Chương 111: Cự Ma Chương

Bất Diệt Kiếm Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Hung thú ngũ giai, Bích Thủy Lam Thì Sa! Gương mặt Hàn Làm Lang lập tức lộ vẻ hưng phấn:

– Để ta!

Dứt lời, không chờ Lục Thanh bằng lòng, tay phải Hàn Làm Lang lật rạ, một làn kiếm quang màu trắng sáng chói mắt lập lòe.

– Ong…

Tiếng kiếm ngâm linh hoạt sắc bén vang lên, kiếm cương Băng Phách màu trắng sáng từ mũi kiếm kéo dài ra trăm trượng. Mũi kiếm cương trăm trượng này đồng thời được ngưng tụ thành kiếm hình thực chất, điểm vào đầu Bích Thủy Lam Thi Sa kia.

– Rắc…

Kiếm cương Băng Phách lạnh lẽo rẽ nước đâm tới, đi tới đâu, vô số nước biển ngưng kết thành băng tới đó. Một kiếm này đâm ra chưa tới trước mặt Bích Thủy Lam Thì Sa, vùng biển xung quanh mấy trăm trượng đã đông đặc lại thành bảng rắn chắc. Thần kiếm cắp Bạch Linh!

Giờ phút này. Lục Thanh mới nhìn rõ thần kiếm trong tay Hàn Lâm Lang, linh khí băng hàn vô kể từ thần kiếm Băng Phách toát ra ào ạt.

– Rống…

Một tiếng rống trầm thấp hung ác vang lên trong vùng biển màu xanh đen này, bất chợt trước mặt Bích Thủy Lam Thì Sa, linh khí hệ Thủy nhanh chóng hội tụ lại, ngưng kết thành một bức màng màu xanh trong chu vi trăm trượng. Linh khí lưu chuyển nồng đậm trên bức màng này, trên mặt sinh ra một vòng xoáy rộng chừng một trượng, nước biển xung quanh bị khuấy động lên.

Cương kiếm Băng Phách đâm vào bức màng, phát ra tiếng ma sát chói tai, bức màng kia chỉ hơi lõm vào một chút, sau đó phục hồi lại như cũ.

– Nhị giai linh chú. Thủy Linh Mạc!

Hàn Lâm Lang kêu lên:

– Quả nhiên phòng ngự kinh người, còn có lực ly tâm. Chỉ trong thoáng chốc. Bích Thủy Lam Thì Sa rống lên một tiếng, toàn thần dài chừng trâm trượng của nó xông mạnh về phía trước, húc vào Thủy Linh Mạc. Ngay tức khắc. Hàn Lâm Lang như vừa bị sét đánh, tay phải của nàng run lên kịch liệt.

– Con cá chết này mạnh thật!

Hàn Lâm Lang cả kinh quát lớn, một cỗ lực pháp tắc lạnh toát tận xương từ trong lòng biển đè ép tới, dung nhập vào trong cương kiếm. Ngay sau đó, kiếm cương Băng Phách của nàng vốn ảm đạm nháy mắt tuôn ra một đạo hào quang trắng toát chói mắt, một cỗ lực lượng đóng băng kéo dài tới Thủy Linh Mạc kia.

– Rắc…

Bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ, trong nháy mắt Thủy Linh Mạc đã đóng băng, vòng xoáy nước trên đó tức khắc ngừng xoay chuyển. Kể cả Thủy Linh Mạc. Bích Thủy Lam Thì Sa cũng bị đóng băng thành một khối khổng lồ.

– Hừ, chỉ là hung thú ngũ giai mà cùng muốn gây chú ý cho ta sao?

Hàn Lâm Lang vung thần kiếm chém một cái, chiếc vẩy trên lưng Bích Thủy Lam Thì Sa bị đứt ra, sau đó được nàng thu vào Không giới, cứ để mặc cho Bích Thủy Lam Thì Sa kia chìm dần xuống biển, ngay cả thú đan cũng không thêm lấy.

– Nàng không cẩn thú đan sao? Lục Thanh lấy làm kỳ bèn hỏi.

– Chỉ là thú đan ngũ giai mà thôi còn là thú đan hệ Thủy hết sức tầm thường, không có tác dụng gì nhiều. Chỉ có vẩy lưng của nó mới là thứ tốt nhất trên người Bích Thủy Lam Thì Sa này. Tuy rằng nó được lấy từ hung thú ngũ giai, nhưng có thể dùng để luyện chế Kiếm Bảo hạ phẩm.

Hàn Lâm Lang nói với vẻ đắc ý. Hiện tại Lục Thanh còn chưa hiểu Hàn Làm Lang được nhiều, cho nên cũng không e ngại, mới hỏi thêm nàng một số kiến thức.

– Ha ha, lần này biết hỏi bản cô nương rồi sao? Được, bản cô nương sẽ mở lòng từ bi nói cho ngươi.

Dường như Hàn Lâm Lang rất thích chiếm lợi thế trong khi đấu khẩu với Lục Thanh, nhưng câu hỏi của Lục Thanh, nàng cũng giải thích rõ ràng tỉ mỉ.

