Chương 80: Thiên Phong luyện hình, Thiên Lôi tôi vào nước lạnh

Bất Diệt Kiếm Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trên bầu trời, từng cơn gió lạnh gào thét. Càng bay tới gần trấn Triêu Dương, trong lòng Lục Thanh càng trở lên ấm áp.

Bỗng nhiên trong lòng run lên khiến Lục Thanh ngây ngẩn cả người. Lục Thanh cẩn thận cảm ứng tâm thần mình đang dao động kịch liệt, ánh mắt ngưng lại. Chẳng lẽ lại có chuyện gì sắp phát sinh?

Lục Thanh không dám chậm trễ, đối với năng lực cảm ứng của mình Lục Thanh không hề hoài nghi. Lập tức tốc độ tăng vọt, hóa thành một đạo kiếm quang màu xanh tím lao nhanh về phía trấn Triêu Dương.

Trước phủ đệ của gia tộc họ Lục, hai gã hạ nhân đang quét sân bỗng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Kiếm quang đột nhiên vọt tới làm cả hai nhảy dựng lên. Trong kiếm quang có khí tức hoang dã cùng lôi khí bá đạo khiến hai gã cảm thấy như mình bị một đầu hung thú nhìn chằm chằm vào, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Đã xảy ra việc gì?” Từng bước tới trước mặt hai người, Lục Thanh mở miệng hỏi.

Nhìn thấy thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện trước mặt, cả hai đều hoảng sợ, cho đến khi thấy rõ là Lục Thanh mới thở phào một cái nhẹ nhõm.

“Gia chủ, mau, chú kiếm đại hội bắt đầu rồi!”

“Chú kiếm đại hội?” Lục Thanh sửng sốt, bất quá rất nhanh hắn đã nhớ ra, sắc mặt nhất thời biến đổi. “Thời gian còn bao lâu, ở nơi nào?”

“Cách trấn gần một dặm ở phía Bắc!”

Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của hai gã hạ nhân, phải qua năm sáu giây sau thân ảnh Lục Thanh mới dần tiêu tán trước mặt hai người.

Trên bãi đá.

Ngô Lâm hít sâu một hơi, lúc này đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể dốc hết toàn lực. Ngô Lâm ngẩng đầu nhìn về phương xa, lơ đãng hắn thấy một chút ánh sáng màu tím xẹt ngang trời rồi biến mất. Nhưng tốc độ có lẽ quá nhanh, Ngô Lâm chỉ cho mình hoa mắt nhìn nhầm mà thôi.

Đem tâm tình bình lặng lại, tâm trí Ngô Lâm tập trung cả vào Hỏa Ngọc chùy trong tay rồi vươn tay lấy ra một bao vải thô.

Một khối trăm nam Hỏa Kim hiện ra trước mắt mọi người, quang mang màu vàng lợi không ngừng lóe ra.

Cười nhạt một tiếng, Lăng Vân nói: “Chỉ là trăm năm Huyền Kim mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ đúc ra một thanh kiếm cửu phẩm. Có thêm một ít tài liệu nữa thì cùng lắm đạt tới cực phẩm. Đáng tiếc, người này còn chưa đủ tài, tài liệu có tốt đến đâu cũng không được.”

Liếc nhìn qua, Đồ Hà tiếp lời nói: “Nhãn lực của ngươi rất tốt a! Trăm năm Huyền Kim này tuy trân quý, nhưng cho dù là đổi đến Lục Thanh kia cũng nhiều nhất dừng ở cực phẩm mà thôi.”

“Ta thấy cũng không hẳn, các hạ sao đã khẳng định như vậy rồi?” Đột nhiên một thanh âm lạnh nhạt vang lên. Lát sau, không khí trước mặt mấy người Nhan Như Ngọc đột nhiên dao động, một bóng người trống rỗng xuất hiện trước mặt mọi người.

Đây là một thanh niên mặc võ y màu xanh, vẻ mặt lãnh đạm. Tuy hắn đột ngột xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng người nhìn thấy hắn đều có cảm giác rất bình thường. Thanh niên này không hề có khí tức của cường giả, cũng không hề gây cho người ta cảm giác áp bách gì, nhìn qua chỉ như người bình thường, chỉ đứng trong chốc lát, mọi người đều xem nhẹ.

“Ngươi là người nào, sao dám phản bác lời sư phụ ta?” Ở phía sau Đồ Hà, ánh mắt Lạc Minh vừa động liền đứng lên quát lớn.

Nhưng ngay sau đó, hắn liền cảm thấy ánh mắt của thanh niên đó dừng lại trên người mình. Không hề có Kiếm Nguyên gì dao động, cũng không có uy áp gì phát ra, nhưng giờ khắc này Lạc Minh lại cảm thấy như có một tòa núi cao đè lên mình, tâm thần yếu ớt của hắn khó có thể ngăn cản.

Chỉ đối diện có một giây, Lạc Minh lại có cảm giác như đã trải qua mấy năm dài, nhịn không được lui về phía sau mấy bước phun ra một ngụm máu tươi.

“Minh nhi!” Đồ Hà kinh hô một tiếng, liền hướng tới thanh niên trợn mắt nhìn: “Ngươi là ai, sao dám làm như thế?”

Tuy nói như thế nhưng trong lòng Đồ Hà cũng khiếp sợ không thôi. Không hề có chút dấu hiệu gì mà tâm thần của Lạc Minh liền bị thương nặng, hộc máu ngã xuống. Không cần phải nói, khẳng định là do thanh niên kia làm. Nhưng hắn thân là một Kiếm Sư trung thiên vị, thế mà không có chút phát hiện nào, Lạc Minh cũng không tệ, đã có tu vi Kiếm Khách đại thiên vị, người này đến tột cùng là ai?

