Chương 300: Bức Bách

Thế Giới Tiên Hiệp

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chỉ trong nháy mắt, trường kiếm màu tím đã hóa thành tia chớp chém tới.

Quân Nhược Lan vẫn lẳng lặng đứng nhìn Diệp Vân như trước, không hề né tránh. Nàng mỉm cười, giống như đang chờ một kiếm này chém xuống vậy.

Trong chớp mắt, tia chớp màu tím lóe lên, chém thân thể Quân Nhược Lan thành đôi.

Nhưng mà Diệp Vân biết rõ Quân Nhược Lan đã đi rồi. Trường kiếm chỉ chém đứt thân ảnh của nàng, hắn cũng không có cảm giác mũi kiếm chém vào da thịt, thời điểm đó đơn giản chỉ là chém vào không khí.

Vạn Lý Ảnh Độn Phù lại một lần nữa phát huy tác dụng. Nàng nói nó chỉ còn lại một lần sử dụng cuối cùng. Cho dù lời nói của Quân Nhược Lan nói có đúng hay không thì nó vẫn giúp cho Quân Nhược Lan tránh thoát Diệp Vân đuổi giết.

Đưa mắt nhìn khắp xung quanh, trong phạm vi trăm trượng không hề thấy bóng dáng của Quân Nhược Lan. Vận khí của nàng ta cũng quá tốt, được Vạn Lý Độn Ảnh phù truyền tống thoát khỏi Diệp Vân. Tuy rằng Đoạn Hồn Sơn Mạch chỉ có hơn mười dặm nhưng muốn tìm được Quân Nhược Lan cũng không phải là chuyện dễ dàng. Quan trọng nhất là thông đạo giữa Đoạn Hồn Sơn Mạch và ngoại giới sắp mở ra lần nữa, đến lúc đó, bọn Thi trưởng lão tiến vào thì không có cách nào chém giết Quân Nhược Lan.

Sắc mặt Diệp Vân xanh mét, lạnh lùng nhìn quanh bốn phía, sau đó nhìn vào mặt Tô Linh.

“Làm sao bây giờ?” Tô Linh không biết làm sao. Nếu Quân Nhược Lan đem bí mật nàng mang yêu tộc huyết mạch nói ra thì nàng không cần nghĩ cũng biết hậu quả sẽ như thế nào.

Tô Ngâm Tuyết sắc mặt ngưng trọng, bước lên trước nhẹ nhàng nắm lấy bả vai gầy xinh đẹp của Tô Linh.

“Tiện nhân Quân Nhược Lan kia nhất định phải bị giết chết!” Đoàn Thần Phong oán hận quát lên, oa một cái, lại phun ra một ngụm máu tươi.

“Nhưng Đoạn Hồn Sơn Mạch lại sắp mở ra, chúng ta đi đâu để tìm ra nàng?” Dư Minh Hồng thở dài, đột nhiên nhướng mày lên hỏi:” Ngâm Tuyết sư tỷ, Diệp sư huynh, các người có cảm thấy Quân Nhược Lan có gì rất lạ không?”

Tô Ngâm Tuyết giật mình, trong nhất thời không biết Dư Minh Hồng có ý gì.

Ngược lại, Diệp Vân gật gật đầu, nói: “Hoàn toàn chính xác! Nàng có gì đó rất lạ. Từ lúc nàng ta ở Thiên Chúc Phong cùng chúng ta tham gia khảo hạch thì đã như vậy. Lúc chúng ta đối mặt với vách đá dựng đứng trăm trượng, vô kế khả thi chỉ biết từng bước một leo lên nhưng mà Quân Nhược Lan thì thế nào? Thân thủ nàng uyển chuyển giống như Yến Tử lướt mây, chỉ mấy cái nhún người thì đã phóng qua vách đá dựng đứng trăm trượng kia. Tu vi như thế thì làm sao có thể trà trộn vào đám đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phong tham gia khảo hạch? Không có chân khí hộ thể mà muốn lướt qua vách đá trăm trượng dựng đứng kia là chuyện không thể nào.”

Đoàn Thần Phong khẽ giật mình. Nhớ lại chuyện ngày đó, lúc ấy hắn cho rằng trong cuộc khảo hạch đệ tử ngoại môn thì chỉ có tu vi của hắn là cao nhất, không bao giờ nghĩ đến sự xuất hiện một kẻ yêu nghiệt như Quân Nhược Lan. Bây giờ nghĩ lại, hẳn là lúc ấy tu vi của nàng ta đã đạt tới Luyện Khí Cảnh rồi.

