Chương 118: Ý chí kiếm thần

Bất Diệt Kiếm Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đây là một tòa đại điện màu xanh, từ đại điện tỏa ra linh khí hệ Thủy màu xanh nhạt nồng đậm.

Chỉ là một tòa đại điện cao trăm trượng, nhưng giờ phút này trước mặt hai người Lục Thanh như cự kiếm kinh thiên, đè ép tâm thần hai người. Từ sau khi chui ra không gian Động Hư, hai người liền đi tới một nơi như vậy.

Đối mặt tòa đại điện này, lần đầu tiên Lục Thanh sinh ra cảm giác vô lực, bởi vì giờ phút này phía trên tòa đại điện lởn vởn một tầng Hạo Nhiên Chính Khí màu trắng tinh thuần, đây là Hạo Nhiên Chính Khí mênh mông cuồn cuộn vô biên! Hạo Nhiên Chính Khí màu trắng tinh thuần tới nỗi dù là pha lê hay ngọc thạch tinh khiết nhất cũng không thể so với nó.

Hạo Nhiên Chính Khí tinh thuần như vậy theo suy nghĩ của Lục Thanh, căn bản không thề tồn tại trên cõi đời này. Dù là khí Chân Long chỉ có Chân Long mới có, tuy rằng bị người đời cho là Hạo Nhiên Chính Khí. Thiên Đạo Chính Khí, nhưng theo Lục Thanh thấy vẫn có tỳ vết.

Thiên Đạo vô tình mới có thể chí công vô tư, thưởng phạt phân minh, nhưng theo như Lục Thanh thấy. Tòa đại điện này chính là Thiên Đạo hóa thân. Hạo Nhiên Chính Khí như vậy e rằng chỉ có Thiên Đạo mới có thể có được.

Chuyện này không có quan hệ gì với cảnh giới tu vi. Hạo Nhiên Chính Khí là khí của lòng người, cũng là khí Thiên Đạo, khí vạn vật, thiện ác không phân chủng tộc.

Trong lòng Lục Thanh, những bậc thánh hiền thời thượng cổ dù là không có chút tu vi, nhưng một thân Hạo Nhiên Chính Khí của họ, dù là Chân Long, thậm chí Long Hoàng cũng không áp chế được mảy may nào. Đây chính là khí Thiên Đạo, Thiên Đạo ngang nhiên, không sợ vạn vật.

Cũng chính Hạo Nhiên Chính Khí mênh mông cuồn cuộn của Thiên Đạo mới có thể bảo vệ cho đạo thống, khiến cho Kiếm Đạo hưng thịnh như hiện giờ, không mai một trong thời loạn thế này.

Thiên Đạo thưởng phạt chính là thế đạo vận chuyển, tuy thưa mà khó lọt, cho dù không thể đi ngược đại đạo, nhưng cũng có một con đường sống.

– Thiên Đạo mê mê. Nhân Đạo mịt mờ!

Lục Thanh không nhịn được than dài lại nhìn về phía đại điện. Toàn thân đại điện vuông vức đều được làm từ linh thạch thượng phẩm, giờ phút này cũng không hề hấp dẫn Lục Thanh Trước mặt Hạo Nhiên Chính Khí mênh mông cuồn cuộn như vậy, dù là có một chút lòng riêng cũng phải cảm thấy xấu hổ mà diệt mất.

– Kiếm Thánh đại đạo cũng là đạo của bản thân mình, quả nhiên không thề vượt qua Thiên Đạo. Bảo vệ.., dù là bảo vệ cũng chỉ là bảo vệ một nơi nho nhỏ nào đó. Thiên Đạo mập mờ ẩn hiện, mênh mông cuồn cuộn. Kiếm Thánh… Kiếm Thánh.., không làm thánh được!

Lục Thanh vừa nói ra câu này, giữa không trung màu xanh nhạt lập tức vang lên tiếng sấm nổ rền vang, một đạo Kiếm Ý ngạo nghễ thiên hạ đè ép xuống. Trước mặt đạo Kiếm Ý này, Lục Thanh cảm nhận được ý chí linh hoạt sắc bén chưa từng thấy bao giờ.

Trước mặt ý chí này, cho dù là Kiếm thể Bạch Linh của hắn cũng phát ra tiếng kêu răng rắc. Kiếm Cốt Bạch Linh toàn thân nứt ra rất nhiều khe nhỏ. Cả Đan Điền Khí Hải và Thần Đình thức hải đồng thời phát ra thanh âm vỡ nát.