Lục Thanh thu hồi ánh mắt lại, Luyện Tâm kiếm đã được hắn cất vào Không Giới, nên Đồ Hà không thể nhận ra hắn cũng là bình thường.

Ở bên cạnh, Lăng Vân có chút kinh nghi bất định nhìn Lục Thanh. Hắn lại nhìn về phương hướng Lục Thanh vừa đến, một cái tên trong lòng hắn hiện ra.

“Lục gia chủ rốt cuộc cũng tới. Ta đang nghĩ mình vô duyên không thể thấy được tuyệt nghệ của Lục gia chủ a, thật sự rất may!” Tư Đồ Cơ cười một tiếng rồi nói, đồng thời cũng chỉ ra thân phận của Lục Thanh.

Là hắn!

Đồng tử của Lăng Vân co rút lại, thế nhưng lại trẻ tuổi như thế! Bên cạnh, nguyên bản Đồ Hà đang tức giận cũng bình tĩnh lại. Kiếm Chủ, đó là tồn tại không phải hắn có thể trêu chọc.

Bất quả ở đây là chú kiếm! Trong lòng Đồ Hà thầm cười lạnh. Cho dù ngươi là Kiếm Chủ thì như thế nào, chú kiếm mà không có tích lũy lâu dài thì đừng bao giờ nghĩ vượt qua độ cao của chúng ta, căn bản là không có khả năng.

Lại cùng với Lăng Vân liếc nhìn nhau, tựa hồ cả hai đều rõ ý nghĩ trong lòng đối phương, tâm tình liên buông lỏng xuống. Tài nghệ của Lục Thanh bọn họ đã phân tích qua, nếu qua thêm hai ba năm nữa thì hai người cũng không nắm chắc, nhưng lần này chú kiếm đại hội thì trừ phi có kì tích xảy ra.

Lại nhìn đến Lục Thanh, sau khi nghe Tư Đồ Cơ nói, hắn quay đầu lại điềm đạm nói: “Tư Đồ gia chủ khách khí rồi.”

“Gia chủ!” Sau lưng, Thúc Nguyên thở nhẹ một tiếng.

Xoay người lại, Lục Thanh nhìn về phía mẹ hắn, có chút áy náy mở miệng nói: “Tông môn có chuyện quan trọng nên con đã chậm trễ.”

Trên mặt lộ ra nụ cười, Nhan Như Ngọc mở miệng nói: “Trở về là tốt rồi!”

Lúc này tâm tình của Nhan Như Ngọc đã hoàn toàn thả lỏng xuống. Tuy rằng nàng biết, cho dù Lục Thanh đã trở về, nhưng hắn cũng khó có thể thắng được hai người Lăng Vân cùng Đồ Hà. Nhưng ít nhất cũng khiến cho những Chú Kiếm Sư lúc trước đoán linh tinh ngậm miệng lại.

Lục gia, bất luận thế nào cũng không bao giờ trốn tránh, cho dù là thua, cũng phải thua trong vinh quang.

“Ngô Lâm, ngươi xuống dưới đi.”

“Từ từ.” Lúc này, ở phía sau Lăng Vân, một gã đệ tử trung niên mở miệng nói: “Đại hội làm gì có đạo lý thay đổi người giữa chừng?”

Ánh mắt hơi đổi, Nhan Như Ngọc mở miệng nói: “Khói hương còn chưa dâng lên, chú kiếm cũng chưa bắt đầu, sao có thể nói là đổi người giữa chừng? Chẳng lẽ gia chủ của gia tộc họ Lục chúng ta không đủ tư cách thi sao?”

Lúc này, biểu tình cùng ánh mắt của Nhan Như Ngọc sắc bén dị thường. Tuy khí thế của nàng còn kém hai người Lăng Vân, nhưng cũng đạt tới Kiếm Khách đỉnh phong, ở đây cũng ít người có thể chống lại.

“Lui ra đi, khi nào thì tới phiên ngươi chủ trì!” Lăng Vân không khỏi tức giận, lớn tiếng quát.

“Sư phụ! Con…”

“Còn muốn ta nói lần thứ hai!” Lăng Vân trầm giọng nói.

“Dạ, sư phụ!” Hắn vốn nghĩ mở miệng lấy lòng sư phụ, nhưng không ngờ ngôn ngữ của Nhan Như Ngọc sắc bén như vậy, làm một phen chê cười cho mọi người xung quanh.

Không còn mặt mũi, gã trung niên đệ tử lui xuống, biến mất vào trong đám đông.

Lục Thanh cầm lấy Hỏa Ngọc chùy cùng Hàn Ngọc kiềm Ngô Lâm giao cho, ánh mắt lại xoay chuyển nhìn Thanh Hỏa Tinh Kim lô gia truyền trên sân rồi lại nhìn tới hai thanh kiếm trên bãi đá. Hai thanh kiếm đó chính là Liệt Địa cùng Hàn Sương kiếm do Lăng Vân cùng Đồ Hà chú tạo.

Lấy nhãn lực của Lục Thanh đương nhiên nhìn ra ngay sự bất phàm của hai thanh kiếm đó. Hai thanh kiếm này đã siêu việt cửu phẩm, gần tiếp cận với Thần Kiếm cấp Thanh Phàm, thậm chí đã có được một ít uy năng của Thần Kiếm cấp Thanh Phàm.

