Chương 233 : Khí phách đại ca

Thế Giới Tiên Hiệp

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Không chút do dự, hai người trực tiếp quỳ một chân xuống, cùng hô ‘đại ca’.

Diệp Vân sững sờ. Tuy hai kẻ dở hơi này ra vẻ muốn bái đại ca, nhưng hắn bảo họ quỳ xuống cũng chỉ là lời ngoài miệng, ai ngờ hai người không hề do dự, dứt khoát quỳ xuống.

“Hai kẻ ngu xuẩn nhà ngươi, có phải bình thường cũng hay quỳ đúng không? Xem động tác nhuần nhuyễn, ăn khớp thế.”. Diệp Vân nhíu mày nói.

Hai người nhảy dựng lên:”Sao có thể!? Trên đời này, anh em đệ chỉ quỳ trước cha mẹ cùng đại ca, chứ trời – đất cũng không đến lượt đâu.”

“Vì sao hai ngươi không lạy trời đất?” Bạch Hiền tò mò hỏi.

“Trời đất có gì tốt mà phải quỳ hả? Nó vẫn tồn tại từ ngàn xưa tới nay, quỳ hay không quỳ cũng không thay đổi, thế tại sao phải làm khổ mình chứ?” Thằng Gầy cao giọng, ra vẻ rất lý lẽ.

“Đúng vậy, chỉ có cha mẹ sinh ra và nuôi nấng ta mới đáng để ta quỳ. Ngay đến ông nội, đến giờ hai ta cũng chưa từng quỳ qua, mà ổng cũng đâu phải người sinh ra ta.” Thằng Mập gật đầu, chen miệng phụ họa.

“Vậy tại sao các ngươi lại quỳ trước đại ca?” Bạch Hiền tiếp tục hỏi.

“Hỏi nhảm! Đại ca là cha mẹ tái sinh, đương nhiên phải quỳ rồi.” Hai người đồng thanh trả lời.

Diệp Vân và Bạch Hiền nhìn nhau, chết lặng. Nhận thức và suy nghĩ của hai kẻ dở hơi này thật ngoài dự liệu của họ, gần như không thể nói chuyện.

“Thôi được! Muốn làm tiểu đệ của ta thì phải ra dáng tiểu đệ!” Diệp Vân xua tay, cười bất đắc dĩ.

“Dĩ nhiên bọn đệ hiểu. Tiểu đệ là phải hầu hạ đại ca. Đại ca chỉ hướng đông, chúng đệ tuyệt không đi hướng tây.” Thằng Mập gật đầu lia lịa.

“Tốt lắm! Kể từ hôm nay, các ngươi không được đến chợ mua bán ‘mượn’ đồ nữa. Ngày thường ở nhà tu luyện cho thật tốt. Nếu tu vi quá thấp, thì tự biết mà cút ngay cho ta. Ta không nhận tiểu đệ làm mất mặt ta!” Diệp Vân cố ý ‘hừ’ hơi mũi, quát to.

Thằng Mập nhìn sang thằng Gầy đứng đối diện, rồi cùng nhau gật đầu chấp thuận.

“Phải rồi, hai ngươi tên gọi là gì? Đến bây giờ ta còn chưa biết, cũng không thể suốt ngày gọi các ngươi Thằng Mập hay Thằng Gầy mãi được.” Diệp Vân chợt nhớ tới điều đó, thu nhận tiểu đệ mà đến cả tên cũng không biết.

“Tên à? Đệ gọi là Thi Chính Nghĩa. Thằng Gầy tên Thi Chính Đạo. Vừa Chính Nghĩa, vừa Chính Đạo, dáng vẻ cùng tên chúng đệ có phải rất phù hợp không đại ca?” Thằng Mập trả lời.

Diệp Vân đen mặt, thiếu chút nữa phun nước bọt. Tên hai kẻ dở hơi này lại hoàn toàn nghiêm chỉnh, một tên Chính Nghĩa, một tên Chính Đạo. Mà hai kẻ này toàn làm việc càn quấy, chả liên quan gì tới chính nghĩa – chính đạo. Quan trọng hơn nữa, Thi Trưởng lão là người tâm kế thâm sâu. lòng riêng cực lớn, tuyệt đối không thể chính nghĩa được.

