Chương 199: Thiên Sinh Nhất Kiếm

Thế Giới Tiên Hiệp

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hai người thầy trò ngồi đối diện nhau, khuôn mặt Diệp Vân tỏ ý mong chờ.

Hắn ở Thiên Thần Phong đã có thể thấy và hiểu rõ địa vị của Thất trưởng lão, cho dù là Tông chủ đại nhân cũng phải cấp cho lão ba phần mặt mũi.

Trên đỉnh Thiên Thần Phong, Thất trưởng lão chỉ liếc mắt là đã nhìn ra Lãm Nguyệt Phong chủ Tĩnh Như Thủy tu luyện đến bình cảnh không cách nào đột phá, rồi hời hợt chỉ điểm một chút đã làm cho nàng mừng rỡ như điên. Mà đối với Trích Tinh Phong chủ Vu Quang Viễn, lão cũng đưa ra biện pháp nhưng mà bị cự tuyệt thôi. Quan trọng nhất là, từ sự kinh sợ của Thi trưởng lão và phản ứng của những người khác, Diệp Vân có thể thấy: ở Thiên Kiếm Tông, Thất trưởng lão tuyệt đối không phải chỉ là lão điên trông coi linh điền giống như lời bọn họ nói, mà là một vị cao thủ tu vi cao tuyệt, có lĩnh ngộ đặc biệt về pháp tắc.

“Ngươi cảm thấy điểm mấu chốt nhất của Luyện Khí Cảnh là cái gì?” Thất trưởng lão quả nhiên không nói nhảm, há miệng liền hỏi.

Diệp Vân không có trả lời ngay, thoáng suy tư rồi nói: “Luyện Khí Luyện Khí, đương nhiên là ngưng luyện chân khí, mấu chốt chính là chất lượng chân khí phải càng cao càng hùng hậu mới tốt.”

Đôi mắt Thất trưởng lão ngời sáng, lão khẽ gật đầu rồi nói: “Đúng vậy, Luyện Khí Cảnh quan trọng nhất chính là ngưng luyện chân khí. Chỉ cần chân khí ngưng luyện đến cực hạn, như vậy khi đạt đến bình cảnh sẽ tự nhiên tìm được điểm mấu chốt đột phá, phá tan gông cùm xiềng xích, tấn chức cảnh giới mới, cứ như thế tuần hoàn nhiều lần cho tới Luyện Khí Cảnh thất trọng, thân thể ngưng luyện thành Chân Cương, ngưng tụ thành Linh Hồn chi Hỏa, đạt được nền móng Trúc Cơ.”

“Lão nhân gia người nói rất đúng, hiện tại đệ tử chỉ cần chuyên tâm ngưng luyện chân khí là được rồi phải không?” Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.

“Trên nguyên tắc là như thế, nhưng mà ngươi lựa chọn tu luyện Thối Tiên Tâm Pháp, có muốn như thế cũng không làm được. Mấu chốt của Thối Tiên Tâm Pháp ngươi cũng biết, thân thể và chân khí đồng tu, trong ngoài đồng bộ, nếu không thì không cách nào tấn cấp. Cho nên trăm ngàn năm qua hầu như không có mấy người tu luyện môn công pháp này, bởi vì bọn hắn thấy rằng cái giá để trả cho sự thành công thực sự rất là lớn.” Thất trưởng lão gật đầu, có chút cảm khái.

“Giai đoạn đầu của tu luyện, chênh lệch giữa cái giá phải trả và thu hoạch đạt được tuy lớn, nhưng về sau chỉ sợ sẽ được ích lợi vô cùng a.” Diệp Vân lơ đễnh nói.

Trong mắt Thất trưởng lão hiện lên vẻ tán thưởng, lão nói: “Đúng vậy, Thiên đạo nói chung vẫn rất công bằng. Ngươi tu luyện chân khí mà bỏ qua tu hành thân thể, đương nhiên cảnh giới sẽ tăng lên nhanh chóng, tu vi cũng nước lên thì thuyền lên. Nhưng mà khi đến Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ, ngươi sẽ nhanh chóng phát hiện ra rằng, nếu chỉ chú trọng tu luyện chân khí thì cuối cùng sẽ mang đến rất nhiều phiền toái. Gần như sẽ khiến cho xác xuất ngưng tụ Kim đan thành công chỉ còn dưới tám phần. Ngược lại, nếu như tu luyện loại công pháp trong ngoài đồng tu như Thối Tiên Tâm Pháp này, sau khi Trúc Cơ thành công, khả năng ngưng luyện Kim đan sau này sẽ lớn hơn rất nhiều. Một khi đột phá Kim Đan thì sẽ cứ vậy mà “Nhất vãng vô tiền”(*) , không còn gì ràng buộc.”

