Chương 294: Huyết mạch thức tỉnh

Thế Giới Tiên Hiệp

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hàn ý cực kỳ giá lạnh lập tức bắn ra, nhiệt độ trong phạm vi mấy trăm trượng giảm mạnh xuống, làm cho ta cảm thấy một cỗ băng lãnh dâng lên sâu trong tâm linh.

Tô Ngâm Tuyết được Tô Linh nâng đỡ nên là người đầu tiên cảm nhận được biến hóa của muội muội. Nàng nhìn Tô Linh, trong mắt hiện lên đầy vẻ kinh hãi.

HƯU…U…U!

Tô Linh chỉ dùng một cái dây lưng lụa màu lam nhẹ nhàng luồng ở mái tóc, vậy mà đột nhiên nó trở nên lạnh cứng như băng rồi cái dây lưng lụa màu lam này bị cắt thành hai đoạn, theo gió bay xuống.

Thế nhưng cái dây lưng lụa vẫn chưa rơi xuống đã loé lên một vầng sáng óng ánh rồi sau đó rơi xuống đất, nổ “đùng” một phát bể thành vô số mảnh vỡ óng ánh.

Bỗng nhiên Tô Linh bồng bềnh bay lên. Toàn thân nàng toả ra hàn khí nhàn nhạt, từ xa nhìn lại thì trông nàng như một khối băng tinh ở dưới ánh mặt trời nhanh chóng hình thành và chỉ qua một lát, toàn thân Tô Linh đã sáng óng ánh lên, vậy mà thứ óng ánh đó chính là những tảng băng.

Cùng lúc đó, ở chỗ mi tâm của Tô Linh, dấu vết màu vàng ngày càng phát ra rõ ràng hơn, giống như một cái phù văn mà nhìn kỹ lại thì thấy giống như đồ đằng. Mặc dù không thể thấy được bằng mắt thường nhưng cũng có thể cảm thụ được một lực lượng âm lãnh đang lan ra. Nó đi qua nơi nào thì nhiệt độ nơi đó nhanh chóng hạ thấp.

Mà làm cho người khác cảm thấy bất khả tư nghị nhất là trên lưng Tô Linh như ẩn như hiện xuất hiện hai cái cánh, chớp chớp ẩn hiện như có như không, nhìn không rõ ràng cho lắm.

Thế nhưng ai cũng có thể cảm nhận được một cỗ uy áp cực lớn như ẩn như hiện tràn ra từ trên đôi cánh ấy. Uy lực của cỗ uy áp này đã vượt qua nhận thức của đám người Diệp Vân, không thể nào tưởng tượng được.

Nhưng bỗng nhiên, đôi cánh như ẩn như hiện kia hơi hơi chớp động rồi một cái vòi rồng được hình thành hoàn toàn từ những tản băng, xoay tròn tiến về phía trước. Những nơi nó đi qua, chân hỏa giống như kiêu dương* gặp được tuyết đọng, nhanh chóng tan rã.
*Kiêu dương: kiêu trong kiêu ngạo, dương là mặt trời. Ý nói mặt trời nắng gắt.

Tô Linh lơ lửng trong không trung, tản ra hàn ý vô biên. Đôi mắt nàng khép hờ, đôi mi thanh tú nhíu chặt, thỉnh thoảng trên mặt hiện lên vẻ đau đớn.

Mắt nhìn thấy tất cả, đám người Diệp Vân ai cũng tràn đầy kinh hãi.

Ai cũng không ngờ người thiếu nữ Tô Linh này vậy mà trong lúc bất chợt lại biến thành bộ dáng như thế này. Cái dấu vết màu vàng ở chỗ mi tâm, bên mép hai con ngươi u lam kia, tản phát ra giá lạnh vô biên. Cả người giống như một tòa băng điêu được làm ra từ huyền băng vạn cổ.

Diệp Vân đi tới bên cạnh Tô Ngâm Tuyết, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ mà hỏi: “Linh Nhi làm sao vậy? “

Khuôn mặt Tô Ngâm Tuyết trắng bệch, lắc lắc đầu nói: “Ta cũng không biết! Cho đến giờ, ta vẫn chưa thấy bộ dáng này của Linh Nhi.”

