Chương 167: Huyết mạch hô ứng

Bất Diệt Kiếm Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Thái Dương Chân Hỏa! – Ánh mắt Xích Viêm Ma Tôn hơi trở nên ngưng trọng.

Thái Dương Chân Hỏa hay còn gọi là Cửu Dương Chân Hỏa, là chí tôn trong Chân Hỏa. Thái Dương Chân Hỏa chính là khắc tinh của ma đạo nhất mạch, đại bộ phận thuộc tính của ma đạo đều bị Thái Dương Chân Hỏa khắc chế. Nhìn thấy từ trên người Liệt Cửu Dương đang bốc lên Cửu Dương Chân Hỏa, ngoại trừ Xích Viêm Ma Tôn ra thì bốn người thanh niên ở phía sau đều thay đổi sắc mặt. Từ ngọn lửa màu vàng đang bùng cháy lên, bọn họ có thể cảm nhận được Kiếm Anh trong cơ thể mình đang không ngừng run rẩy.

Ánh mắt Xích Viêm Tôn Hỏa lóe lên một tia hàn quang, ma khí trong cơ thể tràn ra bên ngoài, ở giữa hư không hình thành một đoàn ma ảnh. Những ma ảnh này xuất hiện có xinh đẹp quyến rũ, có dữ tợn, thị huyết, có nghiêm túc trang trọng, lại có thật thà ngây thơ. Ma ảnh vô tận vờn quanh, kèm theo đó là ma lôi gào thét, cương phong xuất hiện ở bốn phía, mặc dù chưa thi triển lĩnh vực, nhưng hai giữa hai đại kiếm tôn đã xuất hiện một cái Động Hư Không Gian đang dần mở ra. Theo khí thế của hai người không ngừng tăng lên, Động Hư Không Gian dần không còn chống đỡ được nữa, ở bên trong xuất hiện những vùng không gian loạn lưu.

– Hô….. – Đột nhiên Xích Viêm Ma Tôn quát lên một tiếng lớn, một đạo huyết sắc kiếm quang nhập vào cơ thể, trong phút chốc đã kéo dài ra ngàn thước, giữa hư không chợt lóe lên một đạo lưu quang rồi biến mất.

– Tới thật hay! – Trên người Liệt Cửu Dương đồng thời bắn ra một đạo kim sắc kiếm quang. Hai đạo kiếm quang cách xa nhau hơn trăm trượng, đồng thời rơi vào Động Hư Không GIan.

Chỉ nghe thấy một đạo thanh âm thanh thúy giống như tiếng chuông đồng vang lên, không gian loạn lưu bên trong Động Hư Không Gian thoáng cái đã nghiền nát sự kiềm hãm, khuếch tán ra ngoài.

Đám người xung quanh nhah chóng thay đổi sắc mặt, không chỉ Xích Viêm Ma Tôn mà ngay cả Liệt Cửu Dương cùng với đám người Lăng Địa lập tức lui về phía sau, tránh xa những gợn sóng không gian này.

Ầm ầm ầm….

Nhìn mặt đất của Bạch Linh Kiếm Giới khi bị đạo sóng không gian màu đen này lan tới, lập tức bị phá hủy, ngay cả mảnh vỡ cũng không còn tồn tại mà đám người Âm Vô Tà hít sâu một hơi khí lạnh.

Nếu nói phá vỡ Động Hư Không Gian thì đối với bọn họ là một chuyện rất dễ dàng, cho dù là không gian nơi đây cứng cỏi hơn vô số lần của Bạch Linh Kiếm Cốc, nhưng độ khó khăn cũng không được những nhân vật trong Kiếm Phách tông sư như bọn họ để vào mắt.

