Chương 174: Phong Lão Truyền Kiếm

Thế Giới Tiên Hiệp

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lại đến Linh Điền, trong lòng Diệp Vân xúc động thật lâu.

Đối với hắn mà nói, vào linh điền của Thất trưởng lão chính là một lần gặp may sau khi hắn có được Tiên Ma Chi Tâm. Nếu như không có chút rượu còn sót lại của Thất trưởng lão thì sợ là hắn cũng không thể có ngày hôm nay.

Linh điền vẫn như trước, nhìn không thấy điểm cuối của linh điền ở đâu.

“Đệ tử tham kiến Thất trưởng lão!” Diệp Vân khom mình hành lễ về phía không trung.

Âm thanh quanh quẩn ở trên không trung, kéo dài không tiêu tan.

“Xem ra tu vi của tiểu tử ngươi đã tiến bộ không ít, đúng là ngoài dự liệu của ta.” Thất trưởng lão trên người mặc một trường bào màu xám cũ nát, chậm rãi đi tới.

Diệp Vân cười nghênh đón, trong mắt tràn đầy cảm kích.

“Ồ, trong cơ thể ngươi hình như đã không còn Kim Đan đan quang. Chẳng lẽ ngươi đã hấp thu luyện hóa hoàn toàn? Không đúng, ta thấy đan quang trong cơ thể ngươi lần trước có cải biến rất lớn nhưng vẫn phát ra một tia khí tức như trước. Thế nhưng bây giờ lại không nhìn thấy nửa điểm, tuyệt đối không có khả năng này, một tiểu tử Luyện Khí Cảnh nhất trọng như ngươi không có khả năng luyện hóa Kim Đan đan quang.” Thất trưởng lão đi vòng quanh Diệp Vân hai vòng với vẻ mặt kinh ngạc.

“Thất trưởng lão, không phải lần trước lão nhân gia ngài đã nói, Kim Đan đan quang kia nhập vào cơ thể chính là dò xét xem cơ thể của đệ tử có thể có được truyền thừa Kim Đan hay không. Chắc hẳn cơ thể đệ tử không phù hợp nên đan quang đã từ từ tiêu tan.” Diệp Vân nhíu mày lại, Kim Đan đan quang đã bị Tiên Ma Chi Tâm hấp thu. Đừng nói là Thất trưởng lão, ngay cả chính hắn cũng không tìm thấy bóng dáng của nó.

“Ta đã từng nói vậy sao?” Thất trưởng lão nhíu mày, trên mặt nếp nhăn ngang dọc.

Diệp Vân im lặng. Thất trưởng lão thần thần bí bí, cũng không ai biết được thần trí của trưởng lão lúc nào sẽ mơ hồ, thế nên không biết lời nói của hắn lần trước là lúc tỉnh táo hay mơ màng. Tuy nhiên, chính xác là Thất trưởng lão đã từng nói, có khả năng Kim Đan đan quang nhập vào cơ thể Diệp Vân là để dò xét. Nếu như được Kim Đan Quang nhận thức thì có thể sẽ nhận được truyền thừa từ vị đại năng Kim Đan của Thiên Chúc Phong kia.

“Đệ tử nhớ là trưởng lão đã từng nói như vậy.” Diệp Vân cười trả lời.

Thất trưởng lão quan sát hắn nữa ngày khiến Diệp Vân trong lòng sợ hãi, nếu như bị Thất trưởng lão phát hiện ra Tiên Chi Tâm trong cơ thể thì sẽ phiền toái rất lớn.

“Lần trước ta nói ngươi rãnh thì thường xuyên đến nhưng vì sao ngươi không tới? Tuy nhiên mấy tháng không gặp mà tu vi ngươi đã đột phá lên Luyện Khí Cảnh nhất trọng. Hơn nữa, trong cơ thể ngươi thậm chí còn có Lôi linh khí, dường như còn có cả bóng dáng Băng linh khí và Hỏa linh khí, thật là kỳ lạ.” Ánh mắt của Thất trưởng lão như điện, giống như có thể nhìn thấy hết được bí mật của Diệp vân.

Thân hình Diệp Vân chấn động. Thất trưởng lão lại có thể giống như mẫu thân của Tô Linh là Thủy Thanh Huyên, nhìn thấu được hắn tu luyện ba loại linh khí.

