Chương 471: Quân Nhược Lan xuất hiện

Thế Giới Tiên Hiệp

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Diệp Vân liếc mắt nhìn đã nhận ra tên thanh niên nam tử đi đầu kia là nữ giả nam trang, chính là Quân Nhược Lan lúc trước tại Thiên Kiếm Tông.

Quân Nhược Lan mặc một chiếc trường bào, mái tóc được buộc lên giấu dưới chiếc khăn vuông của văn sĩ, thoạt nhìn nho nhã lại không mất đi vẻ thanh lệ.

Hai gã thanh niên nam tử bên cạnh Quân Nhược Lan, đứng ở phía sau lưng nàng chừng nửa phần, trên mặt mang theo một tia cảnh giác, lại có một chút cung kính.

“Diệp Vân, ngươi quả nhiên đến Đại Tần đế quốc rồi, lại có thể tiến vào Lạc Lôi Cốc, đúng là ra ngoài ý định.” Quân Nhược Lan nhìn Diệp Vân, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc.

Diệp Vân cũng không trả lời ngay, hắn nhìn Quân Nhược Lan có đến nửa ngày, nói: “Ngày đó ta đã biết ngươi cũng không phải là đệ tử của Thiên Kiếm Tông ta, hẳn là đến từ Đại Tần đế quốc. Không thể tưởng được ngươi lại có được loại bảo vật như thế này bảo vệ, có thể tiến vào bảo tàng chi địa của Lạc Lôi Cốc, thật sự là vượt quá dự liệu của ta.”

Quân Nhược Lan cười cười, nhìn không thấy được chút nào ân oán lúc trước của hai người tại Thiên Kiếm Tông, nói: “Những chuyện phát sinh tại Thiên Kiếm Tông lúc trước đừng nhắc đến nữa, ngươi đã đến Đại Tần đế quốc, chắc hẳn cũng biết được những tông môn chân chính, Kim Đan Cảnh chẳng là cái gì cả, ngay cả Nguyên Anh Cảnh lão tổ chỗ nào cũng có. Trên người của ngươi mang lôi linh khí, trong Lạc Lôi Cốc này như cá gặp nước, hay là như thế này đi, ta và ngươi hợp tác, tìm ra bảo vật trong bảo tàng chi địa, ta chia cho ngươi một thành.”

Lông mày Diệp Vân nhíu lại, cười nói: “Chia cho ta một thành? Quân Nhược Lan ngươi thật sự là giỏi tính toán. Ba người các ngươi trên người cũng không có cái gì gọi là lôi linh khí, xem ra đều là dùng pháp bảo hộ thể hay là bảo vật có thể kháng trụ Tử Phủ thần lôi, chắc là Tiên Khí a. Ngươi đã nói như vậy thì ta lại càng có hứng thú với bảo vật trong Lạc Lôi Cốc này, chắc chắn vô cùng trân quý, phẩm chất chắc đã vượt qua Tiên Khí. Chia cho ta một thành? Ngươi cảm thấy ta sẽ đáp ứng điều này sao?”

Quân Nhược Lan cười nhạt nói: “Ngươi có đáp ứng hay không thì mặc kệ ngươi, nếu như ta đã nói những lời này, ngươi chỉ có thể tiếp nhận.”

Diệp Vân khẽ giật mình, hắn thật sự nghĩ không ra vì sao Quân Nhược Lan lại kiêu ngạo như thế, theo những gì hắn đã biết thì cô gái này mặc dù có chút bá đạo, lòng dạ độc ác, nhưng cũng không có sự kiêu ngạo như hiện tại

“Lớn mật, Quân sư tỷ nói cùng ngươi hợp tác chính là cho ngươi mặt mũi, ngươi cho rằng có được lôi linh khí là có thể tùy ý đi đi lại lại trong bảo tàng chi địa hay sao? Nếu ngươi không đáp ứng, ta chỉ dùng một chưởng là giết chết ngươi ngay lập tức.”

Quân Nhược Lan còn chưa nói gì, tên thanh niên nam tử bên cạnh nàng lạnh giọng quát, một cỗ uy áp gần như thực chất, ngưng tụ thành mũi tên nhọn bắn thẳng đến Diệp Vân.

Lông mày Diệp Vân chau lên, nhìn sang.

