Chương 35: Hộ Phong Kiếm Linh, tin tức hoàn hồn

Bất Diệt Kiếm Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

Quyền Ý hùng mạnh ập tới bất thình lình, còn mang theo lực Thiên Đạo uy nghiêm vô tận, ba người bọn Liệt Vô Dương, trong đó Liệt Vô Dương có tu vì cao nhất, bất quá cũng chỉ gần đạt tới Kiếm Tông đại thiên vị, đã hết sức khinh thường, bọn họ không thèm đề phòng một Viêm Chiến chỉ có tu vi tứ trùng thiên đã bị phong ấn, bất quá chỉ tương đương với Kiếm Chủ mà thôi, ba tiếng phập vang lên, chỉ trong thoáng chốc, ba người chỉ kịp bố trí xong kiếm cương hộ thân, lập tức đã bị một quyền vô cùng cương mãnh này đập trúng, ba vòi nghịch huyết phun ra, ba người bọn Liệt Vô Dương lăn lông lốc xuống núi như đá.

– Ha ha, không phải các ngươi là Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn sao, không ngờ cũng có hôm nay.

Viêm Chiến cất tiếng cười to:

– Tiếp ta một quyền nữa!

Lúc này ba người bọn Liệt Vô Dương đã nôi trận lôi đình. gân cốt toàn thân gần như vỡ vụn, Quyền Ý bá đạo vô song khi nãy đã xông vào trong Thần Đình thức hải của bọn họ. va chạm cùng Kiếm Ý.

Cho dù là Liệt Vô Dương có tu vì cao nhất bị thương nhẹ nhất, lúc này cũng không thể tự lo cho mình, thân thể không thể nào nhúc nhích.

– Mạng ta xong rồi!

Ba người bọn Liệt Vò Dương tâm thần hôn mê, ngay cả Kiếm Ý đang giao đấu cùng Quyền Ý trong thức hải cũng dần dần mất đi ý chí Kiếm Đạo. Mắt thầy quyền cương mạnh mẽ kia lăng không hạ xuống, bắt chợt một thanh âm già nua vang lên giữa đất trời:

– Ba tên si ngốc kia, còn không mau tỉnh lại!

-Ùng…

Một tiếng kiếm ngâm mạnh mẽ vang lên, trên Huyền Dương phong đột nhiên xuất hiện một hư ảnh cự kiếm cao ngàn trượng. Hư ảnh cự kiếm này có màu vàng sáng, xung quanh còn có chân Hỏa cháy bừng bừng, khiến cho không gian uốn khúc, từng đạt cuộn sóng không gian khuếch tán ra bốn phía. Vù một cái. một lão nhân thần khoác áo bào đen từ giữa không trung xuất hiện trước mặt Viêm Chiến.

Kiếm Ý cô đọng dàng trào trong mắt lão nhân, lập tức hóa thành ba đạo dao động vô hình, cắt qua không khí, chui vào mi tâm ba người bọn Liệt vô Dương đang nằm dưới chân núi. Đồng thời đạo Quyền Ý vốn đánh vào hư không kia, trong khoảnh khắc lão nhân xuất hiện đã tan biến mất. quyền cương màu vàng đó đã bị cỗ pháp tắc nóng bỏng trước mặt nghiền nát không tâm tích.

Viêm Chiến phun ra một búng máu tươi. ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão nhân trước mặt, bản thân Viêm Chiến bị phong ấn kiếm nguyên, hơn nữa này giờ thi triển hai lần áo nghĩa tối cao của Vô Liễu Quyền, thiên giai võ học, tuy rằng có thể khiêu chiến vượt cấp, nhưng tiêu hao cũng rất lớn, tuy chỉ đánh hai quyền, nhưng trong Khí Hải của Viêm Chiến chỉ còn lại hai thành chân khí hệ Hỏa.

– Kiếm Hoàng… ba mươi năm rồi làm sao có thể… không ngờ ngươi còn chưa chết! Viêm Chiến tỏ vẻ không thể nào tin được nhìn lão nhân trước mặt.

