấy nghi ngờ. Hắn luôn cảm thấy Dư Minh Hồng cất giấu bí mật gì đó, chí ít thì tính cách thật sự của hắn sẽ không biểu hiện ra như vậy.

Nghĩ lại nửa năm qua, tuy nói Dư Minh Hồng đối với hắn và Diệp Vân đều vô cùng kính trọng, gặp phải khó khăn cũng luôn có nghĩa khí, ba người cùng tiến cùng lui. Nhưng mà so với tính cách của Diệp Vân thì thật sự rất khác biệt, Đoạn Thần Phong luôn cảm thấy dáng vẻ thật sự của Dư Minh Hồng không phải là hắn vẫn tỏ ra ở bên ngoài.

Thân ảnh ba người như bay, không ngừng xẹt qua gò núi, dòng suối, rừng rậm, thảo nguyên.

Đột nhiên Đoạn Thần Phong chợt dừng lại, Tô Ngâm Tuyết và Dư Minh Hồng ngẩn ra rồi sau đó cũng ngừng lại.

“Đoàn sư đệ, ngươi phát hiện cái gì sao?” Tô Ngâm Tuyết thấy Đoạn Thần Phong đứng chau mày nên tò mò hỏi.

Đoạn Thần Phong chần chờ một chút, sau đó chỉ vào một dòng suối nhỏ rộng khoảng chừng nửa trượng bên cạnh rồi nói: “Ngâm Tuyết sư tỷ, tiểu dư tử, hai người có phát hiện ra con suối nhỏ này nhìn rất quen mắt hay không?”

“Nhìn rất quen mắt?” Dư Minh Hồng ngẩn ra, nỗ lực suy tư một chút rồi lắc đầu.

Ngược lại Tô Ngâm Tuyết không có trả lời ngay, ánh mắt nàng dừng trên mặt nước của dòng suối nhỏ, sau một lát nàng cau đôi mi thanh tú lại từ từ mở miệng, giọng nói lộ vẻ kinh ngạc.

“Ý ngươi là chúng ta đã gặp qua con suối nhỏ này một lần rồi?” Dường như Tô Ngâm Tuyết cảm giác được cái gì đó, trầm giọng hỏi.

“Không phải gặp một lần, mà là ba lần.” Đoạn Thần Phong nói từng câu từng chữ.

“Ba lần?” Tô Ngâm Tuyết và Dư Minh Hồng đồng thanh hô to.

“Đúng vậy, đúng là ba lần, trong một canh giờ chúng ta đã gặp qua ba lần.” Đoạn Thần Phong gật đầu.

“Ngươi khẳng định chứ?! Ta cảm thấy dòng suối nhỏ này hình như đã gặp qua ở nơi nào đó nhưng lại không thể dám chắc là nó.” Tô Ngâm Tuyết hơi ngập ngừng, chậm rãi nói.

“Không sai, ta khẳng định. Ngâm Tuyết sư tỷ, tỷ cho rằng điều này đại biểu cho việc gì?” Đoạn Thần Phong dường như nghĩ tới điều gì, khóe miệng dâng lên ý cười châm biếm.

“Ta nghĩ rằng ta mới đoán ra được một chút.” Tô Ngâm Tuyết như hiều ra được điều gì đó rồi gật đầu.

“Không nghĩ tới sơn mạch Đoạn Hồn hoá ra cũng không lớn lắm.” Đoạn Thần Phong cười ha ha rồi đứng lên.

“Vậy chúng ta phải tìm cho thật kĩ, chắc chắn Quân Nhược Lan chạy không xa đâu.” Tô Ngâm Tuyết mỉm cười gật đầu.

Dư Minh Hồng nhìn hai người, đầu óc mơ hồ, vốn không hiểu bọn họ đang nói cái gì.

Chẳng qua là Dư Minh Hồng cũng không có lên tiếng để hỏi lại, hai người bọn họ làm như thế nào thì hắn làm như thế ấy là được.

Tô Ngâm Tuyết dẫn theo hai người, tốc độ thả chậm lại.

Thiên Lý Ảnh Độn Phù quả thật là một loại bùa chú cực kỳ thần dị. Tất cả thần phù đều cực kỳ quý hiếm, ít nhất đối với nước Tấn mà nói thì mỗi một miếng thần phù đều thực sự là phi thường trân quý. Quan trọng nhất là hầu như mỗi một miếng thần phù cũng chỉ có thể sử dụng một lần, dùng hết rồi sẽ không còn nữa.

*thần dị: thần kì + kỳ lạ.

Thế nhưng không biết vì sao Quân Nhược Lan lại có thể sử dụng Ảnh Độn Phù ba lần liên tiếp, vậy cũng chỉ có hai loại khả năng.

