Chương 41: Đưa kiếm thiếp

Bất Diệt Kiếm Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khí thế mạnh mẽ đó khiến cho khí thế của Triêu Dương cung cũng thay đổi.

Trong nháy mắt, đám đại hộ pháp cùng mở mắt. Trong mắt bọn họ đều xuất hiện một sự kinh hãi. Bước chân trên kiếm đạo bao nhiêu năm, bọn họ thừa biết dòng khí đang lưu chuyển trên bầu trời Triêu Dương cung có ý nghĩa gì.

Luồng khí lưu mạnh mẽ từ trên bầu trời Triêu Dương cung hội tụ về phía nơi ở của đám đệ tử, ẩn chứa kiếm ý cuồng bạo. Mặc dù mới chỉ là bước ban đầu, nhưng với đám hộ pháp bọn họ vẫn là cái mà bao nhiêu năm khó có thể vượt qua.

Vào lúc này, nét mặt mấy người đều có chút gì đó cô đơn. Nhưng không người nào lại chấp nhận bỏ qua cơ hội như vậy. Tất cả đều lưu chuyển Kiếm Nguyên, giữ vững tinh thần, cảm ngộ dòng khí lưu hội tụ trên bầu trời do Kiếm Ý. Còn về phần Kiếm Ý, bọn họ cũng không tập trung vào đó, bởi vì nếu làm thế sẽ khiến cho tinh thần đối phương bị nhiễu loạn, thì đúng là gây ra tội lớn.

Trong Triêu Dương đại điện, Huyền Thanh đang lẳng lặng ngồi xếp bằng chợt mở mắt. Hai đạo kiếm cương màu hồng từ trong mắt bắn ra ngoài khiến cho tảng đá trơn nhẵn trước mặt xuất hiện hai cái lỗ to. Đôi mắt của Huyền Thanh sâu thăm thăm, hơi mỉm cười, lẩm bẩm:

– Không ngờ lại có thể lĩnh ngộ nhanh như vậy.

Sau đó, lão lại nhắm mắt, như không hề có chuyện xảy ra. Triêu Dương đại điện một lần lữa trở lại im lặng, chỉ còn có hai cái lỗ to trước mặt Huyền Thanh.

Trong Luyện Tâm viện, sắc mặt Lục Thanh bình tĩnh, lạnh nhạt. Ngón tay làm kiếm, xuất ra một điểm Phong Lôi kiếm khí trong suốt. Một tia sáng lóe lên trong mắt, Lục Thanh điểm một cái vào hư không.

“Keng…”

“Keng…”

“Keng…”

Kiếm chỉ và mảnh băng va chạm vào nhau, ngay cả lưỡi đao gió khi chạm tới đầu ngón tay Lục Thanh liền vang lên tiếng sắt thép va chạm. Sau một khắc, tất cả mảnh băng đều bị Lục Thanh làm cho hóa thành bột phấn. Giữa hai người, kính khí dao động khiến cho những mảnh băng vụn không kịp rơi xuống đất lại tiếp tục bay lên.

Mà trên người Lục Thanh cũng lần nữa xuất hiện ánh sáng màu xanh tím. Nhưng hoàn toàn khác trước. Vào lúc này, ánh sáng bó sát vào da thịt của Lục Thanh, giống như chỉ lộ ra dưới lớp kính. Đồng thời, một đạo kiếm ý bá đạo phóng lên cao.

Trên bầu trời Triêu Dương cung, đám mây mù đang tụ tập trong nháy mắt bị cắt nát. Luồng kiếm ý đó hết sức ngưng tụ, bên trên nồng nặc Phong Lôi khí. Nếu như trước đó, Phong Lôi kiếm ý của Lục Thanh là do bắt chước của Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư, không phải của mình nên không thể kéo dài, đồng thời cũng không thể để cho thần thức của mình bám theo nên hết sức yếu ớt.

Nhưng vào lúc này, Phong Lôi kiếm ý do Lục Thanh phát ra lại liên tục, giống như dòng nước trường giang, liên miên không dứt. Đồng thời, Phong Lôi kiếm ý vô cùng chắc chắn khiến cho trong không gian cũng thấp thoáng những tia chớp, vô số sợi gió nhỏ xuất hiện đột ngột khiến cho những mảnh đá vụn do cơn lốc đối diện cuốn lên, nát bấy.

Trong cơn lốc, một người thanh niên cũng mặc võ phục màu trắng, hơi biến sắc. Trong nháy mắt hắn cảm giác được Tốn Phong kiếm ý mới sinh ra nhưng gặp phải một dòng sông rót từ trên chín tầng trời xuống mà bị đánh tan.

