Chương 1398: Không Ai Sống Sót (2)

Dược Thần

Đăng vào: 2 năm trước

.

Một nửa thi thể không đầu còn chưa kịp phun trào máu tươi đã bị âm dương hỗn độn quang mang oanh thành tro bụi, mà một nửa thi thể cũng bị thiên kiếp giáng xuống nổ tung.

Lúc nãy thánh linh sư trung cấp Mạc Da vẫn thật cường thế đối chiến cùng Kiệt Sâm, Lam Nguyệt Cổ Sâm và Vi Ân không rơi hạ phong, bị thiên kiếp pháp tắc công kích hoàn toàn vẫn lạc không còn lưu lại chút dấu vết.

Giờ khắc này vô luận là Lôi Thiết Nhĩ hay là Áo Đức Mạn, trong nội tâm không tự chủ được đều dâng lên cảm giác tuyệt vọng.

Rốt cục sau khi đánh chết ba gã thánh linh sư đê cấp cùng Mạc Da là thánh linh sư trung cấp, ánh mắt Kiệt Sâm liền rơi lên trên người Lôi Thiết Nhĩ.

Giờ phút này lôi điện chiến chùy trong tay Lôi Thiết Nhĩ không ngừng vung vẩy, oanh thẳng về hướng nguyên tố quang ám cùng pháp tắc nước lũ giáng xuống, kỳ thật với thực lực của hắn còn chưa tới mức bị đánh trọng thương, duy nhất làm cho hắn không thể chịu nổi chính là bên trong ẩn chứa trùng kích linh hồn.

Thần sắc Kiệt Sâm lạnh lùng, thân hình nhanh chóng xông tới, mang theo vạn đạo thiên kiếp pháp tắc bao trùm.

– Quả nhiên không hổ là lôi hệ thánh linh sư, đối kháng thiên kiếp quả nhiên thực sự có tài, ta đến giúp ngươi một tay!

Kiệt Sâm thét dài, hắc sắc trong kiếm vung lên, dẫn động thiên kiếp phóng tới Lôi Thiết Nhĩ.

– Ngươi…

Lôi Thiết Nhĩ cắn răng, hiển nhiên đã sớm đoán được giờ phút này, hắn không hề mở miệng xin tha thứ, lôi điện chiến chùy trong tay trực tiếp oanh về hướng Kiệt Sâm.

– Oanh!

Lôi điện chiến chùy cùng hắc sắc trọng kiếm hung hăng va chạm cùng một chỗ, giống như hai viên lưu tinh chạm nhau trong vũ trụ, bộc phát ra hào quang vô tận, chiếu sáng hết thảy.

Thân hình Kiệt Sâm có chút chao đảo trong hư không, bật lui ra sau hai bước, mà Lôi Thiết Nhĩ lại trực tiếp văng ra ngoài, miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt như giấy, môi không ngừng run rẩy.

– Lôi Thiết Nhĩ, không nghĩ tới ngươi giữ vững được lâu như vậy, còn có thể phản kích, bất quá đáng tiếc vẫn không tránh được kết cục phải chết!

Kiệt Sâm lắc đầu thở dài, căn bản không hề đem sinh tử của Lôi Thiết Nhĩ đặt vào trong lòng, phảng phất trong mắt hắn Lôi Thiết Nhĩ đã là một người chết.

– Ah…Kiệt Sâm, Lôi Thiết Nhĩ ta cho dù chết cũng sẽ không bỏ qua ngươi!

Lôi Thiết Nhĩ phẫn nộ gào thét, vạn trượng lôi quang bắn ra khỏi người hắn, pháp tắc thiên kiếp không ngừng oanh kích hắn, giờ khắc này hắn đã hoàn toàn bỏ qua chống cự, như một đầu mãnh thú phát điên hung hăng phóng tới chỗ Kiệt Sâm.

Nét mặt của hắn dữ tợn, mang theo vẻ bất khuất, cho dù chết cũng muốn lôi kéo Kiệt Sâm đồng quy vu tận.

– Đều phải chết rồi mà còn mạnh miệng như vậy, ta phải nhanh chóng tiễn ngươi lên đường, đồng bạn của ngươi đang chờ ngươi đâu…

Kiệt Sâm cười lạnh không chút do dự tiến tới.

Hai thân ảnh rất nhanh xáp tới gần, chẳng khác gì hai con thuyền trong bão tố.

Oanh long!

Nhưng không đợi Lôi Thiết Nhĩ vọt tới trước mặt Kiệt Sâm, đột nhiên một cỗ pháp tắc nước lũ oanh xuống, bên trong ẩn chứa trùng kích linh hồn đáng sợ trực tiếp đánh thẳng vào trong linh hồn Lôi Thiết Nhĩ, thân hình hắn thoáng chốc ngừng phắt lại, ánh mắt ngây ngốc, bị linh hồn trùng kích cường đại làm trong đầu hắn đột nhiên phát mộng.

Ngay một khắc này, hắc sắc trọng kiếm trong tay Kiệt Sâm hóa thành một đầu hắc sắc cự long gào thét bay đến chém thẳng lên đỉnh đầu Lôi Thiết Nhĩ.

– Phanh!

Toàn thân Lôi Thiết Nhĩ chấn động, trong đôi mắt đột nhiên thanh tỉnh lại, bộc phát một đoàn thần mang, nhưng sau một khắc ánh mắt hắn liền tan rả, hoàn toàn mất đi linh quang.