(*) nhất vãng vô tiền : thẳng tiến không lùi

Diệp Vân gật đầu, trong lòng cực kỳ tán đồng, chỉ có điều đối với câu nói sau cùng của Thất trưởng lão thì không đồng ý lắm. Sau Kim Đan là Nguyên Anh, sau Nguyên Anh còn có rất nhiều cảnh giới. Trong lòng của hắn, chỉ có tu luyện đến cảnh giới của đôi nam nữ thanh niên ấy mới được coi là thực sự tu luyện thành công. Giữa Kim Đan Cảnh và cảnh giới đó cũng không biết cách nhau bao nhiêu cái cảnh giới, nếu như nói trên con đường này không còn gì ràng buộc thì tuyệt đối không có khả năng.

“Bây giờ ngươi tu hành, đối với thân thể chỉ cần bồi dưỡng lượng lớn dược vật cùng linh thạch tự nhiên có thể chậm rãi tăng lên, mà tu hành chân khí thì tạm thời gác sang một bên, không cần sốt ruột như vậy. Phải biết rằng chân khí của ngươi bây giờ đã hùng hồn và tinh khiết tới tình trạng không thể tưởng tượng nổi, nếu cứ tiếp tục tăng lên nữa dù chỉ là một chút thì tu vi thân thể có muốn đuổi kịp cũng phải trả một giá gấp trăm ngàn lần về thời gian và tài nguyên, như vậy được không bù mất.” Thất trưởng lão chậm rãi nói tiếp.

Diệp Vân khẽ giật mình, trong mắt hiện ra vẻ tỉnh ngộ, ngay sau đó hắn vui mừng quá đỗi liền đứng dậy cúi đầu bái tạ Thất trưởng lão.

Thất trưởng lão mỉm cười. Thiếu niên ở trước mắt này cực kỳ thông minh, chỉ mấy câu ngắn ngủn đã khiến hắn lĩnh ngộ được phương pháp tu hành Luyện Khí Cảnh chính xác, trong lòng lão rất vui mừng.

Cho tới nay, Diệp Vân căn bản không chú ý tới chênh lệch giữa tu vi thân thể và tu vi chân khí . Lúc trước hắn cứ nghĩ thân thể có thể tăng lên được thì tăng lên, nếu không thể thì dùng hết sức ngưng luyện chân khí, dù sao chỉ cần chỉnh thể thực lực có tinh tiến thì cũng vô cùng tốt.

Thế nhưng hắn không ngờ cách suy nghĩ như vậy lại là sai lầm. Thối Tiên Tâm Pháp này là loại thể ngoại đồng tu công pháp, cần thân thể bên ngoài và tu vi bên trong hỗ trợ lẫn nhau, chỉ có cùng nhau tiến triển đạt tới trình độ tương đối ngang nhau mới có thể sinh ra hiệu ứng kỳ lạ, thăng lên cấp tiếp theo.

Nếu như Diệp Vân không hiểu rõ điểm mấu chốt trong đó mà cứ tu luyện thân thể hoặc là chân khí tới cực hạn, thì thời gian hắn tốn hao để thăng lên cấp tiếp theo sẽ dài hơn rất nhiều lần.

Hiện tại sau khi được sự chỉ bảo của Thất trưởng lão thì có thể trong vòng mười ngày hoặc nửa tháng hắn sẽ tấn thăng đến Luyện Khí Cảnh nhị trọng (DG: không phải đã nhị trọng rồi sao ?). Chứ nếu để mặc hắn tự mình tu luyện thì chắc phải mất đến ba tháng thậm chí nửa năm mới đạt được. Hơn nữa, tu hành càng về sau, thời gian tấn cấp lại càng dài.

Tu luyện cũng không phải chỉ một mực khổ tu thì sẽ có kết quả tốt nhất. Ngoại trừ cần tìm hiểu Thiên Đạo và tài nguyên, còn cần cả phương pháp. Tu hành chi đạo và các chuyện khác trên đời cũng giống nhau, đều cần phải biết cứng biết mềm biết nắm biết thả, đều phải chú ý tìm kiếm phương pháp chính xác mới được.

Ngày trước, Diệp Vân tu hành tuy rằng chịu khổ chịu khó, nhưng mà phương pháp lại không đúng, đặc biệt là sau khi tu luyện Thối Tiên Tâm Pháp, phương pháp của hắn càng xuất hiện độ lệch không nhỏ. Nếu cứ tiếp tục như thế mãi thì cực kỳ không tốt đối với việc tu hành của hắn .

