Chương 652: Kim Chi Nhu Pháp Tắc (1)

Dược Thần

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Oanh!

Hào quang chói mắt sáng triệt cả đấu võ trường, tiếng nổ mạnh cực lớn chấn đến điếc màng tai mọi người, từng đạo khí lưu kim sắc sắc bén lấy Khắc Lôi Nhã làm trung tâm tán phát.

Trong ánh mắt Kiệt Sâm, toàn thân Khắc Lôi Nhã nặng nề ném ra ngoài, máu tươi thê mỹ tung tóe trên không trung.

– Đương!

Cụ kiếm rơi xuống đấu võ trường, phát ra thanh âm ầm vang cực lớn, trên đài chủ tịch nhóm người Đế Lâm kinh hô đứng bật dậy.

– Sưu!

Thiểm Lôi Dực sau lưng Kiệt Sâm bắn vọt ra, đem thân thể Khắc Lôi Nhã ôm vào trong ngực mình.

– Thiếu gia!

Khóe môi Khắc Lôi Nhã ứa ra một tia máu tươi.

– Ông!

Thanh sắc viên cầu trong đầu Kiệt Sâm vận chuyển thật nhanh, mộc hệ sinh mệnh hoạt lực cường đại lập tức từ thân thể Kiệt Sâm tràn vào trong thân thể Khắc Lôi Nhã.

Trong thân thể Khắc Lôi Nhã kinh mạch tổn hại hầu hết, thương thế có chút nghiêm trọng, nhưng cũng may chính là không nguy hiểm tới tính mạng.

– Vậy mà không chết?

Nhìn thấy Khắc Lôi Nhã bị một kích của mình mà không chết, trên mặt A Đức Kim Tư lộ ra tia kinh ngạc, không chút do dự trường kiếm vung lên, lại thêm một đạo kim sắc kiếm quang nhắm ngay chỗ Kiệt Sâm lao tới nhanh như chớp.

– A Đức Kim Tư, ngươi đây là muốn chết!

Đôi mắt Kiệt Sâm đỏ lên, ánh mắt lạnh như băng gắt gao nhìn trừng lên người A Đức Kim Tư.

Linh lực công kích cường đại lập tức đi tới trước mặt Kiệt Sâm.

Đối mặt với kim sắc kiếm quang đột nhiên bắn tới, trên mặt Kiệt Sâm không hề có chút dao động, hắc sắc trọng kiếm trong tay mạnh mẽ bắn lên, nhanh như mãng xà xuất động thoáng chốc đã chắn ngang kim sắc kiếm quang kia.

– Oanh!

Thanh âm tiếng nổ tung bạo tạc ầm vang, Kiệt Sâm mạnh mẽ bật lui ra sau mấy bước, trên mặt đất lưu rõ vài dấu chân.

– Ồ!

Trong miệng A Đức Kim Tư toát ra một tia kinh nghi, rất hiển nhiên đối với việc Kiệt Sâm có thể dễ dàng ngăn trở công kích của mình mà cảm thấy giật mình.

– Khắc Lôi Nhã, ngươi lui ra đấu vòng loại trước đi!

Kiệt Sâm phân phó Khắc Lôi Nhã.

Để Khắc Lôi Nhã rời khỏi sân đấu vòng loại xong xuôi, Kiệt Sâm tràn đầy sát ý nhìn qua A Đức Kim Tư trước mặt.

– Nếu như Khắc Lôi Nhã đã thối lui khỏi đấu vòng loại, như vậy lần này tới lượt ngươi đi!

A Đức Kim Tư cười lạnh lên tiếng.

– Vậy là…chuyện gì xảy ra?

Toàn bộ tuyển thủ trên sân đấu đều ngây ngẩn cả người, nói thế này, giữa các cao thủ sẽ không phát sinh chiến đấu trong cuộc đấu vòng loại, giống như Địch Ni Toa cùng Thiết Mộc Chân đã làm như thế, nhưng vì sao A Đức Kim Tư lại nổi điên ngay từ đầu đã tìm kiếm cao thủ ra tay, hôm nay còn cùng Kiệt Sâm bài danh thứ tư đối chiến?

Trong lòng các tuyển thủ đều cảm thấy khó hiểu, nhưng đối với bọn hắn mà nói đây không thể nghi ngờ là một tin tức tốt.

Hôm nay Khắc Lôi Nhã bài danh thứ mười bốn đã thối lui ra khỏi, trong lòng bọn họ tuy Kiệt Sâm bài danh thứ tư thật cường đại, nhưng dưới thực lực kinh khủng của A Đức Kim Tư không bao lâu cũng sẽ bị đánh bại.

Mà khán giả trong thính phòng trong miệng đều rống giận, với tư cách người xem không thể nghi ngờ chính là thích xem cuộc quyết đấu giữa các cao thủ.

– Giết, giết đi, đem Kiệt Sâm kia giết đi!

Trên đài chủ tịch, trong lòng Long Ba Đức gào thét, mà nhóm người Đế Lâm thì tràn đầy lo lắng.

– Chuyện gì xảy ra? A Đức Kim Tư kia phát bệnh thần kinh gì đây!

