Chương 184: Ám toán

Thế Giới Tiên Hiệp

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Những cây huyết châm bắn ra vô cùng nhanh chóng, bao phủ hoàn toàn Đoàn Thần Phong vào bên trong.

Biến hóa bất ngờ này đúng là ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Sự khủng bố cực hạn của yêu thú cấp tám lúc này đã được thể hiện ra hoàn toàn.

Băng Tuyết Hạt Sư không hề tung ra những chiêu công kích bình thường của nó mà sử dụng những cây huyết châm này, chính là thủ đoạn công kích trí mạng nhất của nó.

Đoàn Thần Phong nghĩ rằng huyết dịch tạo thành những đóa huyết hoa kia chính là do Băng Tuyết Hạt Sư sau khi bị thương phun ra. Thế nhưng hắn không thể ngờ rằng, đây chính là chất lỏng được phun ra từ cái đuôi của Băng Tuyết Hạt Sư trong vô thức, chứ không phải là máu tươi gì cả.

Băng Tuyết Hạt Sư dù sao cũng là tồn tại cực hạn trong hàng ngũ yêu thú cấp tám, với tu vi của Đoàn Thần Phong thì sao có thể dùng một thương chọc thủng yết hầu, giết chết nó dễ dàng được.

Đoàn Thần Phong trong lúc vui mừng quá đỗi, sao có thể nghĩ đến điểm mấu chốt trong đó, còn tưởng rằng mình có thể giết chết được Băng Tuyết Hạt Sư, khi thấy huyết châm đầy trời thì muốn phản ứng cũng đã muộn.

Vô số huyết châm bắn đến một cách nhanh chóng, trong khoảnh khắc liền bao trọn thân hình hắn, cho dù muốn tránh né cũng vô cùng khó khăn.

Tất cả mọi người thấy vậy thì hô hấp gần như dừng lại, cho dù cả mấy tên đệ tử Luyện Khí Cảnh tứ trọng thì cũng kinh sợ không thôi. Nếu như bọn hắn gặp phải Băng Tuyết Hạt Sư, đối mặt với công kích như vậy thì cũng sợ không thể nào đỡ được.

Giờ khắc này, vẻ mặt vui mừng của Đoàn Thần Phong trở thành vô cùng kinh sợ, nhưng mà lại không có nửa điểm bối rối, thân hình nhanh chóng lùi lại phía sau.

Cùng lúc đó thì trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một vật đen kịt to chừng nắm tay, sau đó liền nhanh chóng ném vào trong không trung.

Trong khoảnh khắc, huyết châm đầy trời giống như bị hấp dẫn, sau đó liền hướng về phía đồ vật ngăm đen kia, điên cuồng bắn đến, rồi phát ra những âm thanh đinh đinh đang đang.

Mấy trăm cây huyết châm vậy mà lại bị đồ vật màu đen kia hút lại, dính chặt trên bề mặt của vật đó.

Đoàn Thần Phong phẫn nộ quát lên một tiếng, Phá Nhật Thương một lần nữa đâm ra một cách mãnh liệt. Thời điểm này, toàn bộ chân khí của hắn đều đã quán trú lên thân thương, đâm thẳng vào yết hầu của Băng Tuyết Hạt Sư.

Chiến thương dài gần một trượng, được chân khí quán chú, toàn bộ đều đâm vào yết hầu của Băng Tuyết Hạt Sư, xuyên thấu thân thể nó rồi đâm ra phía sau lưng, khiến cho máu tươi chảy đầm đìa.

Thân hình Đoàn Thần Phong lóe lên, lại tiếp tục đánh ra một quyền, đánh bay Băng Tuyết Hạt Sư lên không trung. Sau đó, Đại Nhật Quyền Sáo phát ra uy lực mạnh nhất, mỗi một quyền đều đánh thẳng vào đầu của Băng Tuyết Hạt Sư.

Phanh!