Nhưng mà giống như hai người Liệt Cửu Dương khiến cho không gian loạn lưu tràn ra thì bọn họ không thể làm được. Không gian xụp đổ khác hoàn toàn với việc phá vỡ không gian, thiên đạo thế giới là hàng rào ngăn cách với Động Hư Không Gian, để có thể khiến cho không gian xụp đổ thì phải đồng thời phá hủy cả hai thứ này. Cho nên lực lượng khi hai người giao thủ quả thật là rất lớn, đủ để hủy diệt núi non, san bằng bình địa mọi thứ.

Bất quá, lúc này ở bên trong Bạch Linh Kiếm Cốc, khi những gợn sóng không gian màu đen đang khuếch tán ra, thì trên bầu trời truyền xuống một đạo lực lượng huyền ảo trấn áp mọi thứ bên dưới.

Mười người Liệt Cửu Dương đều rùng mình, loại lực lượng này gây cho bọn họ cảm giác không thể nào chống đỡ được. Uy nghiêm của nó mặc dù đã tản mát ra mấy vạn năm cho nên yếu bớt đi rất nhiều, nhưng dù là vậy thì Kiếm Anh của bọn họ cũng mơ hồ run rẩy, bản thân không thể sinh ra được chút chiến ý nào.

Chênh lệch giữa hai bên quả thật là quá lớn a.

Ngay khi cỗ lực lượng khi phủ xuống, mặt đất đang bị những gợn sóng màu đen phá hủy với tốc độ nhanh thì dần chậm lại, sau đó hóa thành một điểm linh quang.

Lúc này mười người Liệt Cửu Dương mới hạ thân xuống mặt đất.

– Cửu Dương Kiếm Quang quả nhiên là danh bất hư truyền. – Sắc mặt Xích Viêm Ma Tôn ngưng trọng nói.

Trên mặt Liệt Cửu Dương cũng ra sự thận trọng:

– Ma Lôi Kiếm Quang cũng tuyệt không kém Đại Lục Ngọc Lôi Kiếm Quang, uy lực thậm chí còn có chút bá đạo hơn.

Ánh mắt nhìn về phía Lăng Địa, Xích Viêm Ma Tôn nói:

– Ma đạo chúng ta mặc dù rời bỏ thiên đạo, nhưng luôn nói một không nói hai, chấp niệm bản thân vô cùng lớn, cho dù là sai đi nữa thì cũng không bao giờ quay đầu trở lại. Tiểu tử kia và Đạo Linh có qua lại với nhau, nếu như năm vị cố ý muốn ở đây động thủ chúng ta tuyệt đối sẽ không sợ hãi. Bất quá đến lúc đó năm vị nếu không có thực lực đối phó Ma Linh, thì không phải chuyện của mỗ.

Đồng tử hơi co rút lại, Lăng Địa nói:

– Ma Tôn định thế nào?

Xích Viêm Ma Tôn đảo mắt nhìn chung quanh, lập tức nói:

– Cùng nhau chờ, nếu như tiểu tử kia đến thì chúng ta dựa vào thủ đoạn của mình để bắt hắn.

– Năm vị tính kế thật tốt, nếu như tiểu tử đó biết chúng ta ở đây thì hắn còn tới hay sao?

Linh Không thánh Nữ cười lạnh nói:

– Hôm nay, hai đạo chúng ta đều đang tìm Đạo Linh, tiểu tử nọ nếu dụng tâm che chở đạo linh, như vậy sao có thể tự chui đầu vào lưới? Mà ta chỉ có thể đợi nửa tháng thời gian, những người đang ở đây đều đã đạt tới Kiếm Phách cảnh giới, sau mọt tháng nữa Kiếm Cốc Hư Không khẳng định sẽ đem bản thân chúng ta cùng với tiểu tử kia trục xuất ra ngoài. Đến lúc đó, cả Kiếm Cốc Hư Không ai có thể ngăn cản Ma Linh cắn nuốt lực lượng của Đạo Linh? Ma Linh một khi đột phá chướng ngại cuối cùng, thực lực của nó sẽ đạt tới độ cao khó có thể tưởng tượng nổi.

