Chương 136: Vô Ảnh Phong

Thế Giới Tiên Hiệp

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dương Thanh Phong căn bản không để ý đến bọn Diệp Vân theo Tô Linh trở về tông môn trước. Hắn nghĩ mấy tên đệ tử ngoại môn Luyện Thể Cảnh, không có khả năng ở trong Hoa Vận bí tàng có thể tìm thấy bảo vật quý giá nào.

Thế nhưng, hắn cũng là người chính trực, cũng biết tông môn đã từng nói, nhóm đệ tử ngoại môn đầu tiên đi vào bí tàng, chỉ cần còn sống trở về, thì những bảo vật mà bọn hắn tìm được đều thuộc quyền sở hữu cá nhân, không cần phải nộp lên cho tông môn.

“Tô Linh sư muội, khi trở lại Vô Ảnh Phong, nhớ thay ta hướng Tô Phong chủ vấn an ngài.” Dương Thanh Phong nhìn Tô Linh, có thể cùng con gái của Phong chủ Vô Ảnh Phong chào hỏi, cũng coi như là có chút quen biết.

“Dương sư huynh, ngươi thật là quá khách khí, ta nhất định sẽ chuyển lời đến phụ thân.” Tô Linh tự nhiên cười nói, nhìn qua sắc mặt có chút hòa nhã.

Dương Thanh Phong mang bốn người Diệp Vân tới Truyền Tống Trận, cũng không quá nhiều lời, liền phất tay để cho đệ tử thủ hộ mở trận pháp, thiết lập điểm đến của Truyền Tống Trận.

“Tô Linh sư muội, Diệp sư đệ, các ngươi tự mình trở lại tông môn, sư huynh không tiễn.” Dương Thanh Phong hướng phía bốn người chắp tay, khẽ cười nói.

Diệp Vân chắp tay ôm quyền, nói: “Dương sư huynh, ngày sau có rảnh rỗi nhớ ghé thăm Vô Ảnh Phong, chúng ta nhất định sẽ tiếp đãi ngươi chu đáo.”

Dương Thanh Phong khẽ gật đầu, sau đó liền phất tay.

Trong một chớp mắt, Truyền Tống Trận mở ra, bên trong tràn ngập vầng sáng. Chỉ thấy tinh mang sáng chói lập lòe, sau đó bốn thân ảnh trong Truyền Tống Trận biến mất vô tung.

Dương Thanh Phong đưa mắt nhìn đám Diệp Vân rời đi, khóe miệng hơi mỉm cười: “Bốn tiểu gia hỏa các ngươi, chắc đã tìm được vài món bảo vật cùng công pháp tốt, nên mới vội vã rời đi, ta chỉ có thể giúp các ngươi đến đây thôi. Hy vọng sau khi trở lại tông môn các ngươi có thể khiêm tốn làm việc, không được quá mức kiêu căng.”

Bốn người Diệp Vân cũng không biết Dương Thanh Phong đã đoán được bọn hắn ở trong bí tàng kiếm được không ít chỗ tốt. Lúc Truyền Tống Trận mở ra tâm trạng vốn đang căng thẳng, nay đã có thể thả lỏng rồi.

Từ lúc tiến vào Hoa Vận bí tàng đến khi rời khỏi, thật ra chỉ có ngắn ngủn mấy ngày.

Nhưng mà, ngắn ngủn mấy ngày này lại giống như là đã trải qua mấy chục năm. Thiên Chúc Phong có tổng cộng trăm tên đệ tử ngoại môn tiến vào, cuối cùng chỉ còn lại có ba người bọn họ, còn có thêm cả Tô Linh của Vô Ảnh Phong nữa.

Ở trong Hoa Vận bí tàng, từng bước kinh sợ, nguy hiểm khác thường. Có thể sống sót, không phải dựa vào thực lực, mà là vận khí. Ở trong bí tàng không một ai có thể khống chế vận mệnh của mình.

Dù đã quay lại tông môn, nhưng Diệp Vân nghĩ lại cũng có chút sợ hãi. Nếu như không có vận khí tốt, nếu như không gặp được Tô Linh, nếu như thân thể của hắn không được Tiên Ma Chi Tâm cải tạo, nếu như… Vô số điều nếu như, chỉ cần một vấn đề xảy ra biến cố, thì hiện tại hắn đã thân tán đạo tiêu, vĩnh viễn táng thân tại trong bí tàng.

Vô số quang ảnh dần tiêu tán, cảm giác trở về thật dễ chịu. Trước mắt Diệp Vân là một mảnh ánh sáng, hắn nhìn thấy một ngọn núi như ẩn như hiện.