– Sao hả, phải chăng ngươi vô cùng kinh ngạc?

Lão nhân mặt không đổi sắc, nhưng sát ý trong mắt thì mười phản kiên định:

– Lão phu may mắn đôi được một viên Diên Thọ đan trên giới Kim Thiên, tăng được năm mươi năm thọ mệnh, nếu ngươi muốn chờ lão phu chết đi, vậy còn phải chờ rất lâu, ngươi là dư nghiệt của Thiên Linh tộc, vốn lão phu không muốn tính toán với ngươi, nhưng hiện giờ ngươi đánh trọng thương ba tên sư diệt của lão phu, nếu để cho ngươi còn sống rời đi, vậy uy nghiêm của Huyền Dương tông để đâu? Chịu chết đi thôi!

Dứt lời, lão nhân không hề do dự, kiếm chỉ lăng không điểm tới Viêm Chiến một cái, một cỗ pháp tắc Huyền Dương mênh mông cuồn cuộn ép tới, tuy rằng không phải là Không Gian Cầm cố, nhưng dùng pháp tắc để giam cầm Viêm Chiến vốn chỉ tương đương với võ giả Kiếm Chủ không có vấn đề gì.

– Muôn chém muôn giết cứ tự nhiên, bất tất phải nhiều lời vô ích. Viêm Chiến cau mày lại. ánh mắt không tỏ ra sợ hãi chút nào.

-Nói rất hay!

Bất thình lình một thanh âm trong trẻo vang lên bên cạnh Viêm Chiến.

– Là ai?

Sắc mặt lão nhân áo đen đột nhiên thay đổi mắt nhìn chằm chằm vào mé trái Viêm Chiến.

Ngay lúc ấy. pháp tắc Huyền Dương màu vàng sáng đang giam cầm Viêm Chiến nháy mắt tan tành, một bóng xanh từ giữa hư không đột ngột xuất hiện.

– Ngươi là… Lục… Thanh…

Viêm Chiến vô cùng nghi hoặc nhìn Lục Thanh trước mặt, thế nào cũng không ngờ Lục Thanh xuất hiện bên cạnh lão. hơn nữa tu vi của hắn… Ánh mắt Viêm Chiến tỏ vẻ sững sờ, phát hiện ra không gian xung quanh Lục Thanh chính là một mảng không gian Động Hư tối đen như mực, cắn nuốt tất cả nguyên khí, sâu không lường được. Vì sao tu vi của hắn lại đạt tới mức này?

– Vị Đại sư này… lão nhân áo đen trầm giọng nói:

– Đây là dư nghiệt của Thiên Linh tộc. gây hắn đả thương ba người Huyền Dương tông ta. xin Đại sư đừng ra tay, vậy Huyền Dương tông ta vô cùng cảm kích.

Tuy ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lão nhân áo đen đang hết sức kinh hoàng, tam kiếp Kiếm Hoàng! Lúc này không ngờ một tên tam kiếp Kiếm Hoàng xuất hiện trước mặt lão! Tam kiếp kiếm Hoàng ở Thanh Phàm giới chính là vô địch, cho dù là ở Kim Thiên giói cũng là Kiếm Giả tuyệt đỉnh, nếu không phải trưởng lão một tông cũng là chưởng tông thủ tọa.

– Lục Đại sư, ngươi…

Giờ phút này. Viêm Chiến đã biết Lục Thanh đã luyện thành Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn. Ở thể giới Kiếm Đạo, kiếm thần đại lục, chỉ có Kiếm Giả cảnh giới Kiếm Hồn mới được xưng là Đại sư.

Thế nhưng tu vi của hắn đã đạt tới mức nào, lại có thể khiến cho nhị kiếp Kiếm Hoàng của Huyền Dương tông tỏ ra e sợ như vậy?