– Không sai! Ma Linh có khả năng không cảm nhận được Đạo Linh biến mất, nếu không với thực lực của Ma Linh hiện nay Tử Hoàng Kiếm Cốc có thể trói buộc được nó hay không thì còn không thể biết trước được. – Huyền Hàn Âm tiếp lời nói.

– Xem ra năm người các vị không có khả năng đồng ý. – Xích Viêm Ma Tôn cũng không tức giận, ngược lại ánh mắt bình tĩnh tới mức dọa người.

– Đạo bất đồng, không thể cùng mưu việc. Hai đạo các ngươi có mong ước khác nhau, hiển nhiên không có khả năng cùng đạt thành hiệp nghị được. – Lăng Địa trầm giọng nói.

Lời này vừa nói ra, không khí xung quanh nhất thời như đình chỉ lại, mặt đất vừa mới khôi phục như cũ thì tiếp tục nổi lên những gợn sóng ba động.

– Chờ một chút! – Đột nhiên, Lăng Địa cảm ứng được cái gì đó, ánh mắt nhìn về một phía.

Thật sự tới!!!!

Ngay cả năm người Xích Viêm Ma Tôn cũng sửng sốt, bởi vì giờ phút này ở cách đó không xa xuất hiện Phong Mang Chi Khí, kèm theo đó là hai đạo thân ảnh. Đây không phải là Lục Thanh và Đạo Linh thì còn là ai?

– Lục tiểu tử! Không ngờ ngươi lại tới! – Lăng Địa nhướng mày nói.

Nhìn thấy sự quan tâm trong ánh mắt lão giả này, Lục Thanh mặc dù không hiểu được nhưng cũng khom người thi lễ nói:

– Lục Thanh ra mắt tiền bối.

Khẽ gật đầu, Lăng Địa còn chưa mở miệng, Huyền Hàn Âm ở bên cạnh đã cất giọng the thé nói:

– Tiểu tử! Mau giao Đạo Linh ra đây, sau đó cút qua một bên.

Khẽ nhướng mày, ánh mắt Lục Thanh khẽ lướt qua Huyền Hàn Âm, khin nhìn thấy Kim Phong Kiếm Địch tinh khiết bên hông Huyền Hàn Âm, trong lòng cũng hiểu rõ được một chút.

– Đánh tiểu nhân, lão nhân chắc sẽ xuất hiện. – Thanh âm của Lục Thanh rất bình thản, nếu như đổi lại là trước kia thì hắn sẽ không nói như thế, nhưng do người này vừa gặp mặt đã mở miệng vũ nhục hắn.

Mặc dù Lục Thanh cảm nhận được một cỗ uy áp lớn lao từ trên người hắn tỏa ra, thậm chí khiến cho Kiếm chủng phải run rẩy cảnh báo cho mình biết đây là một Kiếm Phách Tông Sư. Nhưng thế thì sao? Kiếm giả chỉ cầu bản tâm mình ngay thẳng, mà không phải quanh co cầu toàn.

Hôm nay, nhuyễn kiếm trên Kiếm Thần đại lục cơ hồ đã tuyệt tích, những người sử dụng nhuyễn kiếm trên đại lục năm ngàn năm qua chưa từng có một ai đột phá Kiếm Phách Cảnh, thậm chí Kiếm Hồn Cảnh cũng ít người đạt được.

Nghe Lục Thanh nói chẳng chút khách khí như vậy, Huyền Hàn Âm lập tức chau mày lại.

– Huyền Hàn Âm! – Lăng Địa lạnh nhạt quát lên một tiếng.

Quay đầu nhìn về phía Lăng Địa một cái, cuối cùng Huyền Hàn Âm hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không hề mở miệng nói gì nữa.

– Ngươi chính là Lục Thanh? – Lúc này, Liệt Cửu dương đột nhiên mở miệng nói.

