Chương 162: Thu phục

Thế Giới Tiên Hiệp

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bên trong lôi điện đầy trời, Diệp Vân yên lặng đứng đó, có vẻ như hắn không hề bị tổn thương một chút nào.

Tuy rằng không thể nhìn rõ thân thể Diệp Vân, nhưng mà Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng vẫn có thể nhận ra đó chính là hắn.

“Làm sao có thể?”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, căn bản không dám tin vào những gì hai mắt đang nhìn thấy, trong lòng cũng vô cùng hoảng sợ.

Thiên kiếp đánh vào người mà hắn vẫn bình yên vô sự. Tên này cũng quá mức khủng bố rồi.

Bên trong lôi điện, vẻ mặt của Diệp Vân cũng vô cùng ngạc nhiên. Hắn trơ mắt nhìn Thiên kiếp lao tới thân thể. Lôi điện chui vào từ lòng bàn tay của hắn một đạo nối tiếp một đạo, dường như tìm được nơi phát tiết nên chúng điên cuồng chui vào thân thể của hắn.

Lôi điện tiến vào trong cơ thể, năng lượng mạnh mẽ đủ để phá hủy mọi thứ. Ngay cả tòa Linh Thứu Phong cũng bị đánh thành bụi phấn. Thiên kiếp là Thiên kiếp, mặc dù sức mạnh rất mạnh mẽ nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới bất kỳ thứ gì khác.

Sức mạnh Thiên kiếp từ một biến thành hai, đánh lên người Diệp Vân và Thần Vũ Thứu Vương.

Diệp Vân cảm thấy lực lượng lôi điện mênh mông cuồn cuộn chảy vào cơ thể nhưng không hề có chút đau đớn chút nào, ngược lại còn có một chút cảm giác sảng khoái.

Hắn vô cùng ngạc nhiên, sau khi cẩn thận kiểm tra những thay đổi trong cơ thể thì phát hiện lực lượng lôi điện tự động chuyển hóa thành Lôi linh khí, sau đó cùng với linh khí vốn có của bản thân hắn dung hợp, rồi dồn nén và chiết xuất lại, khiến cho linh khí càng thêm tinh thuần và mạnh mẽ.

“Tại sao lại có thể như vậy?” Trong lòng Diệp Vân vô cùng kinh hãi, hắn nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể hiểu chuyện này tại sao lại như vậy?

Thiên kiếp Hóa Linh của Yêu Thú cửu cấp đỉnh phong kinh khủng như thế nào chứ, hơn nữa Thần Vũ Thứu Vương đâu phải Yêu thú cửu cấp bình thường. Mà nó đã sống một nghìn bảy trăm tám mươi ba năm, một khi hóa linh thành công, chắc chắn sẽ trở thành kẻ kiệt xuất trong đám Linh Thú, thực lực lập tức tăng gấp đôi.

Cũng vì sự cường hãn của Thần Vũ Thứu Vương mà Thiên kiếp Hóa Linh trở nên khủng bố khác thường, nếu không phải Diệp Vân chịu một nửa Thiên kiếp thì với sức mạnh hiện tại của nó chắc chắn không có khả năng vượt kiếp.

Diệp Vân cẩn thận cảm nhận sức mạnh lôi điện nhanh chóng chui vào cơ thể rồi hóa thành Lôi linh khí, khiến cho Lôi linh khí trong cơ thể hắn ngày càng mạnh mẽ. Chỉ trong khoảng khắc thôi mà Lôi linh khí của hắn đã mạnh mẽ lên gấp mấy lần. Bây giờ nếu hắn thi triển Lôi Vân Điện Quang Kiếm thì uy lực ít nhất cũng mạnh hơn trước gấp năm lần.

“Đây là Thiên kiếp khi Yêu thú hóa linh sao? Không thể tin được lại mạnh mẽ như thế này.” Cuối cùng Diệp Vân hoàn toàn thả lỏng thể xác và tinh thần để cho năng lượng của Thiên kiếp tùy ý chui vào cơ thể rồi nhanh chóng chuyển hóa thành Lôi linh khí.

Lôi quang đầy trời không ngừng lấp lánh, chui vào cơ thể Diệp Vân không những không ít đi, ngược lại càng lúc càng nhiều hơn.

