Chương 231: Một Đôi Dở Hơi

Thế Giới Tiên Hiệp

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Quang ảnh tử sắc tỏa ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, chế trụ hai huynh đệ béo gầy lại.

Huynh đệ béo gầy cảm thấy toàn thân dường như bị một đám mây nhu hòa chế trụ, bất kể họ dùng sức như thế nào cũng giống như trâu đất xuống biển, như đánh vào trên bông bình thường, không có chút lực lượng nào.

Hai người hiển nhiên không tin mình không cách nào phá vỡ được phong tỏa của Diệp Vân, hai huynh đệ ngưng tụ chân khí thành điểm, sau đó hợp lại thành một đường rồi đánh mạnh về phía trước.

Đùng!

Chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ, quang ảnh màu tím liền bị hai người đánh nát, nhảy từ bên trong ra.

Diệp Vân vừa rồi chỉ thử nghiệm một chút xem thực lực chân chính của mình đã đạt đến trình độ nào. Hai huynh đệ béo gầy tu vi ước chừng là Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, nếu như hắn có thể dễ dàng tiếp được công kích của hai người, như vậy có nghĩa là thực lực của hắn đủ để chống lại cao thủ Trúc Cơ Cảnh nhất trọng.

Diệp Vân vừa rồi đánh ra hai quang ảnh tử sắc, cũng không có xuất toàn lực mà chỉ sử dụng khoảng năm sáu thành lực lượng, lại có thể ngăn cản được công kích của hai huynh đệ béo gầy, tuy rằng bọn hắn cuối cùng cũng hợp lực phá vỡ được, nhưng vẫn nằm trong dự liệu của Diệp Vân.

Hai huynh đệ béo gầy rơi xuống, chỉ biết liếc nhìn lẫn nhau, sau đó lông mày họ chau lại, trong mắt hiện lên một tia không thể tin.

“Có lẽ trong tay tiểu tử này có một cái linh khí không tệ.” Bàn Tử nói trước.

“Đúng vậy, hẳn là như thế, nếu không hắn không có khả năng ngăn cản được công kích của huynh đệ chúng ta.” Sấu Tử gật gật đầu, trả lời với vẻ đương nhiên.

“Bất quá như vậy cũng vô dụng thôi, hắn dù có linh khí tốt nhất, không phải cũng bị huynh đệ ta dễ dàng phá vỡ sao.” Bàn Tử hừ hừ hai tiếng, thoạt nhìn có chút tự đắc.

“Đúng là chúng ta đã phá vỡ, nhưng mà hình như không phải là dễ dàng phá vỡ được.” Sấu Tử cau mày nói ra.

“Ta nói ngươi này, bình thường lão đầu tử thường khen ngươi thông minh, cớ sao khi cùng ta tranh luận tới lúc mấu chốt lại như vậy?” Lông mày trên mặt Bàn Tử nhăn lại trông rất khôi hài.

“Ta nào có làm trái lại với huynh? Ta chỉ nói thật thôi, vừa rồi phá vỡ phòng ngự của gia hỏa kia, quả thật là có chút khó khăn mà.” Sấu Tử nói ra với vẻ mặt đau khổ.

Bàn Tử khoát tay, nói: “Được rồi được rồi, ngươi dù sao cũng là thân huynh đệ của ta, nếu không ta đã trực tiếp tát một cái cho ngươi chết đi rồi.”

Sấu Tử vẻ mặt ủy khuất, không nói thêm gì.

Diệp Vân đứng chắp tay, cười tủm tỉm nhìn hai người cãi lộn, hắn càng ngày càng cảm thấy hai huynh đệ này thú vị. Nếu như bọn họ là ác bá thì cũng là ác bá đáng yêu.

“Hai ngươi có muốn đánh nữa hay không? Không đánh thì ta đi đấy.” Diệp Vân vừa cười vừa nói.

Hai huynh đệ béo gầy sững sờ, sau đó đồng thời quay người lại, trên mặt hai người tràn đầy phẫn nộ, hung hăng nhìn chằm chằm vào Diệp Vân.

“Huynh đệ, giống như hắn đang giễu cợt chúng ta vậy.” Bàn Tử nói ra.

“Không phải giống như mà chính là đang giễu cợt chúng ta.” Sấu Tử hừ một tiếng nói.

Hai người liếc nhìn lẫn nhau một cái rồi cùng hét lên: “Vậy chúng ta trước hết đánh chết hắn là được rồi.”