“Không không, không chỉ đơn giản như vậy mà là tiểu tử ngươi đều đã hấp thu và luyện hóa ba loại linh khí này, thật sự là không tưởng tượng nổi. Trăm ngàn năm qua, ta chưa từng nghe nói có người đồng thời tu luyện được ba loại linh khí.” Thất trưởng lão vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Đệ tử chỉ là may mắn đạt được nhận thức của ba loại linh khí, cố gắng tu luyện nên có chút tiểu thành thôi.” Diệp Vân khiêm tốn nói.

“Hơi có chút tiểu thành cái rắm chó. Ngươi cũng biết trong thiên đạo có bao nhiêu loại linh khí, muốn tu hành thành công mỗi một loại đều rất khó khăn. Ngươi chỉ là mới tiếp xúc sơ qua, khác với tiểu thành một trời một vực.” Thất trưởng lão hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.

Diệp Vân vẻ mặt lúng túng, hắn vốn cho rằng có thể tu luyện thành ba loại linh khí, dùng để đối phó với địch nhân cũng đã không tệ. Không ngờ, trong mắt Thất trưởng lão thì rắm chó cũng không bằng.

“Ồ, nguyên lai ngươi tu luyện Tiểu Hấp Tinh Quyết và cũng đã tu luyện thành công. Nói như vậy, đúng là có chút khả năng có thể hấp thu linh khí dị chủng. Bất quá, Tiểu Hấp Tinh Quyết vô cùng bá đạo, với thân thể của ngươi sao có thể ngăn cản được? Thật sự là kỳ quái.” Thất trưởng lão nhíu mày nhìn Diệp Vân.

“Đệ tử cũng không biết vì sao? Tuy nhiên Tiểu Hấp Tinh Quyết thật sự là rất bá đạo, mấy lần tu hành thì thiếu chút nữa đã khiến ta bạo thể mà chết, không biết Thất trưởng lão có thể truyền thụ cho đệ tử biện pháp hóa giải?” Diệp Vân tranh thủ cơ hội đưa ra vấn đề để lĩnh giáo.

“Tiểu Hấp Tinh Quyết cần gì biện pháp hóa giải? Nếu ngươi đã tu luyện thành công thì nhất định phải thừa nhận linh khí nhập vào cơ thể, nếu như chịu không nổi thì bạo thể mà chết cũng là chuyện bình thường.” Thất trưởng lão lắc đầu, ánh mắt nhìn về phương xa.

Diệp Vân trong lòng chợt nghĩ ra một chuyện, thấp giọng hỏi: “Thất trưởng lão, lão nhân gia ngài có từng nghe qua một môn tiên kỹ Lôi hệ…”

“Ngươi nói Lôi Vân Điện Quang Kiếm sao? Kiếm pháp kia đã thất truyền từ lâu, thức thứ ba chính là sư phụ của ta bổ sung vào. Tuy rằng uy lực không tệ, nhưng mà so với Lôi Vân Điện Quang Kiếm chính thức thì kém khá xa, căn bản không cùng một cấp bậc. Nếu không khì Lôi Vân Điện Quang Kiếm cũng không trở thành cấp bậc tiên kỹ như vậy.” Không đợi Diệp Vân nói xong thì Thất trưởng lão đã lập tức trả lời nghi ngờ của hắn.

Diệp Vân nhảy dựng lên. Nếu như thứ thứ ba Thần Lôi Diệt Thế của Lôi Vân Điện Quang Kiếm là do sư tôn của Thất trưởng lão bổ sung thì chiêu pháp kế tiếp phía sau, có lẽ Thất trưởng lão cũng biết một chút.

“Xú tiểu tử, ngươi nhìn ta cũng vô dụng. Tiền bối tạo ra Lôi Vân Điện Quang Kiếm đã sớm vẫn lạc, cũng không lưu lại tiên kỹ đến nay. Sư tôn của ta cũng chỉ dựa theo trước kia nhìn thấy vị tiền bối kia xuất thủ mà miễn cưỡng tạo ra thức thứ ba, nhưng chênh lệch khá xa vì nó cũng chỉ là giống bề ngoài chứ không có được tinh hoa bên trong.” Thất trưởng lão thở dài, chậm rãi nói ra.