Bị pháp tắc thiên kiếp cùng công kích của Kiệt Sâm tấn công, linh hồn Lôi Thiết Nhĩ đã hoàn toàn hủy diệt, ngũ tạng lục phủ đều bị chấn nát, triệt để tử vong.

Thân thể đã mất đi sinh cơ từ trên không trung trùng trùng điệp điệp ngã xuống.

Kỳ thật trải qua thời gian dài chống cự như vậy, toàn thân Lôi Thiết Nhĩ đã sớm tổn thương, rốt cục không còn cách nào bộc phát ra lực lượng cường đại nhất của chính mình, Kiệt Sâm phân biệt đánh chết năm người nhìn qua giống như không hề có chút quy luật, kỳ thật từ yếu tới mạnh, mục đích là vì muốn lợi dụng thiên kiếp đánh tan khí lực chống cự của từng người, là một loại sách lược chiến đấu.

Oanh long!

Thiên kiếp vẫn còn tiếp tục, nguyên tố nước lũ không chút lưu tình đánh vào thân thể Lôi Thiết Nhĩ, hài cốt không còn, hoàn toàn tiêu vong.

Trong vô tận kiếp hải, Kiệt Sâm giống như một vị thần minh đứng ngạo nghễ trên thiên không, trở thành tồn tại duy nhất, mà đối lập là năm người Lôi Thiết Nhĩ bị oanh thành tro bụi.

Trong lúc nhất thời toàn bộ thiên địa biến thành như tĩnh mịch, thế giới đông cứng lại, tất cả mọi người rung động chứng kiến một màn này, ngay hô hấp cũng ngừng lại, phảng phất không muốn kinh động tới nhân vật ma thần kia.

Hoàng tộc thủ hộ giả của Thần Phong đế quốc, năm thánh linh sư cửu giai, trong đó có hai thánh linh sư trung cấp đều vẫn lạc trong cuộc chiến vừa rồi, chỉ ngẫm lại đã cảm giác được có một cỗ lạnh thấu xương dâng tràn trong lòng dân chúng Thần Phong đế quốc, đông cứng lại hết thảy suy nghĩ của bọn họ.

– Thần Phong đế quốc sắp diệt vong hay sao?

Toàn bộ thánh tử cùng đệ tử Thánh Địa, cùng với những cường giả ở đế đô xa xa nhìn thấy một màn này trong miệng đều thì thào, thất hồn lạc phách té ngã, giống như đã mất đi trụ cột tinh thần.

Thiên kiếp vẫn còn tiếp tục, pháp tắc nước lũ vô tận không ngừng giáng xuống, nhóm người Lôi Thiết Nhĩ đều đã chết, toàn bộ thiên kiếp đều tập trung trên người Kiệt Sâm, nhưng hắn vẫn thản nhiên không chút sợ hãi, vô cùng bình tĩnh tiếp tục độ kiếp.

– Ah…

Trên bầu trời Thánh Địa, Áo Đức Mạn đang bị vây khốn đột nhiên phát ra tiếng gào rú thê lương, thanh sắc quang mang bỗng nhiên bộc phát, toàn thân như hóa thành vầng mặt trời màu xanh muốn lao ra khỏi vòng vây của mọi người hướng ngọn núi chính trong Thánh Địa bay vút thật nhanh.

Trên mặt của hắn tràn đầy nỗi sợ hãi cùng kinh hoàng, bởi vì hắn hiểu được nếu hiện tại hắn không thể chạy thoát khỏi vòng vây của nhóm người Lam Nguyệt Cổ Sâm, một khi Kiệt Sâm vượt qua thiên kiếp pháp tắc như vậy hắn chỉ còn lại một mình, khó thoát khỏi cái chết.

Từng đạo thanh sắc gió lốc xuất hiện bên trong thiên địa, giờ phút này Áo Đức Mạn như hóa thành cơn gió biến mất trong ánh mắt của mọi người.

– Hừ!

Một tiếng hừ lạnh thanh lệ vang vọng, trong hư không xuất hiện vô số dây leo cực lớn, dây leo chẳng khác gì những đầu mãnh xà vặn vẹo phong tỏa bầu trời, hóa thành lao lung khổng lồ, cùng lúc đó thủy hệ nguyên tố lưu chuyển trong thiên địa, tạo thành tầng tầng màn nước giữa những khe hở dây leo, thủy hệ pháp tắc huyền ảo chuyển quanh, đem cả phiến hư không bao phủ bên trong không còn kẽ hở.

– Phanh!

Đột nhiên một tầng màn nước truyền ra tiếng nổ đùng cực lớn, một cỗ linh lực ba động cường đại truyền ra, tầng màn nước ầm ầm nổ tung, đồng thời bên trong hư không xuất hiện một thân ảnh vô cùng chật vật, chính là Áo Đức Mạn đang liều chết bỏ chạy.

Áo Đức Mạn là phong hệ thánh linh sư, tuy năng lực chạy trốn rất mạnh có thể hóa thành cơn gió nơi nào cũng có thể xuyên qua, nhưng đó chỉ là một loại chướng nhãn pháp dung nhập thiên địa nguyên tố mà cũng không phải thật sự biến mất, bị thủy mộc song hệ của Lam Nguyệt Cổ Sâm phong tỏa tự nhiên không cách nào đào thoát.