Chương 309: Dám Đụng Đến Ta Huynh Đệ Người, Chết! (1)

Dược Thần

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hắn đột nhiên nhớ tới, người ta là thân phận gì, chính mình có thân phận như thế nào? Ngay cả Lỗ Đạo Phu đại sư cùng Đế Lâm đại nhân đều không nói gì, chính mình có tư cách nói chuyện với người ta sao? Huống chi bên người Kiệt Sâm đại sư còn có một Bát Giai Đế Linh Sư Vi Ân đại nhân.

Ở bên trong suy nghĩ, hộ vệ kia quay đầu nguyên bản Vi Ân im im lặng lặng đi theo bên cạnh xe ngựa Kiệt Sâm đại sư tại thần không biết quỷ không hay thì không biết lúc nào đã không thấy thân ảnh.

Hộ vệ kia cuối cùng minh bạch, vì cái gì Kiệt Sâm đại sư một người đi đầu, Lỗ Đạo Phu đại sư cùng Đế Lâm đại nhân sẽ không có nửa phần ngăn trở cùng lo lắng.

Trên không trung sơn lâm, Kiệt Sâm bay lượn bên trên bầu trời, cả người cảm thụ được khí tức của gió, linh lực bên trong thân thể, căn cứ tin tức lúc trước tiếp thụ trong đại não, không ngừng vận hành trên không trung biến hóa tư thế phi hành.

Bất kỳ một cái linh kỹ nào, muốn vận dụng đến lô hỏa thuần thanh, nhất định phải cần tu luyện cùng luyện tập rất nhiều. Hôm nay không có việc gì, Kiệt Sâm tự nhiên tu luyện, hơn nữa linh lực trong cơ thể đại lượng tiêu hao, đối với tu luyện linh lực và tăng đẳng cấp lên cũng rất có ích.

Cảm thụ linh lực trong cơ thể mình còn lại, Kiệt Sâm phát hiện linh lực cơ hồ muốn tiêu hao đến một nửa thời điểm, quay người liền hướng về đoàn xe lao đi.

Đúng lúc này, trong sơn lâm rất xa đột nhiên truyền đến một hồi thanh âm truy hô.

Kiệt Sâm sững sờ, trên không trung ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy mấy Mạo Hiểm Giả cầm trong tay Lợi Nhận đang đuổi theo một thiếu niên tuổi tác không sai biệt với mình lắm, chờ Kiệt Sâm chứng kiến bộ dáng của thiếu niên kia về sau thì thần sắc không khỏi thoáng cái giật mình, lập tức vẻ phẫn nộ nhanh chóng từ trên mặt của hắn mạnh mẽ xông ra.

Thiếu niên bị đuổi giết đúng là bạn cùng phòng của Kiệt Sâm tại thời điểm còn ở Tây Tư Linh Lực học viện.

Hô, hô. . .

Một chỗ rậm rạp trong sơn lâm, Tạp La Đặc đang cấp tốc chạy đi, hắn cắn môi thở hào hển, mồ hôi to như hạt đậu từ trán của hắn cuồn cuộn xuống, thần sắc vặn vẹo.

Dưới dược lực tẩm bổ, linh lực nhị giai cấp thấp trong cơ thể không ngừng kích thích thân thể mỗi một chỗ trong kinh mạch của hắn khiến bên trên hai chân của Tạp La Đặc bộc phát ra lực lượng viễn siêu bình thường, nhưng mà sau lưng không ngừng truyền đến tiếng bước chân dồn dập nói cho hắn biết, địch nhân còn theo sát phía sau hắn.

Cảm thụ được thanh âm cuồng phong vù vù thổi qua, tay phải Tạp La Đặc nắm trường kiếm càng nắm càng chặt, bởi vì dùng sức quá độ, xương ngón tay của hắn ẩn ẩn trở nên trắng bệch.

– Haizz

Tạp La Đặc cắn răng, linh lực liều lĩnh vận chuyển, muốn kéo ra khoảng cách cùng người đằng sau ra. Nhưng mà theo dược hiệu Tật Phong dược tề trong cơ thể dần dần thất lạc, rốt cục thân hình Tạp La Đặc mạnh mẽ dừng lại, bởi vì Tật Phong dược tề hiệu quả biến mất, tốc độ của hắn lập tức giảm mạnh xuống dưới.

“XÍU…UU!”, “XÍU…UU!”, “XÍU…UU! “. . .

Mấy đạo thân ảnh như thiểm điện bay lại ngay lập tức nhanh chóng xẹt qua Tạp La Đặc, sau đó bốn gã Mạo Hiểm Giả phân biệt đứng bốn phương tám hướng, đem Tạp La Đặc chặt chẽ vây quanh vào bên trong.

– Chạy đi, Xú tiểu tử, có gan ngươi chạy nữa đi.

