Chương 203: Tô Linh chịu khổ

Thế Giới Tiên Hiệp

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hỏa Long Quật?

Diệp Vân khẽ giật mình, cái tên này hắn chưa từng nghe qua.

Không đợi hắn đặt câu hỏi, Thủy Thanh Huyên tiếp tục nói: “Hỏa Long Quật chính là nơi thí luyện khắc nghiệt nhất của Vô Ảnh Phong, bên trong có chân hỏa bốc cháy vô cùng bá đạo, loại lửa này có thể trực tiếp thiêu đốt linh hồn.”

Sắc mặt Diệp Vân đột biến, nói: “Nói như vậy thì không phải Tô Linh đang lâm vào tình trạng vô cùng nguy hiểm sao?”

Việc đầu tiên hắn nghĩ đến là tu vi của Tô Linh sao có thể đủ để ngăn cản chân hỏa thiêu đốt, hơn nữa còn có thể đốt cháy cả linh hồn.

“Đúng là lấy tu vi của Linh Nhi thì không có cách nào có thể vượt qua nhưng ngươi cũng không cần lo lắng vì ta đã đưa cho Linh Nhi một pháp bảo, có lẽ sẽ hữu kinh vô hiểm, không ảnh hưởng tới tính mạng.” Thủy Thanh Huyên chậm rãi nói, bên trong đôi mắt đẹp hiện lên một chút bất mẫn.
Sắc mặt của Diệp Vân trở nên lạnh lẽo, nói: ” Tại sao phong chủ đại nhân lại đưa Tô Linh tới Hoả Long Quật tu luyện?”

Giờ phút này hắn vô cùng bất mãn với Tô Hạo. Vốn dĩ là đệ tử ký danh thì hắn phải gọi ông ta là sư tôn nhưng giờ nay lại trực tiếp xưng hô là phong chủ đại nhân. Từ đó cho thấy sự bất mãn của hắn đối với ông đã đến cực hạn.
Thủy Thanh Huyên nhìn thấy được sự bất mãn trong lòng Diệp Vân thì thở dài, nói: ” Thật ra việc này không có liên quan tới sư tôn của ngươi. Chẳng qua là có người khác ép buộc nên ông ấy cũng không còn cách nào khác, đành phải đưa Linh Nhi tới Hỏa Long Quật. Nếu không làm như vậy có lẽ mọi việc sẽ càng phiền phức hơn.”

Diệp Vân nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Phiền toái gì? Nơi đây lại có người giám gây phiền toái với sư tôn sao, chẳng lẽ là Thi trưởng lão?”

Sau khi nghe những lời đó thì trăm ngàn ý nghĩ xuất hiện trong đầu Diệp Vân cuối cùng hiện ra khuôn mặt của Thi trưởng lão.

Trên mặt Thủy Thanh Huyên lộ ra một chút kinh ngạc, vì nàng không ngờ Diệp Vân lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Sự việc xảy ra khi sư tôn mang ngươi lên Thiên Thần Phong ta cũng đã biết tất cả. Mặc dù cuối cùng Thi trưởng lão không điều tra được gì và ngươi cũng được thất trưởng lão nhận làm đệ tử, hơn nữa còn cho ngươi thân phận đệ tử ký danh của sư tôn để ngày sau hành tẩu trên Vô Ảnh Phong. Tuy nhiên Thi trưởng lão vẫn không chịu từ bỏ, lão không giám ra tay với Thất trưởng lão nên lấy lí do lão là người quản lý khảo hạch các đệ tử khi họ bái nhập vào bốn ngọn núi nên đã yêu cầu Linh Nhi đến tu luyện bên trong Hỏa Long Quật. Nếu có thể chịu đựng được thì mọi việc coi như bỏ qua.”

Trong mắt Diệp Vân tràn đầy sát ý, lạnh lùng nói:”Nếu không thể chống đỡ nổi thì Linh Nhi sẽ chết sao?”

“Cũng không hắn như vậy. Thân phận của Linh Nhi không giống với người bình thường nhưng nếu không thể chịu đựng được có lẽ sẽ bị chân hỏa làm tổn thương đến linh hồn. Hy vọng để trùng kích Trúc Cơ Cảnh càng trở nên xa vời, hơn nữa nếu linh hồn bị tổn thương cho dù tu vi ở Luyện Khí Cảnh có muốn tăng lên cũng khó khăn vô cùng.” Thủy Thanh Huyên lắc đầu, ánh mắt tràn đầy oán hận.

“Vậy Huyền Di người và sư tôn để mặc cho Thi lão đầu đó quyết định như vậy sao?” Sự bất mãn của Diệp Vân tỏ rõ trong lời nói.