Lục Thanh khoát tay:

– Ta được Đại trưởng lão nhờ cậy, tới đây tương trợ, ta là ngoại tộc trưởng lão, chuyện này Tứ trưởng lão cứ giao cho ta là được!

Ngoại tộc trưởng lão?

Viêm Chiến trước tiến sừng sờ. sau đỏ mặt lộ sắc mừng. Một vị Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn làm ngoại tộc trưởng lão, không nghi ngờ gì sẽ có ích lợi rất lớn với sự phát triển của Thiên Linh tộc. Mà muốn có thể trở thành ngoại tộc trưởng lão, nhất định phải được bốn vị trưởng lão đồng thời chấp nhận, khẳng định đáng được tin tưởng.

Sắc mặt khẽ sững sờ, lão nhân áo đen trầm giọng nói:

– Vị Đại sư này, Thiên Linh tộc là dị tộc, vì sao Đại sư…

– Giao Quế Hương ra đây…

Lục Thanh không thèm nhìn lão nhân áo đen, lạnh nhạt nói đồng thời chuyển ánh mắt nhìn sang Liệt Vô Dương đang lơ lửng trên không:

– Tự ý cướp lấy tự do của người khác mà không có nguyên do nhân quả nào, hôm nay ta vì nhân quả mà tới, niệm tình ngươi tu luyện không dễ, miễn cho hình thần câu diệt, tiến nhập luân hồi đi thôi.

– Các hạ…

Lão nhân áo đen cả kinh, buột miệng quát, nhưng trong khoảnh khắc, lão kinh hãi phát hiện ra, không gian xung quanh giống như dòng nước bắt đầu chảy, lập tức bao phủ lão vào trong.

Không Gian Cầm Cố!

Không Gian cầm cố thuộc về tam kiếp Kiếm Hoàng!

Lão nhân áo đen cố gắng dùng pháp tắc Huyền Dương giãy dụa, nhưng chỉ trong thoáng chốc, lão phát hiện ra Không Gian cấm cố do Lục Thanh phát ra vô cùng ngưng đọng, tựa như vài ngọn núi ngàn trượng đè lên thân mình, rốt cục không thể nào động đậy.

Có thể vận dụng khí Động Hư, thậm chí trong pháp tắc kiếm cương sinh ra còn có sự tồn tại của khí Động Hư. pháp tắc Động Hư, Không Gian cầm cố này trong tay Lục Thanh đã vượt xa trình độ của tam kiếp Kiếm Hoàng, lão nhân áo đen chỉ là nhị kiếp Kiếm Hoàng, cho dù là tam kiếp Kiếm Hoàng bình thường cũng khó lòng tránh thoát, huống chỉ là lão.

Kẻ cũng sợ hãi không kém gì lão chính là Liệt Vô Dương, thế nhưng chỉ trong thoảng chốc, phía sau Liệt Vô Dương lập tức nứt ra một không gian Động Hư tối đen. Ven bờ không gian Động Hư này có linh quang màu tím lưu chuyển cửa động tối đen mờ toang, một vòng Sinh Tử Luẩn Hồi xám xịt chậm rãi xoay tròn.

Oanh một tiếng, nhục thân của Liệt Vô Dương bao gồm cả Kiếm Chủng lập tức hóa thành bụi phấn, mười hồn phách bị Sinh Tử Luân Hồi dẫn động, chớp mắt đã bị hút vào trong đó.

Thấy tình cảnh như vậy, lão nhân áo đen cũng biết mình không thể phản kháng, thực lực của người kia e rằng đủ để tiêu diệt cả Huyền Dương tông của lão một cách nhẹ nhàng thoải mải.

Giờ phút này, hai tên trưởng lão cảnh giới Kiếm Hồn bên cạnh Liệt Vô Dương, sắc mặt cũng lộ vẻ buồn bã, thế nhưng bọn chúng nhìn sang lão nhân áo đen, dưới uy áp của tam kiếp kiếm Hoàng do Lục Thanh xuất ra, dù là mở miệng cũng hết sức khó khăn.