Đảo ánh mắt, Lục Thanh hơi ngẩn người ra, thuộc tính thật bá đạo, trong tủy hải vô tận của hắn huyết mạch Chân Long có chút rung động, tựa hồ nhận ra được điều gì đó. Tự nhiên, từ trên người Lục Thanh vang lên một tiếng long ngâm uy nghiêm. Huyết mạch Chân Long hôm nay đã tiến hóa thành bát trảo, tiếng long ngâm của nó ẩn chưa uy nghiêm khiến cho ngay cả đám người Lăng Địa cũng không thể không coi trọng.

Đồng dạng, từ trên người Liệt Dương Cửu vang lên một đạo tiếng kêu bá đạo.

Kim diễm ba tấc xuất hiện ngoài cơ thể, một cỗ khí tức chí dương cí cương trực tiếp tràn vào khu vực cảm ứng của Lục Thanh.

Thần sắc hơi ngưng trọng, Lục Thanh trầm giọng nói;

– Tam Túc Kim Ô?

– Không sai! – Liệt Cửu Dương cười sang sảng nói:

– Quả nhiên là người được truyền thừa huyết mạch Chân Long, Bán Long Chân Thân hiển lộ uy nghiêm hẳn là của một vị cửu giai Long Vương.

Cửu Giai Long Vương?

Thân ảnh Xích Viêm Ma Tôn hơi chấn động, ánh mắt lóe lên một tia tinh quang. Hắn bắt đầu cảm ứng luồng Chân Long khí tinh khiết từ trên người Lục Thanh tỏa ra, ý niệm thu đồ đệ đột nhiên xuất hiện trong đầu. Bán Long Chân Thân một khi tiến vào ma đạo thì Hạo Nhiên Chính Khí sẽ chuyển hóa thành Chân Ma Tà Khí, chắc chắn thực lực sẽ tăng trưởng mạnh, thậm chí thành tựu Ma Long Chân Thân cũng không phải không có khả năng. Bản thân Ma Long đã gần sát với Ma Đạo bổn nguyên, có được tư chất như vậy thì thành tựu thánh vị ngày sau không phải là không có khả năng.

Nhưng mà, đạo, ma vốn khác biệt, Xích Viêm Ma Tôn phát hiện bản thân còn đánh giá thấp thực lực của đối phương. Vừa nghe được lời nói của Liệt Cửu Dương, thì trong lòng đã chấn động, cửu giai Long Vương a. Tiểu tử này không ngờ lại nhận được truyền thừa của cửu giai Long Vương.

Đáng tiếc, bọn họ cũng không biết, huyết mạch Chân Long trong cơ thể Lục Thanh là khi ở trong Động Hư Không Gian mà tiến hóa lên. Về phần quá trình thì ngay cả Lục Thanh cũng không hiểu rõ lắm. Long Tộc ứng với thiên địa chính khí mà sinh ra, chúng nó có thực lực cường đại khó lường, mặc dù có được truyền thừa, nhưng cũng chỉ là truyền thừa huyết mạch mà thôi, về phần bí pháp thần thông thì bản thân phải tự mình lĩnh ngộ. Khác với Chân Long trong Long Vực, thần thông của Long tộc Lục Thanh phải tự mình lĩnh ngộ lấy.

Người này không thể thu vào dưới trướng, phải hủy diệt hắn!

Sau một lúc suy nghĩ, Xích Viêm Ma Tôn cuối cùng đã hạ quyết tâm, theo thời gian trôi qua hắn càng lúc càng phát hiện ra chỗ bất phàm của Lục Thanh. Cho dù Lục Thanh lúc này đang phải đối mặt với mười Kiếm Phách Tông Sư, tuy không ai thả ra uy áp của mình nhưng có thể trấn định, tự nhiên, thậm chí mơ miệng phản kích như vậy thì tâm cảnh của hắn đã đạt tới mức rất cao a.