“Có một số việc không đơn giản như ta và ngươi nghĩ đâu. Nếu ta và sư tôn ngươi không đồng ý thì sẽ dẫn đến rất nhiều lời trỉ trích, hơn nữa Thi trưởng lão sẽ tìm được sơ hở để công kích sư tôn ngươi, rồi gây khó dễ với ông ấy bên trong hội nghị cao tầng. Nếu việc này xảy ra chỉ sợ chức vị phong chủ Vô Ảnh Phong này cũng khó giữ. Nếu chỉ là chức vị phong chủ Vô Ảnh Phong mất đi thì cũng không sao. Tuy nhiên thân phận phong chủ chính là biểu tượng của sư tôn ngươi, một khi mất đi thân phận phong chủ này thì chờ đợi chúng ta sẽ là vô vàn thủ đoạn mà bọn họ sẽ bày ra. Đến lúc đó cho dù tu vi của sư tôn ngươi tuy cao cương những cũng không có cách nào có thể ngăn cản được.” Tiếng nói của Thủy Thanh Huyên chậm rã vang lên, tính tình của nàng vô cùng hòa hoãn. Mặc dù mọi chuyện xảy ra đến mức này nhưng cũng không tỏ ra tức giận một chút nào.

“Thi trưởng lão này vì sao lại muốn đối đầu với chúng ta?” Diệp Vân thở sâu, sát ý trong mắt càng trở nên nồng đậm.

Thủy Thanh Huyên thở dài nói: “Nhiệm kỳ của tông chủ đại nhân sắt hết. Dựa theo quy tắc của Thiên Kiếm Tông thì ông ta sẽ quay về ở ẩn và trở thành Thái Thưởng Trưởng lão. Những người có thực lực để tham gia tranh giành vị trí tông chủ tổng cộng có bốn người.”

“Sư tôn, Mộ Dung Vô Tình, Âu Dương Vấn Thiên, còn có ai nữa? Phong chủ Trích Tinh Phong Vu Quang Viễn sao? Hay là phong chủ Lãm Nguyệt Phong Tĩnh Như Thủy?” Diệp Vân lạnh lùng hỏi.

“Không phải là bọn họ mà là một tên đệ tử nhất mạch của Thi trưởng lão tên là Thần Thiên Vân.” Thủy Thanh Huyên nói.

Diệp Vân nhíu mày, nói: “Thần Thiên Vân? Ta chưa từng nghe ai nói về người này.”

Thủy Thanh Huyên nói: “Người này mấy năm trước ta cũng không biết gì về hắn nhưng mấy năm nay bỗng nhiên xuất hiện, tu vi thâm hậu, vì tông môn mà cống hiến rất nhiều, thậm chí còn hoàn thành vài nhiệm vụ bất khả thi cho nên danh vọng cũng không thua kém tứ đại phong chủ và Mộ Dung Vô Tình quá nhiều. Quan trọng hơn là tính cách của hắn và Mộ Dung Vô Tình khác nhau một trời một vực. Hắn đối xử với mọi người vô cùng thân thiện, chính khí nghiêm chỉnh. Coi đệ tử đồng môn giống như là huynh đệ tỷ muội trong nhà vậy. Cũng chính vì thế mà mấy năm gần đây hắn được mọi người trong Thiên Kiếm Tông vô cùng kính phục.”

Diệp Vân chưa từng nghe ai nói qua con người này. Có lẽ trước đây hắn chỉ là một gã đệ tử ngoại môn ở Thiên Trúc Phong cho nên cũng không hề có một chút tin tức nào liên quan đến bốn ngọn núi này cả.

“Cho tới bây giờ hắn vẫn cho rằng Mộ Dung Vô Tình mới là thiên tài duy nhất của Thiên Kiếm Tông và có tư cách cùng tứ đại phong chủ tranh giành vị trí phong chủ. Nhưng không ngờ lại xuất hiện thêm một người được thi trưởng lão ở nhất mạch bồi dưỡng.” Diệp Vân lẩm bà lẩm bẩm.

Thủy Thanh Huyên gật đầu nói: “Đúng vậy, những năm gần đầy mọi người đều chú ý đến tứ đại phong chủ và Mộ Dung Vô tình còn Thiên Thần Vân thì hầu như không có quá nhiều người biết về hắn. Nhưng mấy năm nay bỗng nhiên quật khởi, việc này thật sự nằm ngoài dự kiến của mọi người.”

“Vậy khi nào Tô Linh mới có thể trở về?” Diệp Vân bỗng nhiên chuyển chủ đề, trầm giọng hỏi.