Bãi đá căn bản không ngăn trở được ánh mắt của Lục Thanh. Thần thức của hắn vừa thả ra liền thấy được từ hai mũi kiếm không ngừng phun ra nuốt vào Kiếm Khí thuộc tính.

Thấy Lục Thanh nhíu mày, hai người Lăng Vân lại nhìn nhau liếc mắt một cái, vẻ nắm chắc trong tay càng thêm dày đặc.

Lấy tâm cảnh của Lục Thanh thì chỉ giây lát là bình tĩnh lại. Cũng không thấy hắn có động tác gì, trong mắt mọi người chỉ thấy không khí trước Thanh Hỏa Kim Tinh lô một trận dao động, thân hình của Lục Thanh đã hiện ra. Không có ai nhìn thấy rõ được, thậm chí hai người Lăng Vân đã chuẩn bị trước thả ra thần thức theo dõi, cũng chỉ hoa mắt lên một cái liền mất đi bóng dáng của Lục Thanh.

Ở đây có nhiều thế lực, trong lòng đều thầm hoảng sợ. Bọn họ đối với việc Lục Thanh có đạt được khôi thủ hay không cũng không để ý, bọn họ chỉ đối với tu vi thần quỷ khó lường của Lục Thanh mà nảy sinh sợ hãi. Đồng thời tất cả ngầm hạ quyết định, thừa dịp Lục gia mở tiệc chiêu đãi sau đại hội sẽ tìm cơ hội thân cận. Tuy không thể có giao tình sâu đậm nhưng ít ra cũng phải lưu lại ấn tượng tốt.

Lục Thanh nhìn đến trăm năm Huyền Kim đặt dưới chân, ánh mắt dần ngưng trọng lên.

Đơn giản là theo tu vi của hắn tăng lên, thần thức tăng cường, trí nhớ cũng rõ ràng, trước đã đọc qua thứ gì thì bây giờ nhớ lại như đang lật xem, rất thấu hiểu.

Lại nhìn quét đến những tài liệu phụ trợ bên cạnh, trong mắt Lục Thanh chợt lóe tinh quang. Lát sau, trong ánh mắt khiếp sợ của hai người Lăng Vân, ở miệng lò Thanh Hỏa Tinh Kim lô, Tốn Phong màu xanh trống rỗng ngưng kết ra, vù vù quán chú vào trong lò.

Tiếp theo, nguyên bản ngọn lửa trong lò có màu phiến lam liền bắt đầu biến hóa, chỉ trong giây lát ngọn lửa đã giảm xuống gần một thước, màu sắc biến thành màu lam đậm.

Rồi sau đó, một đoàn lôi quang màu tím đem Huyền Kim bao phủ, lăng không nhập tới ngọn lửa màu lam.

Mắt thường có thể thấy được tốc độ Huyền Kim nhanh chóng bị hòa tan ra.

Không chút chậm trễ, Lục Thanh vận khí khẽ quát một tiếng, giữa không trung đột ngột vang lên tiếng sấm, Hỏa Ngọc chùy theo một đạo quỹ tích vòng cung đánh xuống, thình thịch đánh vào mặt trên Huyền Kim.

Mặt đất chấn động kịch liệt. Chỉ giây lát, Lục Thanh đã có quyết định, nếu tài liệu đã không bằng người vậy chỉ có thể so sánh độ tinh thuần.

Một chút lời của tác giả:

Có độc giả hỏi Thập Bộ sao không biết việc chú kiếm của các Chú Kiếm Sư dài hơn.

Thập Bộ trả lời: chú kiếm đại hội có bốn mười Chú Kiếm Sư, đều là những sư phụ đứng đầu trong Tử Hà tông, Thập Bộ chỉ lược viết một chút, tường thuật một chút, còn thì cho vai chính lên sân khấu. Còn những người này thì chỉ biểu hiện ra một chút bổn sự, như thế nào là vai phụ trợ.

Chùy thứ nhất vừa đánh xuống, ánh mắt của hai người Lăng Vân đã trở lên kinh hãi. Bọn họ nhìn ra, nếu là bọn họ chỉ sợ là đến chùy thứ bốn hay năm thì trăm năm Huyền Kim mới có thể giảm đi gần tấc như vậy.

Đây vẫn còn là người sao?

Hai người liếc nhìn nhau, bọn họ nhìn ra được Lục Thanh không hề vận dụng chút Kiếm Nguyên, thế mà trên cánh tay lại có kình lực chỉ sợ đến nghìn cân. Cái này xem như là Chú Kiếm Sư rèn luyện lực tay từ nhỏ, chỉ sợ vài thập niên cũng không có được lực lượng như vậy.

Lục Thanh cũng không biết ý nghĩ của hai người, cho dù hắn biết hắn cũng không đi để ý đến hai người. Giờ phút này toàn bộ tâm thần của hắn đều tập trung đến Hỏa Ngọc chùy trong tay.

Theo chùy thứ nhất đánh xuống, thân hình Lục Thanh thuận thế xoay chuyển, hai chân dạng ra, cả thân hình cong lên như một chiếc cung căng hết đà, sưu một tiếng, Hỏa Ngọc chùy lại gào thét nện xuống.

Theo chùy thứ hai đánh ra, khí thế cả người Lục Thanh đều ngưng tụ lại. Lúc này trong mắt Lục Thanh chỉ còn lại khối trăm năm Huyền Kim kia. Từ người hắn không hề có Kiếm Nguyên gì dao động, nhưng trên Hỏa Ngọc chùy lại tản mát ra quang mang tím hồn. Đồng thời trên mặt chùy có Tử Điện quấn quanh, theo động tác của Lục Thanh mà phát ra Lôi âm cuồn cuộn.