“Chúng ta về rồi!” Âm thanh thanh thúy êm tai của Tô Linh vang lên ở bên cạnh hắn.

Diệp Vân đưa mắt nhìn đi, chỉ thấy phía trước một ngọn núi ẩn trong sương mù, như có như không.

“Ngọn núi kia chính là Vô Ảnh Phong?” Dư Minh Hồng kích động hỏi.

“Đúng rồi đấy, tiểu Dư à. Vô Ảnh Phong là nơi sư tỷ ở từ nhỏ đến lớn đấy, đợi lát nữa tỷ dẫn ngươi đi chơi.” Tô Linh gật đầu cười nói.

Đoạn Thần Phong nhìn về phía trước, lại nhìn xung quanh, nói: “Sao không có một bóng người? Không phải là Truyền Tống Trận luôn có người thủ hộ hay sao?”

Lúc này đám người Diệp Vân mới phát hiện, bên ngoài Truyền Tống Trận của Vô Ảnh Phong, không có một đệ tử thủ hộ nào.

Tô Linh cười nói: “Truyền Tống Trận không phải là thứ có thể cướp đi được, cho nên không cần nhiều người thủ hộ, bên ngoài có vài sư huynh Luyện Khí Cảnh trông coi, vậy là đủ rồi.”

Tô Linh từ trong Truyền Tống Trận nhày xuống, xoay người hướng phía đám Diệp Vân vẫy vẫy tay.

Ba người Diệp Vân lập tức nhày xuống, theo Tô Linh đi ra ngoài.

“Người nào” Một tiếng quát từ phía trước truyền đến, lập tức xuất hiện ba gã bạch y đệ tử.

“Khấu sư huynh, ta đã về rồi.” Tô Linh nhảy cà tưng đi tới, cười tủm tỉm nói.

Dẫn đầu là một tên nam tử ước chừng khoảng hai bảy hai tám tuổi, mặc áo màu trắng, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, thoạt nhìn có một cỗ lăng lệ chi ý. Hắn chính là Truyền Tống Trận Thủ Hộ Giả của Vô Ảnh Phong, tên là Khấu Thiên Hằng.

“Tiểu sư muội? Muội còn dám trở về sao? Sư thúc đã tức giận, nói một khi ngươi trở về, sẽ đem giam lại.” Khấu Thiên Hằng khẽ giật mình, lập tức nhíu mày.

“Cha ta lần nào cũng nói như vậy, nhưng không có lần nào giam muội lại.” Tô Linh thè lưỡi, làm mặt quỷ nói.

Khấu Thiên Hằng nhìn thấy ba người Diệp Vân, lạnh lùng nói: “Ba người các ngươi là ai?”

“Khấu sư huynh, bọn họ là bằng hữu của muội, quen nhau ở bên trong Hoa Vận bí tàng, không phải có bọn họ toàn lực bảo vệ muội, chỉ sợ huynh không được nhìn thấy muội nữa đâu.” Tô Linh quay đầu, trừng mắt nhìn.

Diệp Vân mỉm cười, ôm quyền hành lễ: “Ba người chúng ta là đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phong tham gia tông môn thí luyện, đệ là Diệp Vân, còn đây là Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng.”

“Tầng thứ nhất của Hoa Vận bí tàng lại có thể mở ra được. Không thể bỏ qua công lao của đám đệ tử ngoại môn các ngươi. Thiên Chúc Phong lần này xuất động trăm người, có bao nhiêu người sống sót trở về?” Khấu Thiên Hằng sắc mặt hơi dịu xuống, nhẹ gật đầu.

Sắc mặt Diệp Vân ngưng trọng, nói: “Chỉ còn ba người chúng ta, nếu không phải được Tô Linh sư muội giúp đỡ, chúng ta đều sợ cũng đã vẫn lạc rồi.”

Khấu Thiên Hằng gật gật đầu, nói: “Hoa Vận bí tàng đúng là hung hiểm trùng trùng, điều này đều nằm trong sự dự liệu của tông môn, nếu các ngươi có thể sống sót, thì chính là có công lớn. Tạ sư đệ, ngươi đem ba người bọn hắn đến nhiệm vụ điện, nhận lấy ban thưởng. Tiểu sư muội cùng ta đi gặp sư thúc.”

Tô Linh xông lên, nói: “Đợi lát nữa đi lấy ban thưởng sau. Khấu sư huynh, ta muốn dẫn bọn hắn đi gặp cha ta.”