Khả năng thứ nhất đó là nàng ta thực sự có ba miếng Thiên Lý Ảnh Độn Phù, có điều đây tuyệt đối là chuyện không thể nào, nếu như Thi Trưởng lão Thiên Thần Phong có thể giao cho Quân Nhược Lan ba miếng thần phù thì có thể hiểu được rằng trong tay hắn còn có nhiều hơn nữa.

Như vậy cũng chỉ còn lại có loại khả năng thứ hai là Thiên Lý Ảnh Độn Phù trong tay Quân Nhược Lan có khả năng dùng được nhiều lần.

Tuy rằng mỗi một miếng thần phù đều cực kỳ trân quý, cũng chỉ có thể sử dụng được một lần nhưng mà thật sự có một vài thần phù bởi vì đã được luyện chế cho nên mới có khả năng dùng được nhiều lần. Nhưng thần phù như vậy thì mức độ quý giá của nó lại càng cao hơn, nó gần như là rất hiếm, đồ tốt như vậy thì làm sao có thể rơi vào trong tay của Thi Trưởng lão được?

Quân Nhược Lan lẳng lặng ngồi xuống, trước ngực nàng đều là vết máu, hiện tại lại không có một chút máu nào đơn giản là vì nàng lẩn trốn trên đường rồi đổi một bộ quần áo khác.

Nàng ngồi yên lặng, bàn tay noãn nà nhẹ nhàng phất qua giữa khoảng không trước mặt thì lập tức xuất hiện một chiếc gương đồng trôi nổi trước mặt nàng, sau đó nàng lấy ra một cây lược gỗ, chậm rãi chải gọn lại mái tóc tán loạn vào một chỗ, dùng một cái dây băng màu xanh da trời buộc lại, khuôn mặt nàng lại trở nên thanh nhã đạm nhiên.

“Còn một canh giờ nữa thì sơn mạch Đoạn Hồn sẽ mở ra lần nữa, không nghĩ tới bên trong Thiên Kiếm Tông lại tồn tại người mang huyết mạch yêu tộc, lần này xem ra phải chơi đến cùng rồi.” Quân Nhược Lan ngồi lẳng lặng lẩm bẩm.

Quân Nhược Lan lật tay lại, một quả thần phù màu đỏ nhạt xuất hiện ở giữa lòng bàn tay, nàng nhìn miếng thần phù trong bàn tay trắng noãn như ngọc không nhịn được thở dài.

“Miếng này cũng không phải là Thiên Lý Ảnh Độn Phù mà là Vạn Lý Ảnh Độn Phù. Chỉ cần ta bằng lòng thì có thể đi xa ngàn dặm trong tích tắc. Chỉ tiếc sơn mạch Đoạn Hồn này nhìn như to lớn này thật ra thì phạm vi không gian chỉ có hơn mười dặm, sử dụng nhiều lần miếng Vạn Lý Ảnh Độn Phù cũng thật là lãng phí. Còn có một miếng nữa là sử dụng hết linh lực của thần phù, chỉ có thể đợi sau khi trở về thỉnh cầu sư phụ luyện chế ra một cái mới.” Quân Nhược Lan giơ tay lên vén mái tóc bướng bỉnh sang một bên tai, sau đó thu thần phù vào.

“Không ngờ cảnh giới của Diệp Vân chỉ mới đạt tới Luyện Khí Cảnh mà thực lực lại có thể cường hãn đến mức này. Ngay cả khi nàng dùng Thiên Trượng Phượng Lăng và Nhiếp Hồn Chuông đối phó với hắn mà cũng không có hiệu quả, còn con Chân Hỏa Phi Sư kia thì tính toán khắp nơi, nó thật sự cho là bản thân nó và linh trí của loài người giống nhau sao? Ngu xuẩn.”

“Còn một canh giờ nữa thì không gian sẽ mở ra, xem ra người của Thiên Kiếm Tông có thể sẽ không nán lại ở đây nữa. Thực sự là nếu không làm gì được thì phải rời đi trước, dù sao cũng phát hiện ra Thiên Kiếm Tông có đệ tử mang huyết mạch yêu tộc vậy cũng là đủ rồi.”

Quân Nhược Lan ngồi trên một viên thạch thượng, dựa lưng vào đại thụ, nàng dường như rất mệt mỏi, lông mi thật dài bao trùm lấy đôi mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cũng không biết qua, trong rừng rậm truyền tới một âm thanh rất nhỏ, từ xa đến gần, chậm rãi tiến tới.

Đôi lông mi dài của Quân Nhược Lan khẽ run, lập tức mở to đôi mắt ra.

“Không ngờ các ngươi lại còn có thể phát hiện bí mật của mảng không gian này và lại có thể tìm tới nơi này.” Quân Nhược Lan ngồi dậy, ánh mắt nhìn về sâu vào trong rừng rậm, thản nhiên nói.