Truyền thuyết kể lại, binh khí của Lôi thần là một cặp Lôi chùy, Lôi chùy oanh ra là dẫn động Thiên Lôi mang theo Lôi hỏa hàng thế. Lúc này, Hỏa Ngọc chùy trong tay Lục Thanh thật sự là trông giống như Lôi chùy, uy thế vô cùng.

Theo Hỏa Ngọc chùy đánh xuống, Tử Điện xét ngang trời, để lại trong hư không một vệt lưu quang màu tím.

Hỏa Ngọc chùy càng đánh càng nhanh. Mặt chùy cùng với Huyền Kim chạm vào nhau phát ra tiếng sấm rền vang. Mặt chùy vừa chạm vào mặt Huyền Kim liền thu lại, khôi phục đến độ cao như cũ rồi tiếp tục gào thét nện xuống. Như thể để đáp lại, tiếng va chạm không ngừng vang lên theo một loại vân luật kì dị, tiết tấu rõ ràng. Mỗi một tiếng chùy đều tinh tế điêu luyện vô cùng, thật sâu khảm vào trong lòng mọi người.

“Đây là Đại Diễn Tam Thập Lục chùy của Lục gia, quả nhiên là vô cùng tinh diệu. Vô luận là tinh luyện hay tạo hình đều là chùy pháp đứng đầu a!”

“Đúng vậy, nếu không phải Lục gia chủ toàn tâm với Kiếm Đạo thì chỉ sợ có thể cùng hai vị Lăng đại sư tranh đoạt khôi thủ rồi. Thực đáng tiếc, chùy pháp mặc dù cao thâm, nhưng kinh nghiệm lại còn thiếu.”

Nghe những Chú Kiếm Sư sau lưng khe khẽ nói nhỏ, sắc mặt hai người Lăng Vân đồng thời trở nên khó coi. Tuy không muốn thừa nhận nhưng hai người cũng biết, nếu như Lục Thanh mà có kinh nghiệm bằng bọn họ, thì hắn bằng vào Đại Diễn Tam Thập Lục chùy tinh thâm, rất có thể sẽ đánh bại bọn họ.

Nhưng trên thế giới này không có việc nếu như, Lục Thanh này vẫn chưa có đủ kinh nghiệm như vậy chỉ có một kết cục, đó là hai người bọn họ sẽ đánh vỡ vị trí khôi thủ bao năm qua của Lục gia.

Nghĩ đến đây, hai người không hẹn mà cũng lộ ra nụ cười thâm trầm. Theo bọn họ thấy thì thắng lợi đã nắm chắc trong tay.

Bên kia.

Vẻ mặt Nhan Như Ngọc bất định ngồi xem. Lục Thanh đã từng làm cho nàng nhiều lần kinh hỉ, lần này khẳng định sẽ không để cho nàng phải thất vọng.

“Ngô sư phụ, ngươi nói tiểu nhi có bao nhiêu phần thắng.”

Nghe Nhan Như Ngọc hỏi, Ngô Lâm có chút không đành lòng, nhưng vẫn hồi đáp chi tiết: “Thái phu nhân, tuy rằng chùy pháp của gia chủ tuyệt đỉnh, thậm chí có thể nói là có một không hai trong Tử Hà tông chúng ta, nhưng mà kinh nghiệm của người vẫn còn….”

“Không có hy vọng phải không?” Nhan Như Ngọc khẽ thì thào, nhưng lập tức ánh mắt trở lên tin tưởng: “Ta tin, Thanh nhi nhất định sẽ thắng!”

Ngô Lâm sửng sốt, nhưng nhìn đến ánh mắt kiên định của Nhan Như Ngọc, trong lòng cũng hiện lên một tia hy vọng.

Lúc trước, gia chủ đời trước cũng như vậy, gia chủ bây giờ cũng như thế! Ngẩng đầu nhìn thân ảnh trên sân, ánh mắt Ngô Lâm cũng trở lên kiên định.

Giờ phút này, ở trên sân đá, xung quanh Thanh Hỏa Tinh Kim lô đầy lôi quang màu tím quấn quanh, tiếng xèo xèo không dứt bên tai.

Theo động tác của Lục Thanh, khối trăm năm Huyền Kim rất nhanh bị đánh thành hình kiếm, chân trái lại bước lên, một khối Huyền Thiết đã được cho vào ngọn lửa. Dưới Hỏa Ngọc chùy nện vào, khối Huyền Thiết này rất nhanh hòa tan, kiếm phôi đã dần thành hình.

Chùy sau nhanh hơn chùy trước, cả người Lục Thanh cơ hồ hóa thành một đạo phong luân xoay nhanh. Lực phản chấn của mỗi chùy đều bị tâm pháp độc đáo của Đại Diễn Tam Thập Lục chùy chuyển hóa lên chùy sau. Lực lượng trên cánh tay Lục Thanh không ngừng gia tăng, chỉ sau nửa nén hương, mỗi một chùy đánh xuống đã có ba nghìn cân cự lực.

Lực lượng không ngừng chồng chất lên nhau, theo đó tiếng xé gió càng thêm kịch liệt, Tốn Phong màu xanh lưu chuyển như nước, thổi bùng lên ngọn lửa màu lam trong lò.