Vừa dứt lời, trong tay hai người hiện lên quang ảnh, trong tay Bàn Tử xuất hiện một thanh thiết chùy, mà trong tay Sấu Tử là một thanh chiến thương trông rất kì lạ.

Trong khoảnh khắc, thiết chùy cùng chiến thương bắn ra quang ảnh chói mắt, hai đạo quang ảnh dung hợp cùng một chỗ, hình thành lên một cỗ lực lượng vô cùng lớn, đánh thẳng về phía Diệp Vân.

“Tiểu tử không biết sống chết, cho ngươi nếm thử hợp kích của hai huynh đệ ta liên thủ, phóng nhãn khắp Thiên Kiếm Tông cũng là phượng mao lân giáp tồn tại, không phải người như ngươi có thể ngăn cản.” Bàn Tử một bên ra tay một bên quát lớn.

Diệp Vân lông mày chau lên, một đạo công kích này ẩn chứa lực lượng quả thật là vô cùng cường đại, đã vượt qua năng lực của Luyện Khí Cảnh, xấp xỉ chạm đến lực lượng của Trúc Cơ Cảnh.

Diệp Vân tuy rằng lực lượng vượt xa bọn hắn nhưng cũng không dám sơ suất, quang ảnh tử sắc trong tay khẽ lưu chuyển, sau đó hắn làm tay thành kiếm, đâm một kích về phía hai người đang liên thủ bên kia.

Trong khoảnh khắc, trên bầu trời vang lên tiếng sét nổ lớn, ầm ầm không dứt.

Quang ảnh tử sắc trên đầu ngón tay Diệp Vân hóa thành tử sắc điện quang, vang lên những tiếng đùng đùng, những tia này ngưng tụ cùng một chỗ hình thành một tia chớp tử sắc hình cầu, đánh thẳng về phía huynh đệ béo gầy.

Đây chính là Diệp Vân tìm hiểu ra từ trong phương pháp công kích của Thiên Sinh Nhất Kiếm cùng Lôi Vân Điện Quang Kiếm, mặc dù không thành hệ thống chiêu số nhưng uy lực của nó cũng không tệ.

Oanh!

Tia chớp hình cầu và quang ảnh thương chùy hung hăng đụng vào nhau, làm cho tia sáng bắn ra đầy trời, lập tức quanh ảnh thương chùy nhanh chóng tản đi, hóa thành mây khói, mà tia chớp hình cầu tuy rằng yếu đi rất nhiều nhưng tốc độ vẫn không giảm, đâm mạnh vào lồng ngực hai huynh đệ béo gầy.

Chỉ thấy một tên giống quả bí lùn cùng một gã gầy như cây gậy trúc bay ngược ra ngoài, sau đó ngã ầm ầm trên mặt đất, Bàn Tử càng là khoa trương hơn, nảy thêm hai cái mới đặt mông ngã nhào trên mặt đất.

Diệp Vân dùng một chiêu đã đánh tan tác huynh đệ béo gầy được xưng lá ác bá ở chợ giao dịch, thiếu chút nữa đã lấy mạng của bọn họ.

Đây chính là thực lực hiện tại của Diệp Vân, nhìn khắp Luyện Khí Cảnh, hắn đã không có đối thủ, mặc dù là Mộ Dung Vô Ngân đến đây, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.

Diệp Vân biết rõ uy lực ẩn chứa trong một đạo điện quang hình cầu này, tuy rằng lực lượng yếu đi một nữa, nhưng mà đánh vào trên người huynh đệ béo gầy có tu vi Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, cũng tuyệt đối khiến cho bọn hắn bị trọng thương, tối thiểu thì cũng mất đi sức chiến đấu trong thời gian ngắn.

Nhưng mà, thời điểm Diệp Vân cảm thấy hai người có lẽ sẽ mất đi sức chiến đấu, thì lại nhìn thấy phía xa xa quả bí đang ngã ngồi trên mặt đất cùng cây gậy trúc nhảy dựng lên, đứng dựa lưng vào nhau cách Diệp Vân chừng năm sáu trượng, trong mắt bọn họ tràn đầy vẻ không thể tin và cảnh giác.