“Cũng không quá lâu, thời gian thí luyện bên trong Hỏa Long Quật là mười ngày. Đến nay đã trôi qua ba ngày rồi, chỉ còn bảy ngày nữa thôi.” Thủy Thanh Huyên sững sờ, từ từ trả lời.

“Ngoại trừ Tô Linh thì còn có ai khác nữa không?” Diệp Vân tiếp tục hỏi.

Thủy Thanh Huyên nói: “Tứ đại ngọn núi lựa chọn ra một tên đệ tử Luyện Khí Cảnh để tiến vào Hỏa Long Quật. Mộ Dung Vô Tình thì lựa chọn Mộ Dung Vô Ngân còn Thi trưởng lão thì phả ra một gã Luyện Khí Cảnh ngũ trọng và cũng chính là một cô gái tên gọi là Quân Nhược Lan.”

Diệp Vân khẽ giật mình, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ hỏi: “Quân Nhược Lan? Huyên Di người nói là Quân Nhược Lan?”

Thủy Thanh Huyên tỏ mò nói: “Đúng vậy, có lẽ nàng ta được gọi là Quân Nhược Lan, Diệp Vân ngươi quen biết nàng sao?”

Diệp Vân gật đầu nói: “Cô ta đã cùng với ta tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn. Lúc đó tu vi của nàng ta đã cao hơn ta rất nhiều nên khảo hạch đó đối với nàng quả thật dễ như trở bàn tay. Nhẹ nhàng vượt qua, về sau nghe nói được cao tầng nhìn trúng, cuối cùng cũng không có tin tức nào về nàng ta nữa. Không ngờ lại nàng ta lại được Thi trưởng lão nhìn trúng, dốc lòng bồi dưỡng.”

“Đúng vậy, sau khi tin tức được phát tán thì ta và sư tôn ngươi cũng biết được một chút. Cô bé này chỉ trong vòng nửa năm mà có thể từ Luyện Thể Cảnh ngũ trọng đốt phá lên Luyện Khí Cảnh ngũ trong. Sau đó không biết là đã sử dụng bí pháp gì mà phong ấn cảnh giới tu vi lại. Sau đó ngưng tụ một thời gian, ba ngày trước khi thí luyện mới xuất hiện. Nghe nói tu vi đã đạt tới thiên hạ đệ nhất nhân dưới Trúc Cơ Cảnh. Cho dù là tên Mộ Dung Vô NGân kia cũng không thể so sánh với nàng ta được.” Tiếng nói nhàn nhạt của Thủy Thanh Huyên vang lên, mặc dù sự việc này có chút không bình thương nhưng nàng cũng không có hề vội vàng chút nào.

Diệp Vân gật gật đầu. Quân Nhược Lan quả nhiên hắn đã gặp qua một lần nên hắn biết rõ rằng tu vi của nàng ngày sau sẽ vô hạn không thể lường trước được. Không thể tin được thiên phú của nàng ta lại đáng sợ như vậy, chỉ mất nửa năm mà lại có thể đạt tới tu vi như ngày hôm nay, đáng sợ hơn là có thể phong ấn cảnh giới, tu luyện lại từ đầu.

Nếu giống như Thủy Thanh Huyên nói thì tu vi của nàng so với Mộ Dung Vô Ngân còn cao hơn một chút. Chính vì vậy mới có thể thấy được thực lực chân chính của nàng ta đang ở mức độ nào. Có lẽ có đủ khả năng ngăn cản cao thủ Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ.

“Không thể tưởng được a. Những năm gần đây bên trong Thiên Kiếm Tông lớp lớp nhân tài xuất hiện. Bắt đầu từ Mộ Dung Vô Tình sau đó là Thần Thiên Vân, Mộ Dung Vô Ngân, Diệp Vân, sau đó còn xuất hiện thêm một Quân Nhược Lan, hơn nữa ta còn nghe nói trong tay tông chủ đại nhân còn có một thiếu niên cũng có thiên phú vô cùng cào, được ông ta một mực bồi dưỡng đến giờ vẫn chưa xuất hiện.” Trong đôi mắt đẹp, dịu dàng củaThủy Thanh Huyên hiện lên một chút ánh sáng, dung nhan thanh lệ.

Diệp Vân yên tĩnh đứng đấy, cho dù là ai hắn cũng không quan tâm, hiện tại chỉ cần Tô Linh không xảy ra việc gì là được.

Hai người cũng không nói về những chuyện này nữa. Nếu như trên người Tô Linh đã có bảo vật hộ thân do Thủy Thanh huyền cho thì có lẽ cũng không xảy ra chuyện gì. Nghĩ đên đây mới khiến cho Diệp Vân yên lòng, yên lặng đứng bên cạnh Thủy Thanh Huyền, nhìn nàng đang tấp nập rửa rau nấu cơm.

