Chương 1148: Nghiền Sát (1)

Dược Thần

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Phía trước có một nhóm người đang đào mệnh!

Trong giọng nói Kiệt Sâm mang theo tia vui mừng.

– Có người đang chạy trốn?

Trong giọng nói Lạc Khố Ân cũng mang theo vẻ mừng rỡ.

Thật sự cảnh tượng hoang tàn vắng vẻ trên đường đi sắp làm hai người bị bức điên, hiện tại cảm giác được khí tức của người sống làm nội tâm Kiệt Sâm không nhịn được hòa hoãn lại.

– Chúng ta đi qua!

Kiệt Sâm quát khẽ, sau đó hai người hóa thành hai đọa lưu quang bay vút về phía thanh âm truyền đến.

Xa xa trong núi rừng đại lượng thân ảnh đang chạy trốn tứ tán, trong miệng phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ.

Những thân ảnh kia tuyệt đại bộ phận đều là dân chúng già yếu, mang theo vẻ mặt hoảng sợ không ngừng chạy trốn trong núi rừng, bên cạnh họ còn có một nhóm đại hán cầm vũ khí trong tay mang theo vẻ mặt lo lắng hộ tống.

Mà ở phái sau bọn họ đại lượng binh sĩ gương mặt dữ tợn đang chặn giết khắp bốn phía, trong miệng càn rỡ kêu to.

– Ha ha, không nghĩ tới Hắc Nham Thành vẫn còn một nhóm người giấu bên ngoài không rút khỏi, còn muốn chạy? Ha ha, đã chậm!

Trong đám binh sĩ, đầu lĩnh là một đại hán sắc mặt ngăm đen, trong tay cầm một thanh cự kiếm không ngừng chém ra từng đạo kiếm quang công thẳng tới dân chúng Hỗn Loạn Lĩnh đang không ngừng bỏ chạy thục mạng.

Theo linh lực khí tức từ trên người hắn tản mát ra, đại hán mặt đen chính là tôn linh sư lục giai.

– Tướng quân, ta nhìn thấy rồi, trong đám dân chạy nạn kia còn có một ít nữ nhân, ha ha, chờ chúng ta vượt qua, hắc hắc…

Ở phía sau của hắn có mấy chục đại hán thân thủ linh hoạt, nguyên một đám phát ra tiếng cười dâm loạn, gương mặt dữ tợn điên cuồng truy đuổi.

Trên người bọn hắn đều lộ ra linh lực khí tức cường đại, đều là một ít thiên linh sư tứ giai cùng tông linh sư ngũ giai.

– Không nghĩ tới còn chưa giữ được một canh giờ đã bị phá thành, đáng hận, những tên kia làm sao phát hiện được chúng ta chứ!

Một hán tử đầu lĩnh khôi ngô như thiết tháp đang bảo hộ dân chúng bỏ chạy trong miệng chợt phát ra thanh âm lo lắng.

– Đại ca, hiện tại chạy trốn quan trọng hơn!

Một thanh niên nam tử vội kêu lên.

– Trốn chạy để khỏi chết, trốn chạy để khỏi chết…

Nam tử thiết tháp kia nhìn dân chúng đang kêu khóc bỏ chạy, lại nhìn đám binh sĩ đang đuổi theo sau, đột nhiên dừng chân lại.

– Mọi người dừng lại, không thể tiếp tục chạy nữa!

Trên mặt đại hán hiện lên vẻ kiên quyết, quát lớn chói tai.

– Đoàn trưởng…

– Đại ca, đi nhanh a, không đi địch nhân sẽ đuổi kịp!

Nhìn thấy đại hán dừng lại, những đại hán cầm vũ khí trong tay đang bảo hộ dân chúng cũng ngừng lại, lo lắng kêu lên.

– Đuổi thì đuổi, còn chạy nữa chúng ta một người cũng đừng mong sống được, chúng ta nhất định phải ngăn cản đám súc sinh thập tam vương quốc kia mới có thể giúp dân chúng còn cơ hội sống sót!

Đại hán thiết tháp dứt khoát nhìn mấy chục huynh đệ chung quanh, trong miệng kiên quyết nói.

Trong khu núi rừng hoang vu, những đại hán còn lại đều liếc nhìn nhau, trong mắt cùng lộ vẻ kiên định.

– Mụ nội nó, trốn cái gì mà trốn, cùng bọn hắn nhất quyết tử chiến, để cho bọn hắn biết rõ người của Hỗn Loạn Lĩnh không phải kẻ hiền lành!

– Đúng, không trốn nữa, cùng lắm thì liều mạng, sợ cái rắm!

Nguyên một đám đại hán gào thét nhìn lại mấy trăm binh sĩ đang điên cuồng đuổi theo sau lưng, mấy chục đại hán vây quanh một chỗ, trong ánh mắt hiện lên vẻ liều chết.

– Ha ha, trốn đi, như thế nào không trốn rồi hả? Người Hỗn Loạn Lĩnh các ngươi không phải giỏi trốn sao?

