Chương 659: Đấu Vòng Loại Chấm Dứt(2)

Dược Thần

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Vùng tây bắc chúng ta lần này đã chính thức xuất hiện cường giả tuyệt đỉnh sao?

– Chỉ cần không vẫn lạc, tiền đồ tương lai của Kiệt Sâm này không thể dự đoán a!

Tất cả mọi người kinh hãi.

Như Địch Ni Toa, Thiết Mộc Chân, A Đức Kim Tư bọn hắn chưa đầy ba mươi tuổi đã tấn cấp hoàng linh sư thất giai đê cấp, chỉ cần ngày sau không bị ngăn trở hay đả kích gì khó có thể thừa nhận, tương lai trở thành đế linh sư bát giai, trở thành đệ nhất cao thủ của các thế lực lớn hẳn là không có vấn đề gì.

Nhưng bình thường họ cũng chỉ dừng bước ở cấp độ này, đương nhiên, A Đức Kim Tư có lĩnh ngộ với kim hệ pháp tắc thật cao, tương lai thành tựu khả năng còn cao hơn một chút.

Nhưng người này chỉ mới đạt tới tôn linh sư lục giai là có thể đánh chết hoàng linh sư thất giai thiên tài như A Đức Kim Tư, thành tựu tương lai của Kiệt Sâm sẽ như thế nào, tất cả mọi người có mặt thật không dám xác định.

Trong mấy ngàn năm lịch sử tây bắc đại lục, còn chưa từng có qua tiền lệ như thế.

Trong lúc nhất thời, tất cả các lĩnh đội các thế lực đều có tâm tư riêng, nhìn về phía nhóm người Đế Lâm cùng Tạp Khoa Lý trong ánh mắt toát ra vẻ hâm mộ nồng đậm.

Mà Lý Duy đồng minh Long Ba Đức toàn thân run rẩy, trong ánh mắt mang theo nỗi sợ hãi, nỗi phẫn nộ cừu hận bởi vì Kiệt Sâm đánh chết mấy người Vi Tư Đặc cùng Mạc Nhĩ La hiện tại đã biến thành nỗi sợ hãi thật sâu sắc.

Đối mặt với thiên tài khủng bố như Kiệt Sâm, lần này hắn thật sự cảm thấy sợ hãi!

Trên đấu võ trường, trải qua cuộc chiến đấu của Kiệt Sâm cùng A Đức Kim Tư, vốn có gần trăm tuyển thủ giờ phút này chỉ còn lại hơn bảy mươi người.

Quỷ dị chính là Kiệt Sâm cầm hắc sắc trọng kiếm đứng nơi góc sân đấu mà chung quanh hắn ở phạm vi gần trăm thước không có một tuyển thủ nào, toàn bộ tuyển thủ đều tránh né hắn thật xa, mang theo vẻ mặt hoảng sợ.

Lúc nãy Kiệt Sâm cùng A Đức Kim Tư chiến đấu, đã sớm đem toàn bộ tuyển thủ có mặt hoảng sợ đến ngây người, tuy bọn hắn cũng là những thiên tài tinh anh đến từ các thế lực lớn, là người nổi bật trong cuộc thí luyện sinh tồn, nhưng bọn họ đều biết rõ ở trước mặt Kiệt Sâm người mạnh nhất trong bọn họ cũng không đấu qua nổi một chiêu.

– Kiệt Sâm!

Áo Tạp Tác cùng Lôi Âu đều đi tới bên người Kiệt Sâm.

Kiệt Sâm gật gật đầu, ngay sau đó ánh mắt lướt qua toàn bộ các tuyển thủ có mặt, ánh mắt hắn nhìn chăm chú, hơn bảy mươi tuyển thủ còn lại đều không tự chủ được bật lui ra sau một bước, thần sắc khẩn trương.

Bị một loại yên lặng kỳ quái chấn nhiếp, trong ánh mắt của Kiệt Sâm, toàn bộ tuyển thủ chỉ cảm thấy hai chân mình như nhũn ra.

– Không ngờ vẫn còn tuyển thủ của Bách Việt vương quốc và Lý Duy đồng minh ở đây!

Kiệt Sâm lạnh lùng lên tiếng.

– Ta đầu hàng!

– Đầu hàng!

– Chúng ta đầu hàng!

Nghe được lời nói của Kiệt Sâm, sắc mặt toàn bộ tuyển thủ của Bách Việt vương quốc cùng Lý Duy đồng minh đều lập tức biến thành trắng bệch, trong miệng vội vàng kêu gọi đầu hàng, ngay sau đó hướng cửa ra bỏ chạy, tốc độ chẳng khác gì sau lưng có ác ma đuổi theo, dùng hết thảy khí lực của chính mình.

Nhìn theo bóng lưng những tuyển thủ kia, Kiệt Sâm cũng không truy kích, hắn cũng không phải đao phủ, cũng không có thói quen tùy ý giết người, tuyển thủ Bách Việt vương quốc cùng Lý Duy đồng minh, Kiệt Sâm cũng không muốn lấy mạng của bọn hắn, bất quá muốn chiến thắng từ trong vòng đấu loại hôm nay sao, Kiệt Sâm tự nhiên không có khả năng cho bọn hắn cơ hội này.