“Lần này gặp mặt, lúc nào nàng ta cũng muốn đem chúng ta ra chém giết. Tuy rằng bởi vì vô số nguyên nhân nên chưa đắc thủ nhưng lại không thấy sắc mặt nàng ta có nửa phần sốt ruột hay u ám. Mặc dù vừa rồi đối mặt với công kích kia cũng là thái độ lạnh nhạt, dường như căn bản nàng ta chẳng đem chúng ta để vào mắt.” Tô Ngâm Tuyết chau đôi mày thanh tú, cũng nhìn ra một ít manh mối.

“Đúng thế.” Dư Minh Hồng gật gật đầu nói tiếp:” Nhưng mà với tu vi của nàng ta thì tuyệt không phải là đối thủ của Diệp sư huynh, bằng không cũng sẽ không bị trọng thương. Với lại nàng ta và Chân Hỏa Phi Sư chắc là có một cách thức liên lạc nào đó, tóm lại nàng ta cực kỳ thần bí.”

Diệp Vân gật gật đầu, nhớ lại tất cả mọi chuyện thì cảm thấy đúng như lời Dư Minh Hồng đã nói, Quân Nhược Lan một lòng muốn đưa mọi người vào chỗ chết nhưng thực lực bản thân cũng không lợi hại như trong tưởng tượng. Nàng ta thông đồng với Chân Hỏa Phi Sư, lợi dụng Thanh Đồng Tiểu Chung, Vạn Lý Độn Ảnh phù dây dưa với mọi người, tuy rằng bản thân bị trọng thương nhưng lại khôi phục rất nhanh, nghĩ đến điều này đúng là thần bí đến cực điểm.

“Nếu Quân Nhược Lan chính là mang nghệ tầm sư*, thì các ngươi nghĩ nàng đến từ nơi nào? Đỗ gia? Hay là Vương tộc?” Tô Ngâm Tuyết đột nhiên nghĩ đến điều gì, sắc mặt khẽ biến.
*Mang nghệ tầm sư: ý nói bản thân có sẵn tài nhưng cũng đi cầu thầy học đạo.

Diệp Vân và đám người Đoàn Thần Phong nhìn nhau. Sau đó trên mặt họ đều hiện lên vẻ kinh sợ.

“Ta đoán nàng chắc không phải đến từ Tấn quốc.” Dư Minh Hồng chậm rãi nói ra.

Mắt mọi người hiện lên tinh mang, trong lòng suy đoán Dư Minh Hồng sẽ nói ra điều gì.

Dư Minh Hồng đến từ Đại Tần đế quốc.Tuy rằng tu vi cùng thiên phú của hắn không tính là cao nhưng bởi vì được sinh ra ở Đại Tần đế quốc nên đã chứng kiến và nghe qua nhiều việc hơn so với bọn Diệp Vân. Cho dù là Đỗ gia hay vương thất Tấn quốc thì sẽ không có khả năng an bài một gã đệ tử mang nghệ tầm sư, đơn giản tiến vào Thiên Kiếm Tông để nằm vùng như vậy. Mặt khác, với một tông môn như Thiên Kiếm Tông, căn bản không đáng giá được nhắc tới, làm sao tông môn khác có thể sẽ phái ra đệ tử đến nơi đây nằm vùng?

Như vậy đáp án chỉ có một, Quân Nhược Lan không phải là người Tấn quốc mà là người đến từ bên ngoài Tấn quốc.

“Cho dù nàng ta không phải là người Tấn quốc thế nhưng lại lẫn vào Thiên Kiếm Tông là có ý gì đây? Với tuổi tác và tu vi của nàng thì dù ở nơi nào cũng đều là nhân tài tuyệt diễm, thiên phú dị bẩm, cần gì phải đến Thiên Kiếm Tông?” Tô Ngâm Tuyết chậm rãi nói ra.

Diệp Vân hiểu rõ ý của nàng. Tuy rằng nàng không nói trắng ra Quân Nhược Lan là người bên ngoài Tấn quốc được tông môn phái đến nằm vùng nhưng nghĩ kỹ lại thì Thiên Kiếm Tông có cái gì tốt, đáng giá mà phải đến nằm vùng tại đây?