Dư Minh Hồng cùng Đoàn Thần Phong cuối cùng cũng không thể nhìn thấy bóng dáng của Diệp Vân vì lôi điện chói mắt đã ngăn cản tầm nhìn của bọn họ. Chỉ có Thần Vũ Thứu Vương có một cảm giác đặc biệt. Nó cảm thấy Thiên kiếp đang nhanh chóng suy yếu, nói không chừng một lát sau sẽ thấy Diệp Vân sống sót đi ra ngoài.

Trên không trung điện xà bay qua bay lại bên trong sấm sét, từng tiếng sấm vang vọng khắp trên đỉnh núi.

Bỗng nhiên, Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng nhìn thấy bên trong lôi quang đầy trời có một thân ảnh chầm chậm bước ra, nhìn giống như Chiến Thần lôi điện, trên cơ thể hắn có lôi điện lấp lánh cùng với tiếng sấm nổ đì đùng.

Việc này khiến Thần Vũ Thứu Vương cũng phải trợn mắt há mồm. Nó vô cùng sợ hãi nhìn thân ảnh đang bước ra từ trong lôi điện, đó chính là Diệp Vân.

Làm sao có thể? Làm sao một tên đệ tử có tu vi Luyện Khí Cảnh nhất trọng lại có thể sống sót dưới sức mạnh của Thiên kiếp, kinh khủng hơn nữa là không hề bị hư hại gì dù chỉ là một sợi tóc.

Bên trong lôi quang, Diệp Vân từ từ bước ra, sau lưng hắn lôi điện lấp lánh trông rất đẹp mắt.

Hai người một thú ngơ ngác nhìn Diệp Vân từ trong lôi điện đi ra. Sự sợ hãi trong mắt bọn họ lúc này đã không gì có thể diễn tả được. Tên kia dưới sức mạnh của Thiên kiếp như thế lại không bị tổn thương chút nào. Việc này đã vượt ra ngoài sức phán đoán của họ, căn bản không phù hợp với lẽ thường chút nào.

Diệp Vân thong thả từng bước đi tới, điện mang trên người hắn đôi lúc lóe lên giống như một Chiến thần được sinh ra từ trong lôi điện khiến người ta phải ngước nhìn.

“Diệp sư huynh, ngươi. . . Ngươi không sao chứ.” Dư Minh Hồng không thể tin vào đôi mắt của hắn, nhìn Diệp Vân vội vàng cất tiếng hỏi.

“Tiểu Dư Tử sao ngươi ngu quá vậy. Ngươi được mệnh danh là đến từ thiên triều thượng quốc mà không thể nhận ra hắn không những không bị thương, thậm chí hắn còn nhận được rất nhiều thứ tốt sao?” Đoàn Thần Phong vỗ đầu hắn một cái, cất tiếng dạy bảo.

Dư Minh Hồng sửng sốt, ngay lập tức hiểu ra. Trước khi tiến vào mộ lớn thì tu vi của Diệp Vân cùng Đoàn Thần Phong thật ra cũng ngang bằng nhau mà thôi, nếu hơn thì cũng chỉ mạnh hơn một chút xíu.

Nhưng tu vi hiện tại của Diệp Vân đã đủ khiến cho hai người bọn họ phải ngưỡng mộ. Hiện tại đừng nói là Chung Ưng có tu vi Luyện Khí Cảnh tứ trọng, cho dù là La Văn Thành ở trong mộ lớn trước đây còn có thực lực Luyện Khí Cảnh thất trọng. Vậy mà hắn cũng rơi vào bẫy của Diệp Vân, sau khi bị Cửu U Định Linh Kính phong ấn chân khí cuối cùng bị Diệp Vân đánh bại.

Mà bây giờ tên này đi ra từ Thiên kiếp, không nói đến việc lông tóc không hề bị tổn thương gì mà tu vi của hắn hình như lại gia tăng. Nhìn điện mang trên cơ thể hắn không ngừng lóe lên thì ai cũng có thể nhận ra hắn đã nhận được một cơ duyên không nhỏ.

Dư Minh Hồng cùng Đoàn Thần Phong hai mặt nhìn nhau. Đi theo Diệp Vân càng lâu thì mới biết tên này thâm sâu như thế nào. Nhìn những chuyện vô cùng khó tin xảy ra trên người hắn khiến họ nhiều lúc cũng thầm chết lặng.

Thời gian trôi đi thì sấm sét ầm ầm trên bầu trời cũng dần dần tan biến, điện mang bay qua bay lại một lát rồi cũng biến mất như chưa hề tồn tại vậy.