Uy áp vẫn còn như thực chất ngay lập tức đã xuất hiện ở mi tâm Diệp Vân, đột nhiên tựa hồ như đụng vào cái gì đó, HƯU…U…U thoáng một phát đã tiêu tán sạch sẽ, căn bản không tạo thành bất cứ tổn thương gì đối với Diệp Vân.

“Hả? Tu vi chỉ là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong mà thôi, lại có được thần hồn như thế, đúng là làm cho người ta khó hiểu.” Trong mắt thanh niên nam tử hiện lên một tia kinh ngạc.

“Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong? Chỉ trong thời gian chưa đầy một năm, ngươi lại tu luyện tới cảnh giới như thế, thật khiến cho người khác khiếp sợ.” Đôi mắt đẹp của Quân Nhược Lan lưu chuyển, tràn đầy kinh ngạc. Nàng nhớ rõ thời điểm ngày đó lúc rời khỏi Thiên Kiếm Tông, Diệp Vân còn chưa Trúc Cơ thành công, chỉ trong thời gian ngắn như thế, rõ ràng đã là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong.

“Quân Nhược Lan, ngày đó tu vi của ngươi cũng chỉ là Luyện Khí Cảnh, giờ phút này lại là Kim Đan Cảnh lục trọng, tốc độ tu luyện so với ta nhanh gấp trăm lần.” Diệp Vân đứng chắp tay, nhàn nhạt nói ra.

Hắn giờ phút này đã đạt tới Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, tuy rằng chân khí không tăng trưởng một cách điên cuồng, nhưng sự lĩnh ngộ đối với Thiên Đạo chí lý, chiến lực chính thức so với lúc trước đã tăng hơn gấp mười lần, hơn nữa lý giải của hắn đối với năm hệ pháp tắc đã tiến thêm một bước, giờ phút này đối mặt với Quân Nhược Lan có tu vi Kim Đan Cảnh lục trọng nhưng không vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp, dù xảy ra một trận chiến hắn cũng nắm chắc phần thắng.

Lực lượng Linh Hồn của Diệp Vân đã cường hãn đến cực hạn, Tôi Tiên Tâm Pháp tu luyện tới Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong về sau, thần hồn của hắn hầu như có thể so sánh với cao thủ Kim Đan Cảnh lục trọng vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp, thậm chí càng lớn hơn một bậc. Cảnh giới của ba người Quân Nhược Lan đã bị hắn nhìn thấu, cực kỳ rõ ràng. Ba người đều là Kim Đan Cảnh lục trọng, cũng không có vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp, tu vi như vậy, Diệp Vân cũng không lo lắng, hoàn toàn có thể chiến một trận.

Khuôn mặt Quân Nhược Lan lạnh nhạt, nói: “Ta chính là phong ấn tu vi để gia nhập Thiên Kiếm Tông, nguyên bản tu vi của ta chính là Kim Đan Cảnh ngũ trọng, sau khi trở về từ Thiên Kiếm Tông cũng chỉ là tăng lên nhất trọng mà thôi. Diệp Vân, nếu như ngươi đã đến Đại Tần đế quốc, chắc hẳn đã nghe qua Phiêu Miểu Tông, mà chúng ta chính là đệ tử của Phiêu Miểu Tông.”

Trên mặt Diệp Vân tràn đầy khiếp sợ, nhìn Quân Nhược Lan với vẻ không thể tưởng tượng nổi, sau nửa ngày không nói gì.

“Phiêu Miểu Tông? Đệ nhất tông môn ở Đại Tần đế quốc? Ngươi gia nhập Thiên Kiếm Tông vì cái gì?”

Sau cả nửa ngày, Diệp Vân mới thở sâu, lạnh giọng hỏi.

Quân Nhược Lan đã không còn nóng nảy như ngày trước, sự kiêu ngạo vừa rồi cũng tựa hồ biến mất không thấy gì nữa, nhàn nhạt nói ra: ” Thiên Kiếm Tông một ngàn năm về trước, cũng không ở Tấn quốc.”

Tinh mang hiện lên trong mắt Diệp Vân, Quân Nhược Lan đi đến Thiên Kiếm Tông tại Tấn quốc, chắc là vì mưu đồ chiếm đoạt bảo tàng do Thánh Nhân lưu lại ở Thiên Kiếm Tông ngàn năm trước.