– Lục trương lão, Quế Hương… Quế Hương nàng…

– Người ở đâu? Lục Thanh nhìn sang lão nhân áo đen, trầm giọng hỏi.

Sác mặt Viêm Chiên lộ vẻ vui mừng khôn xiết, thực lực của Lục Thanh quả thật đã mang lại cho Viêm Chiến sự vui mừng vô tận.

Lão nhân áo đen biến sắc vài lần, rốt cục hít sáu một hơi, cất tiếng nói:

– Xin hai vị theo ta.

Tâm niệm khẽ động, Lục Thanh thu hồi Không Gian cấm cố.

– Lục Đai sư…

Viêm Chiến nhìn về phía hắn, trong mắt Lục Thanh tỏ vẽ kiên quyết không thể lay chuyển, lắc lắc đầu

– Đi với lão.

Ba người ngự không bay về một ngọn núi nhỏ phía sau Huyền Dương phong, ngọn núi này chỉ cao vài trăm trượng, hình như chuôi kiếm, khác với nhưng ngọn núi khác chính là, trên ngọn núi này không có một sinh mạng nào cả, dù là một gốc cây, ngọn cỏ cũng không, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy nó vẫn có sinh mệnh lực, thế núi đen sì mơ hồ lấp loáng ánh vàng. Đi đến nơi, Lục Thanh lập tức cảm thấy ngọn núi này toát ra một cỗ Kiếm Ý khổng lồ, khiến cho trong lòng hắn bất giác phải run lên khe khẽ. Hắn cảm thấy không nhịn được, có một cảm giác kích động, muốn tranh phong cùng cỗ Kiếm Ý này.

Dường như cảm nhận được biến hóa rất nhỏ trên người Lục Thanh, lão nhân áo đen giải thích:

– Nơi đây là nơi truyền thừa của Huyền Dương tông chúng ta, nuôi dường Kiếm Ý của các đời tổ tiên trong đó. Hai vị. xin mời!

Lập tức, hai tay lão nhân áo đen kết một loạt ấn quyết phức tạp, dần dần hình thành một quả cầu kiếm quang màu vàng sáng, kiếm quang toát ra vạn đạo khiến cho Lục Thanh cảm thấy Huyền Dương kiếm cương tinh thuần đang không ngừng bị lão nhân áo đen nhốt vào trong kiếm quang này.

-Vù…

Chỉ trong thoáng chốc, kiếm quang này bay vụt đi như tia chớp. về phía ngọn núi trước mắt.

-ừng…

Kiếm quang còn chưa tới ngọn núi lúc còn cách ngọn núi chừng vài trượng dần dần biến mất trong không trung, Lục Thanh hơi kinh ngạc nhìn ngọn núi kia vài lần, không ngờ trong đó ẩn chứa một tòa kiếm trận Địa giai.

Trong nháy mắt. đã thấy không trung nơi đó đột nhiên dao động lên một trận như một dòng nước tung tóe trắng xóa, ở giữa dần dần hình thành một lỗ trống hình tròn.

– Bên ngoài Vạn Kiếm động này bố trí kiếm trận đặc thù của Huyền Dương tông ta, người bình thường không thể nhìn thấy lối vào này, chỉ có người Huyền Dương tông ta, còn phải đạt tới cảnh giới kiếm Hồn mới mở ra được, nếu không thì không thể mở ra.

Lão nhân áo đen bên cạnh dường như sợ hai người bọn Lục Thanh nghi ngờ, bên cất tiếng giải thích.

Kế đó, ba người bên đi vào cửa ngõ này, linh quang màu vàng sáng chợt lóe, nháy mắt đã tới một quảng trường bằng đá xanh rộng rãi có thề chứa được cả ngàn người, không khí nơi đây hơi ngưng đọng, hư không khô ráo vô cùng, thậm chí còn có những tia lửa nhạt thỉnh thoảng bắn ra tứ phía.

Lập tức lão nhân áo đen bay lên, lăng không đứng phía trước hai người Lục Thanh chừng mười trượng.

