Chương 47: Thiên đạo tận tru

Bất Diệt Kiếm Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cơn lốc lưu chuyển, hóa thành một phong luân to lớn. Theo Niếp Thanh thiên vũ động, đạo phong luân đón gió bành trướng, chỉ trong giây lát đã tăng lên cao hơn ba mươi trượng, Tốn Phong Kiếm Khí sắc bén ở trên thân luân lưu động, mà kỳ dị chính là chung quanh thân luân, một vùng chân không thoát phá thành hình dạng kiếm luân vờn xung quanh phong luân.

Kiếm Khí dao động khủng bố khuếch tán ra, một cỗ áp lực bức người theo Tốn Phong Kiếm Khí hướng tới hai Kiếm Chủ Vô Tình tông áp chế.

Trên mặt lộ ra thần sắc ngưng trọng, trong nháy mắt hai gã Kiếm Chủ vô Tình tông đã đồng loạt có động tác. Hai gã đồng thời vươn tay tóm lấy Triệu Thiên Diệp cùng Diệp Cô Hàn lên chắn trước ngực.

“Tiểu nhân đê tiện!” Giận dữ quát lên, trên trán Niếp Thanh Thiên nổi lên đầy gân xanh. Tốn Phong kiếm trong tay hắn lập tức thay đổi phương hướng. Phong luân to lớn khẽ động, nguyên lúc trước đang đánh thẳng tới liền đổi hương, lực xé rách mãnh liệt khiến Tốn Phong kiếm vang lên tiếng răng rắc. Ngay sau đó chỉ nghe rắc một tiếng, Tốn Phong kiếm bát phẩm chịu không nổi lực lượng phong luân nghịch chuyển mà vỡ vụn.

Lực phản chấn mạnh mẽ làm Niếp Thanh Thiên không khống chế được Kiếm Nguyên. Kiếm Nguyên mãnh liệt như bị tắc nghẽn không vận chuyển lên được, thẳng chó đến khi vận chuyển đến ngực, áp lực nặng nề khiến Niếp Thanh Thiên nhịn không được phun ra một ngụm máu.

Oanh.

Phong luân đánh vào mặt đất cách chỗ gà Kiếm Chủ Vô Tình tông hơn mười trượng. Vùng tia khí bên ngoài phong luân vô cùng sắc bén, chỉ trong phút chốc liền đem mặt đất phá vỡ tạo lên một cái khe dài hơn mười trượng, rộng gần một trượng. Chung quanh cái khe, đất đá tung bay, giống như một vết thương khổng lồ hỗn độn.

“Hay cho Vô Tình tông! Quả nhiên là vô tình vô nghĩ. Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn!” Niếp Thanh Thiên rơi xuống mặt đất, lạnh lùng nói. Lúc này, trong đan điền của hắn, Tốn Phong Kiếm Chủng ảm đạm vô quang, tuy không ngừng hấp thu nguyên khí trời đất, nhung muốn hoàn toàn khôi phục thì ít nhất phải có nửa canh giờ.

Hướng chi, một chiêu Phong Luân Trảm của hắn bị phá hỏng giữa chừng, Kiếm Nguyên tắc nghẽn làm kinh mạch của hắn bị tổn thương. Giờ phút này, cho dù vận chuyển một tia Kiếm Nguyên cũng cảm thấy đau đớn không chịu nổi, không ít chỗ kinh mạch bị tắc nghẽn lại.

Cười lạnh một tiếng, một gã Kiếm Chủ nói: “Người thuộc Thiên Đạo, giết sạch!”

Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt bốn người Tần Mộc của Thanh Ngọc tông trờ lên rất khó coi. Mà bốn người Ninh Hoàn Chân đứng cách hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông không xa lập tức lui lại hơn mười trượng. Nhìn tình thế giờ phút này, trong lòng Tần Mộc đã bắt đầu hối hận. Lúc trước chỉ tại hắn nhắm vào Lục Thanh mà gây nên tình thế này, nếu không ba tông Thiên Đạo vẫn còn liên hợp, ít nhất thì khi chưa có ai đạt được truyền thừa sẽ không hạ sát thủ.

Tử Hà tông cường đại nhất đã mất hoàn toàn lực chiến đấu. Lấy thực lực còn lại của hai tông, chỉ sợ là một gã Kiếm Chủ cũng đủ sức diệt gọn bọn họ.

Không cùng đồng loại, tất sinh dị tâm!

Hiện giờ xem như Tần Mộc đã thực sự cảm nhận được ý tứ trong câu nói này. Tuy có chút không thích hợp dùng trong tình thế này, nhưng Thiên Đạo cùng Nhân Đạo vốn không thể ở chung được.

Mày nhăn lại, ánh mắt hai gã đệ tử Phù Vân tông bắt đầu trở lên căm thù nhìn Tần Mộc. Nhưng lúc này có căm thù cũng có ích gì đâu.

