Chương 211: Áp Lực - Tấn Chức

Thế Giới Tiên Hiệp

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Linh khí không ngừng rót vào cơ thể, sau đó nhanh chóng bồi dưỡng thân thể.

Nếu như tu luyện trong tình huống bình thường, không có sự tiêu hao và áp lực thì Diệp Vân muốn tăng cường cường độ thân thể cũng không thể nào làm được, thế nhưng tại Hỏa Long Quật thì lại khác. Dưới nhiệt độ cực nóng này gần như khiến hắn khó có thể ngăn cản được, nếu như vòng bảo hộ bằng chân khí của hắn bị phá vỡ thì cho dù là thân thể mạnh mẽ của hắn cũng không thể chống đỡ được lâu.

Diệp Vân một bên điên cuồng hấp thu linh khí, luyện hóa bồi dưỡng thân thể rồi bổ sung sự tiêu hao của vòng bảo hộ, một bên thì cắn răng kiên trì. Cho dù có vòng bảo hộ chân khí nhưng mà từng cơn sóng nhiệt kia dường như có thể thiêu đốt cả không gian, từ bốn phương tám hướng truyền đến, khiến cho hắn khó có thể ngăn cản được.

Diệp Vân hiểu rõ ràng rằng đây chính là một cơ hội vô cùng tốt. Nếu như có thể ở trong này chịu đựng chừng nửa năm hoặc một năm thì nhục thể và chân khí của hắn sẽ tăng lên đến một mức độ khó có thể tin.

Kỳ thật nhiệt độ của Hỏa Long Quật mang lại áp lực vô cùng lớn, có thể trợ giúp cho đệ tử Luyện Khí Cảnh tu luyện, thế nhưng mà đệ tử bình thường làm sao mà có cường độ thân thể mạnh mẽ như của Diệp Vân, có thể xâm nhập đến tận tầng này. Bình thường thì đệ tử Luyện Khí Cảnh ngũ trọng trở xuống thì cũng chỉ tiến vào thạch thất phía ngoài tu luyện mà thôi, nhưng như thế cũng đủ khiến cho bọn họ không thể kiên trì quá lâu, chứ đừng nói gì đến việc xâm nhập vào sâu bên trong Hỏa Long Quật như thế này.

Mồ hôi trên thân thể Diệp Vân tuôn ra ào ào, thế nhưng lại nhanh chóng bọ nhiệt độ thiêu đốt mà hóa thành hơi. Hơn trăm miếng linh thạch thượng phẩm tiêu hao một cách nhanh chóng, chỉ trong vòng hai canh giờ mà đã mất đi hơn nửa, tốc độ hấp thu đúng là khó có thể tin. Nếu như một gã đệ tử Luyện Thể Cảnh nhất trọng mới bắt đầu tu luyện, hấp thu toàn bộ số linh thạch đã bị tiêu hao kia thì chỉ sợ hắn liền có thể trùng kích liên tục đến tận Luyện Khí Cảnh lục trọng, thậm chí là thất trọng rồi.

Nhưng mà, với lượng linh thạch bị tiêu hao kia thì lượng dung nạp chân khí trong cơ thể Diệp Vân cũng chỉ tăng lên một chút, gần như bằng không, mà độ mạnh mẽ của thân thể cũng tăng lên có tí chút, cũng không biểu hiện một cách rõ ràng lắm.

Diệp Vân tự nhiên vẫn có thể kiên trì, mà hắn nhất định phải kiên trì. Nhiệm vụ cấp chín là tìm kiếm Thiên La Ngưng Thần thảo có thời gian rất dài, lên đến tận một tháng, cho nên hắn cũng không quá vội vã. Huống chi nếu có thể ở nơi này mà đột phá lên Luyện Thể Cảnh nhị trọng, cho dù không có hoàn thành nhiệm vụ thì cũng đáng giá.

Ánh sáng lóe lên, lại là một đống linh thạch thượng nữa phẩm xuất hiện. Tiểu Hấp Tinh Quyết nhanh chóng vận chuyển, không ngừng hấp thu linh khí vào trong cơ thể, nhanh chóng luyện hóa rồi hấp thu, rèn luyện thân thể.

Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ, mười canh giờ…

Diệp Vân cứ như vậy mà liều mạng kiên trì. Thân thể hắn lúc này đã không có có mồ hôi để chảy ra nữa. Nếu không phải ý chí hắn kiên cường mà thay bằng những người khác thì chỉ sợ đã không thể chịu đựng lâu đến như vậy, có khi còn bị hôn mê cũng không chừng.

Mà đây cũng không phải là nơi bình thường, chính là chỗ sâu bên trong của Hỏa Long Quật. Nếu như thực sự bị hôn mê thì không cần đến nửa nén hương, nhiệt độ nơi này liền biến hắn thành một thi thể khô quắt.

Cuối cùng, khi mà Diệp Vân chèo chống hơn ba mươi canh giờ, cả người hắn bỗng nhiên run rẩy một cách kịch liệt. Lập tức, trên người hắn tản ra một đạo ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, vòng bảo hộ chân khí cũng trở nên dày thêm một ít.

Diệp Vân chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể mình đột nhiên như muốn nổ tung, vô số linh khí nhập vào cơ thể một cách mạnh mẽ, rồi lại nhanh chóng bị luyện hóa. Chân khí trong cơ thể hắn lúc này giống như nước lũ, vận chuyển một cách điên cuồng.

Chân khí theo hai mạch Nhâm Đốc, vận chuyển một cách nhanh chóng. Mỗi lần vận chuyển là lượng chân khí lại tăng thêm một chút. Mà sau khi vận chuyển, từng luồng chân khí như những cơn hồng thủy, không dừng lại như trước mà bắt đầu trùng kích kỳ kinh bát mạch trong cơ thể.

Diệp Vân vô cùng vui mừng. Trùng kích kỳ kinh bát mạch chính là dấu hiệu đột phá Luyện Khí Cảnh nhị trọng Chu Thiên Cảnh. Chỉ cần có thể đả thông kỳ kinh bát mạch thì lượng chân khí sẽ tăng thêm mấy lần, hơn nữa lại được tinh luyện một lần nữa, khiến cho nó tinh thuần vô cùng.

Những đệ tử bình thường, khi trùng kích Chu Thiên Cảnh thì đều vô cùng cẩn thận, bởi vì chân khí của bọn họ không có tinh thuần và nhiều như của Diệp Vân, một khi không chắc chắn thì không thể nào trùng kích thành công.

Nhưng mà Diệp Vân hắn thì lại không hề lo lắng chút nào. Lúc trước hắn không hề cảm thấy dấu hiệu có thể trùng kích Chu Thiên Cảnh là bởi vì chân khí và thân thể của hắn chưa đạt tới cùng một cấp độ, không thể hỗ trợ lẫn nhau.

Hiện tại, chân khí và thân thể hắn rốt cuộc đã đủ điều kiện để trùng kích Chu Thiên Cảnh. Từng luồng chân khí cuồng bạo giống như những cơn hồng thủy, không ngừng vận chuyển qua hai mạch Nhâm Đốc mấy lần, khiến cho chân khí càng trở nên tinh thuần hơn, sau đó bắt đầu lan đi trùng kích kỳ kinh bát mạch.

Oanh!

Một cái, hai cái, ba cái…

Chân khí như cơn sóng dữ không thể ngăn cản, chỉ trong nháy mắt đã đả thông năm mạch trong bát mạch.

Cho dù không có đả thông hoàn toàn, thế nhưng Diệp Vân đã cảm nhận được sự biến hóa trong cơ thể mình. Lúc này, hắn nín hơi ngưng thần, kiềm chế sự hưng phấn ở trong lòng.

Chân khí sau khi đả thông năm kinh mạch thì cũng không dừng lại. Thế tiến không chút nào giảm bớt, tiếp tục trùng kích đường kinh mạch thứ sáu, thử bảy và thứ tám.

Thế như chẻ tre!

Giờ khắc này, Diệp Vân đã hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của bốn từ này, đúng là không thể ngăn cản.

Một nén hương sau, kỳ kinh bát mạch trong cơ thể được đả thông hoàn toàn, chân khí vận chuyển khắp nơi trong cơ thể mà không gặp bất cứ sự cản trở nào, hoàn thành một đại chu thiên.

