Chương 74: Thiết Bối Địa Long (3)

Dược Thần

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lúc này, trong sơn lâm trừ tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc, chỉ có tiếng thở hổn hển của mọi người, Kiệt Sâm nãy giờ chỉ im lặng đứng một bên đột nhiên nhíu mày, trong lòng cảm thấy hình như có chút không đúng, nhưng phát hiện xung quanh căn bản không có dị tượng gì.

Ầm, ầm, ầm…

Đúng lúc này, Trát Khắc đang đến bên cạnh thi thể Liêm Sư thú , chuẩn bị thu hoạch nguyên liệu, thì đại địa dưới chân đột nhiên rung chuyển, một tiếng động lớn từ xa vọng lại, không ngừng áp sát, rất nhanh đã đến trước mặt mọi người.

Một con linh thú cao hơn ba mét thân ảnh như một ngọn núi nhỏ hiện ra từ trong sơn lâm, xuất hiện trước mặt mọi người, hai con mắt như hai cái đèn lồng nhìn xuống đám người bên dưới, tràn ngập khí tức kìm nén.

– Thiết Bối địa long…

Nhìn thân ảnh vừa xuất hiện, Ba Lạc Khắc thì thào một tiếng, thần sắc ngây ra như phỗng, còn bọn Lâm Nham mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.

– Rống…

Nhìn thấy mọi người, Thiết Bối địa long gầm lên một tiếng, khua động bốn cái chân ngắn ngủi, chạy như bay về phía bọn Lâm Nham và Ba Lạc Khắc, Thiết Bối địa long đi đến đâu, cây cối hai bên đường đổ rạp đến đấy, bụi bay mù mịt.

– Mau chạy, chia nhau ra chạy, để ta chặn đường nó.

Lâm Nham bây giờ mới hồi lại tinh thần, mặt lộ thần sắc vô cùng lo lắng, gầm lên với những người sau lưng, lợi kiếm trong tay một lần nữa lại lóe quang mang bạch sắc chói mắt, cả người xông về phía trước, hung hăng đâm vào đầu của con Thiết Bối địa long.

– Phanh…

Đối diện với công kích của Lâm Nham, Thiết Bối địa long không hề tránh né, cả quãng đường ầm ầm nghiến qua, khi lợi kiếm được bơm té giai thiên linh khí trong tay Lâm Nham đâm trúng lớp bì giáp cứng răn trên đầu Thiết Bối địa long, mũi kiếm chỉ đi vào được một tấc, sau đó bất chấp Lâm Nham bơm thiên linh khí thế nào, cũng không thể đâm thêm được một phân.

Phải biết, cho dù là một tảng cự thạch dưới công kích đã bơm thiên linh khí của Lâm Nham, cũng sẽ vỡ vụn, nhưng công kích cường hãn như vậy, chỉ có thể đâm sâu một tấc vào tầng biểu bì của Thiết Bối địa long, đến một giọt máu tươi cũng không có, đây là hạng phòng ngự cường đại nào.

– Ô…

Cảm nhận công kích của Lâm Nham, trong không khí đột nhiên vang lên một tiếng rít lớn, một đường tiên ảnh cự đại loáng cái xuất hiện bên cạnh Lâm Nham.

Tốc độ đó thực sự quá nhanh, Lâm Nham căn bản không kịp phản ứng, đã bị đường cự ảnh đó nặng nề quất trúng.

Bồng một tiếng, Lâm Nham đang đứng trên đầu Thiết Bối địa long thân thể bị quất văng ra, trường bào trên người rách bươm thành vô số mảnh, miệng hộc máu, cả ngươi bị đập mạnh vào trong sơn lâm, sau khi đập trúng một gốc cự thụ, mới lảo đảo rơi xuống, gốc cự thụ đó sau khi bị Lâm Nham đập trúng, rắc một tiếng, sau đó ầm ầm sập xuống.

Tiên ảnh dừng lại đong đưa sau lưng Thiết Bối địa long, đó chính là cái đuôi dài mấy mét của Thiết Bối địa long, bên trên mọc đầy những gai nhọn lồi lõm.

Chỉ một đòn, Lâm Nham – người có thực lực mạnh nhất ở đây, đạt đến tứ giai đê cấp thiên linh sư, dội trưởng tiểu đội mạo hiểm Lưỡi Dao Sắc, đã bị trọng thương.

– Đội trưởng…

Ba Lạc Khắc hét lên một tiếng lớn, hai mắt đỏ ngầu, nhưng không có ý định lùi lại, nắm chặt cự kiếm trong tay, ầm ầm lao về phía Thiết Bối địa long.

Khố Lai Nhã, Lôi Tư cũng không chịu thua kém, ánh mắt lóe lên một tia kiên nghị, hóa thành hai đường tàn ảnh xông lên phía trước.

– Kiệt Sâm, ngươi mau chạy, chạy ra ngoài sơn lâm.

Trát Khắc nhìn Kiệt Sâm bên cạnh ngưng trọng nói, sau đó cầm cự kiếm trong tay, đi về phía Thiết Bối địa long, Lộ Na cũng không nói câu nào, lặng lẽ đi theo, cho dù ánh mắt họ tràn ngập sợ hãi, nhưng bước chân thì vẫn vô cùng kiên định.