Chùy thứ chín, chùy thứ mười… chùy thứ mười ba. Rất nhanh, Đại Diễn Tam Thập Lục chùy của Lục Thanh đã đạt tới chùy thứ mười ba. Dưới chùy pháp tinh diệu của Lục Thanh, kiếm phôi đã hiện ra hình dạng một thanh trường kiếm, từng đợt tia khí nhè nhẹ dật tán ra.

Lực đạo trên tay Lục Thanh càng thêm mạnh mẽ, mà nguyên bản Thanh Hỏa Tinh Kim lô đặt trên mặt đất cũng chậm rãi chấn động ly khai khỏi mặt đất. Ở dưới lô là một tầng khí Tốn Phong nồng đậm.

Đến bây giờ, hai người Lăng Vân cũng biết Lục Thanh đã lĩnh ngộ khí Phong Lôi tới tình trạng rợn người. Có Lôi khí rèn luyện Huyền kim, tạp chất mau chóng được tẩy trừ sạch sẽ, mà còn có lực lượng phi nhân kia nữa chứ!

Cho dù ở cách xa, hai người Lăng Vân vẫn cảm nhận được kình phong bám trên mặt Hỏa Ngọc chùy. Lực cánh tay kia phải mạnh mẽ bao nhiêu a, quả thực chính là một Linh Thú hình người!

Lúc này, Hỏa Ngọc chùy trong tay Lục Thanh như hóa thành một đường cong, đến cuối cùng từ trong ngọn lửa liên tiếp phát ra tiếng kiếm ngâm cao vút. Một thanh trường kiếm dần được ngưng tụ thành hình. Theo Hỏa Ngọc chùy đánh lên, hoa văn trên chuôi kiếm cùng thân kiếm cũng dần lộ ra.

Chùy thứ mười sáu, chùy thứ mười bảy, theo chùy thứ mười tám của Lục Thanh đánh ra, cờ hồ là theo bản năng, trong thức hải của Lục Thanh, thần thức mênh mông cuồn cuộn bí mật mang theo một tia lin hồn lực khuếch ta ra, nhanh chóng dung hợp với trời đất xung quanh. Lúc này, phạm vi trời đất xung quanh trăm trượng đều hiện rõ mồn một trong đầu Lục Thanh.

Lục Thanh lại nhìn tới trong miệng lô, nhịn không được liền điều động uy trời đất trong trăm trượng tụ tập lại. Tuy lấy thần thức cùng linh hồn lực của hắn lúc này nhưng cũng phải cố gắng hết sức, nhưng coi như hắn đã miễn cưỡng làm được.

Lúc này dưới uy nghiêm của uy trời đất, trong mắt Lục Thanh trên kiếm phôi hiện lên vô số dấu vết hỗn độn. Những dấu vết này lúc trước Lục Thanh khó có thể thấy được. Mà Lục Thanh lập tức phát hiện những dấu vế này chẳng những hỗn độn mà trên thân kiếm cũng có nhiều chỗ gập gềnh khó có thể phát hiện, không thể nghi ngờ là những dấu vết này sẽ ảnh hưởng tới trình độ sắc bén của thân kiếm.

Trong lòng vui vẻ nhưng rất nhanh được Lục Thanh áp chế lại. Hiện giờ nhìn thấy những vết gấp lại đại điểu cho việc hắn có thể làm cho thân kiếm hoàn mỹ không chút tỳ vết.

Đại Diễn Tam Thập Lục chùy một lần nữa tái khởi.

Lúc này hai người Lăng Vân đều trợn trừng mắt nhìn. Khi chùy pháp vừa đánh lại lần thứ hai, bọn họ phát hiện tựa như Lục Thanh có gì đó biến hóa, chùy pháp lúc đầu còn trúc trắc thì bây giờ lại vô cùng chuẩn xác, lực đạo phân bố cũng tinh tế vô cùng, căn bản là rất hoàn mỹ.

Hai người Lăng Vân xem ra, thật giống như một gã học đồ mới vào nghề, đột nhiên lại biến thành một vị đại sư kinh nghiệm phong phú. Hơn nữa, theo chùy pháp của Lục Thanh đánh ra, bọn họ còn thấy như Lục Thanh có kinh nghiệm cùng khống chế hoàn mỹ, cơ hồ đã có xu thế siêu việt hai người.

mà ở bên kia, có thể Nhan Như Ngọc không có phát hiện cái gì biến hóa, nhưng không có nghĩa là phía sau nàng không có ai phát hiện ra.

Cả bốn người Ngô Lâm đều ngẩn ra.

“Thái phu nhân, gia chủ người, người…!” Đã trải qua nhiều sóng gió, Ngô Lâm vốn tưởng rằng mình rất trấn định, nhưng lúc này hắn phát hiện bản thân tự đánh giá mình quá cao.

“Thanh nhi hắn làm sao vậy?” Trong lòng Nhan Như Ngọc căng thẳng, vội vàng hỏi.

“Gia chủ, gia chủ đột nhiên như có thần trợ giúp, chùy pháp cùng khả năng khống chế như đã hoàn mỹ.” Ngô Lâm không biết giải thích thế nào, chuyện tình bậc này hắn cũng chỉ biết cho là thần trợ giúp mới được.

“Như thế nào có thế!” Rốt cuộc kiềm chế không được khiếp sợ trong lòng, nguyên bản hai người Lăng Vân còn ngồi ngay ngắn lập tức đứng dậy.

“Ồn ào!” Lục Thanh nhíu mày trầm quát một tiếng. Hai gã đều có tu vi Kiếm Sư liền cảm thấy trời đất xung quanh như trở lên bạo nộ, uy áp cuồn cuộn hung hăng áp chế vào trong người bọn họ.