Lông mày Khấu Thiên Hằng chau lên, nói: “Ba người bọn họ thân phận thấp kém, làm sao có thể được gặp Phong chủ đại nhân.”

Tô Linh nói: “Chúng ta có chuyện quan trọng phải nói cho cha ta biết, nói xong chuyện quan trọng này rồi đi lấy khen thưởng cũng chưa muộn mà.”

Khấu Thiên Hằng lạnh lùng nhìn ba người Diệp Vân, quay lưng nhìn ngọn núi, gật đầu nói: “Được rồi, muội dẫn bọn hắn đi đi.”

Lúc này Tô Linh mới hướng phía ba người Diệp Vân vẫy tay, sau đó thi lễ với Khấu Thiên Hằng một cái, liền quay người rời đi.

Khấu Thiên Hằng đưa mắt nhìn bốn người Tô Linh rời đi, trong mắt hiện lên tinh mang, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lúc này, tên đệ tử bên cạnh đi đến một bước, thấp giọng nói: “Khấu sư huynh, Tiểu sư muội cùng bọn con sâu cái kiến kia … “

“Không cần nhiều lời, lo làm tốt bổn phận đi.” Ngữ khí Khấu Thiên Hằng lạnh như băng, đã cắt dứt lời của hắn.

Tên đệ tử kia bị ngắt lời, nhẹ gật đầu, lui xuống.

Nơi đây sở dĩ được gọi là Vô Ảnh Phong, chính là vì ngọn núi này cả ngày lẫn đêm đều bị sương mù che phủ, xa xa nhìn lại, như ẩn như hiện. Vô Ảnh Phong cực kỳ lạ thường, nhìn như đang ở trước mắt, nhưng mà lúc đi vào sương mù, cảm thấy đã tới chân núi, thế nhưng lại phát hiện chỗ đang đứng cách chân núi một khoảng xa xôi.

Đôi khi cảm thấy còn xa, nhưng kỳ thật đi chưa được mấy bước liền phát hiện, đã tới giữa núi.

Ngọn núi ẩn trong sương mù, chẳng những như ẩn như hiện, mà vị trí cũng phiêu hốt bất định, lúc thì ở đây, lúc thì ở bên kia.

Tuy nhiên, đối với Tô Linh từ nhỏ lớn lên tại Vô Ảnh Phong mà nói, coi như nhắm mắt lại cũng có thể xuyên qua tầng sương mù, leo lên Vô Ảnh Phong, đi về nhà.

Dưới sự dẫn dắt của Tô Linh, ba người Diệp Vân rốt cuộc cũng bước chân vào một trong tứ đại phong của Thiên Kiếm Tông Vô Ảnh Phong. Phải biết rằng, lúc trước bọn hắn chưa hoàn toàn đặt chân lên Thiên Chúc Phong là một nhánh của Vô Ảnh Phong, chẳng qua cũng chỉ dừng chân tại chân núi Thiên Chúc Phong mà thôi.

Hiện tại, bọn hắn lại đi thẳng tới Vô Ảnh Phong, tâm tình không khỏi có chút kích động.

Sương mù dần dần tán đi, ánh mặt trời chiếu rọi, dường như từng đạo sợi chỉ màu vàng nhàn nhạt xuyên thấu sương mù, đánh vào trên ngọn núi, chỉ thấy chi chít vết lốm đốm màu vảng như sao trên trời, cực kỳ rực rỡ tươi đẹp.

“Thật là đẹp, cảnh sắc này chỉ có ở Vô Ảnh Phong của chúng ta. Khi ánh mặt trời xuyên qua sương mù sẽ biến thành ánh sáng màu vàng, vô cùng đẹp mắt.” Tô Linh chỉ vào từng vết lốm đốm màu vàng rơi trên mặt đất, vừa cười vừa nói.

“Lại có cảnh đẹp như vậy ư, thật sự là khó tin vào mắt mình.” Dư Minh Hồng nhìn vết lốm đốm màu vàng đầy đất, trên mặt tràn đầy hưng phấn.

“Tiểu Dư à, sau khi đi ra từ bí tàng ngươi có chút gì đó khác lạ nha, như thế nào lại dễ dàng hưng phấn như vậy.” Tô Linh nhìn hắn một cái, tò mò hỏi.

Dư Minh Hồng khẽ giật mình, nói: “Có sao? Có lẽ tại trong bí tàng cửu tử nhất sinh, cho nên sau khi đi ra đệ thật là cao hứng a.”