May mà hắn bái nhập làm môn hạ của Thất trưởng lão, được Thất trưởng lão chỉ dạy. Hắn hầu như chỉ trong nháy mắt đã lĩnh ngộ được ý tứ trong lời nói của Thất trưởng lão, không khỏi tâm thần kích động, trong lòng tràn đầy biết ơn, khấu đầu bái tạ.

“Đã hiểu?” Thất trưởng lão cười hỏi.

“Đã hiểu!” Diệp Vân gật gật đầu, đôi mắt tựa như sáng hơn rất nhiều.

“Đã hiểu là tốt rồi, vậy bây giờ có thể biến đi được rồi!” Thất trưởng lão vẫy vẫy tay, lập tức vươn người đứng dậy, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy một cái vò rượu, uống liền mấy ngụm lớn.

Diệp Vân đã quen với tính nết của Thất trưởng lão, không để bụng cười nói: “Sư phụ, người chỉ mới chỉ điểm cho đệ tử một chút công pháp tu hành, đáng lẽ nên truyền thụ cho đệ tử mấy chiêu kỹ pháp thần thông chứ.”

Thất trưởng lão liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ta lần trước truyền thụ cho ngươi Băng Phong Thiên Lý, lĩnh ngộ tới đâu rồi?”

Diệp Vân nói: “Đã lĩnh ngộ sơ sơ, chênh lệch cũng chỉ do tu vi còn hạn chế, nếu như có thể Trúc Cơ thành công, chắc hẳn thật sự có thể đánh ra Băng Phong Thiên Lý thịnh cảnh!”

“Chiêu Băng Phong Thiên Lý này, nếu như ngươi có thể có Linh khí hệ Băng đặc thù rót vào trong đó, cũng có thể khiến cho uy lực trở nên mạnh hơn gấp mấy lần, thậm chí gấp mười lần. Nhưng mà Linh Khí hệ Băng đặc thù cực kỳ khó kiếm, hơn nữa đối với đệ tử bình thường mà nói thì không có bất kỳ tác dụng gì, cho nên rất khó tìm được.” Thất trưởng lão gật đầu nói.

Sắc mặt Diệp Vân khẽ đổi, hắn nói: “Băng Linh Thủy Vụ có được coi là Linh Khí hệ Băng đặc thù hay không?”

“Băng Linh Thủy Vụ? Cũng có thể coi như vậy, chẳng qua loại vật này cũng không tinh khiết cho nên không thể bạo tăng uy lực của Băng Phong Thiên Lý gấp mấy lần được, tối đa cũng chỉ có thể gia tăng gấp đôi mà thôi.” Thất trưởng lão liếc hắn một cái, giải thích.

Diệp Vân gật gật đầu. Hắn vào lúc tranh đoạt danh ngạch khảo hạch đệ tử nội môn, có chiếm được một đám Băng Linh Thủy Vụ từ một gã đệ tử. Bởi vì gần đây cũng không có thời gian rảnh đi nghiên cứu nên hắn đã nhét vào bên trong Lôi Âm Hóa Long Giới, thiếu chút nữa đã quên mất nó.

“Sư phụ, chiêu Băng Phong Thiên Lý này chính là kỹ năng công kích số đông, mà Lôi Vân Điện Quang Kiếm của đệ tử cũng dừng lại không tiến. Thức thứ ba dù sao chẳng qua là do hậu bối nghĩ ra, tuy có hình mà không có thần. Nếu gặp phải cao thủ chân chính, uy lực sẽ kém đi rất nhiều. Lão nhân gia người cũng không truyền thụ cho ta mấy chiêu thần thông bảo vệ tính mạng, vạn nhất đi ra ngoài bị người đánh đến mức kêu trời trách đất, chẳng phải là làm giảm uy danh của lão nhân gia sao.” Diệp Vân cười hắc hắc.

Thất trưởng lão quét mắt nhìn hắn một cái, chân mày hơi nhíu lại, sau nửa ngày mới nói: “Thôi được, ta bây giờ truyền cho ngươi một chiêu.”

Diệp Vân đại hỉ. Thất trưởng lão tu vi cao cường cỡ nào cơ chứ, chỉ bằng thực lực của hắn đã khiến cho Thi trưởng lão lôi thôi lếch nhếch bỏ đi thì có thể biết rõ. Tiên kỹ mà hắn truyền thụ đương nhiên không thể tầm thường rồi.

“Ta thấy ngươi tương đối am hiểu kiếm pháp, như vậy thì truyền thụ cho ngươi một chiêu kiếm pháp. Một chiêu này có thể nói là không có bất kỳ biến hóa nào, cũng có thể nói là có thiên biến vạn hóa, hết thảy đều dựa vào năng lực lĩnh ngộ của mỗi người.” Sắc mặt của Thất trưởng lão trở nên nghiêm túc, tựa hồ một chiêu này đối với lão mà nói có ý nghĩa cực kỳ trọng đại.