Luyện Khí Cảnh nhị trọng, Chu Thiên Cảnh!

Diệp Vân cảm thấy trong đầu nổ oanh một tiếng, toàn bộ thân thể lẫn tinh thần đểu trở nên vô cùng thoải mái, cho dù đang ở trong Hỏa Long Quật này thì hắn vẫn có thể cảm thấy có một luồng chân khí mát lạnh đang không ngừng lưu chuyển trong cơ thể.

Diệp Vân đứng dầy, ánh mắt như điện, nhìn về phía trước.

Hắn cười vang, âm thanh vang vọng quanh quẩn trong động quật, kéo dài mãi không ngừng.

Diệp Vân nhìn về phía trước, chỉ thấy đằng trước này chỉ còn có vài chục trượng nữa mà thôi, rõ ràng lả đã đến cuối, không còn lối đi nào ở phía trước nữa.

Như vậy có thể thấy được, thông đạo này chính là dùng để tu luyện, ngoài ra thì không còn có tác dụng nào nữa.

Trách không được là tại sao cửa thông đạo lại bóng loáng đến như vậy, thì ra là thường xuyên có đệ tử đến đây tu luyện. Diệp Vân lúc này có chút tò mò, mười trượng cuối cùng của thông đạo này thì không biết là phải có tu vi như thế nào mới có thể tiến vào trong đó?

Chắc hẳn phải là Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ, có lẽ với tu vi của hai vị sư tôn hắn mới có thể vào được. Tu vi càng cao thì sự trợ giúp của Hỏa Long Quật đối với bọn hắn cũng không được bao nhiêu nữa.

Diệp Vân có chút không nỡ nhìn thoáng qua, sau đó theo đường cũ mà trở về, từ cửa động nhảy ra, đáp lên ngọn của cây đại thụ đã bị cháy đen lúc trước.

Chân khí trong cơ thể lưu chuyển, hùng hậu thêm mấy lần, hơn nữa lại càng trở nên tinh thuần hơn trước. Hiện tại thì thực lực của Diệp Vân so với lúc trước tiến vào Hỏa Long Quật tối thiểu cũng phải gấp bảy tám lần. Nếu như bây giờ mà đối mặt với Mộ Dung Vô Ngân thì hắn tin tưởng, cho dù thế nào thì hắn cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn.

Ánh mắt hắn lúc này nhìn về phía hai cửa động khác, sau đó mỉm cười rồi hướng về phía cửa động phía trên, thân hình liền lao vào trong đó, không hề có ý định trở lại sơn động lúc trước.

Trong cửa động này so với sơn động lúc đầu cũng không khác nhau nhiều lắm, ước chừng hai ba người cũng có thể đồng thời tiến vào. Trên đỉnh động có treo từng viên dạ minh châu, tản ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, chiếu sáng toàn bộ sơn động.

Tinh thạch chiếu sáng toàn bộ sơn động, thế nhưng trong sơn động lại xuất hiện lối rẽ nên không thể nhìn thấy được phần cuối của nó như thế nào.

Diệp Vân mỉm cười, sải bước tiến về phía trước. Lối đi này cũng không có xuất nhiện từng cơn sóng nhiệt như ở bên kia, hắn tiến thêm mười trượng mà cũng không thấy có chút biến hóa nào về nhiệt độ cả. Xem ra thông đạo này không hề có chân hỏa, hơn nữa Diệp Vân còn cảm nhận thấy có từng cơn gió nhẹ thổi đến, có thể thấy được nó còn thông đến một nơi nào đó.

Bước chân Diệp Vân tiến nhanh về phía trước, thế nhưng cũng không hề buông lỏng cảnh giác. Chân khí trong cơ thể vận chuyển, ngưng tụ ngoài thân của hắn một màn bảo hộ, cũng tập trung vào song quyền, chỉ cần có bất cứ điều gì xảy ra là hắn có thể tung ra một quyền mạnh mẽ.

Nhưng, sau khi đi được chừng một nén hương, Diệp Vân hắn đi cũng được khoảng ba bốn dặm đường rồi, thế nhưng thạch động này vẫn có chưa có dấu hiệu kết thúc, không thấy được cửa ra của nó.