Tô Linh gật gật đầu, nói: “Thật sự là không có tiền đồ chút nào, cho dù là đi ra từ bí tàng, cũng không nên cao hứng như vậy chứ.”

Diệp Vân cùng Đoạn Thần Phong hai mặt nhìn nhau, trong mắt bọn họ hiện lên một tia nghi hoặc. Giống như Tô Linh đã nói, Dư Minh Hồng có chút hưng phấn quá mức. Kỳ thật sau khi Khúc Nhất Bình bị đánh chết, có cảm giác hắn thay đổi chút đỉnh gặp chuyện gì hơi hưng phấn, liền biến thành hưng phấn quá mức.

Dù sao, Dư Minh Hồng vẫn còn là thiếu niên, mới mười lăm tuổi mà đã phải trải qua hành trình cực kỳ tàn khốc trong bí tàng, thật khó khăn lắm mới có thể còn sống mà rời khỏi nơi đó, cho nên cảm xúc tuôn trào là điều có thể hiểu được.

Tô Linh cũng không mang ba người đi đến Vô Ảnh Phong chủ điện trước, mà là dừng lại bên con đường nhỏ thả hai cái vòng tròn luẩn quẩn, sau đó rơi vào một tiểu viện rất khác biệt.

Toàn bộ tiểu viện này đều dùng cây trúc làm lên, một tòa tiểu viện hai tầng lầu, một vòng hàng rào trúc cao nửa người đem xung quanh tòa tiểu viện vây quanh.

“Mẹ, ta đã về rồi.” Tô Linh đẩy cửa trúc tiểu viện ra, lớn tiếng hô.

Ba người Diệp Vân nhìn mặt nhau, nha đầu kia vậy mà không mang bọn hắn đi gặp Vô Ảnh Phong chủ Tô Hạo, mà tới gặp mẫu thân của nàng trước.

Cọt kẹt..t..ttt!

Cửa trúc lầu nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy một nữ tử trung niên mặc váy dài màu trắng xuất hiện ở cửa ra vào, khuôn mặt thanh tú, mang theo thái độ ung dung trang nhã, mái tóc cực kỳ đơn giản rủ xuống ở sau ót, dùng một dây lưng lụa màu lam buộc lại.

“Ngươi còn biết trở về à.” Tiếng nói nhu hòa, cực kỳ bình thản, trong đó có một phần yêu thương chi ý.

“Mẹ, ta vừa về liền đến đây để gặp mẹ.” Tô Linh nhào tới, nhào vào trong ngực nữ tử trung niên.

Nữ tử trung niên nhẹ nhàng cười cười, bàn tay trắng noãn chỉ nhẹ vào trán Tô Linh một cái, nói: “Ngươi sợ lần này trốn nhà chạy ra ngoài chơi, cha ngươi sẽ trách phạt ngươi, mới đến đây tìm mẹ trước chứ gì.”

Nét mặt Tô Linh tươi cười như hoa, con mắt biến thành trăng lưỡi liềm, làm nũng nói: “Vần là mẹ hiểu rõ con nhất.”

Nữ tử trung niên cưng chiều nhìn nàng một cái, sau đó ôn nhu nói: “Ngươi dẫn theo bằng hữu về, cũng không giới thiệu cho mẹ biết một chút à.”

Lúc này Tô Linh mới quay đầu lại, hướng phía ba người Diệp Vân vẫy vẫy tay.

“Đây là Diệp Vân, Đoạn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng. Ba người bọn họ là đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phong, chúng ta quen biết nhau tại trong Hoa Vận bí tàng.” Tô Linh chỉ vào ba người, sau đó cười tủm tỉm nói: “Đây là mẹ ta Thủy Thanh Huyên, các ngươi gọi là Tô phu nhân, sư thúc hay gì gì đó cũng được a.”

“Bái kiến phu nhân!” Ba người Diệp Vân không dám lãnh đạm, khom mình hành lễ.

“Không cần đa lễ, các ngươi đã là bằng hữu của Linh Nhi, như vậy về sau xưng hô Huyên di là được rồi.” Thủy Thanh Huyên trừng Tô Linh liếc, quay đầu mỉm cười nói.

Thủy Thanh Huyên đôi mắt đẹp xem qua ba người, cuối cùng nhìn vào Diệp Vân, nói: ” Vậy mà tu luyện thành Lôi linh chi khí, còn tu thành Tiểu Hấp Tinh Quyết, thật sự là khó gặp.”

Diệp Vân khẽ giật mình, trong lòng chấn động không thôi.