Không thể động đậy!

Trên mặt hai người rõ ràng hiện lên một tia ửng hồng, ngay sau đó nguyên bản hai người vừa đứng dậy liền thình thịch hai tiếng ngồi trở về chỗ cũ. Hai người cố gắng điều động Kiếm Nguyên trong Kiếm Chủng chống đỡ, nhưng sao có thể chống lại uy trời đất do Lục Thanh điều động. Cả hai đều kinh hãi phát hiện, Kiếm Chủng trong đan điền đã hoàn toàn bị ngăn chặn, thậm chí còn phát ra tiếng ngâm sợ hãi, đến một tia Kiếm Nguyên cũng điều động khó khăn.

Lục Thanh cũng kinh ngạc, hắn không hề nghĩ đến, chỉ là một tia uy trời đất vây mà có hiệu quả như thế. Chỉ có một tia mà hai gã Kiếm Sư trung thiên vị đều không có một chút lực phản kháng.

Nhưng lúc này không phải lúc suy nghĩ nhiều, thời gian cũng không còn nhiều nữa.

Lúc này Lục Thạnh huy động Hỏa Ngọc chùy càng thêm thuận buồm xuôi gió. Trên kiếm phôi, hoa văn đã muốn hoàn thiện. Trong tai mọi người, dưới Hỏa Ngọc chùy vũ động, tiếng kiếm ngâm càng thêm thuần túy, ngân nga réo rắt không chút tạp chất.

Đợi cho Đại Diễn Tam Thập Lục chùy thi triển đến chùy thứ mười, tiếng kiếm ngâm có thể đoạn kim nứt mạch. Tia khí sắc bén từ trong Thanh Hỏa Tinh Kim lô bắn ra bốn phía, một tiếng kiếm ngâm hùng hậu như tiếng chuông ngân vang.

Còn chưa đủ!

Lục Thanh nhìn kiếm phôi đã thành hình trước mặt, tuy là đã hết sức hoàn mỹ, nhưng chỉ so với hai người Lăng Vân hơn một chút mà thôi, vẫn chưa thể đột phá được hạn chế cửu phẩm. Muốn áp chế được hai người Lăng Vân, mà với trăm năm Huyền Kim không có thuộc tính thì chỉ có một biện pháp.

Kiếm nhập Thanh Phàm, khói xanh xuất hiện, ngọc giao long hiện.

Nhưng Huyền Kim lại chỉ hạn chế trong chú luyện thanh kiếm cửu phẩm, căn bản không thể đạt tới cấp Thanh Phàm. Cửu phẩm cùng Thanh Phàm, tuy chỉ kém một lằn ranh nhưng lại là cách biệt một trời một vực. Kiếm đạt phẩm cấp như thế nào thì phải có tài liệu đồng dạng mới được.

Trong mắt Lục Thanh hiện lên tinh quang, ngươi đã không có thuộc tính, ta sẽ quán chứ thuộc tính cho ngươi! Chất liệu không đạt tới cấp Thanh Phàm, ta đây tăng lên cho ngươi tới cấp Thanh Phàm!

Ngay sau đó, Đại Diễn Tam Thập Lục chùy của Lục Thanh liền ngừng lại.

“Kiếm phôi còn chưa thành hình xong, như thế nào lại dừng lại? Thời gian chỉ còn nửa nén hương nữa thôi.” Phía sau Nhan Như Ngọc, Ngô Lâm không khỏi hô lên.

Ở một bên, hai người Lăng Vân cũng sửng sốt rồi lập tức lộ ra ý cười. Kinh nghiệm đạt tới thì như thế nào, tài liệu chênh lệch thì sao có thể xoay sở được. Cho dù có rèn ra được cực phẩm, nhưng cùng với thanh kiếm có thuộc tính so sánh với thì vẫn còn kém một bậc.

Thấy ánh mắt chế giễu của hai người, trong lòng Lục Thanh thầm hừ lạnh một tiếng, lập tức vung tay lên.

Lục Thanh vươn tay lên, ngón tay thẳng tắp chỉ lên trời.

Hắn muốn làm gì!

Đột nhiên Lục Thanh có động tác như vậy làm hai người Lăng Vân đều cảm thấy bất an. Bọn họ cũng không ngốc khi cho rằng vô duyên vô cớ Lục Thanh làm ra động tác như vậy.

Quả nhiên, chỉ trong giây lát, trên bầu trời liên tục truyền tới tiếng ầm vang.

Ầm ầm

Ngay sau đó, trên bầu trời, Phong Lôi hội tụ, chỉ trong giây lát một đóa Lôi Vân rộng hơn mười mẫu ngưng tụ thành. Trên Lôi Vân không ngừng lóe ra Tử Điện màu tím cũng Tốn Phong màu xanh quấn quanh. Tử Điện thô to giống như giao long rời biển xuyên qua dịch lại, đồng thời Tốn Phong tràn ngập, từng cơn lốc phần phật gào thét vang vọng cả hư không.

Thiên uy cuồn cuộn khiến mọi người ngây ngẩn cả người, Lôi Vân trên bầu trời như muốn hủy thiên diệt địa làm cho người ta sợ hãi không thôi.

“Lục gia chủ, hắn, hắn muốn làm gì?”

“Này, vẫn là người sao?” Nhìn thấy Lôi Vân đáng sợ trên bầu trời, rất nhiều Chú Kiếm Sư tu vi thấp bắt đầu run rẩy. Bọn họ chưa bao giờ gặp qua uy thế như vậy, Lục Thanh chỉ giơ tay nhắc chân mà có thể dẫn động Lôi Vân như vậy, thật sự là chuyện họ không dám tưởng tượng.