Diệp Vân nhíu mày. Hắn hoài nghi có phải là mình đi vào một trận pháp không gian hay không, bằng không mà nói thì ngọn núi có Hỏa Long Quật này cũng chỉ có phạm vi năm sáu dặm mà thôi, chẳng lẽ cái sơn động này vẫn luôn uốn lượn trong thân núi, nếu không thì không có khả năng đi cả ba bốn dặm rồi cũng không thấy lối ra.

Nhưng mà, Diệp Vân cũng không quá lo lắng. Dù sao thì có thể còn sống mà ra khỏi Hoa Vận bí tàng thì pháp trận không gian trong Hỏa Long Quật này, cho dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là do tu sĩ Kim Đan Cảnh bố trí, cũng không thể mạnh hơn trong khu mộ địa đó bao nhiêu.

Sau khi đi khoảng chừng một canh giờ thì cuối cùng, hắn cũng đã thấy phía trước xuất hiện ánh sáng, hiển nhiên chính là cửa ra rồi.

Diệp Vân kiềm nén sự vui sướng trong lòng, bước chân cũng nhanh hơn vài phần, chỉ trong chốc lát liền đã bước tới phía đó.

Nhưng mà, đó cũng không phải cửa ra. Đập vào mắt của Diệp Vân chính là một gian thạch thất được bao phủ bởi sương mù và được ánh sáng nhu hòa chiếu rọi.

“Vậy mà không phải là cửa ra.” Diệp Vân khẽ giật mình, theo bản năng nói ra.

“Ai?”

Đột nhiên, một âm thanh mềm mại từ bên trong truyền ra, vừa lọt vào tai thì khiến cho DiệpVân vô cùng quen thuộc.

Diệp Vân có chút sững sờ, lập tức đại hỉ hô lên: “Tô Linh, là ngươi? Ta là Diệp Vân đây.”

“A…”

“Ngươi đi ra ngoài, mau đi ra! Một nén nhang nữa thì lại vào đây.” Âm thanh của Tô Linh mang theo sự kinh hỉ, nhưng sau đó lại mang theo vẻ bối rối.

“Tô Linh, xảy ra chuyện gì vậy?”

Diệp Vân không hề để ý đến sự kinh hỉ của Tô Linh, chỉ nghe thấy sự bối rối của nàng thì lông mày liền nhíu lại, thân hình nhanh chóng lao vào màn sáng kia.

Vừa mới xâm nhập không đến ba trượng thì Diệp Vân liền trông thấy một thân ảnh hết sức mơ hồ. Hắn mừng rỡ nhảy tới bên cạnh, sau đó đưa tay đặt lên vai của Tô Linh.

Tay vừa chạm vào thì lại mịn màng ấm áp, mềm mại như tơ!

Diệp Vân khẽ giật mình, mà Tô Linh cũng giật mình.

“A!”

Tô Linh la lên, sau đó liền xoay người lại, sẵng giọng nói: “Ai bảo ngươi vào đây! Ta nói đợi một chút cơ mà, mau đi ra!”

Lúc này thì Diệp Vân đã hiểu tại sao Tô Linh lại không cho hắn vào đây. Thì ra nha đầu này đang không mặc quần áo.

Tô Linh xoay người đi khiến cho bàn tay Diệp Vân vốn đặt trên vai của nàng liền dừng lại trong không trung. Hắn sửng sốt một chút rồi mới thu tay về.

“Nha đầu ngươi đang làm gì đó? Thậm chí ngay cả quần áo cũng không mặc?” Diệp Vân quay người, sau đó đi ra khỏi đám sương mù, trở lại chỗ lối vào của thạch thất.

Lúc này, trong thạch thất truyền đến âm thanh sột soạt, hiển nhiên là Tô Linh đang mặc quần áo.

“Đã nói ngươi không được vào đây, vậy mà ngươi lại không nghe.” Âm thanh của Tô Linh mang theo vẻ giận dỗi vang lên. Sau đó, một thân hình mềm mại màu xanh nhạt từ trong sương mù nhanh chóng đi ra, bước đến trước người của Diệp Vân.

“Hừ! Diệp Vân ngươi sao lại dám lén lút tiến vào Hỏa Long Quật? Mà sao lại còn tìm đến nơi này nữa?”