Đôi mắt Đế Lâm như phun lửa, thần sắc phẫn nộ, lần này chư quốc tây bắc rất có hi vọng xuất đầu nhưng bị A Đức Kim Tư can thiệp, chỉ sợ biến thành không xác định.

Nhưng đây là đấu vòng loại, Đế Lâm cũng không thể khống chế suy nghĩ của các tuyển thủ, giờ phút này thấy A Đức Kim Tư ra tay với Khắc Lôi Nhã cùng Kiệt Sâm, chẳng qua chỉ xem thành chính ý nghĩ điên cuồng của hắn mà thôi.

Mà đệ nhất cao thủ của Bách Việt vương quốc, đế linh sư bát giai đê cấp Địch Uy Nhĩ vẫn khoan thai ngồi trên đài chủ tịch nhìn vào bên trong đấu võ trường.

Bên trong đấu võ trường Kiệt Sâm cùng A Đức Kim Tư đã triển khai chiến đấu.

– Hưu! Hưu! Hưu!

Kim sắc kiếm khí tung hoành trên sân đấu, nhắm ngay Kiệt Sâm phát động công kích điên cuồng.

Hắc sắc trọng kiếm trong tay Kiệt Sâm đã hóa thành một đoàn hắc sắc viên cầu đem toàn bộ công kích của A Đức Kim Tư chắn ngay bên ngoài.

– Oanh! Oanh! Oanh!

Thanh âm tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp không ngừng, thân ảnh Kiệt Sâm chẳng khác gì ảo ảnh, không ngừng xuyên toa trong sân, ánh mắt của hắn lạnh như băng, trong lòng đang không ngừng suy nghĩ.

– A Đức Kim Tư tuyệt đối không phải vì đào thải tuyển thủ mà tìm chúng ta!

Người khác cho rằng A Đức Kim Tư chỉ muốn đào thải Khắc Lôi Nhã cùng Kiệt Sâm, nhưng ngay trong đại sảnh Kiệt Sâm đã cảm nhận được ánh mắt mang theo sát ý của A Đức Kim Tư khi nhìn vào bọn họ, hiện tại hắn biết rõ A Đức Kim Tư đang nhắm đúng là hắn.

– Sưu!

Toàn thân Kiệt Sâm phóng lên trời, nhắm ngay A Đức Kim Tư phóng mạnh tới.

– Chết đi!

Hai mắt A Đức Kim Tư lạnh như băng, trong miệng quát khẽ một tiếng, đồng thời năm đạo linh hoàn bốc lên khỏi đỉnh đầu hắn, hư ảnh linh thú không ngừng hiển hiện trên không, điên cuồng tăng lên linh lực bên trong thân thể A Đức Kim Tư.

Kim sắc linh lực đầy trời, chuyển hóa thành vô số kim sắc cực quang nhắm ngay Kiệt Sâm điên cuồng lướt đến.

Trên bầu trời sân thi đấu trong lúc nhất thời tràn ngập kim hệ nguyên tố nồng đậm.

Nhìn qua kim sắc cực quang bao phủ đầy trời công tới, trong hai mắt Kiệt Sâm bỗng dưng hiện lên một đạo tinh mang.

– Ông! Ông! Ông! Ông!

Bốn đạo cực hạn linh hoàn cũng từ đỉnh đầu Kiệt Sâm toát ra, kim sắc rực rỡ, làm chói mắt người.

Một đạo sóng văn trong suốt vàng nhạt phóng ra bên ngoài thân thể Kiệt Sâm, bao phủ cự ly trăm thước quanh thân hắn.

Kim hệ nguyên tố kết giới!

A Đức Kim Tư phóng xuất ra kim sắc cực quang tiến vào trong kim hệ nguyên tố kết giới của Kiệt Sâm lập tức biến thành ảm đạm hơn nhiều, nhưng vẫn mang theo sát khí lăng lệ ác liệt xông về hướng Kiệt Sâm.

Hắc sắc trọng kiếm trong tay Kiệt Sâm thoáng chốc múa thành một hắc sắc viên cầu lập tức điểm ra vô số bóng kiếm.

– Oanh, oanh, oanh, oanh, oanh…

Tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp, linh lực phong bạo cường đại lập tức mang theo từng đạo năng lượng chấn động không ngừng khuếch tán khắp bốn phía, bụi mù bốc cao, đem thân ảnh Kiệt Sâm hoàn toàn bao phủ bên trong.

Mười vạn khán giả bên trong thính phòng xem đến ngây người.

Hai đối thủ, một người không ngừng công kích tung hoành giết chóc, linh lực khủng bố không ngừng phóng xuất ra hàng vạn kiếm quang, căn bản không cách nào tránh né không ngừng công kích về hướng Kiệt Sâm.

Mà đổi thành một người lại giống như một vị đại sư ưu nhã, lần lượt né tránh công kích của đối phương, hắc sắc trọng kiếm trong tay vận dụng nhanh tới mức không cách nào tưởng tượng, tôn linh sư lục giai chỉ thấy được kim sắc cực quang công kích đầy trời nhưng gặp phòng ngự của hắc sắc trọng kiếm lại không cách nào xuyên phá.

– Kiệt Sâm kia thật sự chỉ là tôn linh sư lục giai hay sao?

Trong lòng hết thảy mọi người đều không cách nào tin nổi!