“Lão nhân gia ngài có biết chiêu pháp còn lại là gì không?” Diệp Vân vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi tiếp.

Thất trưởng lão nhìn hắn một cái, nói: “Phía sau vẫn còn hai thức đó là thức thứ tư Lôi Thần Chi Kiếm và thức thứ năm Thẩm Phán Chi Phạt. Bất quá, ta cũng chỉ biết tên chứ không có duyên nhìn thấy chiêu pháp chính thức, đúng là rất tiếc nuối.”

“Lôi Thần Chi Kiếm, Thẩm Phán Chi Phạt!” Diệp Vân lầm bầm, hai chiêu này nghe xong đúng là không phải tầm thường. Thử nghĩ sơ qua một chút, Lôi thần chém xuống thì uy lực sẽ như thế nào. Về phần hai chữ thẩm phán thì chỉ có thiên đạo mới có khả năng phán quyết, cho nên Thẩm Phán Chi Phạt chính là thay thế thiên đạo để trừng phạt thế gian. Sát chiêu như vậy đã không thể dùng lời nói mà hình dung được.

“Đúng vậy, nghe nói nếu tu luyện Lôi Thần Chi Kiếm đến cực hạn thì sẽ giống như Lôi thần giáng thế, một kiếm chém xuống thiên địa đều khiến toàn bộ không trốn thoát mà bị tiêu diệt. Về phần Thẩm Phán Chi Phạt chính là uy lực của thiên đạo, giống như thiên kiếp trừng phạt thế gian.” Lời nói của Thất trưởng lão cũng gần giống với suy nghĩ trong lòng của Diệp Vân.

“Hai Chiêu này nếu còn lưu truyền đến nay thì có lẽ Thiên Kiếm Tông sẽ không chỉ ở một góc của Tấn quốc nhỏ bé này.” Thất trưởng lão bỗng nhiên có phần đau buồn, ánh mắt bắt đầu trở nên đục ngầu.

Diệp Vân cảm nhận được danh tiếng của hai chiêu này, ánh mắt hắn nhìn về phía xa, cảm xúc trong lòng dâng trào. Nếu như đạt được đầy đủ Lôi Vân Điện Quang Kiếm thì thực lực của hắn sẽ đạt tới tình trạng gì đây?

“Tiểu tử thối, ngươi đứng ngốc ở đó làm gì? Còn chưa chịu cút đi lấy rượu? Mỗi lần đứng ngốc là mấy tháng, ngươi cho rằng mình là thân cây nên có thể bất động ở chỗ này mãi sao?”

Đột nhiên Thất trưởng lão ở bênh cạnh gầm lên, giọng nói như sấm vang lên đinh tai nhức óc.

Diệp Vân im lặng, xem ra thương thế thần hồn của Thất trưởng lão vẫn chưa khỏi, lại lâm vào trong hỗn loạn.

Mặc dù Diệp Vân chỉ tới một lần, tuy nhiên hắn tuyệt đối không quên nơi để dược tửu (rượu thuốc). Thân hình hắn khẽ lướt đi, chỉ mấy hơi thở đã đến nơi dược tửu chất đống, hắn nhanh chóng cầm theo hai hũ đem đến.

Thất trưởng lão lập tức đoạt lấy, hai tay khẽ run, tức thì hai vò rượu vỡ ra nhưng không có giọt dược tửu nào rơi trên mặt đất mà toàn bộ đều lơ lửng trên không trung. Sau đó, hội tụ lại rồi hóa thành một dòng nhỏ cuồn cuộn tiến vào trong miệng Thất trưởng lão.

“Thật thoải mái và sảng khoái! Ta chưa từng nghĩ lại có thể thoái mái như vậy.” Thất trưởng lão gào to lên một tiếng, giọng nói cao vút.

“Không tệ không tệ, tiểu tử ngươi đứng im ở chỗ này ba tháng cũng khiến tu vi tăng lên rất nhanh. Xem ra đây cũng là một loại phương pháp tu luyện, chỉ cần đứng bất động thì tu vi liền tăng lên nhanh.” Thất trưởng lão liếc nhìn Diệp Vân, liên tục cười to.

Diệp Vân cười bất đắc dĩ nhưng cũng không có biện pháp nào.