– Các ngươi đi chỉ là tự chuốc lấy cái chết mà thôi.

Kiệt Sâm không kìm được nói.

– Vậy thì đã làm sao?

Trát Khắc quay đầu, nhếch miệng, nở một nụ cười rạng rỡ với Kiệt Sâm,

– Tiểu đội mạo hiểm Lưỡi Dao Sắc, cho dù chết, cũng phải chết với nhau, thà cùng nhau chiến tử, cũng tuyệt đối không bỏ lại đồng đội cầu sinh.

Kiệt Sâm thầm thở dài một tiếng, không nói gì, cũng đi theo Trát Khắc và Lộ Na.

– Kiệt Sâm, ngươi…

Trát Khắc lộ ra một tia kinh ngạc.

Kiệt Sâm không nói gì, chỉ nhếch miệng cười với hắn, kiếp trước hắn đến Cự Long Cửu giai cũng từng giết qua, còn phải bỏ chạy trước con Thiết Bối địa long ngũ giai sao?

Huống hồ, với thực lực của mình, trước mặt Thiết Bối địa long ngũ giai, cho dù chạy cũng khó lòng chạy thoát, e rằng chỉ có bảy người chia nhau ra chạy, mới có khả năng sống sót một hai.

Đã như vậy, chi bằng để hắn mở rộng tầm mắt, xem Thiết Bối địa long mạnh mẽ tới cỡ nào!

Khoảnh khắc Thiết Bối địa long xông đến trước mặt Ba Lạc Khắc, Ba Lạc Khắc gầm lên một tiếng giận dữ, cả người bật mạnh, cự kiếm trong tay mang theo khí thế chưa từng có hung hăng bổ về phía Thiết Bối địa long.

Khố Lai Nhĩ và Lôi Tư bám sát sau lưng Ba Lạc Khắc thân hình cũng đồng thời bật mạnh, nhảy lên không trung, trường kiếm trong tay huyễn hóa thành vô số đường kiếm ảnh, nhưng mục tiêu của hai người thì chỉ có một, đó chính là vị trí hai con mắt như hai cái đèn lồng của Thiết Bối địa long.

Nhìn cự kiếm chém về phía mình, cùng kiếm ảnh đầy trời, Thiết Bối địa long không hề tránh né, ngẩng đầu, ầm ầm xô vào ba người đang ở giữa không trung.

Quang mang trên cự kiếm trong tay Ba Lạc Khắc bắt đầu khởi động, mang theo những tiếng xé gió ô ô, trực tiếp chém lên đầu Thiết Bối địa long.

Mũi nhọn của trường kiếm trong tay Khố Lai Nhã và Lôi Tư cũng rơi xuống trước mắt Thiết Bối địa long, khoảnh khắc trường kiếm trong tay hai người chuẩn bị đâm trúng hai mắt Thiết Bối địa long, trong mắt Thiết Bối địa long đột nhiên lộ ra một tia trào phúng, sau đó một đường mi mắt trong suốt đột nhiên đóng lại với mí mắt nặng nề của Thiết Bối địa long.

– Ầm…

– Phanh, phanh…

Những tiếng đấm đá, va chạm truyền đến, dưới lực trùng kích cực mạnh của Thiết Bối địa long, Ba Lạc Khắc và Khố Lai Nhã còn cả Lôi Tư bắn mạnh ra ngoài, miệng thổ huyết, từ giữa không trung rơi mạnh xuống đất, áo giáp bằng thép trên người Ba Lạc Khắc, trúng một đòn vừa rồi, cũng méo mó lõm vào một miếng.

Cự kiếm trong tay Ba Lạc Khắc lúc nãy bị va trúng, cũng không biết bắn đi đâu, ba người mạnh mẽ công kích, trừ Ba Lạc Khắc chém được một miếng nhỏ trên đầu Thiết Bối địa long, lợi kiếm của Khố Lai Nhã và Lôi Tư chỉ để lại một vết trắng mờ mờ trên mí mắt Thiết Bối địa long.

– Đại ca!

Nhìn thấy Ba Lạc Khắc bị thương, Trát Khắc hai mắt đỏ ngầu.

Ầm ầm ầm…

Thiết Bối địa long nhìn xuống Trát Khắc, Lộ Na và cả Kiệt Sâm cách đó không xa, sải rộng bước chân, mãnh liệt xông về phía ba người.

Đến Lâm Nham, Ba Lạc Khắc, Khố Lai Nhã và Lôi Tư cũng không thể ngăn được nó, thì bọn Trát Khắc và Kiệt Sâm khẳng định sẽ hóa thành một đống thịt nát.

Không biết tại sao, đúng lúc này, nhìn Thiết Bối địa long đang điên cuồng xông tới, cùng sơn lâm và bọn Trát Khắc xung quanh, trong lòng Kiệt Sâm đột nhiên nổi lên một cảm giác cực kì cổ quái, cảm giác này cực kì quỷ dị.