– Ngươi không nến tới đây. – Lăng Địa nhìn Lục Thanh, rồi ánh mắt dừng lại ở bên cạnh Nhược Thủy mở miệng nói.

Lạnh nhạt cười, Lục Thanh mở miệng đáp:

– Có một số việc dù sớm hay muộn cũng phải đối mặt, cũng sớm muộn phải đưa ra lựa chọn. Chỉ là hôm nay ở đây có nhiều tiền bối như vậy, thật sự là đã cản trở con đường của vãn bối.

– Ồ! Khó có người giác ngộ được điều này. – Xích Viêm Ma Tôn nghe thấy vậy thì mắt sáng ngời lên nói:

– Ngươi muốn đi gặp Ma Linh?

– Không sai!

Cũng không úy kỵ điều gì, Lục Thanh gật đầu nói:

– Ta muốn dẫn Nhược Thủy đi gặp tỷ tỷ của nàng.

– Không nghĩ tới a. – Huyền Hàn Âm tức giận cười nói:

– Lăng tôn giả. Đây là tiểu tử mà ngươi nhìn trúng đó. Ngươi có biết giờ phút này hắn đang định làm gì không? Thân là thiên đạo kiếm giả không ngờ lại muốn đầu nhập vào ma đạo. Một khi đạo linh bị cắn nuốt hoàn toàn, Ma Linh sẽ biến hóa, khi đó Kiếm Thần Đại Lục phải nghênh đón tình cảnh sinh linh đồ thán.

– Huyền Hàn Âm ngươi câm miệng cho ta. – Đột ngột, Liệt Cửu Dương trầm giọng quát.

– Liệt Cửu Dương!!! – Gương mặt Huyền Hàn Âm nổi lên vào đạo gân xanh, lúc này sau khi hai lần bị người khiển trách, tuy tu vi kém xa nhau nhưng cũng không thể khiến cho hắn không thẹn quá hóa giận.

– Huyền Hàn Âm! Bản thân ngươi không lĩnh ngộ Hạo Nhiên Chính Khí không nên ở đây mở miệng nói lung tung. – Nhưng không hề để ý tới Huyền Hàn Âm, ánh mắt Liệt Cửu Dương nhìn về phía Lục Thanh chờ đợi hắn trả lời.

Mà một bên, Xích Viêm Ma Tôn lại lộ sắc mặt vui mừng nói:

– Lục Thanh! Ngươi thật sự muốn trốn vào ma đạo bọn ta sao? Ngươi lại đây! Hôm any cho dù bọn họ đồng loạt ra tay, Xích Viêm ta cũng có thể bảo toàn cho ngươi.

Nhưng mà Lục Thanh lại lắc đầu nói:

– Ma đạo không phải là thứ ta muốn, Lục Thanh cũng tuyệt đối không tiến vào ma đạo.

Thần sắc hơi bị đình trệ, Xích Viêm Ma Tôn trầm giọng nói:

– Vậy ngươi tạo sao lại muốn dẫn Đạo Linh đi gặp Ma Linh?

Ánh mắt thoáng nhìn qua Nhược Thủy đang cúi đầu nhu thuận ở bên cạnh, ánh mắt Lục Thanh xuất hiện một tia nhu hòa.

– Ta chỉ mang Nhược Thủy đi gặp tỷ tỷ của nàng.

“Ta chỉ mang Nhược Thủy đến gặp tỷ tỷ nàng”

Tâm thần Lăng Địa đột nhiên chấn động, nhìn hai người trước mặt mình trong lòng hắn không khỏi xuất hiện một tòa tháp lớn màu đen. Tòa tháp to lớn này vô cùng cao ngạo, tòa tháp theo hình lăng giác, cao chín tầng, mỗi tầng của nó ước chừng vạn trượng, từ dưới đất lên tới đỉnh tháp không biết cao bao nhiêu, ánh mắt không thể nhìn được tới điểm cuối.