Chẳng lẽ hắn muốn giết chúng ta?

Hai người Lăng Vân, tuy rằng đều là Kiếm Sư, ý chí đã mười phần kiên định, nhưng lúc này nghĩ đến hóa thành bột mịn dưới Lôi Vân cũng không nhịn được run lên.

“Thái phu nhân, đây là…” Tư Đồ Cơ nhịn không được mở miệng nói. Tuy lúc trước ở Luận Kiếm cốc hắn cũng thấy Lục Thanh ra tay, nhưng bây giờ xem ra không thể nghi ngờ là Lục Thanh đã có đại đột phá. Lúc này Lục Thanh ngưng tụ ra Lôi Vân, vô luận là uy thế hay tốc độ đều là lúc trước không thể bằng được. Mà sắc mặt của mấy gia chủ còn lại cũng đều trở lên rất khó coi.

Nhướng mày, Nhan Như Ngọc mở miệng nói: “Yên tâm, Thanh nhi sẽ không làm điều gì xằng bậy đâu.”

Nghe Nhan Như Ngọc nói như thế, Tư Đồ Cơ mới miễn cưỡng thở phào một hơi. Không ai có thể đối mặt với uy thế như vầy của một Kiếm Chủ mà có thể trấn định cả. Đặc biệt mấy người bọn họ đến cánh cửa của Kiếm Sư còn chưa có đụng đến. Kiếm Chủ đối với bọn họ, là cao cao không thể với tới.

Trên sân đá, tâm thần của Lục Thanh toàn bộ tập trung tới Hàn Ngọc kiềm trong tay. Cánh tay lại vung lên chỉ tới Lôi Vân vừa tụ tập.

Nhất thời một đạo Thiên Phong màu xanh từ trong Lôi Vân đánh xuống. Đạo Thiên Phong này to bằng bắp tay, vô cùng ngưng thật. Khi đánh xuống cách đỉnh đầu Lục Thanh năm trăm trượng, tốc độ đánh xuống của đạo Thiên phong này đột nhiên giảm xuống.

Năm trăm trượng, đây là phạm vi mà thần thức cùng linh hồn lực của Lục Thanh dung hợp có thể đạt đến. Trong năm trăm trượng này hắn có thể mượn uy trời đất cho mình sử dụng, Lục Thanh phát hiện, lúc này hắn đã có thể hoàn toàn khống chế rất tốt đạo Thiên Phong này, một tia băn khoăn trong đầu liền tan biến.

Hưu

Theo ngón tay Lục Thanh điểm ra, đạo Thiên Phong chậm rãi phủ xuống, đem kiếm phôi bao phủ. Nhất thời tiếng kiếm ngâm to lớn phóng thẳng lên trời cao.

“Hắn, hắn cư nhiên mượn Thiên Phong luyện hình cho kiếm phôi!” Lăng Vân lại không nhịn được, kinh hô ra tiếng. Cùng Đồ Hà liếc nhau, hai người đột nhiên thấy, đại thế đã không phải do bọn họ nắm giữ.

Tới bây giờ, hai người mới biết, có đôi khi tu vi kém quá thì có rất nhiều viêc không thể đoán trước được.

Hiển nhiên nghe được Lăng Vân nói, Nhan Như Ngọc tò mò hỏi: “Cái gì là Thiên Phong luyện hình?”

Trên mặt khó có thể che dấu thần sắc kích động, nếp nhăn trên mặt Ngô Lâm đã hoàn toàn giãn ra, có chút run rẩy nói: “Thiên Phong luyện hình, đây là gia chủ bằng vào tu vi thông thiên tiếp dẫn khí thuộc tính, muốn làm cho kiếm phôi kết chú thuộc tính, cô đọng kiếm hình. Ta đã từng đọc qua một điển tịch ghi lại, nhưng hơn nghìn năm qua vẫn chưa có ai được thấy cả.”

Dừng một chút Ngô Lâm lại kích động nói: “Hiện giờ, truyền thuyết đã tái hiện!”

Sắc mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, đến Dịch Vân ở bên cũng không nhịn được mở miệng nói: “Ngô sư phó, chuôi kiếm này gia chủ có thể…”

Lắc đầu, Ngô Lâm nói: “Ta cũng không biết, thần thông của gia chủ đã vượt qua sự tưởng tượng của ta. Nhưng nếu chuôi kiếm này đúc thành công, ta có tám phần nắm chắc là sẽ vượt qua hai thanh Liệt Địa, Hàn Sương kia.”

Lại nhìn tới Lục Thanh. Thời điểm Thiên Phong vừa bao quanh kiếm phôi, lập tức Hỏa Ngọc chùy trong tay hắn lại vũ động.

Tiếng chùy va chạm đinh tai nhức óc, đến cuối cùng như là tiếng Thiên Phong gào thét, cuồng bạo vô ngần. Mười tám chùy đánh xong, thân hình Lục Thanh lại chuyển động, Hỏa Ngọc chùy trong tay hắn run lên rất nhỏ. Thỉnh thoảng chùy đang đánh ra lại đổi hướng giữa chừng, trên thân kiếm bắt đầu xuất hiện hoa văn mang theo phong cách cổ xưa. Hoa văn này trông như một cơn lốc gào thét quanh thân kiếm, hai bên hình thành hình dáng Phong Nhận hoàn sắc bén.