“Vù…”

Không hề có bất cứ động tác gì, trong chớp mắt cơn lốc tới trước mặt Lục Thanh liền vỡ vụn hóa thành những lưỡi đao gió. Do Phong Lôi kiếm ý của Lục Thanh vẫn còn nguyên nên những lưỡi đao gió đó cũng không còn giữ được nguyên hình, hóa thành những cơn gió thổi ra xung quanh.

– Ngươi cũng lĩnh ngộ? – Cơn lốc biến mất liền xuất hiện một bóng người với vẻ mặt bất đắc dĩ. Người đó không phải ai khác mà chính là Nhiếp Thanh Thiên. Ngoại trừ Nhiếp Thanh Thiên, trên Triêu Dương phong chỉ sợ không còn người nào có được Tốn Phong kiếm khí mạnh như vậy, thậm chí lại có cả Tốn Phong kiếm ý vừa mới được sinh ra.

Lắc đầu, Lục Thanh cảm thán nói:

– Đây cũng không phải là lĩnh ngộ. Nếu nói ngộ, ta đã ngộ từ lâu rồi, chỉ có điều mắc phải sai lầm. Bây giờ, chỉ sửa lại sai lầm dó mà thôi.

Điều đó hiển nhiên là thực. Bởi hắn vẫn nghĩ như vậy, nhưng lại không làm theo như thế.

Trên miệng xuất hiện một nụ cười khổ, Nhiếp Thanh Thiên nói:

– Cứ tưởng sẽ lại vượt qua ngươi, không ngờ ngươi vẫn dẫn trước. – Mặc dù nói như vậy, nhưng Lục Thanh không hề thấy trong mắt Nhiếp Thanh Thiên có chút gì ghen ghét hay cô độc. Ngược lại, còn có một thứ ý chí chiến đấu xuất hiện. Hai người nhìn nhau, cùng cười ha hả.

Ban đêm, hai người ngồi trong rừng trúc, hâm rượu luận kiếm, ấn chứng một số giải thích đối với kiếm ý. Theo lời nói của Huyền Thanh lúc trước thì Kiếm Ý thức ra chính là sự hiểu biết nhất định đối với năng lượng cơ bản của một thuộc tính nào đó, rồi kết hợp với thần thức của bản thân, rót thêm cả ý chí đối với kiếm đạo mới hình thành Kiếm Ý.

Mà vào lúc này, cái khó đạt nhất chính là hiểu biết đối với năng lượng cơ bản của một hệ nào đó. Sở dĩ, trước khi đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn, kiếm giả lĩnh ngộ kiếm ý vô cùng khó khăn chính là do sự lĩnh ngộ đối với lực lượng thuộc tính chưa đủ.

Căn cứ vào những gì mà Huyền Thanh nói thì một khi có được Kiếm Hồn, tâm thần được năng lượng bản nguyên thuộc tính tẩy rửa, chẳng những kiếm khí thoát thai trở nên rắn chắc mà bản nguyên thuộc tính cũng tự động rót vào trong tâm thần. Hơn nữa, thần thức của cảnh giới Kiếm Hồn rất mạnh, rót thêm ý chí kiếm đạo vào đó là chuyện quá mức đơn giản.

Mà trước cảnh giới Kiếm Hồn, muốn chỉ dựa vào sự lĩnh ngộ của bản thân mà đạt được Kiếm Ý thì phải nói là vô vàn khó khăn.

Vì vậy mà bao nhiêu hộ pháp trong Triêu Dương cung khi cảm nhận được luồng kiếm ý trên bầu trời của Luyện Tâm viện đều có phản ứng khiếp sợ như vậy. Đúng là khó có thể tưởng tượng, trên Triêu Dương cung tới thời điểm này cũng chỉ có gần sáu mươi đệ tử nội tông vậy mà có hai người chưa tới cảnh giới Kiếm Hồn đã lĩnh ngộ được Kiếm Ý của bản thân.

“Có phải là ý trời?”

Bọn họ cũng không thể đoán được. Chỉ có điều, vào lúc này, ánh mắt họ nhìn Huyền Thanh lại càng thêm bội phục. Hoàn toàn khác với đệ tử phải qua sự khảo nghiệm, Nhiếp Thanh Thiên và Lục Thanh đều do Huyền Thanh tự mình dẫn lên núi. Vì vậy mà trong Tử Hà tông, không thể không nói, ánh mắt của Huyền Thanh quá cao.

Một đêm tâm sự, với tu vi của Lục Thanh và Nhiếp Thanh Thiên cho dù có nói chuyện liên tiếp mấy ngày cũng chẳng có vấn đề gì. Lục Thanh tu luyện Luyện Hồn quyết ngày càng sâu, càng đạt tới mức không ăn không ngủ.