– Cửu Trọng Kiếm Tháp – Đại tiểu thư! – Thì thào một câu, Liệt Cửu Dương đột nhiên nghĩ tới một người nào đó.

– Không được! Ngươi không thể mang Đạo Linh đi gặp Ma Linh. Ngươi nếu như chỉ suy nghĩ tới tư tình nhi nữ sẽ gây lại cho dân chúng trên khắp đại lục. Nói cách khác, hôm nay chúng ta phải khiến cho ngươi nằm xuống. – Giờ ph này Linh Không Thánh Nữ đột nhiên mở miệng nói.

Bất quá so với Huyền Hàn Âm, ngữ khí của nàng có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.

– Mặc kệ ngươi xuất phát từ mục đích gì thì Đạo Linh cũng không thể rơi vào trong tay Ma Linh. Hôm nay Ma Linh còn cách đại viên mãn chỉ một chút mà thôi, nếu như bổn nguyên chân linh của Đạo Linh tới tay nó thì lập tức sẽ đạt được thành tựu, tới khi nó vượt qua được tâm kiếp thì Kiếm Thần đại lục sợ rằng sẽ bị nàng không chế.

– Không sai! Lục Thanh tiểu tử, ngươi hãy lựa chọn lại một lần nữa đi. – Liệt Cửu Dương một lần nữa nói.

Suy nghĩ một chút….

– Chỉ cần ngươi giao Đạo Linh ra, bổn tôn có thể cam đoan không ai thương tổn được tới ngươi. Chuyện khi trước ở Kiếm Cốc Hư Không giữa ngươi và đám tiểu bối sẽ được xóa bỏ, không còn ai tiếp tục khi dễ tới ngươi nữa.

Biến sắc, Huyền Hàn Âm muốn nói gì đó, nhưng nghĩ tới thực lực của Liệt Cửu Dương thì lập tức nhịn lại suy nghĩ trong lòng.

Mà Lăng Địa tựa hồ như đang nhớ lại cái gì đó cho nên lão không lên tiếng, mà chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hai người Lục Thanh.

Một lần nữa lắc đầu, ánh mắt Lục Thanh vẫn bình tĩnh như trước, nhưng không biết vì sao Linh Không Thánh Nữ lại cảm giác như hắn vô cùng kien định, không có thứ gì lay chuyển được quyết định của hắn. Thậm chí Linh Không Thánh Nữ còn sinh ra hoài nghi không có đột vật nào trên đời có thể khiến cho người này động tâm.

Tâm cảnh như thế lại có Hạo Nhiên Chánh Khí, truyền thừa của cửu giai Long Vương thành tựu được Bán Long Chân Thân, thành tựu ngày sau của hắn tuyệt đối không thể đoán trước được. Có lẽ, hắn là một trong số ít người đủ tư cách đánh sâu vào cảnh giới thánh đạo.

Dần dần trong lòng Linh Không Thánh Nữ sinh ra một tia mến tài.

– Tiểu tử này chấp mê bất ngộ, ta nghĩ hai vị tôn giả đại nhân cũng không vì tâm tư bản thân mà để hắn dẫn Đạo Linh rời đi. Việc này liên quan rất lớn tới vô số sinh linh trên Kiếm Thần đại lục, mong các vị hãy suy nghĩ cẩn thận. – Âm Vô Tà chợt tiếp lời nói.

– Vậy Âm Vô Tà ngươi có suy nghĩ gì? – Huyền Hàn Âm lập tức mở miệng hỏi.

Ánh mắt đột nhiên sáng lên, Âm Vô Tà tựa hồ cảm thấy ngoài ý muốn khi Huyền Hàn Âm tiếp lời, đồng thời trong lòng cũng sinh ra vài phần đảm lược.

– Theo cái nhìn của mỗ, người này đã bị Đạo Linh mê hoặc, với thiên tư của hắn nếu như buông bỏ thì ngay sau khi có thành tựu sẽ trở thành mối họa lớn của chúng ta. Cho nên Âm mỗ cho rằng người này không thể lưu lại, bất quá…. – Ngữ khí của Âm Vô Tà hơi chuyển đổi.

