Chương 215: Lôi Thần Giáng Thế

Thế Giới Tiên Hiệp

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong mắt Diệp Vân hiện lên vẻ hờ hững không hề có chút cảm xúc gì cả. Lúc này, hắn giống như đang chìm vào một cảnh giới kỳ lạ.

Tử Ảnh Kiếm trong tay hắn chỉ khẽ rung đã gần như biến thành một làn sóng ánh sáng, trong nháy mắt hoàn toàn không nhìn rõ nó chuyển động bao nhiêu lần. Nếu Kiếm Đạo lão tổ bên trong Chúng Sinh Vạn Hồn tháp nhìn thấy cái này thì lão phải kinh hãi tới mức rớt cằm xuống đất. Bởi vì chiêu này của Diệp Vân chính là thức thứ ba Thần Lôi Diệt Thế trong Lôi Vân Điện Quang Kiếm mà lão đã truyền thụ cho hắn.

Thần Lôi Diệt Thế thật sự phải do người thi triển phân linh khí hệ Lôi trong cơ thể thành một nghìn không trăm hai mươi tư phần rồi sau đó phải giữ cho tất cả các phần trên hòa vào với nhau mà vẫn phải riêng biệt từng phần. Chỉ có như vậy mới có thể gọi Cửu Thiên Thần Lôi ra oanh kích kẻ thù.

Muốn đem toàn bộ lôi linh khí trong cơ thể phân thành một nghìn không trăm hai mươi tư phần cũng không phải là khó, chỉ cần chăm chỉ luyện tập vài lần là có thể làm được.

Nhưng, cái quan trọng nhất chính là phải thi triển chúng trong thời gian một hơi thở.

Một hơi thở có thể kéo dài bao lâu, dường như chỉ một cái chớp mắt đã đi qua rồi. Muốn phân toàn bộ linh khí hệ Lôi trong cơ thể thành một nghìn không trăm hai mươi tư phần trong chớp mắt và mỗi phần đều phải riêng biệt rồi dung hòa với nhau mà không đụng chạm vào nhau thì quả thực là điều không tưởng.

Đặc biệt là trong khi chiến đấu, trong lòng người thi triển chiêu thức đột nhiên có thay đổi trong tích tắc rồi muốn ổn định lại tâm tình đánh ra thức thứ ba Thần Lôi Diệt Thế trong Lôi Vân Điện Quang Kiếm thì thực sự là một việc không thể.

Cũng chính bởi vì chiêu thức này rất khó nên từ khi Lôi Vân Điện Quang Kiếm được tạo ra đến nay cũng chẳng có bao người tu luyện thành công. Năm đó, sau khi vị trưởng lão Thiên Kiếm Tông kia mất tích, phương pháp tu luyện thật sự thức thứ ba trong Lôi Vân Điện Quang Kiếm cũng chưa bị mất. Nhưng đệ tử có thể sử dụng linh khí hệ Lôi vốn đã ít ỏi, điều kiện chọn người là phải có tâm thái vững vàng, bình tĩnh và trong nháy mắt thi triển được toàn bộ chiêu thức. Đệ tử như vậy chỉ có thể may mắn gặp chứ không thể muốn là được.

Cùng với thời gian, phương pháp tu luyện thức thứ ba Thần Lôi Diệt Thế trong Lôi Vân Điện Quang Kiếm cũng bị thất truyền. Đợi đến khi đám hậu bối trong tông môn nhớ tới môn kỳ công này thì cũng là lúc không cách nào tìm ra phương pháp tu luyện nữa. Mọi người chỉ có thể tự mình suy diễn lại phương pháp tu luyện thức thứ ba mà thôi. Vì vậy, mặc dù nhìn rất giống nhau nhưng tinh hoa đã không còn.

Tử Ảnh Kiếm trong tay Diệp Vân vẫn không ngừng rung. Mặc dù vang lên tiếng sấm nho nhỏ nhưng chiêu này lại không phải là Thần Lôi Diệt Thế. Trong chớp mắt, chỉ thấy một tia điện màu tím đột nhiên lóe lên, Tử Ảnh Kiếm phóng ra một tia sét về phía Thủy Vân Mạn Đà thú.

– Lôi đình vạn quân!

Theo tiếng gầm khẽ của Diệp Vân, luồng sét trên không trung kia lập tức nổ tung rồi hóa thành vô số tia sét bao phủ Thủy Vân Mạn Đà thú vào bên trong.