Giờ phút này Diệp Vân bỗng nhiên có một cảm giác bình yên mà trước đây chưa từng xuất hiện. Có lẽ những ngày tháng hành tẩu trước đây khiến hắn cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng cũng tìm được một nơi để ngồi xuống, buông bỏ tất cả mệt mỏi, không quan tâm tới bất kỳ chuyện gì nữa.

Thủy Thanh Huyên không nói với Diệp Vân về sự việc của Thiên Kiếm Tông nữa. Chẳng qua khi nhắc tới Tô Linh khi còn bé thì trên khóe miệng của nàng nổi lên một chút cưng chiều, yêu thương.

Diệp Vân im lặng lắng nghe, ttrong lòng bỗng nhiên trở nên thanh thảnh vô cùng.

Mặt trời lên cao, chậm rãi đi về phía tây.

Khi mặt trời sắp khuất núi, ánh sáng hoàng hôn đỏ bừng. Một thân ảnh xuất hiện bên ngoài tiểu viện. Từ từ tiến vào.

“Đệ tử Diệp Vân, bái kiến sư tôn!” Diệp Vân tiến tới hai hước, quỳ một chân trên đất.

“Diệp Vân ngươi đã đến rồi, đứng lên đi.” Khuôn mặt ngưng trọng của Tô Hạo giờ đây lộ ra một chút vui vẻ, đưa tay đỡ Diệp Vân dậy.

“Ngươi đã trở về, Diệp Vân đợi ngươi đã một ngày.” Thủy Thanh Huyên nhẹ nhàng bước tới.

Tô Hạo gật đầu, sau đó tiến tới chỗ ghế đá trong sân ngồi xuống.

“Diệp Vân, thật ra ta cũng không nên thu ngươi làm để tử ký danh nhưng lấy thân phận này ở Vô Ảnh Phong thì ngươi sẽ có được một chút lợi ích nhất định.”

Diệp Vân nói: “Sư tôn quá lời rồi, Diệp Vân có thể trở thành đệ tử ký danh của người thì vô cùng vinh hành. Nêu không gặp phải chuyện trên Thiên Thần Phong thì hiện tại ta dã là đệ tử chính thức của người rồi.”

Tô Hạo cười nói: “Ngươi có thể trở thành đệ tử của Thất sư huynh thì sau này con đường tu hành sẽ được trợ giúp rất nhiều. So với trở thành đệ tử của ta thì còn tốt hơn trăm nghìn lần.”

Diệp Vân tò mò nói: ” Việc Thất trưởng lão thu ta làm đồ đệ cũng là ngoài ý muốn mà thôi, ý định của lão nhân gia hình như có chút kỳ lạ? Ta thấy mọi người đối với ông ấy vô cùng tôn kính, ngay cả Thi lão đầu thấy ông ấy cũng không giám làm càn, hình như còn có chút kính sợ.”

Tô Hạo mỉm cười, nói: “Ngươi có biết Thất sư huynh có tu vi gì không?”

Diệp Vân sững sờ, nói: “Chẳng lẽ là Trúc Cơ Cảnh thất trọng?”

“Đúng vậy! Hơn nữa hai mươi năm trước Thất sư huynh đã là Trúc Cơ Cảnh thất trọng rồi, hơn nữa còn áp chế tu vi không muốn đột phá. Bằng không mà nói thì đã sớm trở thàng tu sĩ Kim Đan rồi. Hai mươi năm về trước thì ông ấy là người đầu tiền trong nghìn năm qua của Thiên Kiếm Tông có khả năng đột phá Nguyên Anh. Nếu nói về thiên tài thì đám nguời Mộ Dung Vô Tình thì không biết thua ông ấy bao nhiêu lần.”

Trong mắt Tô Hạo hiện lên một chút hâm mộ, thân là phong chủ Vô Ảnh Phong nhưng thái độ của ông ấy đối với Thất trưởng lão hình như vô cùng hâm mộ, nói là sùng bái cùng không quá.

Trong lòng Diệp Vân vô cùng kinh ngạc. Hắn không ngờ hai mươi năm trước Thất Trưởng lão đã có tu vi như ngày hôm nay.

“Thế nhưng vì lí do gì mà bây giờ lão nhân gia người vẫn còn là Trúc Cơ Cảnh thất trọng, hơn nữa nhìn thần chí ngài ấy có chút không bình thường?” Diệp Vân nhịn không được mở miệng hỏi.