Diệp Vân ồ lên một tiếng, trong lòng vô cùng tò mò. Một chiêu vừa rồi ẩn chứa lực lượng như thế nào hắn rất rõ, hắn tin tưởng dù là Mộ Dung Vô Ngân đến đây, tiếp một chiêu này thì bản thân cũng sẽ bị trọng thương, mất đi sức chiến đấu.

Nhưng mà hai kẻ dở hơi này đứng dậy, cũng không có nửa điểm bị thương, chẳng qua là sắc mặt bọn họ hơi trắng bệch, không phải là trắng theo kiểu nội thương mất đi huyết sắc, mà dường như là nhận lấy kinh hãi nên mới trắng bệt như vậy.

Hai người này, thế nhưng lại không bị thương.

Điều này sao có thể?

Diệp Vân có chút không thể giải thích vì sao, nên không khỏi đứng sững sờ ở đó.

Bản thân hai huynh đệ béo gầy ác bá bị một chiêu của Diệp Vân đánh tan tác khiến cho người bán hàng rong và các đệ tử bốn phía vừa trốn đi khi nãy đều lặng lẽ nhô đầu ra, muốn xem chuyện phát sinh vừa rồi cho rõ ràng.

Bất quá, dù cho huynh đệ béo gầy bị Diệp Vân đánh bại nhưng đệ tử vậy xem xung quanh không hề nói nhảm nửa câu, thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, bọn họ sợ khi Diệp Vân đi rồi thì hai huynh đệ kia lại tìm đến mình gây sự.

“Đau quá, gia hỏa này ra tay nặng thật đấy.” Sấu Tử đứng thẳng người lên, vuốt khắp người.

“Đúng vậy, lực lượng thật lớn, nếu không phải ngày bình thường ta kiên trì ăn nhiều, cả người to ra thêm một vòng thịt như vậy thì e rằng xương cốt đã bị hắn đánh gãy rồi, thật sự là quá độc ác.” Bàn Tử gật gật đầu, cũng vuốt vuốt khắp người.

Diệp Vân thiếu chút nữa ngã nhào trên mặt đất, hai người này bị quang điện đánh trúng nhưng chỉ đau đớn một chút mà thôi, cũng không bị tổn thương chính thức. Điều này sao có thể đây?

“Này, Bàn ca, các ngươi còn muốn đánh nữa hay không?”

Mập mạp sững sờ, tay đang xoa xoa tảng thịt mỡ trước ngực dừng lại một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Sấu Tử: “Làm sao bây giờ? Gia hỏa này giống như không muốn đánh với chúng ta nữa.”

“Hắn nói là chúng ta còn muốn đánh nữa hay không, không phải không đánh với chúng ta.” Sấu Tử trừng mắt liếc hắn một cái, hừ hừ nói.

“Đương nhiên là muốn đánh, huynh đệ chúng ta tung hoành nhiều năm, cho tới bây giờ cũng không thua ai, sao có thể không đánh.” Bàn Tử giận dữ, quay người nhìn Diệp Vân.

“Thế nhưng, dường như vừa rồi chúng ta liên thủ cũng bị thua, bị hắn đánh cho cả người đầy bụi đất, thiếu chút nữa mặt mũi bầm dập.” Sấu Tử nhăn mày lại, Diệp Vân ban nãy đánh ra tia chớp hình cầu làm cho hắn có ấn tượng rất sâu.

“Khi nãy chúng ta thua sao? Hình như chúng ta chưa từng thua nha.” Bàn Tử sững sờ, hỏi theo bản năng.

“Hẳn là thua a, bằng không thì vì sao trên người ta đau như vậy.” Sấu Tử gật đầu, nói ra.

Lông mày Bàn Tử nhăn lại một chỗ, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Vân nói: “Đừng đánh, bây giờ ta đói bụng, chờ ta trở về ăn chút gì rồi lại đến đánh với ngươi.”

“Sợ sao? Không thể tin được huynh đệ ác bá tung hoành tại chợ giao dịch mà cũng có ngày biết sợ.” Diệp Vân cười ha ha.

Sấu Tử trên mặt hiện lên tức giận, phẫn nộ quát: “Huynh đệ chúng ta chưa từng thua ai, cho nên cũng sẽ không sợ. Chỉ là chúng ta thật sự đói bụng, đói bụng thì không thể phát huy ra sức mạnh của mình, chờ chúng ta về ăn chút gì rồi lại đến đánh ngươi.”

Không đợi Diệp Vân trả lời, Bàn Tử bỗng nhiên chọc chọc Sấu Tử, nói: “Ta chỉ nói đùa, không phải ngươi đói bụng thật sự đấy chứ?”