– Đệ tử đời thứ mười bốn của Huyền Dương tông là Minh Dương, mang theo Huyền Dương lệnh mở ra kiếm trì của Vạn Kiếm động, xin Kiếm Linh thủ động ân chuẩn.

Lão vừa dứt lời, chỉ thầy tám màn sáng trắng như một thác nước chắn trước mặt quảng trường dao động một trận, tiếp đó ánh sáng trắng dần dần sáng chói lên rất mạnh.

Lúc này trong lòng Lục Thanh lại rung động một trận mạnh mẽ, hắn cảm giác như có một thứ gì vô cùng quen thuộc với mình sắp sửa đi ra khỏi tầng cấm chế ấy, chân không tự chủ được bước về phía trước một bước.

– Lục trưởng lão, ngài làm sao vậy? Viêm Chiến bên cạnh kinh ngạc hỏi.

– Không sao cả.

Lục Thanh lắc lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào ánh sáng trắng phía trước, sau một lúc, nó mới chịu tan, lúc này. Viêm Chiến mói chậm rãi mở hai mắt.

– Đây là…

Viêm Chiến không dám tin vào vật mà mình thấy trước mặt, quả thật là một thanh bảo kiếm tuyệt thế!

Thần kiếm trong suốt sáng bóng toát ra hào quang màu vàng sáng, dài chừng bốn thước, trên thần kiếm không có đường vân nào, khiến cho người ta có cảm giác hồn nhiên tinh khiết. Một cổ sinh mệnh lực nồng đậm đồng thời chậm rãi tỏa ra, khiến cho lòng người sinh ra một cảm giác thân thiết.

Đây chỉ là cảm giác mà Viêm Chiến đủ khả năng thấy và cảm nhận được, riêng Lục Thanh lại cảm giác như bề ngoài của thanh trường kiếm như hư ảo kia che giấu Kiếm Ý khổng lồ kinh khủng. Y rõ ràng cảm giác được, Kiếm Ý kia mênh mông mãnh liệt vô cùng, tuy rằng còn chưa ngưng tụ thành hình người, thành Tử Hoàng, nhưng cũng không còn kém bao nhiêu nữa, lão nhân áo đen thấy thanh kiếm này lơ lửng trên không, rốt cục trên mặt lão lộ ra vẻ dữ tợn:

– Khẩn cầu Kiếm Linh hộ vệ Huyền Dương tông, tru sát hai tên địch này!

Lập tức, từ tay lão nhân áo đen xuất hiện một thanh kiếm lệnh màu vàng sáng, thanh kiếm lệnh này chiếu ra một đạo thần quang, bắn vào trong Kiếm Linh kia.

– Tiểu nhân vô sỉ!

– Xin kiếm Linh ra tay.

Lão nhân áo đen cười lạnh một tiếng, lập tức rơi xuống phía sau Kiếm Linh.

– Lục trưởng lão.., Lục trưởng lão…

Viêm Chiến gấp giọng kêu, nhưng phát hiện ra dường như Lục Thanh đã chìm vào trong một cảnh giới nào đỏ, không hay biết gì nữa.

Trong mắt lão, lúc này thân thể Lục Thanh đang run lên khe khẽ, không sai chính là run rẩy, nhưng Viêm Chiến lại có thể cảm giác được, bên trong thần thể Lục Thanh đang ẩn chứa lực lượng hùng mạnh tới mức nào.

Tâm thần chìm vào trong thân thể, Lục Thanh cảm giác được trong Khí Hải Đan Điền của mình, có một cỗ Kiếm Ý khổng lò mênh mông cuồn cuộn như muốn phá thể mà ra, tranh cao thấp một phen với Kiếm Linh trước mặt.

Lập tức, trên người Lục Thanh xuất hiện một tầng khí Phong Mang màu trắng đục, tiếng kiếm ngâm khe khẽ dần dần vang lên.