Hai tròng mắt Thủy Vân Mạn Đà thú bỗng biến đổi, từ bên trong phóng ra một mũi thủy tiễn lạnh như băng và một mũi hỏa tiễn được biến thành từ lửa. Mũi tên từ lửa và nước hợp lại với nhau trên không trung mà vẫn giữ nguyên trạng màu sắc như trước, chúng không hề dung hợp hoàn toàn lại với nhau.

Xoẹt!

Mũi tên băng hỏa lao nhanh tới mức giống như muốn xé rách không gian, những tia sét đang giăng kín bầu trời cũng hơi khựng lại giống như đã cảm nhận được sự khủng khiếp đến từ lực lượng kia. Những tia sét ở cách hướng đi của mũi tên không tới nửa thước cũng đang dần dần bị triệt tiêu.

Chỉ thấy bầu trời giống như đang có pháo hoa rực rỡ với từng tiếng lốp bốp, bùm bùm nhìn chói cả mắt.

Sấm sét đầy trời bỗng chốc tiêu tan, chỉ còn lại mũi tên băng hỏa trên không trung. Ngay sau đó, mũi tên kia hơi dừng lại rồi đột ngột lao về phía Diệp Vân.

Tuy lực đạo của mũi tên có yếu hơn lúc trước nhưng sức Diệp Vân cũng khó mà chống đỡ. Nếu trúng phải mũi tên này, cho dù Diệp Vân không chết thì cũng bị trọng thương, tu vi rất có khả năng bị phế bỏ.

Nhưng dáng vẻ Diệp Vân lại không hề có ý muốn né tránh. Trong mắt hắn chỉ có sự bình tĩnh không chút gợn sóng nào.

– Diệp Vân, huynh đang làm gì đó? Mau tránh đi!

Phía bên ngoài màn nước, Tô Linh kinh hãi hô lớn lên, trong giọng nói của nàng tràn đầy sự lo lắng. Mặc dù đã cách một tầng màn nước nhưng nàng vẫn cảm nhận rõ được uy lực của mũi tên này.

Diệp Vân bỗng nghiêng đầu cười cười.

Trong khoảnh khắc, hắn giơ Tử Ảnh Kiếm trong tay lên. Tiếp đó, thanh kiếm bỗng phát ra từng tiếng ông ông và rung lên dữ dội.

Nếu như quan sát kỹ thì có thể thấy mỗi một lần nó rung đều có một luồng khí màu tím phóng ra từ trên Tử Ảnh Kiếm. Luồng khí ấy không phóng lên không trung mà chỉ chuyển động rất nhanh xung quanh Tử Ảnh Kiếm.

Chỉ trong nháy mắt, xung quanh Tử Ảnh Kiếm đã có mấy trăm luồng sáng màu tím bao phủ. Càng làm người ta cảm thấy kinh ngạc hơn chính là sự chuyển động của mấy trăm luồng sáng màu tím, chúng chuyển động cực nhanh nhưng lại không hề chạm vào nhau.

Mũi tên dài được tạo thành từ băng và hỏa chỉ còn cách Diệp Vân không đến nửa trượng nhưng sắc mặt hắn vẫn không hề nao núng chứ đừng nói tới hoảng sợ.

Luồng sáng màu tím xung quanh Tử Ảnh Kiếm đã ngừng chuyển động, nó xoay tròn quanh trường kiếm với tốc độ chóng mặt.

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Gian phòng được ngăn cách trong thạch thất xuất hiện những tiếng sấm đinh tai nhức óc. Ngay lập tức, trên không trung xuất hiện đám kiếp vân mang trong mình vô số ánh chớp nháy như những con rắn điện chui ra chui vào.

Diệp Vân bỗng nhiên cười cười, sau đó trường kiếm màu tím hơi đổi.

– Thần Lôi Diệt Thế!

Chỉ nghe hắn thấp giọng quát nhẹ, Tử Ảnh Kiếm trong tay đã phóng ra vô số ánh sáng màu tím.

Cùng lúc đó, đám kiếp vân trên không trung cũng nhanh chóng phóng xuống một tia sét to như cánh tay em bé. Tia sét này dung hợp với một nghìn không trăm hai mươi tư luồng sáng màu tím tạo thành một tia sét màu tím bắn về phía Thủy Vân Mạn Đà thú.