Đệ tử của bốn tông môn Nhân Đạo, trừ bỏ hai gã Kiếm Chủ bị Long Tuyết đánh trọng thương không thể nhúc nhích, cùng gã Kiếm Chủ của Thất Thương tông bỏ mạng, còn những người khác không hề tham dự trận chiến. Không phải nguyên nhân gì khác mà là trong giao đấu của Kiếm Chủ, bọn họ không thể nhúng tay vào. Chỉ là khí thế phóng ra, cũng là chênh lệch tuyệt đối. Đi lên chỉ là chịu chết mà thôi.

Đến bây giờ, bốn tông môn Nhân Đạo còn mười ba gã đệ tử không tổn hao một chút lông tóc gì, nghe được lời nói của hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông liền nhất tề vây quanh Thanh Ngọc cùng Phù Vân tông.

Một quyết định sai đủ hận thiên thu! Cho dù là ba gã sư huynh dệ đứng sau Tần Mộc, đối mặt với sống chết cũng đã không còn thần sắc hòa nhã với Tần Mộc.

“Trốn!”

Lúc này, tám người của hai tông đều phi thân lên, hướng tới cánh cửa mộ thành chạy vào.

“Có nhảy nhót thế nào cũng vô ích thôi. Đừng vọng tưởng có thể thoát được!” Hừ lạnh một tiếng, hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông trước hết nhắm vào bốn người Tần Mộc lao tới.

Trường kiếm trong tay hai gã chớp động, tản ra thần quang bảy màu thứ phá không khí, phát ra tiếng vang ô ô. Trường kiếm của hai người ngẫu nhiên giao nhau, đường kiếm trở lên mơ hồ. Cảnh giới kiếm pháp Tự Hóa Khinh Trọng làm mấy trên đệ tử bốn tông đang đuổi theo ngừng chân lại, nhìn chằm chằm vào động tác của hai gã.

Trong thời gian ngắn, trước mặt hai gã Kiếm Chủ vô Tình tông, một đóa hoa sen bảy màu cao hơn hai mươi trượng, bao trùm phạm vi ba mươi trượng ngưng tụ thành hình. Mỗi một cánh hoa đều do vô số Thất Tình Kiếm Khí ngưng tự thành. Kiếm Khí dao động khủng bố từ trên đóa hoa sen truyền ra, chân không vặn vẹo liên tục bị thoát phá.

Kiếm Liên vừa thành hình, một cỗ dao động quỷ dị tập trung vào bốn người Tần Mộc. Không thể ức chế được, tâm thần bốn người bắt đầu rung động, trong lòng trở lên hỗn loạn.

Hai gã Kiếm Chủ thậm chí còn không thèm vận dụng Kiếm Ý áp chế, có thể thấy rõ bọn họ khinh thường bốn người Tần Mộc. Bốn người Tần Mộc có tu vi cũng không tồi, có hai gã đệ tử là Kiếm Sư đỉnh phong. Nhưng hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông đều đạt tới trung thiên vị, chênh lệch tuyệt đối là không thể nghịch chuyển được.

Kiếm Liên phá không lao đi, trong nháy mắt liền giống như núi cao chụp xuống đầu bốn người. Dao động quỷ dị quấy nhiễu thức hải bốn người, làm tâm thần hỗn loạn, đến thời gian để sợ hãi cũng không có.

Ô

Chân không thoát phá, hướng về bốn người bao phủ xuống, không khí chung quanh lập tức bị hút sách sẽ, đến thở cũng không được. Có lẽ thường ngày, hít thở một thời gian ngắn đối với một gã Kiếm Sư mà nói là vô ích, thậm chí bọn hắn muốn cũng có thể bế hơi mấy canh giờ cũng không có vấn đề gì.

Mà giờ phút này bị Kiếm Khí của hai gã Kiếm Chủ ảnh hưởng, tâm thần đại loạn, đột nhiên không thể hít thở làm trở ngại động tác của bọn họ, đến Kiếm Nguyên cũng không kịp vận chuyển, đành đón nhận Kiếm Liên đánh lên người.

Oanh

Bụi đất đầy trời, Kiếm Liên đánh vào làm mặt đất bị lún vào mấy thước, vô số đạo Thất Tình Kiếm Khí bắn ra bốn phía.

Chân không liên tục vặn vẹo, đem bụi đất xung quanh hút vào, ngưng tụ thành một quả cầu đất rộng mấy trượng, đồng thời cũng đem mặt đất bên dưới hiện ra.

Xương cốt không còn!

Nguyên bản chỗ bị Kiếm Liên đánh vào chỉ còn lại một cái hố sâu phạm vi sáu mươi trượng, cũng không thấy được một chút xương cốt nào, cho dù một chút lông cũng không còn tồn tại.

Đến tận bây giờ, trong hành trình Kiếm Mộ, trừ bỏ có hai người chưa biết rõ tung tích, còn Thanh Ngọc tông toàn bộ bị diệt sạch.