Dường như cảm giác được uy hiếp, Kiếm Linh bốn thước kia cũng đồng thời phát ra tiếng kiếm ngâm trong trẻo, trên thân kiếm trong suốt, một tầng chân Hỏa màu vàng sáng dâng lên, chân hỏa mạnh mẽ xé toang không gian, một không gian Động Hư uốn khúc lập tức xuất hiện ra ngay tại chỗ, được khống chế hết sức khéo léo, không hề làm thương tồn tới lão nhân áo đen ở phía sau.

– Một đời Kiếm Hoàng, không ngờ lại đê tiện vô sỉ tới mức đó.

Viêm Chiến trầm giọng mắng.

– Buồn cười!

Lão nhân áo đen cười lạnh một tiếng:

– Các người dám chà đạp lên uy nghiêm của Huyền Dương tông ta, giết chưởng môn ta, ta thỉnh ra Kiếm Linh hộ động là muốn tru sát các ngươi, tài nghệ không bằng người thì phải chết, còn trách ai được?

– Ngươi…

– Chết đi!

Lão nhân áo đen cười lạnh, kiếm chỉ khẻ điểm. một đạo pháp tắc kiếm cương màu vàng sáng bắn nhanh ra, mang theo một đạo không gian Động Hư hẹp dài, chỉ trong thoáng chốc đã tới trước mắt Viêm Chiến.

– Ùng…

Thế nhưng khi đạo pháp tắc kiếm cương này tới cạnh người Lục Thanh, dường như gặp trở ngại vô tận, ngưng trệ lại giữa hư không.

Cái gì? Bị Kiếm Linh kềm chế. hắn vẫn còn dư lực lo cho người khác ư?

Lão nhân áo đen chấn động tâm thần, biết mình ra tay thế nào cũng băng vô dụng. Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn, đặc biệt đạt tới cấp Kiếm Hoàng rồi, sau khi tiếp xúc với pháp tắc, nhưng chênh lệch trước đó sẽ được phóng đại đến vô hạn. Đừng nói tu vi của lão không bằng Lục Thanh, cho dù cũng đồng là tam kiếp Kiếm Hoàng, lão cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Lục Thanh.

Nếu thi triển kiếm thức tinh thâm, làm đảo lộn pháp tắc nguyên khí nơi đây, sẽ làm tổn thương ngược đến Kiếm Linh. Đến lúc đó chẳng nhưng không thể tiêu diệt Lục Thanh, còn có thể hứng chịu hậu quả khôn lưỡng.

Hoàn toàn không còn cách nào, lúc này lão nhân áo đen chỉ có thể nhìn chằm chằm Kiếm Linh trước mặt, hy vọng nó có thể tiêu diệt Lục Thanh thuận lợi.

Kiếm Linh này chính là bí mật lớn nhất của Huyền Dương tông của lão, là do tổ sư khai tông đời thứ nhất của Huyền Dương tông, nhờ cơ duyên xảo hợp tiến vào một ngôi kiếm mộ của bậc tiền bối mói có thề thu hoạch được một thanh thần kiếm cấp Bạch Linh hệ Thổ, trải qua hơn ngàn năm nuôi dường, khó khăn lắm mới đạt tới trình độ cao nhất là Kiếm Linh, đủ để so sánh với Tông sư kiếm đế thông thường mới vừa bước vào cảnh giới Kiếm Phách.

Ngay lúc ấy, hai đạo Kiếm Ý kinh người bộc phát. Đạo Kiếm Ý của Lục Thanh ngưng tụ giữa không trung thành một cự kiếm màu tím bạc cao ngàn trượng. Mà Kiếm Linh màu vàng sáng kia cũng không kém thế, giữa không trung hóa ra một thanh cự kiếm màu vàng sáng cao ngàn trượng.

– Kiếm Ý ngưng thực!

Tâm thần lão nhân áo đen chấn động, có thể ngưng thật Kiếm Ý, tối thiếu phải là người đạt tới Kiếm Hoàng đinh phong, thậm chí là tông sư bước đầu vào cảnh giới Kiếm Phách mới có thể làm được, chẳng lẽ người này lại là kiếm Hoàng đỉnh phong?