– Nếu Lăng tôn giả muốn bảo vệ tiểu tử này mà ta lại không muốn lưu mối họa về sau thì không bằng phế bỏ tu vi của hắn. Chỉ cần hắn không có tu vi thì coi như cho hắn một con đường sống chúng ta cũng có thể yên tâm.

Thân thể hơi xoay chuyển, ánh mắt Lục Thanh rơi xuống người Âm Vô Tà, nhìn thấy nụ cười lạnh trong mắt đối phương, trong lòng của hắn đột nhiên dâng lên một cỗ sát ý mạnh mẽ.

– Không được! – Lúc này, Lăng Đại đột nhiên tỉnh táo lại trầm giọng nói.

– Lăng tôn giả! Ngươi nên vì sinh linh trên khắp đại lục mà suy nghĩ, nếu như giờ phút này Âm Vô Tà chết mà cứu vớt được mọi chuyện, mỗ sẽ vì nghĩa bất dung từ. Lăng tôn giả! Ngươi chớ quên ngàn năm trước mười người chúng ta vì sao lại muốn ẩn giấu bản thân, ngủ say ở trong Kiếm Cốc Hư Không. Tông môn lúc đó truyền lệnh xuống không biết Lăng tôn giả còn nhớ rõ không?

Ánh mắt hơi đình trệ, trên mặt xuất hiện vẻ thống khổ, thần sắc lão biến ảo mấy lần.

Cuối cùng, Lăng Địa thở dài một hơi nói:

– Trước tiên bắt hắn lại, chỉ cần hủy diệt Đạo Linh là được, chuyện sau đó ta sẽ tự xử lý.

– Lăng tôn giả!

– Thế nào? Bổn tôn nói ngươi không nghe sao? Hay là ngươi tưởng rằng vào thực lực của ngươi đã có thể ở đây ra lệnh cho người khác? – Ánh mắt Lăng Địa trợn lên, từ trong mắt xuất hiện một tia hàn quang lạnh lẽo bao phủ xuống Âm Vô Tà.

– Lăng tôn giả bớt giận! – Hơi biến sắc, Âm Vô Tà nói:

– Nếu Lăng tôn giả đã cầu tình thay tiểu tử nọ vậy thì cứ theo ý ngài mà làm.

Nhưng mà giờ phút này, trong lòng Xích Viêm Ma Tôn ở phía đối diện dâng lên một cỗ lửa giận ngút trời.

– Xem ra các ngươi đã đưa ra quyết định cho chuyện này, ta đợ năm người các ngươi quá lâu rồi. – Xích Viêm Ma Tôn gằn giọng nói ra từng chữ một, theo đó trong hư không cũng sinh ra vô số kinh lôi, từng đạo từng đạo nổ vang làm chấn động lòng người.

– Không sai! Năm người các ngươi quả thật là dư thừa.

Đột ngột, bên trong tiếng sấm liên miên xuất hiện một giọng nữ trẻ trung, chỉ là kèm theo đó là một cỗ uy nghiêm vô tận. Khi thanh âm này vang lên thì mười người Xích Viêm Ma Tôn nhất thời cảm nhận được cỗ áp lực rất lớn phủ xuống, cỗ áp lực này tuy kém hơn lúc kiếm vực tỏa ra, nhưng đồng dạng cũng khiến cho bọn hắn khó có thể thừa nhận nổi.

– Là ai? – Năm người Lăng Địa đồng thời biến sắc. Có thể vô thanh vô tức tới gần bọn họ mà không một ai cảm giác được thì người tới thật sự đáng sợ. Ít nhất, Lăng Địa từ khi tiến vào cảnh giới Kiếm Tôn thì đây là lần đầu tiên gặp phải hiện tượng này.