Một tiếng nổ vang lên. Yêu thú cấp tám Băng Tuyết Hạt Sư vậy mà lại bị Đoàn Thần Phong đánh bại, biến thành một đống huyết nhục bầy nhầy, ầm ầm ngã xuống đất.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người, ngay cả Diệp Vân, sắc mặt cũng hiện ra vẻ kinh sợ. Vốn Đoàn Thần Phong đã ở vào thế tất bại, một khi bị cái đuôi của Băng Tuyết Hạt Sư đâm trúng thì toàn thân liền bị đóng băng mà tê liệt, chỉ sợ cũng sẽ nhanh chóng bị xé xác.

Nhưng mà không ai có thể ngờ được là, tại một khắc cuối cùng kia, Đoàn Thần Phong lại bình tĩnh lấy ra một vật ngăm đen kia, hút lại toàn bộ số huyết châm, chuyển bại thành thắng trong gang tấc.

“Không phải chỉ là một đầu yêu thú cấp tám thôi ư, các ngươi làm gì mà ngạc nhiên đến vậy?” Đoàn Thần Phong vỗ vỗ tay, đi xuống.

Cả đám người thấy vậy thì đều trợn trừng mắt lên. Tên gia hỏa này vừa rồi thiếu chút nữa thì nghẻo, vậy mà bây giờ đã có thể huênh hoang khoác lác được rồi.

“Đoàn sư huynh, ngươi không sao chứ? Đồ vật màu đen vừa rồi là thứ gì mà lại có thể hút hết cả trăm cây huyết châm vào đó vậy?” Dư Minh Hồng chạy lại, cười hỏi.

Tay trái Đoàn Thần Phong vươn ra, thứ đồ vật màu đen kia liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, nhưng mà mấy trăm cây huyết châm kia đã biến mất, có lẽ là hắn đã thu vào trong túi trữ vật.

“Đây là cái gì vậy?” Dư Minh Hồng tò mò hỏi.

“Các ngươi không biết? Toàn bộ các ngươi đúng là bọn từ rừng rú đi ra, đúng là không có kiến thức mà. Tiểu Dư Tử, ngươi đến từ… vậy mà thứ này cũng không biết sao?” Đoàn Thần Phong dương dương đắc ý, hỏi.

Dư Minh Hồng lắc đầu, “Không biết, chưa từng gặp qua.”

“Cái này là Dẫn Chân Thạch, có thể hút được những vật thể có chứa chân khí hay linh khí. Chỉ cần là đồ vật có chứa chân khí hoặc là linh khí thì không thể tránh khỏi lực hút của nó.” Đoàn Thần Phong híp mắt nói ra.

“Lợi hại như vậy sao? Nếu thật như vậy thì đúng là một bảo vật khó lường. Xem ra địa vị của Đoàn sư huynh ngươi cực cao, có thể sở hữu được loại bảo vật như thế này.” Dư Minh Hồng sững sờ, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.

Hí!

Một mảnh xôn xao. Nếu như đồ vật màu đen kia chính là Dẫn Chân Thạch như lời của Đoàn Thần Phong nói thì chẳng phải là toàn bộ linh khí không thể thi triển trước mặt hắn? Nếu như toàn bộ những thứ ẩn chứa linh khí và chân khí đều bị nó hút lấy thì đánh đấm cái gì nữa?

“Trong thiên địa lại còn có thứ thần kỳ như vậy ư? Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.”

“Tên gia hỏa Đoàn Thần Phong này đúng là thâm tàng bất lộ, vậy mà lại có được loại bảo vật như vậy.”

“Đúng vậy. Đây chắc chắn là bảo vật mà hắn vẫn luôn ẩn giấu, hôm nay bị bức bách mà xuất ra. Ngày sau nếu như có cùng hắn chiến đấu thì nhất định phải coi chừng đó.”

“Mọi người nói đúng. Nếu như mà trong thí luyện sau này gặp phải hắn, nếu như chúng ta chưa từng thấy qua vật đó thì đúng là cực kỳ bất lợi, có khi vô ý còn bị bại trận cũng không chừng.”

“Mọi người sau này gặp phải tên gia hỏa này cần coi chừng đó.”

Một đám đệ tử nhao nhao nghị luận, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc.

