Chương 280: Thiên kiếm

Thế Giới Tiên Hiệp

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Diệp Vân đành phải dùng phương pháp khích tướng. Tuy chỉ mới gặp nhau trong chốc lát nhưng Diệp Vân cảm giác được Quân Nhược Lan không phải là dạng người cao ngạo. Hắn chắc rằng nàng đã tính toán rất kỹ lưỡng về kết quả của trận đấu, chỉ khi nàng nắm chắc mười phần chiến thắng thì mới buông tay đánh cược một lần.

Vừa rồi đám người Diệp Vân đã dùng toàn lực để chống lại ba mươi tên ác đồ nên giờ đây tất cả bọn hắn hầu như đều bị trọng thương. Nếu như bây giờ Quân Nhược Lan lại cho bọn kia tấn công lần nữa thì dù là Diệp Vân hay Mộ Dung Vô Ngân, tất cả đều không có sức lực để chống trả.

Chỉ có điều, Quân Nhược Lan cũng không biết đám người Diệp Vân có còn khả năng tái chiến hay không, nhưng mà có một điều rất rõ ràng đó là đám người Diệp Vân bị thương rất nặng. Mà Mộ Dung Vô Ngân chính là đệ đệ của Mộ Dung Vô Tình nên thật không cách nào biết được hắn có còn ẩn dấu thủ đoạn nào nữa hay không? Về phần Diệp Vân, tuy Quân Nhược Lan không chú ý hắn lắm nhưng thật ra nếu xét về mặt thiên tư và thực lực thì nàng cảm thấy hắn chính là một tên yêu nghiệt. Việc Diệp Vân đột nhiên quật khởi làm cho nàng chú ý nên nàng đã âm thầm điều tra và biết được hắn tuy không được tông môn đặc biệt bồi dưỡng nhưng lại có thể tự mình tu luyện đạt đến tu vi hiện tại. Phóng tầm mắt mà xét toàn bộ Thiên Kiếm Tông, nếu như không phải đệ tử được bồi dưỡng trọng điểm thì với việc chỉ trong vòng thời gian một năm mà tu vi có thể từ Luyện Thể Cảnh tầng ba đột phá đến Luyện Khí Cảnh tầng ba cũng đủ làm cho người ta cảm thấy kinh khủng, chớ nói chi thực lực chân chính của Diệp Vân có thể so với cao thủ Trúc Cơ Cảnh tầng bốn. Tất cả điều này quả thật làm cho nàng cảm thấy bản thân không thể sánh bằng.

Kì thực Quân Nhược Lan là một người rất cẩn thận, dù sao tất cả đám người Diệp Vân đều bị trọng thương, cần gì phải vội vàng giết chết? Nếu so sánh bọn họ mà nói, ba mươi tên ác đồ cũng không hề bị thương nặng gì, chúng chỉ tạm thời bị khô kiệt chân khí, nghỉ ngơi khôi phục một chút là có thể đánh ra một quyền nữa, dù một quyền này không có uy lực như Băng Sơn Phá nhưng như vậy cũng đủ đánh chết bọn họ. Vì vậy nên nàng cũng không muốn mạo hiểm tranh đấu cùng đám người Diệp Vân.

Quân Nhược Lan mỉm cười đứng đấy, gió nhẹ thổi qua làm cho quần áo nàng nhẹ đung đưa. Tư thái của nàng lúc này rất đẹp, dáng vẻ thướt tha mềm mại.

Nàng cứ tưởng rằng bản thân nắm chắc thắng lợi trong tay nhưng không ngờ được Diệp Vân đang thầm mong muốn nàng có suy nghĩ như vậy. Theo tu vi tăng lên, hắn càng thêm hiểu rõ Tiên Ma Chi Tâm hơn. Giờ đây hắn đã có thể miễn cưỡng câu thông với Tiên Ma Chi Tâm, tuy rằng đây là một việc rất khó để thực hiện được. Vừa rồi Diệp Vân đã thử xem có thể cùng nó liên hệ, hy vọng có thể thực hiện được, như thế có thể rút ra một đạo linh khí để chữa trị thương thế

Chỗ sâu trong mi tâm Tiên Ma Chi Tâm chậm rãi xoay tròn, cũng không ngờ vừa rồi nó lại phun ra một đạo linh khí tinh khiết đã đến cực hạn.

Diệp Vân khẽ lật tay phải, mấy chục miếng thượng phẩm Linh Thạch thình lình xuất hiện trong tay, hắn mỉm cười: “Quân Nhược Lan, ngươi không muốn động thủ, thế thì ta phải hấp thu Linh Thạch chữa trị thương thế a.”