Lại nhìn tới bốn người Ninh Hoàn Chân. giờ phút này cơ hồ Ninh Hoàn Chân thi triển bộ pháp tới cực chí. Bốn người đúng là dìu đỡ nhau tiếng tới cửa mộ thành ở cách chỗ Lục Thanh đang ngồi hơn mười trượng. Hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông ăn vào hai viên đan dược hồi phục lại Kiếm Nguyên, rồi lại liên thủ thi triển một đóa Kiếm Liên nữa đánh về phía bốn người.

Gần, đã rất gần!

Tâm thần trở lên hỗn loạn, Ninh Hoàn Chân chỉ cảm thấy trong đầu liên tiếp tràn ra các loại cảm xúc mừng, đau thương, khoái hoạt. Thậm chí còn ẩn ẩn có một tia tình yêu trong đầu, khiến cho bộ pháp của hắn hơi hỗn loạn.

Đột ngột, có lẽ là cảm ứng được bốn người Ninh Hoàn Chân đã đến, cánh cửa tối đen như mực của một thành bỗng tản ra ánh sáng năm màu chói mắt. Ánh sáng lóe lên rồi biến mắt, chỉ nghe tiếng ầm ầm liên tục vang lên, cánh cửa mộ thành đã hoàn toàn mở ra.

Ti

Giống như chạm đến cơ quan, tầng sáng năm màu lại lóe lên, khí hoang dã nồng đậm lan tràn ra, đem bốn người Ninh Hoàn Chân hút vào.

Ba

Tiếng vang giống như bọ nước vỡ tan, Kiếm Liên đánh tới chậm một bước liền đụng vào tầng sáng năm màu, lập tức bị vỡ tan. Kiếm Khí giống như trong nháy mắt bị hút sạch sẽ, không còn chút dấu vết nào.

Sắc mặt hai gã Kiếm Chủ dần trở lên khó coi. Một thành đột nhiên biến hóa vượt quá tưởng tượng của hai gã, làm cho bốn người Ninh Hoàn Chân có thể tiến vào trong. Tuy tầng sáng năm màu kia gần như trong suốt, nhung nhìn thì thấy bên trong tựa như có một tầng sương mù, cái gì cũng không quan sát được.

Mà khi vừa hút bốn người Ninh Hoàn Chân vào, bóng kiếm thông thiên từ trung ương một thành rất nhanh thu nhỏ lại, cho đến khi không còn thấy được nữa.

Truyền thừa ở trong mộ thành!

Biến cố như vậy làm sao hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông còn không hiểu được truyền thừa của Kiếm Tôn ở chỗ nào. Như vậy xem ra thật sự là Lục Thanh đang lĩnh ngộ Kiếm Ý trên tấm bảng trước cửa thành.

Sắc mặt lại trở lên lạnh lùng như trước, hai gã cũng không tính toán buông tha cho bảy người Lạc Tâm Vũ. Thật sự Tử Hà tông là một uy hiếp đáng sợ, trử bỏ Lục Thanh còn chưa tỉnh, thế nhưng Tử Hà tông lại có năm người đồng thời lĩnh ngộ được Kiếm Ý. Trong vạn kiếm giả lại có chuyển trùng hợp có năm người lĩnh ngộ ra Kiếm Ý, thật sự khiến người khác phải kinh thán.

Cúi đầu nhìn bảy người Niếp Thanh Thiên liếc mắt một cái, khi nhìn tới Tư Đồ Tư Dư đang dãy dụa cố đứng dậy, khóe miệng hai người đồng thời nở nụ cười lạnh lẽo.

Hưu

“Dừng tay!” Cơ hồ là tất cả đồng thời hét lớn, nhưng như thế nào có thể khiến hai gã ngừng lại được. Trên ngực trái Tư Đồ Tư Dư, một lô thủng to bằng nắm tay hiện lên.

Có chút không tin cúi đầu nhìn ngực chính mình, Tư Đồ Tư Dư lộ ra nụ người thê lương: “Cho dù ta đã rất cẩn thận, nhưng cuối cùng vẫn có kết cục như vầy. Lạo thiên! ta hận!”

Đến cuối cùng cơ hồ là hắn ngửa mặt lên trời hét lớn, nhưng đó cũng chỉ là khí lực cuối cùng, thân thể Tư Đồ Tư Dư lập tức xụi lơ ngã xuống mặt đất. Máu tươi róc rách chảy ra từ miệng vết thương, rất nhanh nhuộm đỏ mặt đất.

“Tư Đồ sư huynh!” Dịch Nhược Vũ kinh hô một tiếng. Chỉ ngắn ngủi một chiêu, đã có một người phải chết.

“Kế tiếp đến ngươi!” Nhìn thấy Dịch Nhược Vũ lên tiếng, một gã Kiếm Chủ Vô Tình tông lạnh lùng nói, đồng thời tay phải của hắn lại nâng lên.