Ngược lại, đám người Lan trưởng lão chẳng qua chỉ hơi chút kinh ngạc mà thôi, nhưng sau đó liền lộ ra vẻ vui mừng. Mà bên kia, khóe miệng Diệp Vân đồng dạng cũng mỉm cười.

“Diệp sư huynh, ngươi cười cái gì vậy?” Dư Minh Hồng thấy khóe miệng Diệp Vân lộ ra vẻ tươi cười thì không khỏi hỏi lại.

“Không có gì. Đợi chút nữa khảo hạch thì ngươi nên cẩn thận một chút. Cho dù rút thăm được đầu yêu thú nào thì cũng không nên hoảng hốt. Ngươi thiên về tính phòng ngự, mà chân khí lại bền bỉ, nhất định có thể vượt qua.” Diệp Vân cười cười, vỗ vai hắn rồi nói.

“Đa tạ Diệp sư huynh chỉ điểm.” Dư Minh Hồng gật đầu. Đối với lời nói của Diệp Vân thì hiện tại, hắn có thể nói là nói gì nghe nấy.

Dư Minh Hồng tiến về phía trước, đứng sau lưng của hai tên đệ tử nữa, chuẩn bị tham gia khảo hạch đợt thứ hai.

“Diệp Vân, tiểu tử ngươi đang cười vụng trộm cái gì thế, có cái gì vui sao?” Đoàn Thần Phong đi tới, đứng gần rồi thấp giọng hỏi.

Diệp Vân hứng thú nhìn hắn, nói: “Dẫn Chân Thạch kia thật sự có công dụng như vậy?”

“Vậy mà ngươi cũng đã nhìn ra được?” Khóe miệng Đoàn Thần Phong co quắp một chút, chần chừ một chút rồi nói ra.

“Ta thấy nó chỉ có tác dụng đối với những cây huyết châm kia, mang theo một chút linh khí, hoặc có thể nói là những vật nhỏ và nhẹ nhất, đúng không?” Diệp Vân nhìn hắn, nở nụ cười.

Đoàn Thần Phong ôm hai tay lại, thấp giọng nói: “Tiểu tử ngươi biết vậy là được rồi, ít nói nhảm thôi, giọng cũng nhỏ lại cho ta.”

Dẫn Chân Thạch này nếu đúng như lời của Đoàn Thần Phong, chỉ cần là bảo vật có chứa linh khí hoặc chân khí thì đều bị nó hút lại, vậy giá trị của nó phải lớn đến nhường nào? Cho dù địa vị của Đoàn Thần Phong có cao hơn nuwaqx thì cũng không có khả năng được ban cho loại bảo vật có cấp bậc như vậy. Hơn nữa, nếu quả thật nó có công dụng thần kỳ như thế thì một vương gia của Tấn quốc, có tài đức gì mà có thể sở hữu?

Cho nên, miếng Dẫn Chân Thạch này chỉ có một chút tác dụng mà thôi. Nếu như không phải huyết châm của Băng Tuyết Hạt Sư vô cùng nhẹ, mà linh khí ẩn chứa trong đó cũng cực ít mà nói thì đúng là không thể nào bị nó hút được.

Điểm mấu chốt này, tuy nhất thời những đệ tử kia không thể nghĩ ngay ra, thế nhưng sau khi bọn họ bình tĩnh lại thì Dẫn Chân Thạch này có thể nói là vô dụng.

Nhưng mà, như tục ngữ đã nói, trên đời này không có bất cứ thứ gì là vô dụng. Dẫn Chân Thạch này bình thường thì không có bất cứ trợ giúp gì trong việc tu tiên, thế nhưng hôm nay, bởi vì có nó mà khiến cho Đoàn Thần Phong cản được công kích mạnh nhất của Băng Tuyết Hạt Sư, nếu không nhẹ thì bản thân bị trọng thương, nặng thì đã đi đời nhà ma rồi.

Khảo hạch tiếp tục tiến hành. Hai gã đệ tử tiếp theo rút thăm được hai đầu yêu thú cấp tám khá bình thường, một người chiến thắng, còn người kia bại trận, bị loại khỏi cuộc khảo hạch. Hai người đi xuống hoàn toàn trái ngược, một người nhảy nhót hò reo, còn một người thì ảm đạm buồn rầu.