Quân Nhược Lan mỉm cười, bàn tay trắng nõn nhẹ giơ lên: “Xin cứ tự nhiên.”

Diệp Vân cười cười, nói: “Nhược Lan sư tỷ thật là đại khí phách(*) a.”
(*)Đại khí phách: ý nói tính tình hào sảng.

Nói xong, hắn mặc kệ những chuyện kế tiếp xảy ra, điên cuồng thúc giục Tiểu Hấp Tinh Quyết hấp thu linh khí. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, những khối thượng phẩm Linh Thạch trong tay hắn phát ra ánh sáng nhẹ nhẹ rồi nhanh chóng thu nhỏ lại. Chưa qua bao lâu thế mà mấy chục miếng thượng phẩm Linh Thạch đã bị hắn hấp thu chỉ còn lại những miếng nhỏ bằng đầu ngón tay, ánh sáng phát ra cũng ảm đạm.

Hơn mười đạo linh khí lượn quanh thân thể Diệp Vân, dường như chúng đã hoá thành những dòng sông cực nhỏ rồi đem toàn bộ người hắn bao phủ bên trong. Chúng theo những lỗ chân lông mà đi vào cơ thể hắn, xuyên qua mội trở ngại rồi hội tụ tại một nơi, đó chính là nơi Tiên Ma Chi Tâm đang cư ngụ(*).
(*)Cư ngụ: chỉ nơi đang ở

Quân Nhược Lan cùng đám người Mộ Dung Vô Ngân nhìn mà trợn mắt há mồm, tốc độ hấp thu linh khí như thế này thật sự tồn tại sao?

Quân Nhược Lan lại càng kinh hãi hơn, trong đôi mắt đẹp dịu dàng của nàng giờ đây hiện lên vẻ hoảng sợ, nàng hầu như không dám tin vào hai mắt của mình. Tốc độ hấp thu linh khí của Diệp Vân thật là hoang đường quá a!

“Làm sao có thể? Tốc độ hấp thu linh khí của tên gia hoả này sao lại nhanh chóng đến như thế? Nghe nói tông chủ mới thu được một đồ đệ có tốc độ hấp thu linh khí thuộc loại yêu nghiệt, nếu quay ngược thời gian mà xem xét thì tên đồ đệ đó của tông chủ chính là một thiên tài trong nghìn năm qua, thế nhưng hắn cũng không có khả năng như Diệp Vân a. Đây là mấy chục miếng thượng phẩm Linh Thạch, nếu như ta đem đi hấp thu, chỉ sợ không trên mười ngày sẽ không xong thế nhưng tên gia hoả này lại hấp thu chỉ trong chớp mắt, đem cả người bao bọc trong vầng sáng linh khí.

Trong nhất thời, Quân Nhược Lan có chút sững sờ, giờ phút này nàng có chút không biết làm sao với tình huống này. Mặc dù nàng tâm kế thâm trầm, trải qua nhiều sự tình nhưng ngay lúc này, nàng thật không biết phải phản ứng thế nào?

“Đúng rồi, gia hỏa này dường như đang tu luyện Tiểu Hấp Tinh Quyết. Đã mấy trăm năm qua hầu như không có người nào tu luyện thành công, dù do có tu luyện thành công đi chăng nữa thì cũng không thể hấp thu linh khí nhanh chóng đến vậy. Hắn lại có thể làm được mà thân thể của hắn lại không bị nổ tung vì chứa quá nhiều linh khí sao?” Trong đầu Quân Nhược Lan hiện lên trăm ngàn ý nghĩ, nàng chợt nhớ tới lời sư tôn từng nói qua, với tình trạng giống như Diệp Vân thì dường như hắn tu luyện thành công Tiểu Hấp Tinh Quyết.

“Không được, không thể để hắn tiếp tục hấp thu linh khí, nếu cứ như vậy thì chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi, hắn có thể chữa trị thương thế xong và khôi phục chân khí.” Đôi mi thanh tú đôi mi thanh tú của Quân Nhược Lan khẽ cau lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi. Gương mặt lạnh lẽo, nàng nhẹ lật tay, một cái dây lưng bằng lụa trắng noãn xuất hiện. Chiếc dây lưng màu vàng kim theo chân khí của nàng truyền vào mà mơt tung ra, rồi đột ngột một quả tiểu cầu màu vàng xé gió đánh về phía Diệp Vân.