Đám người Đoàn Thần Phong cũng trợn mắt há hốc mồm. Hắn và Dư Minh Hồng cũng biết Tô Linh đã lâu, có thể nói là biết rõ vô cùng. Trong ấn tượng của bọn hắn, Tô Linh là một tiểu cô nương có chút điêu ngoa nhưng thien phú cực cao. Tuy rằng bình thường cũng không cố gắng lắm nhưng nhờ vào ưu thế của phụ thân, chính là Vô Ảnh Phong Vô Ảnh Phong chủ, tu vi đột nhiên tăng mạnh. Đặc biệt là đối với lý giải trận pháp không gian cũng đã không tầm thường.

Thế nhưng ai cũng đều không thể tưởng tượng được Tô Linh lại có thể biến thành bộ dạng như thế này. Khuôn mặt trắng như tuyết kia, hai con ngươi tản mát ra băng hàn, đặc biệt là ở chỗ mi tâm có mỗ cái dấu vết màu vàng, không biết là đồ đằng hay là phù văn. Chỉ nhìn sơ qu cũng làm cho tâm linh người ta dâng lên một cỗ băng giá từ sâu bên trong, không thể nào ức chế được. Nếu cứ thế mà tiếp tục nhìn thì chỉ sợ cả người sẽ bị đóng băng từ bên trong ra ngoài.

Không ai tưởng tượng được cảnh tượng diễn ra trước mắt này, bộ dáng Tô Linh mà biến thành này thật sự ngoài dự liệu của mọi người.

Ở phía xa hơn trăm trượng, sau khi Chân Hỏa Phi Sư đánh xong một đòn công kích, sau đó cũng không công kích Diệp Vân và Thần Vũ Thứu Vương nữa mà để mạc họn hắn chạy đến sau lưng Tô Linh. Chân Hỏa Phi Sư lạnh lùng nhìn Tô Linh, rồi nhìn cái vòi rồng hoàn toàn được tạo thành từ những tảng băng kia dập tắt hầu như tất cả chân hỏa của nó.

Chân Hỏa Phi Sư nhìn chằm chằm vào Tô Linh, nhìn vào đôi mắt khép hờ của nàng, đột nhiên trong mắt nó hiện lên một chút hoảng sợ.

“Yêu. . . Yêu tộc! Ngươi là Yêu tộc!”

Bất thình lình Chân Hỏa Phi Sư rống lên mộ tiếng thật chói tai, trong tiếng rống tàn đầy vẻ khó có thể tin, hầu như không thể tin được cảnh tượng xảy ra trước mắt này.

Yêu tộc?

Đám người Tô Ngâm Tuyết và Diệp Vân hai mặt nhìn nhau. Chân Hỏa Phi Sư miệng phun tiếng người, nhưng lại câu nói ra lại là hai từ Yêu tộc.

Yêu tộc, hai chữ này tuy rằng đã biến mất gần nghìn năm nhưng mà người ở tất cả các đại tông môn của tu sĩ nhân tộc vẫn chưa thể quên được hai chữ này. Cho dù là đại chiến yêu ma vạn năm trước hay là cuộc chiến của Nhân tộc và Yêu tộc sau này đều đạt đến tình trạng thê thảm vô cùng. Trong trăm ngàn vạn yêu tộc, hàng trăm vạn nhân loại than gia trận chiến thì số lượng chiến binh tham chiến đã chết đi rất nhiều, có thể nói là thây ngang khắp đồng, huyết lưu phiêu xử*. Tất cả cũng chỉ một toà thành, một mảnh đất!
*Huyết lưu phiêu xử: chày nổi trên sông máu, ý nói máu nhiều có thể thành sông và đến binh khí là Xử còn nổi được.

Cuối cùng, bỗng nhiên từ vài ngàn năm trước yêu tộc biến mất, giống như chưa từng xuất hiện trên đại lục, như đến theo gió, rồi đi theo gió.

Từ mấy ngàn năm qua đã không hề nghe nói qua chuyện có yêu tộc tái hiện trên đại lục. Có thể cho dù có Yêu tộc Linh Tinh xuất hiện cũng không có làm việc ác hoặc là nhấc lên sóng gió gì.