Đại hán mặt đen cầm cự kiếm trong tay mang theo mấy trăm tướng sĩ đi tới trước mặt nhóm đại hán kia, trên mặt hiện dáng cười dữ tợn.

– Đám súc sinh nam vực thập tam vương quốc, nhất quyết tử chiến!

Đại hán thiết tháp trừng lớn đôi mắt trong miệng phát ra tiếng gào thét.

– Nhất quyết tử chiến!

– Nhất quyết tử chiến!

Phía sau hắn, mấy chục đại hán đều gào thét, máu huyết toàn thân sôi trào, linh lực cường đại không ngừng dâng lên.

– Chỉ bằng đám ô hợp các ngươi? Mấy tông linh sư, mười mấy thiên linh sư cũng dám cùng chúng ta nhất quyết tử chiến?

Đại hán mặt đen nhe răng cười nhìn mấy chục người ngăn cản trước mặt, trên mặt lộ ra dáng tươi cười khinh thường, trong nhóm người này đầu lĩnh bất quá chỉ là tông linh sư ngũ giai cao cấp, đối với tôn linh sư lục giai trung cấp như hắn mà nói căn bản không hề có chút uy hiếp.

– Bất quá nếu các ngươi đã muốn chết, như vậy hôm nay ta sẽ thành toàn các ngươi!

Đại hán mặt đen khinh thường cười cười, trên người tán dật ra linh lực khí tức kinh người, sát ý tung hoành từ trên người hắn chợt phóng thích.

Nhưng ngay khi song phương sắp phát sinh chiến đấu…

Oanh long!

Một đạo uy áp khủng bố đột nhiên bao phủ xuống, đem toàn bộ những người đang có mặt bao vây bên trong!

Khí tức tán dật đáng sợ, ngay lập tức vô luận là đám tướng sĩ thập tam vương quốc hay mấy chục đại hán của Hỗn Loạn Lĩnh đều bị áp chế, một đám người gian nan đứng thẳng, trên mặt hoảng sợ run rẩy.

Tất cả mọi người sợ hãi ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời.

Một thanh niên tóc đen mặc trường bào màu nâu xám cùng một thanh niên tóc nâu đang sóng vai lăng không mà đứng.

Cỗ uy áp kinh khủng kia từ trên thân hai người tán dật lan ra, đôi mắt lạnh như băng đạm mạc nhìn đám người bên dưới.

– Sưu! Sưu!

Hai người rất nhanh rơi xuống, đứng ngay giữa hai đội ngũ.

– Đã xong, hai gã hoàng linh sư!

Nhìn thấy hai người này, sắc mặt mấy chục đại hán Hỗn Loạn Lĩnh tái nhợt, ánh mắt vốn đang kiên quyết thề sống chết giờ phút này biết thành một mảnh tro tàn.

Tuy họ biết mình không phải đối thủ của đối phương, ôm tâm tình thấy chết không sờn, nhưng dù sao nếu liều lĩnh cũng có thể giết chết được đối phương không ít người, nhưng hai hoàng linh sư lạ mặt cùng xuất hiện làm trái tim đại hán thiết tháp trầm xuống tận đáy cốc.

Ở trước mặt người như vậy, cho dù bọn họ có chết hết cũng không gây thương tổn được cho đối phương, càng làm đại hán thiết tháp thêm tuyệt vọng chính là hơn ngàn phụ lão hài tử của Hắc Nham Thành cũng sẽ khó tránh khỏi cái chết.

– Hỗn Loạn Lĩnh từ lúc nào xuất hiện hai hoàng linh sư trẻ tuổi như vậy? Còn chạy tới đây?

Đối diện, trên mặt phần đông tướng sĩ nam vực thập tam vương quốc đều lộ ra thần sắc hoảng sợ, hôm nay phần đông đội ngũ đều chạy đi đuổi giết cao thủ của Hỗn Loạn Lĩnh, bọn hắn chỉ đi ra chấp hành nhiệm vụ đặc thù vừa lúc phát hiện nhóm dân chúng Hỗn Loạn Lĩnh trốn bên ngoài dã ngoại, nhưng không nghĩ tới lại đột nhiên toát ra hai gã hoàng linh sư.

Nhưng khi nhìn thấy cả hai bên đều lộ ra ánh mắt hoảng sợ, trong nội tâm song phương đều vô cùng giật mình.

Hai người đột nhiên xuất hiện căn bản không phải là người của đối phương như trong suy nghĩ của bọn hắn, đối phương cũng không biết rõ thân phận của hai người kia, vậy thì rất có thể là cao thủ đến từ bên ngoài.

– Đại nhân, tại hạ nam vực thập tam vương quốc thân vệ thống lĩnh Gia Lí!

Đại hán mặt đen vội vàng cung kính lên tiếng:

– Nam vực thập tam vương quốc Sử Lai Mỗ đại nhân, không biết đại nhân có từng nghe qua?