Sấu Tử khẽ giật mình, trong lòng muốn một cước đạp chết tên mập này, người tu tiên sao có thể bị đói khát ảnh hưởng chứ, đây hiển nhiên là hắn nói đùa chơi, tên mập mạp chết bầm này lại tưởng là thật.

“Này, chúng ta thật sự đói bụng, ngươi có bản lĩnh thì đừng có đi, chờ chúng ta quay trở lại.” Bàn Tử nhìn Diệp Vân, nghiêm túc nói.

Diệp Vân thực sự là bội phục, hai người vụng về như heo này mà cũng có thể trở thành ác bá trong chợ giao dịch sao? Tuy nói tu vi không tệ, nhưng lại không đủ thông minh, chỉ cần lừa gạt một chút là có thể xoay tròn hai người này, hắn không hiểu những tên đệ tử kia rốt cuộc đang sợ cái gì?

“Không được, hai người các ngươi đã thua, ta chưa đồng ý thì các ngươi không thể đi.” Diệp Vân hừ hừ nói, gặp được hai kẻ dở hơi này làm cho tính trẻ con của hắn nổi lên.

Bàn Tử oa oa kêu lên: “Này này, ngươi không nói đạo lý, trời đất bao la ăn cơm lớn nhất, không ăn no bụng thì làm sao đủ khí lực để giảm béo, không đúng, phải là không ăn no thì làm sao đủ khí lực để đánh nhau, ngươi đừng có chạy, chờ bọn ta ăn no xong rồi lại đến đánh.”

Sấu Tử liên tục gật đầu, Bàn Tử lúc này lại đột nhiên thông minh, nghĩ ra mọi cách để chạy trốn.

“Người tu luyện nào mà đói bụng như ngươi vừa nói? Bàn ca, ngươi muốn chạy trốn cũng nên nói ra lý do hợp lý một chút chứ.” Diệp Vân trở giọng nói.

Bàn Tử vỗ mạnh đầu một cái, vẻ mặt đau khổ nói: “Không ngờ ngươi cũng thông minh giống huynh đệ chúng ta, có thể nhìn thấu ra điều này. Được rồi, ngươi nói xem như thế nào mới để cho chúng ta đi? Nếu không chúng ta bái ngươi làm đại ca được không?

Diệp Vân khẽ giật mình, hắn mặc dù nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng thật không ngờ tên mập mạp sẽ nói ra lời này, muốn bái Diệp Vân hắn làm đại ca. Đây rốt cuộc là hắn muốn giở trò quỷ gì?

“Tên mập mạp chết bầm ngươi, vẻ mặt gian xảo như vậy, ngươi muốn bái ta làm đại ca nhất định là không có ý tốt, có phải ngươi muốn thừa dịp ta không cảnh giác rồi ra tay đánh lén đúng không.” Diệp Vân cố ý phẫn nộ quát một tiếng, giọng nói ầm ầm.

Bàn Tử cười mỉa nói: “Đại ca dự đoán thật đúng, chúng ta không thể gạt ngươi được cái gì. Không được, chúng ta nhất định phải bái ngươi làm đại ca, nếu như ngươi không đồng ý thì chúng ta mỗi ngày sẽ quấn quýt đến khi ngươi đáp ứng mới thôi.”

Sấu Tử liếc nhìn tên mập mạp, ánh mắt chợt sáng lên, nói: “Không sai, sau này ngươi chính là đại ca của chúng ta, sẽ bảo bọc cho chúng ta.”

Diệp Vân trợn mắt há mồm, hai kẻ dở hơi này thật sự là làm cho người ta không biết phải nói gì. Bọn họ đánh không lại thì đã nghĩ cách chạy, thời điểm trốn không được lại nói muốn bái làm đại ca, như là người say rượu vậy.

“Đại ca!”

Hai người nhìn thấy Diệp Vân không có phản ứng, hiển nhiên ‘đả xà tùy côn thượng’ (*), miệng dứt khoát kêu lên.

(*) Đả xà tùy côn thượng: “Đánh rắn rắn leo côn” Thực ra là viết gọn của “Côn gỗ đánh rắn, rắn leo lên côn”. Ý là người bị đánh nhưng biết lợi dụng sơ hở của đối phương để phản đòn, khiến cho đối phương khó giải quyết.