Đối với việc luyện chế Kiếm Bảo, có vô số chúng loại. vật luyện chế khác nhau, luyện chế ra Kiếm Bảo cũng có công dụng khác nhau. Mà vẩy lưng của Bích Thủy Lam Thì Sa chính là một món cần thiết để luyện chế một thứ kiếm vân có tên là Thủy Thì Kiếm Thuyền. Mà Thủy Thì Kiếm Thuyền cũng có thể thích hợp dùng đi qua rất nhiều hồ sâu biển sâu, vượt qua nước xoáy, nước ngầm.

Dù là Tông sư Kiếm Phách tu luyện kiếm khí hệ Thủy cũng khó lòng sánh được. Nó chính là Kiếm Bảo chuyên dùng thăm dò hồ sâu, biển sâu, truy tìm bảo vật.

Trên đường đi. Lục Thanh biết thêm không ít chuyện mà càng đi, vô tình hai người đã xâm nhập vào vùng đáy biển sâu vạn trượng.

Tới nơi này, áp lực của nước biển nặng nề tới nổi Kiếm Tông cũng không chịu nổi, chỉ có Kiếm Hoàng dựa vào pháp tắc mới có thể bảo vệ thân mình.

Mà tới nơi này rồi hung thú cũng càng ngày càng nhiều, trước đây rất lâu không thấy một con, bây giờ lúc nào cũng có thể gặp được. Tuy rằng vẫn là hung thủ ngũ giai chiếm đa số, nhưng lục giai cũng đã thỉnh thoảng xuất hiện.

Hai người đều khống chế kiếm quang trên người lại, chỉ để lại một đạo pháp tắc vừa đủ bảo vệ quanh thân, như vậy có thể giảm bớt sự thu hút. Đối với hai sinh vật nhỏ bé như loài kiến, rất nhiều hung thú không thèm đề ý.

Chuyện làm cho hai người Lục Thanh kinh ngạc chính là, tuy đám hung thủ này chỉ có tu vi từ ngũ giai trở lên, có được năng lực biến hóa, nhưng trên đường đi tới, hai người gần như không thấy hung thú nào thu nhỏ thần mình lại, dường như hình thề bề ngoài đã trở thành dấu hiệu đặc trưng cho thực lực của chúng vậy.

Trong nước biển tối đen không thấy gì, chỉ có linh quang hung thú chiếu sáng lòng biển, đây biển u tối vô cùng. Từng con hung thú dài hàng trăm trượng qua lại bên cạnh thân mình, cảnh tượng như vậy, nhưng Kiếm Giả thông thường không dễ gì thấy được.

Thân thể khống lỗ, nồng đậm khí tức Man Hoang của chúng khiến cho hai người ngờ rằng mình đã trở về thời kỳ thượng cổ Man Hoang. Cũng phải nói đây là nơi mà Man Hoang lưu lại từ thời thượng cổ tới nay.

Hai người nấp dưới thân một con Huyền Băng Hổ Kình lục giai dài ba trăm trượng, đi xuyên qua lòng biền sâu thăm thẳm.

– Rống…

Thanh âm của Huyền Băng Hổ Kình chẳng khác long ngâm, tiếng rống của nó truyền ra xa cở chừng trăm dặm, thanh âm quanh quẩn trong nước rất lâu, kéo dài không tan, mà Lục Thanh chậm rãi đắm chìm trong lãnh ngộ.

Dọc đường đi, sự vận dụng linh lực của không ít hung thú khiến cho Lục Thanh được lợi rất nhiều một ít linh chú căn bản bình thường chưa được thấy qua, cũng đều nhất nhắt hiện ra trước mắt.

Theo lời kẻ của Hân Lâm Lang. vào thời kỳ thượng cô Man Hoang, hung thú trời sinh ra đã tranh đấu, linh chú chính là vì tranh đấu mà được sinh ra. So với rất nhiều linh chú hiện tại trên Kiếm Thần đại lục, nhưng hung thú này vận dụng linh chú đơn giản hơn nhiều, lại tiếp cận căn nguyên nguồn cội, chính là cách thức mò mẫm vận dụng thuộc tính linh lực lúc ban đâu.

Mà linh chú mỗi linh thú có được khác hẳn nhau, có khi thừa kẻ từ phụ mẫu đời trước, hoặc nhờ ký ức truyền thừa. Có khi do tranh đấu rất nhiều lần, dần dần lãnh ngộ ra. Linh chú chỉ có phân chia thuộc tính mà không phân chia theo một chúng loại cố định nào. Cho dù cùng là Bảng Chùy, do một trăm linh thú hay hung thú thi triển ra sẽ hoàn toàn khác nhau. Đó là sư bao la vô bờ bến của Linh Đao.