Đây chính là khảo hạch đệ tử nội môn, không có khả năng vượt qua toàn bộ, có thành công thì cũng có thất bại, mọi việc của thiên hạ thì cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi.

“Kế tiếp, Dư Minh Hồng.” Thanh âm của Lan trưởng lão nhàn nhạt vang lên.

Dư Minh Hồng hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nhìn Diệp Vân một cái rồi nhẹ gật đầu.

“Chờ một chút, ta muốn thi trước.”

Bỗng nhiên, thanh âm của Diệp Vân vang lên một cách chậm rãi. Giọng nói bình thường, nhưng khiến cho người nghe một cảm giác là không thể trái ý.

“Diệp Vân! Ngươi muốn làm loạn à? Không nghe ta nói là thi theo thứ tự à?” Lan trưởng lão nhíu mày, lạnh giọng quát. Tuy rằng tu vi của Diệp Vân đã có thể so sánh với hắn, thậm chí là vượt qua hắn, thế nhưng dù sao thì hắn cũng chính là trưởng lão ngoại môn, sự uy nghiêm vẫn phải có.

“Không sai. Diệp Vân ngươi đừng nên quấy rối nữa. Khảo hạch lần này coi như ngươi vượt qua, chờ ngày mai đến Vô Ảnh Phong để khảo hạch tâm trí. Loại yêu thú cấp tám này căn bản không phải là đối thủ của ngươi.” Mộc trưởng lão gật đầu, tươi cười nói.

Diệp Vân mỉm cười, nói: “Mộc trưởng lão. Lần này khảo hạch nội môn, có công bằng hay không vậy?”

“Tất nhiên. Có ta ở đây thì ai dám gian lận chứ.” Mộc trưởng lão gật đầu, thần sắc có chút kích động, trả lời.

“Ta cũng chỉ hỏi là có công bằng hay không thôi, chứ cũng không nói là ai dám gian lận. Mộc trưởng lão không cần phải kích động như vậy.” Diệp Vân chậm rãi nói.

Diệp Vân đưa tay chỉ về một tên đệ tử, rồi hướng Mộc trưởng lão nói: “Như vậy thì Dư sư đệ vẫn chưa rút thăm chọn yêu thú, tại sao hắn lại muốn thả ra con yêu thú kia?”

“Có việc này sao? Nhiếp Lâm! Ngươi đang làm gì đó?” Khóe miệng Mộc trưởng lão co quắp một chút, đột nhiên quát lên.

Thần sắc tên đệ tử kia có chút bối rối, nói: “Mộc trưởng lão. Đệ tử vẫn chưa hề làm gì cả, chẳng qua là chỉ đứng ở bên cạnh, đợi sau khi Dư sư đệ rút thăm rồi mới chuẩn bị thả yêu thú ra mà thôi.”

“Diệp Vân, ngươi nghe rồi chứ? Nhiếp Lâm chẳng qua chỉ là đứng cạnh mà thôi, cũng không phải là muốn thả yêu thú ra trước khi rút thăm.” Mộc trưởng lão cười cười, giải thích.

Diệp Vân nghe vậy thì mỉm cười, nói: “Vậy thì cũng không cần phải phiền toái nữa, nhờ Nhiếp Lâm sư huynh mở yêu thú trong lồng đó ra, để ta tiến hành khảo hạch.”

Mộc trưởng lão khẽ giật mình, nói: “Không cần. Ta đã nói rồi, riêng ngươi thì không cần phải khảo hạch. Ngươi hãy lui ra phía sau, để cho Dư Minh Hồng lên.”

Diệp Vân chợt cười to lên mấy tiếng, đột nhiên trong mắt hiện ra sát ý mãnh liệt: “Mộc trưởng lão! Xem ra ngươi và Mộ Dung thế gia quan hệ cũng không tệ nhỉ?”

Trong khoảnh khắc, đôi mắt hắn bắn ra tinh mang lập lòe, khí thể bản thân liền thay đổi hoàn toàn.