Lúc này, toàn bộ tinh thần và thể xác của Diệp Vân đều tập tung và việc hấp thu linh khí. Hắn nghĩ Quân Nhược Lan là người cẩn thận nên đã đánh cược nàng sẽ không ra tay. Nhưng sự thật hắn đã thua trong canh bạc này, nàng là một người cẩn thận, tâm cơ thâm trầm nên thời điểm linh khí bốn phía linh khí xung quanh thân thể Diệp Vân biến mất với tốc độ nhanh chóng như vậy đã khiến nàng đã ra tay.

Linh khí trong cơ thể Diệp Vân trào lên, dũng mãnh tràn vào Tiên Ma Chi Tâm, nó hấp thu vô số linh khí rồi mới cho ra một đạo linh khí tinh thuần đến cực điểm, sau đó được Diệp Vân điên cuồng luyện hóa và hấp thu.

Rất hiển nhiên, còn kém một chút xíu.

“Vô Tình Thiên Kiếm, Thần Tướng Chiến Ma!”

Bỗng nhiên, một tiếng quát thật lớn vang vọng trong không trung. Ngay sau đó, một thanh kiếm dài đến vài trượng xuất hiện, toả ra hào quang thật thánh khiết. Đồng thời, sau lưng thiên kiếm xuất hiện một hư ảnh kim giáp thần đánh vào thân kiếm một đạo kim quang lóng lánh.

Hư ảnh thiên kiếm bắn ra kim quang sáng loá, sau đó đánh về phía Diệp Vân.

Oanh!

Hư ảnh thiên kiếm rơi xuống cách chỗ Diệp Vân đang đứng mấy trượng, kịp thời ngăn cản công kích của tiểu cầu màu vàng.

Tiểu cầu đánh vào thân kiếm như đánh vào một ngọn núi to lớn, không thể tạo ra một chút dao động nào trên thân kiếm. Âm thanh dễn nghe vang lên, tiểu cầu cứ thế dội ngược trở lại, bay ra khoảng hơn mười trượng mới rơi xuống.

Thiên kiếm cực lớn hoành ngang trước người Diệp Vân, toả ra kim quang lập loè mang theo chút chân ý vô tình.

“Vô Tình Thiên Kiếm, một thanh kiếm đã giúp tiếng tăm Mộ Dung Vô Tình vang xa khắp nơi. Ta thật không thể ngờ Mộ Dung Vô Ngân ngươi lại có thể thi triển ra một kiếm này.” Quân Nhược Lan bị dư lực của một kích giao phong vừa rồi bức lui mấy trượng, khuôn mặt xinh đẹp vì kinh ngạc và sợ hãi mà trắng bệt ra nhưng ngay sau đó nàng nhanh chóng ổn định, ngạo nghễ thốt lên.

Mộ Dung Vô Ngân hừ lạnh một tiếng, không hề trả lời. Trong mắt hắn hiện lên vẻ khinh miệt và lãnh ngạo.

Trong lòng Quân Nhược Lan hiện giờ thật sự có chút hoảng sợ. Vô Tình Thiên Kiếm chính là thần kỹ bí truyền của Mộ Dung Vô Ngân, một kiếm chém ra Thiên Địa dám không khuất phục sao! Nếu một kiếm vừa rồi được chém ra khi Mộ Dung Vô Ngân toàn thịnh thì bây giờ chắc nàng đã bị thương, có khí còn bị trọng thương. Uy lực một kiếm này vừa rồi đã vượt qua thực lực Trúc Cơ Cảnh tầng bốn có thể đánh ra, phóng tầm mắt mà xét, quả thật không người địch nổi.

Thế nhưng tại sao Mộ Dung Vô Ngân lại không thi triển một triển ra lúc toàn thịnh? Nếu như lúc ấy hắn phát ra một kiếm này, với uy lực của nó phối hợp với đám người Diệp Vân thì ba mươi tên ác đồ có lẽ sẽ không phải là đối thủ của bọn hắn.

“Vô tình chân ý!” Đôi mi thanh tú của nàng khẽ nhếch lên, một tia sáng léo lên trong đầu, nàng từ từ nở nụ cười xinh xắn mang theo chút hàn ý.

Mộ Dung Vô Ngân lạnh lùng chăm chú nhìn xem nàng, vẫn không phát ra một lời nào.