Mà đối với sự lĩnh ngộ lực lượng thuộc tính, Nhiếp Thanh Thiên lĩnh ngộ vô cùng sâu. Theo lời nói của hắn, thì ban đầu, khi sư phụ đưa lên núi có nói thân thể của hắn được trời phú cho hệ Phong. Nếu không khác biệt lắm thì có thể xem như một nửa thân thể Tốn Phong. Ngay cả Thanh Phong túy kiếm hôm nay do hắn tu luyện cũng là do Huyền Thanh tự mình lựa chọn.

Nhưng so với Lục Thanh tự mình lĩnh ngộ thông qua hình ảnh ban đầu của hai loại khí Phong Lôi thì có sự chênh lệch rất lớn. Vì vậy mà nhiều lúc chỉ toàn Lục Thanh nói, còn Nhiếp Thanh Thiên ở bên nghe. Mỗi khí đến chỗ nào đó tinh thâm, hai người lại sử dụng kiếm chỉ thực hành để tăng thêm sự lĩnh ngộ.

Cho đến khi mặt trời bắt đầu nhô lên tỏa ánh sáng ấm áp vào trong rừng trúc, hai người mới bừng tỉnh.

– Đi gặp sư phụ thôi! Có lẽ hôm nay, Thiên Diệp và Lăng Tiêu cũng đều trở về rồi. – Nhìn ánh sáng rực rỡ xuyên qua tán trúc, Lục Thanh mở miệng nói.

Gật đầu, hai người uống cạn hai chén rượu mạnh cuối cùng rồi đứng dậy ra khỏi Luyện Tâm viện. Tới Tử Trúc viện, Triệu Thiên Diệp đang đứng lặng giữa sân. Thấy hai người đi vào, ánh mắt hắn có chút khác lạ.

– Đi thôi! – Không nói gì thêm, Triệu Thiên Diệp đi qua giữa hai người.

Sờ sờ mũi, Nhiếp Thanh Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, Lục Thanh biết, Triệu Thiên Diệp đã nhận ra sự thay đổi của họ. So với bọn họ thì ước muốn trở nên mạnh hơn của Triệu Thiên Diệp càng thêm mạnh. Vào lúc này, cảm nhận được Kiếm Ý hơi phát ra từ hai người, làm sao mà hắn không đoán ra. Mà với sự kiêu ngạo của Triệu Thiên Diệp mặc dù vui vì hai người nhưng cũng không bao giờ nói ra miệng.

Vào lúc này, Dư Cập Hóa và Đoạn Thanh Vân vẫn chưa trở về. Cả ba người gặp Lăng Tiêu rồi cùng đi về phía Triêu Dương đại điện. Tất nhiên, sự thay đổi của hai người Lục Thanh cũng không thể giấu được hắn. Điểm một nụ cười khổ, Lăng Tiêu mở miệng chúc mừng hai người Lục Thanh. Nhưng trong tích tắc, cả ba người vẫn phát hiện trong mắt Lăng Tiêu có một sự mất mát.

– Vào đi. – Cánh cửa Triêu Dương đại điện từ từ mở ra. Âm thanh của Huyền Thanh nhẹ nhàng vọng ra ngoài.

Bốn người nhìn nhau, bước vào trong đại điện.

Vào lúc này, Huyền Thanh xoay lưng về phía bốn người, quay mặt nhìn bức họa Tử Hà tổ sư và bài vị tổ sư Triêu Dương phong, trên người không hề có một chút khí thế. Trong ánh mắt của bốn người Lục Thanh, vào lúc này Huyền Thanh chẳng khác gì một lão nhân bình thường, không hề có sự uy nghiêm của cảnh giới Kiếm Hồn.

Quay đầu lại, Huyền Thanh nhìn bốn người, ánh mắt có sự hài lòng, nói:

– Bốn người các ngươi có thể nói là bốn đệ tử kiệt xuất nhất của Triêu Dương phong chúng ta trong ngàn năm qua. Còn có thời gian nửa năm, hy vọng các ngươi có thể nắm chắc.

– Vâng… – Cả bốn người cùng lên tiếng. Không ngờ một người rất kiệm lời như Huyền Thanh vào lúc này lại đánh giá bọn họ cao đến vậy.

Dừng lại một chút, Huyền Thanh nói tiếp:

– Nhận lệnh của tông chủ, mỗi một phong phải gửi bốn đệ tử đứng đầu tới các tông để đưa Kiếm thiếp. Triêu Dương phong chúng ta được phân đến Phù Vân tông. Ngoài ra còn có Kiếm môn, Liệt Hỏa tông và Thanh Thủy môn.