Bách Việt vương quốc vốn là một trong ba đại thế lực lớn nhất vùng tây bắc, trong cuộc thí luyện sinh tồn có rất nhiều tuyển thủ tiến vào danh ngạch hai trăm, mà đợt thi đấu vòng loại thứ hai ngoại trừ A Đức Kim Tư vẫn còn mười tên tuyển thủ, giờ phút này hết thảy đều phải thối lui ra khỏi trận vòng loại hoàn toàn.

Mà năm tuyển thủ của Lý Duy đồng minh cũng thối lui ra khỏi trận đấu, trong lúc nhất thời bên trong đấu võ tràng chỉ còn lại khoảng hơn sáu mươi tuyển thủ.

Nhìn ánh mắt run sợ của hơn sáu mươi tuyển thủ kia, Kiệt Sâm lại trực tiếp tìm một góc sân khoanh chân ngồi xuống.

Nhìn thấy Kiệt Sâm tựa hồ không có ý tứ muốn ra tay đối với bọn họ, hơn sáu mươi tuyển thủ thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó ánh mắt rơi lên người những tuyển thủ khác bên cạnh.

– Hưu!

– Phốc!

Vô số hào quang linh lực toát ra, một cuộc hỗn chiến tiếp tục sinh ra lần nữa, mà khi hỗn chiến các tuyển thủ đều tận lực tránh xa chỗ Kiệt Sâm, không dám tới gần hắn trong phạm vi trăm thước.

Trên đấu võ trường có tới mười vạn người xem, giờ phút này lập tức nhìn thấy được hiện tượng vô cùng quái dị: ở một bên đấu võ trường từng trận chiến đấu đang không ngừng bộc phát, toàn bộ tuyển thủ đều đang điên cuồng chiến đấu vì mười danh ngạch tiếp theo, nhưng ở một bên sân có một thiếu niên đang khoanh chân ngồi, bên cạnh hắn có hai tuyển thủ đang đứng, nhưng chung quanh lại trống rỗng, không người nào dám tiến đến gần khu vực này.

Một bên tràn ngập chiến đấu cùng giết chóc, một bên lại vô cùng yên lặng, hai bên tạo thành đối lập vô cùng rõ ràng, làm cho người có cảm giác trùng kích thị giác thật lớn, nhưng lại không ai cảm thấy có điều gì không hài hòa cùng ngoài ý muốn.

Chứng kiến tình huống này, Áo Tạp Tác cùng Lôi Âu liếc nhau, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ cười khổ, ngay lập tức trong ánh mắt đều hiện lên một tia kiên định.

– Sưu! Sưu!

Hai người hóa thành hai đạo lưu quang rời khỏi chỗ Kiệt Sâm, ngay sau đó xông vào trong đám người đang chém giết.

Hai người bọn họ đều biết rõ chỉ cần mình đứng lại bên cạnh Kiệt Sâm sẽ không có một tuyển thủ nào dám ra tay với họ, họ nhất định có thể tiến vào trong danh ngạch mười người, nhưng hai người lại không hề nghĩ như vậy.

Hoàn toàn chính xác, được Kiệt Sâm che chở họ có thể lấy được danh ngạch cho mình, nhưng điều đó có ý nghĩa gì đây? Thực lực không đủ, chờ khi họ đi tới cuộc thi đấu tinh anh đại lục, cũng vẫn sẽ bị đào thải.

Nếu như là những tuyển thủ bị đào thải trong cuộc thi tinh anh đại lục, sau khi bị thất bại còn được tuyển thủ các thế lực khác khen ngợi, nhưng nếu hai người dựa vào Kiệt Sâm mà tiến vào cuộc thi, đến lúc đó bị loại bỏ họ sẽ không những không được ngợi khen ngược lại còn biến thành trò cười nhạo của toàn bộ thế lực vùng tây bắc.

Đây là điều mà họ không muốn nhìn thấy.

Nhưng làm cho hai người càng thêm bất đắc dĩ chính là tuy hai người kiệt lực muốn gia nhập vào trong chiến đấu, nhưng toàn bộ tuyển thủ khi nhìn thấy hai người liền bỏ chạy so với thỏ còn nhanh.

Toàn bộ các tuyển thủ có mặt đều rõ ràng nhớ được, lúc trước sở dĩ Kiệt Sâm đánh chết A Đức Kim Tư là bởi vì người kia đánh trọng thương một nữ tuyển thủ, bọn họ tránh né hai người Áo Tạp Tác còn không kịp, làm sao lại ra tay với họ, trừ phi là có người nào không muốn sống.

Chứng kiến tình huống như thế, trên mặt Áo Tạp Tác cùng Lôi Âu không ngừng cười khổ, trong nội tâm tràn ngập bất đắc dĩ.