“Hai cái tên này đứng đắn quá. Ta cứ gọi các ngươi là thằng Mập với thằng Gầy cũng được rồi.” Diệp Vân gượng cười, thấp giọng nói.

“Đại ca thuận miệng gọi sao thì cứ như vậy đi.” Hai người đồng thanh, sau đó dương dương đắc ý đứng sau Diệp Vân.

“Đại ca, người muốn mua những gì? Để anh em bọn đệ dẫn đường cho người.” Thằng Gầy vỗ ngực, trông như muốn vỗ nát xương ngực.

Diệp Vân hứng thú cũng không còn. Lúc trước hắn cũng đã xem xét cả một đoạn đường mà chẳng vừa mắt được vật gì, bèn lắc đầu, xoay người rời đi.

Anh em Mập Gầy theo sát, rập khuôn từng bước.

Diệp Vân xoay người, tò mò hỏi: “Hai kẻ ngốc các ngươi không đi tu luyện mà theo ta làm gì?”

“Đại ca không nói gì, tiểu đệ sao dám tự ý rời đi? Đại ca phải có phong cách của đại ca, đừng làm mất mặt bọn đệ. Có thể trở thành đại ca của anh em bọn đệ, đây chính là phúc báo trăm ngàn năm tích đức đó.” Thằng Mập nhíu mày, có vẻ không vui.

“Không sai, đại ca nên tập làm quen đi. Ca xem những người trong nội môn kìa, tổ chức vớ vẩn, nhưng đại ca cầm đầu luôn dương võ diễu oai, tiểu đệ đứng thành đàn sau lưng!” Thằng Gầy gật đầu bổ sung.

“Đúng vậy! Còn nữa, đại ca ngươi không nên quá khách sáo với người khác. Thậm chí đối với tiểu đệ cũng phải hung ác, như thế chúng mới phục.” Thằng Mập ừ một tiếng, tiếp lời.

“Không sai, đại ca phải có khí thế của đại ca”

Diệp Vân liếc hai người, quát: “Hiện tại đại ca muốn đi tu luyện. Hai thằng ngu các ngươi đừng diễn vai hề trước mắt ta nữa! Tu vi thấp như vậy mà để ta mang theo ra ngoài thật quá mất mặt. Nếu để ta thấy các ngươi không có việc gì làm, lang thang khắp nơi, không chịu chuyên tâm tu luyện như đã nói, ta liền chặt chân cả hai!”

Thằng Mập cũng Thằng Gầy vỗ tay cười lớn, cùng kêu to: “Giờ mới giống đại ca chứ!”

Dứt lời, hai người thi lễ với Diệp Vân rồi xoay người rời đi, nháy mắt đã mất hút giữa đám người.

Diệp Vân thở phào khi thấy bóng hai kẻ dở hơi cuối cùng cũng đi khuất.

Bạch Hiền Hành vui vẻ, bước tới gần: “Chúc mừng Diệp huynh đệ thu được hai tiểu đệ!”

Diệp Vân liếc xéo gã: “Sao nào? Ngươi cũng muốn sao? Chi bằng để ta nhường cho ngươi!”

Bạch Hiền Hành liên tục xua tay, cười gượng:”Khó mà làm được! Thế lực sau lưng hai anh em dở hơi này là Thi Trưởng lão. Thi Trưởng lão là người thế nào, hắn là sư tôn của sư huynh Thần Thiên Vân, từ lâu tu vi đã đến Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ. Hơn nữa lại còn phụ giúp Tông chủ đại nhân nắm và điều hành Thiên Kiếm Tông. Có thể nói là thế lực khổng lồ, huynh đệ ta cũng không dám thu bọn hắn làm tiểu đệ”.

Thời gian dần qua, đệ tử bốn phía dần ló đầu ra. Thần sắc họ khác nhau, hâm mộ có, đố kỵ có, cũng có vẻ mặt hả hê lẫn vài gương mặt mờ mịt.