Bọn người Tô Linh đều cực kỳ thông minh, chỉ trong tích tắc liền minh bạch ý tứ của Tô Ngâm Tuyết nhưng nghĩ mãi mà vẫn không rõ mục đích Quân Nhược Lan tiến vào Thiên Kiếm Tông là vì gì.

Diệp Vân sắc mặt khẽ biến, trong mắt dị sắc chợt lóe lên.

Tuy rằng hắn tiến vào Thiên Kiếm Tông mới chỉ vài năm, đối với các loại điển tịch của Thiên Kiếm Tông cũng có xem qua vài thứ nhưng so với Tô gia tỷ muội rõ ràng là kém rất xa. Nhưng mà hắn lại biết rõ, Thiên Kiếm Tông trước mắt cũng không phải là một tông môn nhỏ bé nằm ở một góc Tấn quốc. Mà từ ngàn năm trước, nó đã uy chấn Đại Tần đế quốc, dù cho có kém những đại tông môn cao cao tại thượng nhưng cũng là một môn phái có số má trên giang hồ.

Năm đó Thiên Kiếm Tông nội loạn, đệ tử chia làm hai phái tranh đấu tàn nhẫn. Cuối cùng một đám đệ tử liều chết chạy trốn đến Tấn quốc thành lập ra Thiên Kiếm Tông như bây giờ. Lúc trước Diệp Vân từng nghi hoặc, nếu đã chạy trốn đến Tấn quốc thì sao còn lấy tên là Thiên Kiếm Tông? Không sợ Thiên Kiếm Tông tại Đại Tần đế quốc biết sao? Hơn nữa những đệ tử chạy trối chết đến Tấn quốc lại có thể sáng lập ra một không gian hư không như Đoạn Hồn Sơn Mạch thì qua đó có thể thấy thực lực Thiên Kiếm Tông ngày đó cường đại đến cỡ nào.

Hiện tại lại xuất hiện Quân Nhược Lan, chỉ từ vài lời nói của nàng có thể đoán được nàng đến Thiên Kiếm Tông chính là vì nhiệm vụ. Chỉ riêng việc Diệp Vân ẩn trong rừng nghe được nàng ta nói phát hiện ra Yêu Tộc huyết mạch cũng đủ rồi, điều đó đã nói rõ nàng chính là người của tông môn bên ngoài Tấn quốc phái đến nằm vùng để dò xét Thiên Kiếm Tông.

Đột nhiên trong lòng Diệp Vân bay lên một cảm giác mát lạnh. Nếu là tông môn khác thì cũng dễ nói nhưng nếu Quân Nhược Lan không phải là đệ tử do tông môn khác phái tới thì sao?

Hắn đột nhiên cảm thấy một luồng cảm giác mát lạnh chạy dọc sống lưng, ngẩng đầu lên nhìn Tô Linh, trong mắt hắn hiện lên nét do dự.

“Ồ, Diệp Vân, các ngươi cũng tìm đến được nơi đây?”

Nhưng đúng vào lúc này một giọng nói truyền đến phá vỡ suy nghĩ của Diệp Vân. Chỉ thấy trong cánh rừng phía trước đi ra mấy người, đi đầu dĩ nhiên là Mộ Dung Vô Ngân, cùng hắn kề vai sát cánh dĩ nhiên là Giang Thủy Ngưng.

“Vô Ngân sư huynh, Thủy Ngưng sư tỷ, không thể tưởng tượng được là chúng ta còn có thể gặp mặt.” Diệp Vân mĩm cười.

“Diệp Vân sư đệ, các ngươi rõ ràng là có thể tìm được mắt trận trước chúng ta một bước, thật không thể tin nỗi.” Giang Thủy Ngưng vẫn mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt, giữa lông mày mang theo một cỗ vũ mị, ánh mắt lướt qua đám người Diệp Vân.

Mộ Dung Vô Ngân nhìn Diệp Vân nói: “Như thế xem ra Chân Hỏa Phi Sư cũng không chém chết bọn ngươi. Vậy không biết Tiên Linh Chi Thạch là ai cướp đi đây?”

Diệp Vân cười nói: “Hai vị đã lựa chọn rời đi, như vậy việc Tiên Linh Chi Thạch rơi vào tay ai thì cũng không có quan hệ gì với các ngươi.”