Nhưng bây giờ Chân Hỏa Phi Sư nói Tô Linh chính là Yêu tộc. Nếu lời này từ miệng một người nào nói ra, đám người Diệp Vân tuyệt đối không tin nhưng mà chứng kiến một màn trước mắt này, lại còn có Chân Hỏa Phi Sư được gọi là Hỏa Thần tọa kỵ lên tiếng thì lại không thể không có chút tin tưởng.

Thế nhưng vì sao lại như vậy đây?

Tất cả mọi người nhìn nhau, trong mắt ai cũng hiện lên vẻ khó có thể tin. Tô Linh là một hoa quý thiếu nữ* như thế, tại sao có thể là yêu tộc?
*Hoa quý thiếu nữ: ý nói nàng là một thiếu nữ như một bông hoa quý.

Tô Linh vẫn lơ lửng giữa không trung như trước, hai con ngươi khép hờ, đôi cánh sau lưng như có như không thỉnh thoảng vỗ, làm cho nàng chậm rãi phập phồng trên không trung.

“Đúng vậy, quả thật là Yêu tộc.”

Cũng chính vào giờ phút này, trong đầu Diệp Vân bỗng nhiên vang lên một giọng già nua, âm thanh này là của Kiếm Đạo lão tổ đến từ bên trong Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp.

“Lão đầu, ngươi không nên nói bậy, Yêu tộc gì chứ?” Diệp Vân khẽ giật mình, nghiêm nghị quát.

“Diệp Vân, ngươi nói cái gì?” Đám người Tô Ngâm Tuyết tò mò nhìn qua phía Diệp Vân, rồi lại nhìn nhìn sang Chân Hỏa Phi Sư.

Bọn hắn nhận thấy, Chân Hỏa Phi Sư hẳn là một đầu ấu thú, nên không thể xưng hô nó là lão đầu.

Diệp Vân nhíu mày, vẫy vẫy tay, hít một hơi thật sâu, ánh mắt rơi vào trên người Tô Linh.

“Cô bé này không có hoàn toàn thức tỉnh Yêu tộc, cũng không phải là Yêu tộc thuần túy. Trong cơ thể nàng chảy xuôi huyết mạch Yêu tộc nhưng mà vẫn chưa có thức tỉnh. Hiện tại không biết vì cái gì mà huyết mạch đột nhiên thức tỉnh, liền có khả năng sẽ xuất hiện lực lượng Yêu tộc.” Kiếm Đạo lão tổ biết rõ nghi ngờ trong lòng Diệp Vân, nên nhanh chóng nói ra.

“Thế nhưng theo ta được biết, Linh nhi rõ ràng là con cháu nhân loại, tại sao lại có thể là Yêu tộc đây?” Diệp Vân trong nội tâm đáp lại.

“Phụ thân nàng hẳn là nhân loại nhưng mẫu thân thì không nhất định, ngươi đã gặp mẫu thân nàng chưa? Có chỗ nào bất đồng với thường nhân không?” Kiếm Đạo lão tổ trầm ngâm sau nửa ngày mới chậm rãi hỏi.

“Mẫu thân của Linh nhi sao?” Diệp Vân khẽ giật mình, trong lòng lập tức hiện lên một tia kinh hãi: “Mẫu thân của nàng tên là Thủy Thanh Huyên, không có chút thực lực nào, nghe nói trời sinh Tuyệt Mạch, không có cách nào tu hành. Nhưng mà làm cho người ta kinh ngạc chính là Huyên di có thể xem thấu cảnh giới thực sự của bất kỳ tu si nào dưới Kim Đan Cảnh. Hơn nữa, càng kinh ngạc hơn là, Huyên di có thể nhìn thấu công pháp tu luyện của ta, thậm chí có thể thấy được ta có Lôi, Hỏa và Băng linh khí, đây quả thực là sự tình khó có thể tin.”