Thanh danh anh em Mập Gầy ở chợ mua bán cũng không khác đống phân, bị gọi là ác bá. Tuy không làm việc gì quá đáng, nhưng hai người không sợ trời không sợ đất này cứ gây sự lung tung. Vì là cháu trai của Thi Trưởng lão nên không ai dám đắc tội, chỉ đành nhịn nhục.

Hiện giờ Diệp Vân không biết trời cao đất rộng thu hai kẻ dở hơi này làm tiểu đệ, nếu bị Thi Trưởng lão biết được, chỉ sợ Diệp Vân cũng chẳng còn đường lui.

“Ngươi… Ngươi là Diệp Vân?”

Một gã đệ tử áo trắng tiến lại gần, cau mày nhìn Diệp Vân hỏi.

Diệp Vân nhẹ gật đầu, nói: “Vị sư huynh này biết ta sao? Hình như chúng ta chỉ mới gặp nhau lần đầu nhỉ?!”

“Ta không biết ngươi, tuy nhiên tiếng tăm của ngươi ta cũng đã được nghe qua. Nghe nói mấy tháng trước tu vi ngươi vẫn chỉ ở Luyện Thể Cảnh tầng bống, thông qua khảo hạch đệ tử ngoại môn thì được phái đi hoàn thành nhiệm vụ tông môn. Cuối cùng mấy trăm tên đệ tử chỉ còn hơn mười người trở về, ngươi là một trong số những người đó”. Đệ tử áo trắng nói rành mạch.

Diệp Vân gật đầu, đôi mắt hơi nheo lại.

“Sau đó ngươi được Tông môn ban thưởng, tu vi tiến triển cực nhanh. Tới kỳ khảo hạch đệ tử nội môn, ngươi cùng Vô Ngân sư huynh đại chiến một trận, nghe nói bất phân thắng bại. Sau đó tại đại điển bái sư thì bị cắt ngang, ngươi bị dẫn tới Thiên Thần Phong yết kiến tông chủ đại nhân. Cuối cùng trở về thì bái nhập vào Vô Ảnh Phong.”. Đệ tử áo trắng tiếp tục nói.

“Đúng vậy, xem ra sư huynh rất chú ý đến ta.” Diệp Vân mỉm cười, ánh mắt dần lạnh lẽo.

Đệ tử này hiển nhiên không đến từ Vô Ảnh Phong nhưng lại biết rõ rất nhiều chuyện của Diệp Vân. Diệp Vân tự nhận danh tiếng của mình không lan xa, không có khả năng toàn bộ Thiên Kiếm Tông đều biết. Nếu tên đệ tử áo trắng này có thể kể rõ ràng như thế, chắc hẳn hắn đang âm thầm chú ý mình. Mà những lời này của đệ tử áo trắng lại cho thấy, y cùng phe Mộ Dung Vô Ngân, nếu không phải người của gia tộc Mộ Dung thì cũng là đệ tử Tuyệt Kiếm Phong.

“Không phải ta chú ý ngươi, mà thanh danh Diệp Vân sư đệ tại Tuyệt Kiếm Phong đã truyền khắp nơi, người biết cũng không ít.” Đôi mắt lạnh lùng của đệ tử áo trắng lóe sáng.

“Ngươi ra mặt thay Mộ Dung Vô Ngân?” Diệp Vân nheo híp mắt, cười hỏi.

“Nếu như không phải Vô Ngân sư huynh cấm động thủ, chỉ sợ hôm nay người cũng không đi ra khỏi chợ mua bán được.” Giọng đệ tử áo trắng lạnh dần.

Diệp Vân mỉm cười, hắn không rõ kẻ trước mặt lấy tự tin từ đâu. Tu vi y chỉ là Luyện Khí Cảnh tầng sáu, đã thấy mình đánh bại hai anh em Mập Gầy có tu vi Luyện Khí Cảnh tầng bảy, mà vẫn có thể nói ra những lời như vậy. Thật là thú vị!