Trong mắt Diệp Vân hiện lên một chút kinh ngạc, cũng có một điểm mê mang. Không có biến hóa mà lại có thiên biến vạn hóa. Hai cái này hoàn toàn đối lập nhau, làm sao có thể cùng biểu hiện trong một kiếm được?

“Chiêu kiếm này gọi là Thiên Sinh Nhất Kiếm. Vô cùng đơn giản, ngươi nhìn cho rõ.” Thất trưởng lão hờ hững nói.

Đột nhiên, thân hình lão sững lại, toàn bộ khí thế trên người trở nên khác hẳn, dường như cùng phiến thiên địa này dung hợp lại thành một. Chỉ thấy lão vươn tay một cái, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một bóng kiếm, sau đó cứ thế đâm tới mà không hề có bất kỳ hoa hòe sặc sỡ nào.

Trong khoảnh khắc, Diệp Vân chỉ cảm thấy thiên địa dường như đã rung chuyển. Một lực lượng mạnh mẽ đến mức khó có thể tin được từ trong bóng kiếm được ngưng tụ từ chân khí của Thất trưởng lão trào ra, giống như lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Uy lực một kiếm này đã vượt xa lý giải của hắn. Diệp Vân có cảm giác, nếu như một kiếm này thật sự đâm ra, chỉ sợ mảnh linh điền này cũng sẽ bị phá huỷ hơn phân nửa.

Đây là uy lực đến mức nào? Cho dù có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, Diệp Vân cũng không cho rằng có thể phá huỷ hơn phân nửa cái mảnh Linh Điền thoạt nhìn vô cùng mênh mông bát ngát này.

Uy áp bàng bạc trên không ngưng tụ, từ trên bóng kiếm lan ra, giống như một khối núi đá cực lớn đang đè ép trong lòng Diệp Vân đến mức khó có thể thở được.

Trên trán Diệp Vân chảy đầy mồ hôi rậm rạp, quần áo ướt đẫm.

Sau một khắc, bóng kiếm trong tay Thất trưởng lão chợt lóe lên rồi biến mất vô tung vô ảnh, phảng phất như từ trước đền giờ chưa từng xuất hiện qua.

Diệp Vân chỉ cảm thấy áp lực xung quanh lập tức tiêu tán không còn, toàn bộ người trở nên nhẹ nhõm vô cùng. Dường như tảng đá lớn ban nãy giờ đã được nhấc đi, toàn bộ thân người không chỗ nào là không tốt.

“Một kiếm này uy lực thật cường đại!” Diệp Vân thở một hơi dài, trong mắt tràn đầy kính sợ.

Thất trưởng lão sắc mặt ngưng trọng, nói: “Cái này chính là thức mở đầu của Thiên Sinh Nhất Kiếm, công kích thực sự còn chưa có triển khai, nhưng mà công kích chính thức cũng không khác biệt lắm, chính là một kiếm đâm ra.”

Tâm tình kích động của Diệp Vân chậm rãi hồi phục, hồi tưởng lại một kiếm vừa rồi, không khỏi nhíu mày.

“Có phải không cảm giác được bất kỳ biến hóa gì từ trên một kiếm này? Vậy là được rồi, bởi vì kiếm này vốn không có bất luận biến hóa gì, chỉ là một kiếm vô cùng đơn giản.” Thất trưởng lão hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Diệp Vân, vừa cười vừa nói.

“Vì sao như thế?” Diệp Vân hỏi theo bản năng.

“Bởi vì này một kiếm này vốn không có biến hóa a, mà người luyện có thể đem lĩnh ngộ của chính mình đối với kiếm pháp, đối với đao pháp, thương pháp, chưởng pháp, thậm chí đối với Thiên đạo đều hòa hợp vào trong một kiếm này. Nếu như ngươi có thể đem hết thảy các loại biến hóa hòa trộn vào nhau, khi thi triển ra lại không nhìn ra bất kỳ biến hóa gì, như vậy là đã miễn cưỡng xem như tu luyện thành công!” Ánh mắt của Thất trưởng lão nhìn về phương xa, lão chậm rãi nói.

Diệp Vân không biết nói gì, cứ lẳng lặng đứng như vậy, trong đầu tràn đầy lời nói vừa rồi của Thất trưởng lão, cuối cùng ngưng tụ thành một kiếm không thể tin được!

Thiên Sinh Nhất Kiếm!