“Hoá ra một kiếm này không phải ngươi có thể chém ra, mà là Mộ Dung Vô Tình thi triển thần thông đem nó để vào trong người của ngươi, dùng nó làm tấm bùa hộ mạng nên chỉ có thể thi triển một lần mà thôi. Ta cứ không hiểu tại sao với tu vi hiện tại của ngươi lại làm sao có thể thi triển ra một kiếm vừa rồi, làm sao có thể hiểu được vô tình chân ý được chứ? Hiện tại thì ngươi đã lồ lộ trần trụi như thế rồi, ta xem ngươi còn có thể mạnh mẽ thế nào đây?” Quân Nhược Lan nở nụ cười chân thành, nhẹ nhàng bước lên.

Khóe miệng Mộ Dung Vô Ngân hiện ra vẻ trào phúng, “oa” một cái, phun ra một ngụm máu tươi.

“Dù sao cũng là đệ tử Thiên Thần Phong nên thật giống Thi lão đầu, tất cả đều ngu xuẩn như heo. Luôn tự cho mình có nhãn lực cực cao, có thể nhìn rõ thế thái nhân tình. Nếu như ta có thể thi triển một kiếm chẳng lẽ lại không thể thi triển kiếm thứ hai, thứ ba? Ngươi không cần phải dò xét thân thể nam nhân uy vũ của ta, có thể ra tay thử xem?”

Nụ cười xinh đẹp trên mặt Quân Nhược Lan chợt ngưng lại. Nếu như Mộ Dung Vô Ngân nói đúng, chẳng lẽ hắn lại có thể lần nữa thi triển một kiếm kia? Chẳng lẽ Mộ Dung Vô Tình có thể cho đệ đệ một đạo thiên kiếm, lại không thể cho hai đạo, ba đạo?

Trong khoảnh khắc, nàng chợt dừng lại, trong nhất thời có chút do dự không biết làm thế nào?

“Như thế nào? Sợ? “Mộ Dung Vô Ngân cười lạnh liên tục, dường như làm động tới thương thế, khóe miệng lại trào ra máu tươi.

Quân Nhược Lan lạnh lùng nhìn hắn, qua một lát, bỗng nhiên cười nói: “Mộ Dung Vô Ngân ngươi thật xấu, rõ ràng lại gạt mỹ nhân như ta. Mộ Dung Vô Tình chính là đệ nhất thiên tài đệ nhất thiên tài nghìn năm qua của Thiên Kiếm Tông. Sở dĩ có thể từng bước thành tựu như hiện nay chính là nhờ vào tính cách vô tình của hắn. Bất luận tình cảm gì cũng không thể trói buộc hắn, trong mắt hắn không có gì quan trọng hơn việc nâng cao tu vi. Thế thì tại sao hắn lại có thể vì người mà hao phí thời gian? Ngươi có thể được hắn cho một đạo thiên kiếm vô tình chân ý đã là may mắn lắm rồi, muốn hai đạo, thật là nằm mộng giữa ban ngày.”

Nụ cười trên mặt Mộ Dung Vô Ngân chợt tắt, nhưng chẳng qua chỉ dừng lại một chút lại lộ ra một nụ cười lại.

“Huynh trưởng ta có thể hao phí vô tình chân ý, ngưng luyện ra một đạo thần thông. Tại sao lại không thể ngưng luyện ra đạo thứ hai?”

Quân Nhược Lan cười khanh khách không ngừng, nói: “Mộ Dung Vô Ngân ngươi không cần gạt ta. Nếu nói một người ích kỷ như Mộ Dung Vô Tình sẽ vì ngươi mà ngưng luyện ra đạo thần thông thứ hai để bảo vệ tính mạng ngươi, ta chết cũng không tin.”

“Vậy ngươi có thể tới thử xem.” Trong mắt Mộ Dung Vô Ngân hiện lên vẻ đầy mong đợi, nhìn nàng mà nói.

Quân Nhược Lan nhẹ nhàng bước tới. Dây lụa trong tay nhẹ nhàng bay múa, hai đầu tiểu cầu màu vàng phát ra tiếng ô ô, giống như tiếng gọi của tử thần.

“Ngươi thật đúng là dám tiến lên?” Mộ Dung Vô Ngân hừ lạnh một tiếng.

“Mộ Dung Vô Ngân! Ngươi không cần phải phí nước bọt để kéo dài thời gian.” Quân Nhược Lan cười nói.

Mộ Dung Vô Ngân bỗng nhiên cười cười, nói: “Thật không ngờ được ngươi lại tinh ranh như thế, ta không ngạt được ngươi. Nếu đã như vậy, được rồi, ta giao nàng cho Diệp Vân đệ bảo quản đấy!”

Âm thanh uể oải vang lên.

“Vô Ngân sư huynh! Ngươi yên tâm mà lui lại được rồi a!”