Ở hai bên mũi kiếm cũng bắt đầu hiện ra tia khí sắc bén nhỏ như sợi tóc dày đặc bắn ra bốn phía đem không khí chung quanh thoát phá thành chân không. Cho dù là cách mấy trượng xa cũng rõ ràng cảm nhận được sự sắc bén của thanh kiếm. Tuy còn chưa tôi vào nước lạnh nhưng hai người Lăng Vân khẳng định, thanh kiếm này nhất định rất sắc bén, thổi mao đoạn phát, chém sắt như chém bùn.

Theo Hỏa Ngọc chùy không ngừng đập xuống, từ trong tầng Thiên Phong không ngừng có khói xám lượn lờ dâng lên, đồng thời cũng đem theo tạp chất ly khai khỏi Thanh Hỏa Tinh Kim lô. Rất nhanh, làn khói xám bắt đầu hiển lộ ra xen lẫn ánh sáng màu xanh, làm cho mọi người có một cảm giác hùng hậu khó thở.

Đến cuối cùng khi thanh kiếm đã thành hình, tay phải của Lục Thanh khẽ vỗ lên, Thanh Hỏa Tinh Kim lô liền hạ xuống mặt đất, phát ra tiếng chấn động kịch liệt.

Ánh mắt của Lục Thanh ngưng lại, tay phải vung lên. Chỉ nghe xẹt xẹt hai tiếng, từ trong Lôi Vân liền có một đạo Thiên Lôi bắn thẳng xuống. Chân không liên tục thoát phá, uy thế vô tận khiến cả không gian như đọng lại.

“Thiên Lôi!” Một Chú Kiếm Sư có nhận biết liền la lên. Nếu nói đạo Thiên Phong lúc trước làm cho người ta kinh hãi thì đạo Thiên Lôi này lại làm cho người ta kinh hồn bạt vía. Thiên Lôi, trong truyền thuyết chính là chỉ tồn tại khi Kiếm Hoàng độ Lôi kiếp. Không nghĩ đến lúc này Lục Thanh lại có thể tiếp dẫn xuống. Thủ đoạn như vầy thật sự khó tưởng tượng được, cho dù tất cả đều sớm biết Lục Thanh tu luyện chính là Phong Lôi Kiếm Khí.

Mà giờ phút này Lục Thanh cũng có một chút chật vật. Thiên Lôi rất bá đạo, không phải Thiên Phong có thể so sánh. Cho dù là Thiên Lôi tiến nhập vào trong năm trăm trượng, hắn có thể mượn uy trời đất khống chế, nhưng vẫn có chút miễn cưỡng. Lục Thanh biết đây là do hắn chưa tiến đến cảnh giới Kiếm Hồn, thần thức cùng linh hồn lực không đủ để ngưng tụ thành hồn thức, thật sự là còn yếu. Về phương diện khác, Thiên Lôi này thật sự bá đạo cùng mạnh mẽ, có nắm trong tay uy trời đất cũng phải mất rất nhiều sức lực mới không chế được.

Lục Thanh miễn cưỡng khống chế một đạo Thiên Lôi, đánh vào thanh kiếm vừa mới thành hình trước mặtt.

Ầm ầm

Tiếng sầm rền to lớn vang khắp nơi, nững Chú Kiếm Sư tu vi thấp sắc mặt trắng bệch, cả đám không chịu được liên tiếp thối lui. Cho dù là hai người Lăng Vân có tu vi cao nhất cũng cảm thấy hít thở không thông.

Bọn họ còn không biết đây là Lục Thanh đã mượn uy trời đất áp chế bớt Thiên Lôi. Nếu không chỉ bằng vào uy áp của Thiên Lôi thôi cũng đủ chấn tan mọi người.

Nhưng đó bây giờ không phải là quan trọng, lúc này bất luận là hai người Lăng Vân hay Chú Kiếm Sư của các thế lực đều đồng loạt đứng lên Không có ai nói chuyện cả, mặc kệ là lúc này tâm thần đang rung lên.

“Thanh nhi!”Nhan Như Ngọc thở dài một hơi, khóe mắt đã có chút ươn ướt.

Giờ phút này, trên sân đá, Thiên Lôi bao phủ hai bên thanh kiếm, từng làn khói xám nhàn nhạt không ngừng bốc lên. Làn khói nhẹ không ngừng quán quanh, giống nư giao long uốn lượn. Cách chỗ Thiên Lôi trên một thước, một đoàn sương mù màu xanh bình thành, thậm chí bên trong còn truyền ra tiếng long ngâm mơ hồ.

Khói xám như tơ lũ theo thời gian trôi qua dần biến thành màu xanh ngọc, màu xanh lá cây so với màu bảo ngọc còn tối tinh thuần hơn nhiều. Một tầng sáng màu xanh bắt đầu từ đạo Thiên Lôi thấu ra, vô tận thia khí thẳng hướng cửu tiêu.

Trong giây lát,một tiếng long ngâm kin thiên vang lên. Ở phía trên Thiên Lôi, tầng khói nhẹ quấn quanh tản ra một do động huyền bí, lát sau liền ngưng tụ thành một con giao long màu xanh dài hơn chừng mười trượng. Giao long này có bốn trảo, mỗi trảo có bốn móng vuốt sắc bén, trên người dày đặc lân giáp, trên chiếc đầu to lớn không có sừng là một đôi con ngươi màu xanh trông rất sống động. Chỉ thấy đuôi của giao long vẫy ra, trên thân nổi lên một tầng điện thanh màu tím, đồng thời trên bốn trảo có Tốn Phong màu xanh phập phồng, thẳng hướng lên Lôi Vân trên bầu trời.