Trời đất lại trở về bình thường. Mây mù dày đặc ở trên đỉnh Thứu Phong đã tan biến không còn chút nào. Đứng ở nơi này có thể nhìn xa khoảng mấy trăm dặm.

“Ngươi đã thành công vượt qua Thiên kiếp rồi sao?” Đoàn Thần Phong nhìn Diệp Vân, khuôn mặt vẫn giữ nét khó tin ban đầu.

Diệp Vân nhìn hắn, nói: “Nhìn không giống sao? Nếu vậy ta gọi tới một lần nữa cho ngươi xem?”

“Đúng là đồ quái vật!” Đoàn Thần Phong trợn mắt nói.

Trong mắt Dư Minh Hồng tràn ngập sự ngưỡng mộ, đôi lúc lại hiện lên một nét khác lạ, không biết hắn đang nghĩ gì.

Cách bọn Diệp Vân khoảng mười trượng, Thần Vũ Thứu Vương sau khi thấy Diệp Vân đi ra từ bên trong hải dương ngập tràn tia chớp thì liền khép hai mắt lại. Lúc này chiếc lông vũ màu vàng trên đỉnh đầu nó một lần nữa tỏa ra ánh sáng màu vàng dịu dàng, bao bọc nó vào bên trong.

Trong khoảnh khắc, trên cơ thể nó lúc này có một lớp lông tơ màu vàng nhanh chóng mọc ra, cuối cùng phủ kín thân thể nó.

Thần Vũ Thứu Vương đã sống một nghìn bảy trăm tám mươi ba năm, cuối cùng cũng vượt qua Thiên kiếp, Hóa Linh thành công.

Ba người Diệp Vân yên lặng đứng nhìn nó, bên trong đôi mắt hiện lên một chút mong đợi. Một tên lúc chưa trở thành Linh Thú đã có thể mở miệng nói tiếng người, không biết lúc trở thành Linh Thú rồi thì nó sẽ thông minh như thế nào?

“Hai người các ngươi có bị thương nặng không?”

Hiện tại Thần Vũ Thứu Vương đang ở trong giai đoạn Hóa Linh cuối cùng thì hắn sẽ không làm phiền nó, lúc này liền quay qua hai người Đoàn Thần Phong hỏi thăm một chút.

“Diệp sư huynh ta không sao.” Dư Minh Hồng nhìn vết thương đang chảy máu ở trước ngực khiến quần áo bị thấm ướt, khẽ cau mày nói.

“Không sao cái con khỉ, ta đau sắp chết rồi đây. Diệp Vân ta nói này, thừa lúc Thần Vũ Thứu Vương chưa Hóa Linh hết hoàn toàn, chúng ta ra tay tiêu diệt nó, mang thịt đi nướng ăn. “Tay Đoàn Thần Phong giữ lấy vai phải, trên mặt tỏ ra vô cùng đau đớn.

Đối với những lời nói của Đoàn Thần Phong thì Diệp Vân ngoảnh mặt làm ngơ làm như không nghe thấy gì hết. Diệp Vân lắc nhẹ tay một cái, lấy ra một bình ngọc tinh xảo, từ bên trong lấy ra một viên đan dược.

Viên thuốc nhìn sơ qua thấy trắng noãn như ngọc, bề mặt bên ngoài dường như có một tầng huỳnh quang màu tím như có như không.

“Đây là Tử Vân Đan, có hiệu quả rất tốt đối với những vết thương nặng. Dư sư đệ ngươi ăn nó vào, sau nửa ngày có thể hồi phục hoàn toàn.”

Dư Minh Hồng nhìn viên đan dược trong lòng bàn tay Diệp Vân, sắc mặt hắn bỗng nhiên vô cùng kinh ngạc, liền nói: “Đây chính là Tử Vân Đan? Có thể làm cho xương khô mọc da, người chết sống lại?”

Diệp Vân nhìn viên đan dược trong tay, mỉm cười nói: “Chính là nó.”

Tay phải Dư Minh Hồng run run nhận lấy đan dược, sau đó khom người với Diệp Vân, nói: “Đa tạ Diệp sư huynh.”

Nói xong hắn bóp nát Tử Vân Đan, nuốt một nửa, nửa còn lại bôi lên miệng vết thương trên ngực phải.