Kiếm Đạo lão tổ cười nói: “Có thể chứ. Đây là một loại thiên phú kỳ dị của Yêu tộc, tên là Chân Thực Chi Nhãn, những nơi ánh mắt nhìn đến, tất cả che giấu bên trong đều trở nên rành mạch. Ngươi có nhớ tên Hỏa Liệt mà ta từng nói không, tuy rằng thực lực của hắn cường đại, nhưng mà chưa đủ để chiến thắng ta, thế nhưng dường như có một loại năng lực kỳ dị, có thể làm cho linh khí sinh ra dị biến trong thời gian ngắn. Lần giao thủ đó, hắn đột nhiên để linh khí phát sinh dị biến, khiến cho lực lượng trong cơ thể ta bị trì trệ, sau đó bị một quyền của hắn đánh trúng. Ngươi phải biết rằng, khi cao thủ tranh phong, chỉ cần một chiêu vô ý thì cả bàn đều thua.”

Diệp Vân hít vào một ngụm khí lạnh, nếu như lời Kiếm Đạo lão tổ là thật, như vậy Thủy Thanh Huyên chính là Yêu tộc, hoặc là có được huyết mạch Yêu tộc. Kể từ đó, Tô Linh trước mắt không thể nghi ngờ cũng có huyết mạch Yêu tộc.

“Nhưng cho dù ngươi là Yêu tộc thì có sao? Chẳng qua là truyền thừa một tia huyết mạch mà thôi, cũng dám đối địch với ta. Hôm nay, tất cả các ngươi đều phải chết, không ai có thể sống.”

Đột nhiên, Chân Hỏa Phi Sư quát một tiếng mạnh mẽ, thân thể của nó bành trướng ra khiến cho người ta kinh ngạc, chỉ nháy mắt công phu đã trưởng thành gấp mười lần, trên không trung xuất hiện một cự thú khổng lồ, không ngừng phun ra nuốt vào hỏa diễm.

“Một đám nhân loại ngu xuẩn, đều đi chết đi.”

Chân Hỏa Phi Sư đột nhiên nhảy lên, từng cái lỗ chân lông của nó phun ra vô số đạo chân hỏa, chân hỏa bao trùm phạm vi mười dặm, uy lực mỗi đạo chân hỏa so với lúc trước không chỉ mạnh gấp mười lần.

Đây mới là lực lượng chính thức của Chân Hỏa Phi Sư, lúc trước, nó vẫn luôn ẩn nấp tu vi, lẳng lặng quan sát, thậm chí làm cho đám người Diệp Vân có một loại ảo giác, thực lực chân chính của đầu ấu thú Chân Hỏa Phi Sư này rất là bình thường.

Hỏa diễm cuộn trào mãnh liệt lập tức bao phủ phạm vi hơn mười dặm, tất cả mọi người bị vây trong đó, cho dù là Quân Nhược Lan cũng là mục tiêu của chân hỏa, hơn mười đạo chân hỏa từ trên trời giáng xuống, bay thẳng về phía nàng.

Khuôn mặt Quân Nhược Lan rốt cuộc cũng biến sắc, nàng hít sâu một hơi, đột nhiên cả người trở nên ảm đạm.

“Diệp Vân, Tô Ngâm Tuyết, các ngươi hảo hảo hưởng thụ chân hỏa thiêu đốt nha. Còn tin tức Tô Linh là Yêu tộc nếu truyền về, chắc hẳn không còn ai có thể tranh chấp cùng Thiên Thần Phong ta.”

Quân Nhược Lan lần nữa phát động Thiên Lý Ảnh Độn Phù, thân hình biến mất trong đó, âm thanh từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Bản thân Diệp Vân bị trọng thương, dù cho có thể lợi dụng Hỏa hệ pháp tắc để ngăn cản chân hỏa ép sát, nhưng lại vô lực bảo vệ mọi người bên cạnh. Tất cả mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn chân hỏa cường đại gấp mười lần trước hàng lâm, chỉ cần nhiễm một chút hỏa diễm uy lực như thế, bọn hắn đều khó có khả năng ngăn cản được.

Có lẽ một hơi về sau, tất cả mọi người đều phải táng thân trong biển lửa.
Vào thời khắc này, dường như Tô Linh đang ở giữa không trung cảm ứng được chân hỏa ép sát, dấu vết màu vàng chỗ mi tâm của nàng hiện lên một đạo quang mang, chỉ thấy đôi con ngươi được bao trùm bởi lông mi thật dài, chậm rãi mở ra.