“Diệp sư đệ nói sai rồi. Lúc ấy nếu không có sự hiện hữu của chúng ta chấn nhiếp Chân Hỏa Phi Sư thì sao nó lại do dự. Các ngươi cũng không có khả năng sống sót được. Nếu các ngươi đã lấy được Tiên Linh Chi Thạch thì phải chia cho chúng ta mỗi người một quả. Về phần ta với Vô Ngân chia chác như thế nào đó là chuyện của chúng ta. Các ngươi một quả, chúng ta một quả, rất là công bằng.” Giang Thủy Ngưng che miệng cười khẽ, không còn dáng vẻ nhát gan như lúc bị Chân Hỏa Phi Sư dọa cho sợ chết khiếp.

Diệp Vân khẽ giật mình. Hắn không thể nào ngờ được một “lời đề nghị khiếm nhã” như thế mà lại có thể nói ra từ miệng Giang Thủy Ngưng, hơn nữa nhìn Mộ Dung Vô Ngân cũng không có ý tứ ngăn cản.

“Thối quá, thật là thối quá. Ta vốn nghĩ, dưới gầm trời này thì Quân Nhược Lan là đệ nhất tiện nhân nhưng không ngờ nàng ta vẫn chưa đủ tư cách. Thủy Ngưng sư tỷ ngươi nếu nhận vị trí đệ nhị tiện nhân thì chắc chẳng ai dám nhận vị trí đệ nhất.” Thanh âm Đoàn Thần Phong mang đầy vẻ trào phúng quanh quẩn trên không trung.

Giang Thủy Ngưng ngẩn ra. Ngay sau đó, khuôn mặt hắn giăng đầy sương lạnh, nhìn chằm chằm vào Đoàn Thần Phong, lạnh lùng nói: “Các ngươi đều bị trọng thương, thật không sợ chết sao? “

“Có bản lĩnh thì ngươi hãy ra tay liền đi. Đừng có ở đó nói nhảm làm gì.” Đoàn Thần Phong hừ một tiếng. Tiếng nói vẫn đầy trào phúng như trước.

“Muốn chết!” Giang Thủy Ngưng khẽ vung ống tay áo, mang theo một quang ảnh màu hồng nhạt.

“Không vội.” Mộ Dung Vô Ngân đưa tay ngăn trở nàng, nhìn Diệp Vân và nói: “Nếu như ngươi đã lấy được thì lấy ra đây một quả. Nếu như không lấy được thì cũng dễ tính, ta chỉ lo lắng cho ngươi, đừng nghĩ là ta cậy mạnh để chiếm đoạt, tham Tiên Linh Chi Thạch, loại đồ vật này chúng ta không thể lấy được đâu.”

Diệp Vân cười ha hả: “Chuyện đó cũng không tệ. Loại đồ vật như Tiên Linh Chi Thạch này hoàn toàn chính xác không phải là chúng ta có thể có được. Bất quá, ngươi nghĩ chúng ta có lấy được hay không? Tiên Linh Chi Thạch trong tay ta thì thế nào, không có trong tay ta thì thế nào? Có liên quan gì đến ngươi?”

Mộ Dung Vô Ngân cũng không phẫn nộ, ngẩng đầu nhìn bầu trời và nói: “Thông đạo Đoạn Hồn Sơn Mạch lại sắp sửa mở ra một lần nữa, có lẽ còn có thời gian cho các ngươi biết rõ thực lực của ta.”

Tiếng nói tắt dần, người hắn tựa hồ biến đổi, khí thế trên người từ từ dâng lên, tu vi tăng lên có thể thấy rõ bằng mắt thường, chỉ trong nháy mắt đã đạt đến Trúc Cơ Cảnh tứ trọng.

Mộ Dung Vô Ngân đúng là yêu nghiệt có thiên phú dị bẩm. Lúc trước hắn rất khó khăn mới đạt đến Trúc Cơ Cảnh, hiện tại xuất hiện ở trước mặt bọn Diệp Vân lại là Trúc Cơ Cảnh tứ trọng, với thiên phú của hắn thì sức chiến đấu chính thức có thể so sánh cùng cao thủ Trúc Cơ Cảnh ngũ trọng đỉnh phong.

“Đây mới là thực lực chân chính của ta. Đệ nhất thiên tài của Mộ Dung thế gia từ xưa đến nay chỉ có một, chính là ta!”

Mộ Dung Vô Ngân lẳng lặng đứng đấy, ống tay áo nhẹ nhàng phiêu động, có một cỗ man lực bàng bạc ẩn chứa trong đó, giống như là kinh đào gợn sóng, một khi bắn ra chính là một kích tất sát.