Mạo Hiểm Giả đầu lĩnh trong tay vác một thanh Cự Kiếm, mặt mũi tràn đầy âm tàn nhìn bộ ngực Tạp La Đặc phập phồng kịch liệt, trên mặt lộ ra một tia tươi cười dữ tợn:

– Lạp Đế Tư đoàn trưởng rõ ràng đem Tật Phong dược tề đều cho tiểu tử ngươi, nếu không phải lão tử cảnh giác, thiếu một ít đã bị tên ranh con ngươi chạy thoát, thật sự là lãng phí.

– Ba Thác, tên phản đồ ngươi không nghĩ tới ngươi rõ ràng là người như vậy, lại dám phản bội cha ta.

Tạp La Đặc cắn răng, mặt mũi tràn đầy mồ hôi, hắn nhìn đại hán trước mặt, trong ánh mắt tràn đầy sự cừu hận.

Hắn hận, hắn hận tại sao mình không có thực lực, hận tại sao mình không có đào thoát, hận tại sao mình yếu như vậy, hắn không phải sợ chết, mà là sợ chính mình vừa chết, sẽ không người thay phụ thân báo thù, thay tất cả mọi người mạo hiểm đoàn báo thù.

Hắn cắn răng, trên mặt bởi vì cừu hận mà vặn vẹo cùng một chỗ, trong hai tròng mắt dần hiện ra một tia nước mắt.

– Hừ, Tạp La Đặc, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, phụ thân ngươi gian ngoan mất linh, không tiếp thụ mời chào của Bố Lỗ đại nhân, rơi xuống kết cục này cũng xem như trừng phạt đúng tội.

Ba Thác hừ lạnh lên tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tạp La Đặc, ánh mắt kia giống như là mèo đang trêu con chuột.

– Ba Thác đại ca, cùng hắn nói nhảm làm cái gì, trực tiếp làm thịt tiểu tử này đi.

Ba gã Mạo Hiểm Giả khác xoa tay, nhịn không được lên tiếng nói, mang trên mặt một tia dữ tợn.

– Tạp La Đặc, đừng trách Ba Thác thúc thúc ngươi, yên tâm đi, chỉ cần ngươi không phản kháng, Ba Thác thúc thúc ngươi ra tay sẽ rất trực tiếp đấy, sẽ không cảm thấy đau đâu.

Ba Thác mang trên mặt một tia cười ngoan lên, Cự Kiếm trong tay bỗng nhiên đánh xuống, mang theo tiếng thét kình phong kịch liệt.

Haizz!!

Thân hình Tạp La Đặc mạnh mẽ chấn động, hướng về bên cạnh né tránh đi qua, nhưng mà Cự Kiếm trong tay Ba Thác thì như là mọc thêm con mắt, vừa bổ xuống lập tức chuyển biến nhắm ngay bên hông Tạp La Đặc chặn ngang chém tới.

Keng!!!

Thanh âm giao kích thanh thúy của binh khí truyền tới, trường kiếm trong tay Tạp La Đặc mạnh mẽ đẩy ra, trong sự rung động mạnh mẽ, hổ khẩu vỡ ra tràn đầy máu tươi.

Mà Cự Kiếm trong tay Ba Thác lại dễ dàng đánh văng trường kiếm của Tạp La Đặc, hơi thoáng dừng một chút rồi thế đi y nguyên không giảm, trùng trùng điệp điệp đập vào trên lồng ngực của Tạp La Đặc.

Phốc phốc!!!

Đụng phải trọng kích, sắc mặt Tạp La Đặc đột nhiên tái nhợt, một ngụm máu tươi cuồng phun ra, thân thể mạnh mẽ lê sát mặt đất khoảng mười thước rồi đâm mạnh vào gốc đại thụ mới dừng lại.

– Tạp La Đặc, chút thực lực ấy ngươi cũng không cần phản kháng, thực lực cá nhân của mỗi một người nơi đây đều vượt xa ngươi, ngươi cho rằng ngươi còn có hi vọng sống sót sao? Đừng có nằm mộng, ngoan ngoãn chịu chết đi, như vậy ngược lại sẽ ít chút đau khổ, muốn trách, thì trách tên phụ thân chết tiệt của ngươi không chịu tiếp nhận Bố Lỗ đại nhân mời chào a.

Đại hán trung niên hừ lạnh lên tiếng, bàn chân đạp lên mặt đất, thân thể giống như một đầu man tê một sừng mạnh mẽ bạo xông lên, Cự Kiếm trong tay vung lên kình khí vô cùng hung hãn lại lần nữa ngưng tụ.

– Ha ha, để ta tiễn tiểu tử ngươi lên đường.

Nhìn sang Tạp La Đặc gần trong gang tấc, trên mặt đại hán trung niên hiển hiện sự tàn nhẫn, Cự Kiếm trong tay hung hăng dùng sức vung xuống.

Nhìn Cự Kiếm mang theo kình khí vô biên phách trảm xuống, Tạp La Đặc muốn phản kích, nhưng mà ngực đau đớn kịch liệt khiến cho hắn không cách nào nhúc nhích mảy may, cự kiếm đã càng ngày càng gần sát đầu hắn, trong hai cái đồng tử lộ ra một tia tuyệt vọng không cam lòng cùng đợi tử vong hàng lâm.