“Đã tìm được chưa?” Diệp Vân lạnh lùng hỏi.

“Đã tìm được một ít.” Quân Nhược Lan nhàn nhạt trả lời, đôi mi thanh tú chau lên: “Xem ra ngươi cũng biết.”

“Ta cũng chỉ là biết rõ một ít.” Diệp Vân giọng nói càng phát ra lạnh như băng.

“Như vậy chúng ta lại càng nên liên thủ rồi.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Quân Nhược Lan lộ ra nụ cười.

Hai gã thanh niên nam tử bên cạnh Quân Nhược Lan nhìn nhìn hai người, nhưng cũng không biết bọn hắn đang nói cái gì.

Diệp Vân nhíu mày, không biết đang suy tư những chuyện gì đó, sau đó cả nửa ngày, trong mắt tinh mang hiện lên, nói: “Thu được bảo vật trong Lạc Lôi Cốc, ta và ngươi “cắt nửa vầng trăng” chia 5:5, hơn nữa, ta muốn có hai gốc Lôi Mộc.”

“Lớn mật!”

“Láo xược!”

Hai người sau lưng Quân Nhược Lan cùng lúc quát lên.

“Quân sư tỷ cùng ngươi liên thủ chính là cho ngươi mặt mũi, chia cho một thành bảo vật đã là thiên đại cơ duyên, ngươi lại dám giở công phu sư tử ngoạm.”

“Ngươi còn dám lải nhải, ngươi cho là chúng ta không dám giết ngươi sao?”

Diệp Vân căn bản cũng không thèm để ý tới hai người này, chẳng qua là nhìn Quân Nhược Lan, không nói gì.

Quân Nhược Lan đột nhiên hỏi: “Ngươi biết được bao nhiêu?”

Diệp Vân trả lời: “Không nhiều lắm nhưng cũng không ít.”

Quân Nhược Lan trầm mặc sau nửa ngày, trên trán hơi nhăn lại, nói: “Tốt, bảo vật thu được trong Lạc Lôi Cốc, ta và ngươi phân chia 5:5.”

“Quân sư tỷ!”

Hai gã thanh niên nam tử la lên cùng một lúc, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc cùng khó hiểu.

Quân Nhược Lan cũng không trả lời hai người, nhìn Diệp Vân nói: “Mảnh không gian này, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Ánh mắt Diệp Vân nhìn qua bốn phía, thản nhiên nói: “Pháp tắc Lôi hệ tạo thành một cái không gian, chính là do Thiên Địa tạo ra, uy lực vô cùng.”

Quân Nhược Lan mỉm cười, đưa tay điểm một cái, chỉ thấy một đạo quang ảnh màu xanh nhạt từ đầu ngón tay của nàng nhanh chóng bắn ra, bắn về phía một cây đại thụ ở bên ngoài cách đó hơn mười trượng.

Ngay lập tức quang ảnh đã đến, vừa mới đánh trúng cây đại thụ kia, đã thấy tán cây cực lớn hơi khẽ chấn động, lập tức toàn bộ tán cây biến thành kiếp vân tối đen như mực, điện quang bắt đầu khởi động, tiếng sấm ù ù.

HƯU…U…U!

Một đạo thiểm điện từ đám kiếp vân do tán cây biến thành nhanh chóng bắn ra, mang theo năng lượng cuồng bạo, bắn về phía Quân Nhược Lan.

Lông mày Diệp Vân chau lên, tinh mang hiện lên trong mắt, bấm tay gảy nhẹ, chỉ thấy một đạo lôi quang từ đầu ngón tay bắn ra, đánh trúng chuẩn xác không sai lệch một ly vào tia chớp đang đến.

Phốc!

Một tiếng vang nhỏ, hai đạo lôi quang chạm vào nhau trên không trung, cũng không tạo ra tiếng động gì quá lớn, cứ như vậy tiêu tán trên không trung.

Kiếp vân đen kịt kia từ từ biến mất, tán cây cực lớn một lần nữa lại hiện ra.

“Quả nhiên đã tìm hiểu được một tia lôi hệ pháp tắc, ta quả thật là không có nhìn lầm về ngươi.”

Thanh âm của Quân Nhược Lan vang lên nhàn nhạt, nghe cực kỳ êm tai.