“Thất trưởng lão, đệ tử xin được cáo lui trước, sau này rãnh lại đến thăm lão nhân gia người.” Nếu Thất trưởng lão đã lâm vào hỗn loạn thì tốt nhất là nên nhanh rời khỏi đây. Phải biết rằng, Thất trưởng lão chính là cao thủ Trúc Cơ Cảnh, vạn nhất vô ý ra tay lung tung thì Diệp Vân hắn không thể ngăn cản nổi.

“Đi cái gì mà đi? Niệm tình ngươi có công lấy rượu, ta sẽ truyền thụ cho ngươi một chiêu kiếm pháp.” Thất trưởng lão hừ lạnh một tiếng, ánh mắt vẫn đục ngầu hỗn loạn như trước.

Diệp Vân vốn định đi thì thân thể đột nhiên trì trệ, sau đó soay người lại. Thất trưởng lão tu vi bậc nào, nếu hắn truyền thụ cho kiếm pháp thì nhất định là bất phàm.

“Một kiếm này cần dùng Băng linh khí để thúc giục, có tên là Băng Phong Thiên Lý. Ngươi nhìn cho kỹ!”

Thất trưởng lão khẽ quát một tiếng, há miệng phun ra một ít dược tửu, chỉ thấy hắn điểm một cái thì dược tửu lập tức ngưng kết thành băng, hóa thành một chuôi kiếm băng, cầm trong bàn tay.

Băng kiếm hơi hơi run lên, trong tay trưởng lão lập tức bắn thẳng ra ngàn vạn đạo băng ánh sán, bao trùm phạm vi hơn mười trượng.

Trong nháy mắt, phạm vi hơn mười trượng trên mặt đất đều bị nhuộm một tầng băng tuyết. Khi ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ ra vầng sáng tươi đẹp rực rỡ và chói mắt.

Dưới một kiếm Băng Phong Thiên Lý. Tuy rằng không đến mức đóng băng ngàn dặm, nhưng mà Diệp Vân có thể cảm nhận được uy lực của một kiếm này. Một chiêu này chính là kiếm pháp quần công, chém ra một kiếm thì phạm vi mười trượng đều bị băng phong bao trùm. Dù cho tu vi của đối thủ không thấp, không thể đóng băng bọn chúng bên trong, nhưng mà Băng linh khí tất nhiên sẽ làm ảnh hưởng đến tốc độ và phản ứng của bọn hắn. Nếu như lúc này lại đánh ra một kiếm thì phần thắng rất lớn.

“Xem rõ chưa? Không nhìn rõ thì lập tức cút cho ta, nhìn rõ rồi cũng cút cho ta. Ta truyền thụ kiếm pháp chỉ một lần, nếu có thể tìm hiểu được là phúc khí của ngươi, tìm hiểu không thấu thì chính là đồ ngu ngốc, ở lại đây cũng vô dụng.” Trong nháy mắt,Băng kiếm trong tay Thất trưởng lão hóa lỏng, một lần nữa hóa thành một đạo dược tửu bay vào trong miệng của hắn.

Diệp Vân cũng không trả lời, chẳng qua là lẳng lặng đứng đó, trong tâm trí đều là chỗ kỳ diệu của một kiếm này.

Kỳ thật, một kiếm này cũng không tính là quá phức tạp, với nhãn lực của Diệp Vân có thể nhìn thấu. Chỉ cần suy diễn kỹ càng lại một phen là có thể tìm hiểu hoàn toàn.

Tuy nhiên, một chiêu kiếm pháp này đối với đệ tử bình thường mà nói thì hầu như không có bất kỳ tác dụng gì, bởi vì phải dùng Băng linh khí để thúc dục.

Diệp Vân đứng yên lặng thời gian một nén hương thì đột nhiên mở mắt ra, trong mắt hiện lên tinh mang.

Lập tức nhìn thấy ngón tay hắn làm thành kiếm, đột nhiên đâm về phía trước.

Ánh sáng màu xanh lam phát ra chói lòa, ngưng tụ lại trên không trung rồi bỗng nhiên nổ tung, hóa thành những điểm lưu quang rơi xuống phía dưới, phạm vi bao trùm đến cả mười trượng

Một mảnh băng tuyết, khí lạnh bay lên!

Băng Phong Thiên Lý, một kiếm đã thành!