“Không thể tưởng tượng được ta đây cũng có người đòi ghét! Thôi được, đã như thế, chúng ta có chăng nên chơi đùa đôi chiêu?” Mặt Diệp Vân tràn đầy trào phúng.

“Quy định ở chợ mua bán là cấm động thủ. Mà Vô Ngân sư huynh cũng dặn dò không được động thủ với ngươi.” Đệ tử áo trắng hừ một tiếng, nói tiếp.”Tuy nhiên ba tháng sau chính là tỷ thí giữa các đệ tử trẻ tuổi của bốn Phong. Đến khi đó hy vọng ngươi có thể sống sót rời khỏi lôi đài.”

Diệp Vân chau mày, quay lại hỏi :”Bạch huynh, quy định trong chợ mua bán nhất định không thể động thủ à?”

Bạch Hiền Hành sững sờ, lập tức cười nói: “Cũng không hẳn. Ngươi xem anh em nhà họ Thi mỗi lần động thủ, đánh đến nỗi gà bay chó chạy cũng không ai dám nói gì.”

“Cũng đúng! Tiểu đệ kiêu ngạo như thế, đại ca như ta sao có thể thua bọn hắn được đây!” Diệp Vân gật đầu, ra vẻ chợt hiểu.

Tiếp đó, hắn hướng về phía đệ tử áo trắng cười tủm tỉm: “Vô Ngân sư huynh dặn các ngươi không động thủ nhưng mà đâu có dặn dò ta. Còn trong chợ mua bán không cho phép động thủ là quy định cho các ngươi, chứ đâu có dùng cho ta.”

Vừa dứt lời, tay phải Diệp Vân chậm rãi giơ lên, trong tay lập lòe ánh sáng màu tím.

Đệ tử áo trắng quá sợ hãi, cả giận nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Diệp Vân mỉm cười, nhẹ nhàng vung lên một chưởng. Chỉ thấy một luồng ánh sáng tím từ trong tay hắn bắn ra, lao vào mặt gã đệ tử áo trắng.

Đùng!

Một tiếng nổ giòn tan. Cả thân hình gã đệ tử áo trắng bay ngược ra ngoài. Máu tươi lẫn răng phun ra từ miệng, rơi ngổn ngang trên mặt đất, nhuộm đỏ cả phiến đá.

“Ngươi … Ngươi dám động thủ!” Đệ tử áo trắng bụm lấy hai bên má, trong mắt trần ngập vẻ không thể nào tin được.

Diệp Vân cười híp mắt: “Trở về nói với Mộ Dung Vô Ngân, nếu muốn gây sự thì tự mình đến tìm ta, đừng phái mấy tên
chuột nhắt đến tìm cái chết.”

Dứt lời, sát ý trong ánh mắt hắn ngưng đọng, tựa như hai đường đao bắn thẳng đến, chém vào mặt đệ tử áo trắng.

Đệ tử áo trắng chỉ cảm thấy sát ý như đao, trong lòng dâng lên nỗi tuyệt vọng cùng hoảng sợ. Gã tái trắng mặt, toàn thân run rẩy.

“Cút!” Diệp Vân lạnh giọng quát.

Đệ tử áo trắng lập tức bò dậy, bụm mặt liếc nhìn Diệp Vân rồi xoay người bỏ chạy.

“Diệp huynh đệ, ngươi hơi kích động đó!” Bạch Hiền Hành biết rõ Diệp Vân muốn động thủ nhưng cũng không ngờ tên này ra tay nhanh chóng như thế.

“Như thế nào? Ta vẫn luôn kiềm chế mà!” Diệp Vân cười đáp.

Bạch Hiền Hành nhún vai, chỉ về phía trước: “Ngươi xem kìa, đội Chấp Pháp đã tới.”

Diệp Vân híp mắt nhìn cho rõ, chỉ thấy phía trước hơn trăm trượng, một đám thanh niên đệ tử mặc giáp tím bước nhanh đến, trong giây lát đã tới trước mặt hắn.

“Người nào dám động thủ ở chợ mua bán?”