Trong lòng lão nhân áo đen thầm đoán, Kiếm Hoàng đỉnh phong tuyệt đối là nhân vật viên mãn pháp tắc, vạn pháp bất xâm, cho dù là Kiếm Linh hộ tông muốn tru diệt cũng không phải là chuyện dễ dàng. Sau khoảnh khắc tâm thần chấn động, lão nhân áo đen không còn dám do dự nữa, thần hình nhoáng lên một cái, lập tức bắn vào trong Vạn Kiếm động phía sau

Hai đạo cự kiếm Kiếm Ý va chạm giữa không trung, một làn sóng khí mênh mông xé rách hư không, tạo ra vô số khe nứt không gian loạn lưu. hoành hành bừa bãi khắp nơi, nhưng không thể làm cho kiếm Linh và Lục Thanh dao động mảy may nào, ngay cả Viêm Chiến đứng bên cạnh Lục Thanh cũng được che chở, tuy rằng thần hình hơi chấn động, nhưng không tồn thương chút nào.

Một người một Kiếm Linh bất động, thậm chí Lục Thanh còn nhắm nghiền hai mắt, trong hư không chỉ còn lại hai thanh cự kiếm Kiếm Ý đang sát phạt lẫn nhau.

Dĩ thần ngự kiếm!

Kiếm Giả bước vào Kiếm Tông giai, chính là bước vào cánh cửa dĩ thần ngự kiếm, thần này là chỉ hồn thức, cũng là ý chí tinh thần, hay là ý chí Kiếm đạo. Hồn thức càng mạnh, ý chí Kiếm đạo càng kiên định, uy thế dĩ thần ngự kiếm cũng càng hùng mạnh hơn, kiếm hợp cùng thần. đương nhiên thần càng hùng mạnh càng tốt.

Mà Lục Thanh tu luyện Luyện Hồn Quyết, dù cho không có tâm pháp kế tiếp, nhưng hiện giờ cũng đã đạt tới cấp Ngưng Hồn. Hồn thức mở ra có thể bao phủ phạm vì hai trăm dặm, mà tam kiếp Kiếm Hoàng thông thường chỉ được trên dưới trăm dặm. Hồn thức càng mạnh, càng có thể dẫn động pháp tắc hùng mạnh hơn, ích lợi này trước khi tu luyện không lộ rõ ra, nhưng cho tới bây giờ đã trở thành nguồn gốc để tăng cường thực lực.

So với Đại sư tông thường mới vừa bước vào tam kiếp Kiếm Hoàng, Lục Thanh có thể dẫn động pháp tắc nhiều gấp đôi, cho dù là đỉnh phong Kiếm Hoàng cũng không thể so sánh được. Giờ phút này tâm trí Viêm Chiến đang tập trung cao độ.

– Thần ý chi đạo, dĩ ý ngự võ! Viêm Chiến lầm bầm:

– Kiếm đạo của Lục trưởng lão đã đạt tới trình độ như vậy, thật sự khiến cho người sợ hãi

Kiếm Ý va chạm, đè nén hư không, uy áp kinh khủng thậm chí xuyên thấu qua ngọn núi cấm địa này, bao phủ khắp cả Huyền Dương tông.

Lục Thanh cau mày, đạo Kiếm Linh này thật sự đã đột phá được bình cảnh, Kiếm Ý hùng mạnh, quả thật Kiếm Hoàng bình thường không thể nào sánh kịp, nếu không phải hồn thức của mình hùng mạnh, ý chí Kiếm đạo kiên cường, rất có thể không ngăn cản được.

Nhưng nếu tiếp tục kéo dài như vậy. sẽ không ngăn cản được, Lục Thanh biết rõ, bản thể của Kiếm Linh này trong kiếm trì Vạn Kiếm động, có được uy áp của kiếm trì hỗ trợ, nếu muốn đấu Kiếm Ý cùng Kiếm Linh chính là phải chống lại cả kiếm trì toàn là thần kiếm cấp Bạch Linh, cho dù là tông sư Kiếm Phách cũng không có cách nào thắng nổi.