Trong nháy mắt, miệng vết thương vốn bị đánh nát da thịt rách toác này từ từ khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Không biết xương cốt bên trong có liền lại hay không nhưng miệng vết thương bên ngoài đang từ từ khép lại chỉ sau vài nhịp thở, sau một lúc thì làn da cũng liền lại với nhau không hề để lại một vết sẹo nào.

“Đây là đan dược gì vây? Có công hiệu thật thần kỳ.” Trong mắt Đoàn Thần Phong lộ ra một vẻ ngạc nhiên.

“Đoàn sư huynh, đan dược này gọi là Tử Vân Đan, cho dù là bên trong đế quốc Đại Tần chúng ta cũng là vật phẩm vô cùng quý hiếm.” Dư Minh Hồng khẽ cử động vai phải, cảm thấy vết thương đã tốt hơn rất nhiều, mở miệng ca ngợi.

“Tử Vân Đan? Hình như ta có nghe qua ở đâu đó thì phải.” Đoàn Thần Phong nhíu mày, sau đó nhìn Diệp Vân: “Tiểu tử kia, ngươi nghĩ như thế nào mà chỉ cho hắn mà không cho ta?”

Diệp Vân cười nói: “Đoàn sư huynh xuất thân từ Vương tộc Tấn quốc, ngay cả thánh phẩm trị thương cũng không có sao?”

Ngoài mặt Đoàn Thần Phong thì ra vẻ tươi cười nhưng trong lòng thì không cười chút nào nói: “ Tất nhiên là có, nhưng mà ngươi cũng có, cho nên dùng cái của ngươi trước, còn cái của ta thì giữ lại để phòng thân.”

Diệp Vân im lặng, hắn thật không thể ngờ Đoàn Thần Phong lại nói thẳng ra như vậy khiến hắn chỉ có thể lấy thêm một viên đan dược đưa cho hắn.

Đoàn Thần Phong cười ha ha, cũng bóp nát đan dược, một nửa nuốt vào, một nửa bôi ngoài vết thương. Trong chốc lát hắn cảm thấy một luồng năng lượng êm dịu chạy tới xương bả vai khiến những mảnh xương vỡ một lần nữa liền lại.

“Thật thần kỳ a, không ngờ trên đời lại có loại đan dược thần kỳ như vậy.” Đoàn Thần Phong vô cùng kinh ngạc.

“Tất nhiên rồi, trên đế quốc Đại Tần, những người có thể luyện ra Tử Vân Đan cũng chỉ là mấy thế lực lớn có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi, hơn nữa tu vi của những người luyện Tử Vân Đan phải đạt tới Trúc Cơ Cảnh thất trọng. Nhưng quá trình luyện chế cũng rất khó khăn nên mỗi một viên đều vô cùng trân quý, giá trị một viên có thể đạt tới vạn miếng linh thạch thượng phẩm.” Dư Minh Hồng thấp giọng trả lời.

“Quý đến mức đó sao?” Lông mày Đoàn Thần Phong nhíu lại, hắn vô cùng kinh ngạc: “ Chẳng lẽ Tử Vân Đan còn có một tên gọi khác là Tử Cực Thần Đan?”

“Tử Cực Thần Đan? Có lẽ chính là nó a, một nghìn một trăm năm trước có một tông môn tên là Tử Cực Môn luyện ra Tử Vân Đan, tuy nhiên cách điều chế cũng không quá thần bí nên bị mấy thế lực lớn học lỏm được.” Dư Minh Hồng sững sờ một chút, khẽ gật đầu.

“Hèn chi, hóa ra là Tử Cực Thần Đan. Ngay cả trong vương cung Tấn Quốc cũng chỉ có ba miếng Tử Cực Thần Đan, vô cùng trân quý, không phải cứ có linh thạch thượng phẩm là có thể mua được.” Đoàn Thần Phong khẽ kêu a một tiếng, khuôn mặt vô cùng ngạc nhiên cùng sợ hãi.

Hai người không hẹn cùng nhìn Diệp Vân, trong lòng họ vô cùng hâm mộ cũng như khiếp sợ. Tên Diệp Vân này ở trong mộ lớn đã lấy được bao nhiêu đồ tốt chứ? Ngay cả Tử Vân Đan chính là thánh dược chữa thương vậy mà hắn cũng có, thậm chí có lẽ còn nhiều hơn một lọ.

Yêu nghiệt, tên này thật sự chính là yêu nghiệt đến cực hạn!