Giờ khắc này, trong ánh mắt Thủy Vân Mạn Đà thú đã xuất hiện một chút hoảng sợ. Ngay sau đó, từ hoảng sợ đã chuyển sang thành vô cùng hoảng sợ, và cuối cùng biến thành tuyệt vọng.

Ầm!

Tia sét màu tím ra sau mà lại đến trước, nó bắn thẳng vào đầu Thủy Vân Mạn Đà thú. Chỉ thấy ánh chớp lóe lên và không gian trở nên sáng rực. Toàn bộ thạch thất đều bị ánh chớp màu tím bao phủ, ánh sáng rực rỡ chiếu ra tứ phía.

Bên trong quầng sáng màu tím, mũi tên dài được dung hợp từ băng và hỏa chạm vào lồng ngực Diệp Vân, thậm chí để lại trên y phục của hắn một cái lỗ nhỏ.

Tuy vậy, mũi tên băng hỏa kia vẫn không thể tiến lên thêm được bước nào nữa. Nó ở phía trước người hắn biến thành một cái bóng bằng ánh sáng rồi dần dần biến mất màn sáng màu tím đang che phủ khắp nơi.

Tiếng sấm đinh tai nhức óc lắng xuống, những tia sét màu tím giăng đầy trời cũng dần tan. Ở phía hơi chếch về bên phải trong thạch thất, cả người Thủy Vân Mạn Đà thú đã trở nên đen sì nằm im trên mặt đất, nó đã không còn thở nữa.

Bên ngoài màn nước, Tô Linh trợn mắt há hốc mồm, nàng dường như còn không dám tin vào hai mắt của mình nữa. Một chiêu vừa rồi mang một bầu trời sét với những tiếng sấm đinh tai nhức óc khiến nàng suýt nữa thì đứng không vững. Sau khi những tia sét từ phía trên đánh xuống, thứ nằm trên mặt đất kia rõ ràng không phải Diệp Vân mà chính là Thủy Vân Mạn Đà thú.

Một tiếng động nhỏ vang lên, màn nước trước mặt Tô Linh đã bị nứt ra rồi chảy thành từng dòng chảy đầy trên mặt đất khắp mật thất.

Tô Linh kêu lên một tiếng kinh hãi, thân thể mềm mại nhảy vọt tới bên cạnh Diệp Vân.

– Diệp Vân, huynh không sao chứ? Huynh đừng làm ta sợ.

Tô Linh nắm chặt cánh tay Diệp Vân, gương mặt xinh xắn trở nên trắng bệch.

Diệp Vân từ từ thở ra một hơi, hắn xoay đầu lại mỉm cười, bàn tay vuốt vuốt mái tóc của Tô Linh, dịu dàng nói:

– Nếu ta chậm một chút thì đòn công kích của Thủy Vân Mạn Đà thú đã chọc thủng ngực ta rồi. Nhưng ta vẫn nhanh hơn nó một chút.

Tô Linh một tay ôm lấy hắn, khóc òa lên.

– Huynh, cái huynh này, huynh có biết vừa rồi ta đã lo lắng và sợ hãi như thế nào không?

Diệp Vân nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, hắn vỗ vỗ lưng nàng không nói lời nào.

Một hồi lâu sau, tiếng khóc của Tô Linh mới dần dần ngừng. Nàng ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn Diệp Vân, tuy nàng khóc nhưng vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa.

– Có lẽ Thủy Vân Mạn Đà thú đã chết thật rồi đó, cả buổi rồi mà chả có động tĩnh gì. Diệp Vân vừa cười vừa nói.

Tô Linh khẽ giật mình, lập tức trên mặt hiện lên vẻ lo lắng:

– Đây chính là Linh thú bảo vệ kỳ hoa dị thảo trong Hỏa Long Động. Nếu như nó chết thì chắc sẽ có phiền toái đó.

– Có phiền toái gì ư? Muội là con gái của phong chủ, còn phong chủ là sư phụ của ta. Hơn nữa, mặc dù có phiền toái cũng là việc sau này, trước hết chúng ta hãy lấy hết yêu hạch, à không, là tinh hạch của Thủy Vân Mạn Đà thú cái đã. Rồi sau đó thuận tiện hái luôn đống kỳ hoa dị thảo này luôn đi. Đã không có Linh thú bảo vệ, nếu bị người xấu hái đi thì cũng không tốt.