– Ùng…

Bất thình lình, một tiếng kiếm minh hết sức tinh thuần từ trong Đan Điền Khí Hải vang lên.

Tâm niệm vừa động, thần kiếm Luyện tâm màu tím bạc lập tức xuất hiện trước người Lục Thanh. So với lúc trước, lần này trên thần Luyện tâm, khí Phong Mang màu trắng đục càng nồng đậm hơn mấy phần, Nhược Thủy là thần kiếm Kiếm Linh cấp Tử Hoàng, tuy rằng nhờ vào Luyện tâm khôi phục nguyên khí, nhưng cũng làm bản thân Luyện Tâm tăng tiến, lúc này mới chỉ qua một năm ngắn ngủi, đã làm cho Luyện Tâm có xu thế tiến giai. Theo như Lục Thanh thấy, e rằng chỉ mất vài năm là có thể đột phá xiềng xích gông cùm, trở thành thần kiếm cấp Bạch Linh thượng phẩm.

-Ong…

Luyện tâm kiếm vừa xuất hiện. một đạo thần quang xanh biếc từ thân kiếm phóng ra, bao phủ lấy Kiếm Linh màu vàng sáng.

-Ùng…

Chỉ trong thoáng chốc, cự kiếm Kiếm Ý màu vàng sáng giữa không trung biến mất, Kiếm Linh kia đồng thời phát ra một tiếng kiếm ngâm đầy sợ hãi sau đó biến mất không thấy tăm hơi.

Lục Thanh biết rằng Nhược Thủy đã xuất thủ, tuy rằng nền tảng của Nhược Thủy đã bị tồn thương nghiêm trọng, nhưng đối phó với thần kiếm Kiếm Linh chưa tiến vào cấp Tử Hoàng, vẫn có sức uy hiếp tuyệt đối.

-Đi…

Một tay chộp lấy Viêm Chiến, Lục Thanh vọt về phía trước, tiến nhập vào Vạn kiếm động.

Giữa kiếm trì mờ mịt nguyên khí, trên một kiếm đài màu trắng đục, có một thanh thần kiếm cắp Bạch Linh cao bốn thước cắm ở đó, toàn thần thần kiếm này có màu vàng sáng, toát ra khí Phong Mang kinh người.

Bỗng nhiên ùng một tiếng vang lên, một đạo kiếm quang màu vàng sáng bắn ngược trở về.

– Nhanh vậy sao?

Trước kiếm đài, lão nhân áo đen giặt mình kinh hãi lập tức một cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng.

– Không xong!

Lão nhân áo đen vô cùng hoảng sợ. muốn đứng dậy bỏ chạy.

– Cấm!

Thanh âm hờ hừng vang lên, truyền vào tai lão nhân áo đen tựa như ma âm chốn Cửu Y dâng lên chấn động toàn thân, suýt nữa thì vỡ tim nát mật.

– Xin đừng giết ta, ta sẽ chỉ cho ngươi chỗ một món chí bảo hệ Mộc, có nó sẽ hộ trì cho Kiếm Hồn của ngươi không bị thương tổn, đột phá Kiếm Phách, gia tăng ba thành năng lực.

– Chí bảo hệ Mộc ư?

Lục Thanh cảm thấy tâm thần chấn động:

– Là thứ gì vậy?

– Vạn Niên Hoàn Hồn thảo.

Vạn Niên Hoàn Hồn thảo!

Trong lòng Lục Thanh vui mừng khôn xiết. hắn đã tìm được Vạn Niên Trường Sinh thảo, Vạn Niên Bất Từ Căn, chỉ còn thiếu Vạn Niên Hoàn Hồn thảo, Diệp lão sẽ có thể khôi phục lại huyết nhục mà sống lại.