“Ta cũng không nghĩ ra rằng ngươi lại có thể tinh thông về Không Gian Pháp Tắc này, có thể là trước khi ngươi tiến vào đây đã có người nói với ngươi về không gian này.”

Âm thanh của thiếu niên vang lên mang theo một chút lạnh nhạt, truyền tới từ sâu bên trong rừng rậm.

Ngay sau đó lại thấy thân ảnh của Diệp Vân xuất hiện trong tầm mắt của Quân Nhược Lan, đi theo phía sau hắn còn có một cô bé mang huyết mạch yêu tộc được gọi là Tô Linh.

Quân Nhược Lan cũng không có đứng lên, ánh mắt hờ hững nhìn, nói: “Thời gian còn nửa nén hương, thông đạo của sơn mạch Đoạn Hồn sẽ mở ra lần nữa, đến lúc đó sư phụ ta và tứ đại phong chủ sẽ tiến vào thông đạo, các ngươi khẳng định có thể trong thời gian nửa nén hương mà giết được ta sao?”

Ánh mắt Diệp Vân lạnh lẽo như đao, nói: “Không thử một chút thì làm sao biết được!”

Quân Nhược Lan thản nhiên cười, nhìn sơ giống như một thiếu nữ mới trải đời chưa lâu, dung nhan vô cùng xinh đẹp, khí chất tuyệt hảo làm người ta chỉ nhìn thôi cũng đã sinh lòng yêu mến.

“Miếng thần phù mà các ngươi gọi nó là Thiên Lý Ảnh Độn Phù này… thật ra thì các ngươi nói sai rồi, tên thật sự của nó là Vạn Lý Ảnh Độn Phù, trong chớp mắt có thể bay xa nghìn dặm. Hơn nữa còn là một quả thần phù có thể thi triển ra nhiều lần, tổng cộng nó có thể sử dụng được bốn lần, trước đó ta đã dùng qua ba lần, còn dư lại một lần cuối cùng, các ngươi cảm thấy ta sẽ truyền tống các ngươi đến nơi nào?” Bàn tay trắng noãn như ngọc của Quân Nhược Lan giơ miếng thần phù lên mỉm cười nói.

“Ngươi cũng biết chỉ có một cơ hội truyền tống một lần cuối cùng, nói như vậy thì chưa biết chắc rằng chỗ truyền tống cách nơi của chúng ta tương đối gần.” Diệp Vân cười lạnh trả lời.

Xem ra Xem ra các ngươi thực sự đã nhìn ra mảng không gian này thực ra vô cùng nhỏ, vậy thì đánh cược một phen đi.” Vẻ mặt Quân Nhược Lan thản nhiên, thoạt nhìn rất tự tin.

“Cũng được thôi, dù sao ta cũng muốn thử một lần.” Tử Ảnh trong tay Diệp Vân hiện lên, trường kiếm nhẹ nhàng run lên, quang ảnh màu tím như nước gợn sóng dập dờn.

Quân Nhược Lan mỉm cười đứng lên, nhìn phía bên trái rừng rậm nói: “Không ngờ Ngâm Tuyết sư tỷ cũng nhìn ra được điểm mấu chốt của mảng không gian này, cho nên cũng có thể tìm tới nơi này.”

“Không phải là một mắt trận sao? Ngươi có thể tìm được tại sao chúng ta tìm không được chứ?!” Âm thanh truyền tới không phải là giọng nói êm tai của Tô Ngâm Tuyết mà là một giọng nam hung tợn.

Đoạn Thần Phong từ trong rừng rậm nhảy ra, chiến thương màu đen trong tay hắn mang theo một cổ sát ý dồi dào, đâm thẳng về phía của Quân Nhược Lan.

Quân Nhược Lan vừa mới mở miệng nói hắn đã nghe được hết, nếu nàng ta đã muốn dùng Vạn Lý Ảnh Độn Phù để tránh lần vây kín này thì trước hết là phải giết nàng ta trở tay không kịp.

Chiến thương đen nhánh phát ra lực công kích hết sức cường đại, đâm thẳng về hướng Quân Nhược Lan.

Trên gương mặt tươi cười của Quân Nhược Lan không có một chút sửng sốt nào, môi anh đào cong lên, bàn tay khẽ giơ lên, đánh một cái vào chiến thương.

Choang!

Đoạn Thần Phong chỉ cảm thấy một cự lực dồi dào đội ngược lại từ chiến thương, thiếu chút nữa đã làm cho Phá Thiên Thương tuột ra khỏi tay hắn. Hắn cầm thật chặt, cự lực liên tục dội ngược lại trực tiếp xé rách bàn tay hắn, máu tươi chảy đầm đìa.

“Thực lực của ngươi còn thua xa ta rất nhiều. Diệp Vân, ngươi nói có đúng hay không?!”

Quân Nhược Lan quay đầu nhìn Diệp Vân cười một cách tự nhiên.