Một ngày trôi qua, theo Huyền Băng Hổ Kình phiêu lưu dưới đáy biển. Lục Thanh dán sát toàn thần dưới bụng nó. Thần sắc an tường, thỉnh thoảng lộ vẻ suy tư, nhưng Hàn Lâm Lang bên cạnh thấy vấy vô cùng tức tối

– Tên này thật là đáng ghét, chỉ mải lo tu luyện…

Hàn Làm Lang nghiến răng, sau đó xoay người leo lên lưng Huyền Băng Hồ Kình. Mà trong cảm ứng của Huyền Băng Hổ Kình, nàng chỉ như một con kiến mà thôi không hề khiến cho nó cảm thấy chút hứng thú.

– Ùa, đó là cái gì?

Bất chợt trước mắt Hàn Lâm Lang, nước biển tối đen trước mặt đột ngột xuất hiện một vùng biền đen ngòm. Vùng biển này có không ít khe nứt, lại có nhưng cột đá to dựng đứng trên đây biển.

Chợt dưới chân Hàn Lâm Lang. Huyền Băng Hổ Kình vẫy đuôi thật mạnh, cất tiếng kêu đầy sợ hãi.

Từng mảng bọt màu trắng rất lớn dưới đáy biển nổi lên, thân hình khổng lồ của Huyền Băng Hổ Kình chỉ trong thoáng chốc đã quay ngược lại, chiếc đuôi màu trắng của nó quẫy mạnh, tấn công về phía vùng biển tối đen sau lưng.

– Rắc…

Một vùng biển lớn lập tức ngưng kết thành băng, chu vi có hơn mười mấy dặm.

Thấy không giải quyết được trở ngại. Huyền Băng Hổ Kình bên chạy ngược trở về phương hướng ban đầu.

Vì sao vậy?

Hàn Lâm Lang đứng thẳng trên lưng Huyên Băng Hổ Kình, trước tiến là kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, nàng há hốc miệng thật to.

Một tiếng kêu giống như từ dưới ngục Cửu u vọng lại, ngay tức khắc, bất chợt vang lên ầm ầm như núi lỡ. Vùng biển vừa bị đóng băng khi nãy bị phá nát, một bóng đen thật lớn đang quẫy động, đuổi theo Huyền Băng Hồ Kình với tốc độ kinh người.

– Cự Ma Chương thất giai! (bạch tuộc)

Hàn Lâm Lang không nhịn được phải kinh hô thất thanh. Giờ phút này. ở sau lưng Huyền Băng Hổ Kình chừng hai mươi dặm, một con hung thú to chừng năm trăm trượng hiện ra. Thân hình nó đen như mực, nhưng chiếc xúc tu to tướng như cột đá, nhưng giác hút há to rộng mười mấy trượng, truyền đến từng trận khí tanh hôi. Hai mắt màu vàng của nó sáng chói như mặt trời, toát ra vẻ hung hăng tàn ác, cái miệng đầy răng lởm chởm khép mở rộng chừng trăm trượng. Chỉ cần nó táp một cái, có lẽ sẽ cắn đứt non nửa thân hình của Huyền Băng Hồ Kình.

Lúc này tự nhiên Hàn Lâm Lang đã hiểu vì sao Huyền Băng Hổ Kình phải bỏ chạy. Vì Cự Ma Chương đang đuổi theo nó chính là hung thủ thất giai, cũng thuộc hàng hung thú đứng đầu đáy biển. Cự Ma Chương là một trong nhưng hung thú đã tồn tại từ thời kỳ thượng cổ Man Hoang cho tới bây giờ. Ngoại trừ một ít hung thú mạnh mẽ ít có như Chân Long nhất tộc. Giao Long, nó gần như hoành hành tuyệt đối dưới đáy biển sâu. Cự Ma Chương là hung thú thất giai trời sinh, hơn nữa vào thời thượng cổ, không ít Cự Ma Chương còn có thề đột phá tới bát giai, nó là một trong số nhưng hung thú hiếm hoi dưới đáy biển mang thuộc tính hệ Băng Viêm.

Thuộc tính hệ Băng Viêm thậm chí còn là một thuộc tính có thể ăn mòn thân thể, có được băng độc kịch liệt. Linh thú bị thương bởi Băng Viêm này gần như không thể khôi phục, trừ phi có tu vi cao hơn nó xa, mới có thể dựa vào linh lực và lực Lĩnh Vực hùng hậu bức độc ra ngoài. Có thể nói hệ Băng Viêm này là hệ Độc hiếm có trong hệ Chư Thiên. Mà bởi vì độc này quang minh chính đại cho nên không bị bài bác, ngược lại hung danh còn vang vọng từ thời thượng cổ. ^ ^

Chính vì biết được điều này cho nên Hàn Lâm Lang mới biến sắc, nàng không ngờ gặp phải hung thú gần như đã tuyệt chủng này. Còn Huyền Băng Hổ Kình bỏ chạy, hiền nhiên cũng không thể thành công, thời gian trôi qua, chỉ hơn mười lần hô hấp. Cự Ma Chương đã đuổi tới phía sau còn cách không đầy mười dặm.

Tuy rằng chỉ kém hơn một bậc, nhưng Băng Viêm của Cự Ma Chương gần như không thể ngăn cản được. Huyền Băng Hổ Kình căm phẫn vô cùng, há to cái miệng khổng lồ của nó, rống lên một tiếng giận dữ thật dài