Con mắt Diệp Vân hơi nheo lại, hắn đi về phía Thủy Vân Mạn Đà thú. Tô Linh khẽ giật mình rồi nàng lập tức phì cười:

– Đây là động Hỏa Long, một trong những cấm địa bí ẩn nhất thì làm sao người xấu có thể tiến vào được. Ta thấy huynh mới chính là người xấu thì có.

Diệp Vân nghiêm mặt, nói:

– Nếu như người xấu có thể lấy tinh hạch của Thủy Vân Mạn Đà thú cùng những kỳ hoa dị thảo này, ta đây tình nguyện làm người xấu luôn.

Lời vừa dứt, hắn liền cười ha ha một tiếng. Tử Ảnh Kiếm trong tay khẽ xoẹt một cái đã chém đứt đôi người Thủy Vân Mạn Đà thú. Tiếp đó, hắn vung tay phá nát đầu Thủy Vân Mạn Đà thú. Chỉ thấy từ bên trong có một viên tinh hạch màu lam nhạt bên trong có ẩn chứa sắc hồng đang bồng bềnh bay lên.

Diệp Vân không chút do dự đưa tay lấy tinh hạch bỏ vào trong Lôi Âm Hóa Long Giới.

“Những kỳ hoa dị thảo này huynh chớ nên đụng đến, đây không phải là những thứ có thể tùy tiện lấy được, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công dụng của nó.” Dù sao Tô Linh cũng chỉ là một tiểu cô nương, thấy Diệp Vân thực sự lấy tinh hạch của Thủy Vân Mạ Đà Thú thu vào thì lập tức chạy tới.

“Được, vậy muội tới đây đi. Sau này sư phụ có hỏi thì hai chúng ta sẽ chịu phạt cùng nhau.” Diệp Vân rất hào phóng dang nhào tới tay của mình ra rồi mỉm cười nhìn Tô Linh.

Thân thể mềm mại của Tô Linh đang nhào tới thì đột ngột bị khựng lại, nàng dừng bước sau đó hung hăng dậm chân tức giậ nói: “Muội nói rồi, huynh cứ lấy hết đi, sau này nếu cha hỏi thì ta sẽ nói là tất cả đều do một mình huynh làm.”

Diệp Vân cười ha ha, đưa lay lên hái một gốc cây dài màu hồng, nhổ tận gốc dược thảo có lá cây màu xanh nhạt rồi sẵn tay ném vào bên trong Lôi Âm Hóa Long Giới.

“Tất cả đều do một mình huynh làm còn muội thì chỉ làm kẻ dư thừa thôi.”

Hắn liên tục đả kích, chẳng qua là chớp mắt một cái lại có thể thu vào ngũ thù.

Tô linh khẩn trương, quát lên: “Không phải như thế, không cần diệt tận gốc, sau này chỉ cần dùng linh khí linh thổ bồi dưỡng thì những thứ này vẫn có thể mọc ra lần nữa. Huynh mau dừng tay lại.”

Lúc này Diệp Vân mới xua tay nói: “Vậy muội hãy nói mau đi rồi nhanh nhanh phụ huynh lấy những bảo bối này đi kẻo người ta phát hiện.”

Tô Linh bĩu môi, vừa chỉ huy Diệp Vân thu lấy những kỳ hoa dị thảo, vừa hét lên: “Hiện tại huynh biết sợ rồi sao? Để muội xem sau khi huynh ra ngoài sẽ giao phó như thế nào với cha của muội đây.”

Diệp Vân hái bất diệc nhạc hồ rồi mở miệng nói nhưng không quay đầu lại: “Nếu như sư phụ có hỏi thì huynh lập tức nói là Thủy Vân Mạn Đà Thú hung hãn làm tổn thương người, nếu như huynh không nhanh hơn nó thì chỉ e rằng đã bị nó chém chết. Chẳng qua là sau khi giết chết nó thì tiếp đó thuận tay hái những kỳ hoa dị thảo này, huynh nghĩ nơi đây thiên nhiên nơi đây sinh trưởng tự nhiên nên nếu bị linh thú phát hiện sẽ chiếm làm của riêng. Huynh vì muốn giúp tông môn nên mới tiện tay thu hết chúng vào.”

Tô linh phốc một tiếng bật cười, nói: ” Da mặt của huynh thật dầy, chờ sau khi trở về muội xem huynh còn có thể mạnh miệng như thế không.”

Hai người vô cùng sung sướng linh thú canh giữ cũng như kỳ hoa dị thảo thu vào hết, một gốc cây cũng không để lại.