– Các ngươi không phải tới tìm ta sao? – Thanh âm lạnh nhạt một lần nữa vang lên ở sau lưng năm ngươi Xích Viêm Ma Tôn. Ở bãi đá ngoài trăm trượng, Bạch Linh cấp thần kiếm có chiều cao hơn trăm trượng đột nhiên kịch liệt rung động.

Phong Mang Chi Khí màu trắng sữa thoát ra khỏi thân kiếm, thậm chí ở trong đó mọi người còn nhìn thấy được tử sắc Phong Mang.

Đây là một thanh Bạch Linh cấp thần kiếm sắp tấn giai lên Tử Hoàng cấp.

Nhưng mà giờ phút này, chuôi Bạch Linh cấp thần kiếm phát ra những tiếng kiếm minh rất lớn khiến cho cả trăm thanh Kim Thiên cấp thần kiếm xung quanh đều phát ra những tiếng vé gió thê lương.

– Chẳng lẽ là…. – Sắc mặt năm người Lăng Địa đột nhiên thay đổi mạnh.

– Không tốt! Ma Linh muốn xuất thế!

Cơ hồ trong nháy mắt năm người Lăng Địa cùng động, năm đạo kiếm quang trong khoảnh khắc đã vượt qua ngoài trượng phóng về phía bãi đá.

– Năm người hãy bình tĩnh, tỉnh táo một chút! – Mặc dù sắc mặt của năm người Xích Viêm Ma Tôn cũng thay đổi, nhưng đây là bọn họ lộ ra sự vui mừng. Thực lực của hai bên vốn không có nhiều cách biệt, nhưng một khi Ma Linh xuất hiện thì cán cân đó sẽ lập tức nghiêng hẳn về một phía.

– Ma Linh đại nhân! Ngài hãy mau thoát khỏi trói buộc, chúng ta sẽ thay ngài chống đỡ. – Xích Viêm Ma Tôn trầm giọng quát một tiếng, huyết sắc cự kiếm ở sau lưng lập tức rời khỏi vỏ.

Đồng thời, năm người còn lại cũng quát lên một tiếng, ma ảnh lập tức xuất hiện trùng trùng điệp điệp trên bãi đá. Những ma ảnh này vừa xuất hiện thì ngay cả với tâm cảnh kiên định của Lục Thanh cũng phải xuất hiện sự rung động rất lớn.

Khác với lúc trước, giờ phút này ma ảnh hiển lộ ra thân thể giống thực chất, vừa ngưng tụ được thân hình bọn chúng lập tức lao lên quấn lấy đám người Lăng Địa.

– Cửu Dương Hỏa Vực! Khai! – Bỗng nhiên, Liệt Cửu Dương hét lớn một tiếng. Một đạo kim quang rực rỡ xuất hiện ở giữa không trung, nó tản mát ánh sáng ra bốn phía giống như mặt trời chói chan ở trên cao đang tản mát ra nhiệt lượng vô tận. Động Hư Không Gian bao quanh Liệt Cửu Dương hóa thành một một hỏa cầu tràn ngập ngọn lửa kim sắc.

– Đánh chết Đạo Linh! Mau! – Trong tay Linh không Thánh Nữ lúc này đã ngưng kết thành một thanh thần kiếm màu đen. Động Hư Kiếm Quang xuất động lập tức dẫn theo vô số không gian loạn lưu bắn thẳng về phía đám người Xích Viêm Ma Tôn.

Kiếm quang lăng không bay đi, Âm Vô Tà trong phút chốc đã vượt qua khoảng cách mười dặm xuất hiện ở trước mặt Lục Thanh.

Huyền Âm kiếm quang cơ hồ không có thời gian hạn chế ngưng tụ thành một thanh cự kiếm ngàn trượng đem thiên địa nguyên dịch xung quanh hai người Lục Thanh ép vào Bạch Linh Kiếm Thổ.