Đan Điền Khí Hải chính là gốc rễ của Kiếm Giả, là nơi dung nạp Kiếm Chủng. Kiếm Giả trăm sông đổ về biển, nơi này là nguồn gốc của Kiếm Đạo, giờ phút này lại có dấu hiệu muốn vỡ vụn. Lục Thanh như vừa bị sét đánh trúng, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm nghịch huyết

– Lục Thanh, ngươi làm sao vậy, đừng làm ta sợ…

Tuy rằng lúc này nghe tiếng sấm rền vang trên đỉnh đầu, nhưng Hàn Lâm Lang lại không chút thương tổn. Rất rõ ràng. ý chí từ trên tròi giáng xuống này chỉ nhắm vào một mình Lục Thanh.

– Chăng lẽ ta nói sai rồi sao?

Lục Thanh phất tay dẫn động một đạo pháp tắc Phong Lôi, đánh tan uy áp của cỗ Kiếm Ý kia.

Ngửa mặt nhìn trời ánh mắt Lục Thanh nghiêm lạnh, mặc dù Kiếm cốt toàn thân kêu vang, nhưng thân hình không chút sứt mẻ.

– Ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi có thể tùy tiện giáng ý chí xuống nơi đây, cho dù không phải là Kiếm Thánh, e rằng cũng không kém bao nhiêu. Nếu đạo như vậy chính là đạo Kiếm Thánh, vậy đạo này, không cầu cũng được!

– Ong…

Một tiếng kiếm ngâm như không tồn tại trên đời này vang lên, chỉ trong thoáng chốc. Kiếm Cốt toàn thân Lục Thanh vỡ vụn. Trong nháy mắt. Luyện Tâm kiếm từ trong Đan Điền Khí Hải lao ra.

– Lục Đại ca!

Ánh xanh chợt lóe, thân hình Nhược Thủy xuất hiện bên cạnh Lục Thanh.

Chỉ trong phút chốc, một cỗ kiếm quang màu xanh nhạt từ trên thân Nhược Thủy toát ra, pháp tắc Thiên Đạo màu trắng tinh thuần bốc lên cao cùng với một cổ Kiếm Ý Thiên Đạo mênh mông cuồn cuộn, phóng tới không gian màu xanh mờ mịt.

– Ầm…

Tiếng sấm rền cuồn cuộn như nước, từng tảng không gian sụp đổ màu trắng sáng lớn xuất hiện trên chín tầng mây, hào quang màu trắng sáng vừa xuất hiện đã lập tức kéo dài ngàn dặm.

-Phụt…

Nhược Thủy phun ra một ngụm tâm huyết màu xanh nhạt, thân hình lập tức trở nên uể oải.

Thần sắc Lục Thanh bất động, nhưng trong mắt hắn đã sinh ra kiếm quang màu tím trắng.

Lục Thanh bước ra một bước, vô số Kiếm cốt vỡ vụn xuyên ra ngoài thân thể, máu tươi màu vàng tím chảy ra nhuộm đỏ mặt đất dưới chân.

Sau bảy bước, trên hai chân Lục Thanh chui ra vô số xương vỡ vụn nhọn hoắt màu tím trắng, máu tươi màu vàng tím chảy ròng ròng, đọng lại thành một vũng trên mặt đất. Mà giờ phút này, rốt cục thân hình Lục Thanh đã đứng chắn trước mặt Nhược Thủy.

– Lục Đại ca…

Sắc mặt Nhược Thủy tái nhợt. ánh mắt màu xanh nhợt nhạt hẳn đi. Một kiếm vừa rồi đã tồn thương tận bản nguyên của nàng, trước đó Kiếm Ý Thiên Đạo do Lục Thanh rót phập tắc

Thiên Đạo vào ngưng luyện mà thành đã bị phá trong nháy mắt. Ý chí kia thật sự không thể ngăn cản, giờ phút này Nhược Thủy đã sức cùng lực kiệt.

Lúc này Hàn Lâm Lang cách đó không xa còn không biết đã xảy ra chuyện gì. Vừa rồi trên chín tầng mây không gian sụp đồ. ý chí Kiếm Đạo vô biên kia cũng lộ ra một tia. Ý chí như vậy dù là chỉ có một tia, nhưng cũng khiến cho tâm thần nàng muốn vỡ tan, huống chỉ là Lục Thanh đứng mũi chịu sào.

Như nhớ lại chuyện gì. Hàn Lâm Lang kinh hò thất thanh:

– Đó là ý chí Kiếm Thần, mau thu lại lời nói lúc nãy, chỉ cần thu lại. ý chí Kiếm Thần sẽ tiêu tan mất!

Toàn thân Hàn Lâm Lang lúc này không còn chút sức lực, nàng không thể nào ngờ rằng mấy lời Lục Thanh nói lúc nãy đã dẫn động ý chí Kiếm Thần. Trong trí nhớ của nàng, nàng đã từng nghe gia gia nói qua, chỉ có Tông sư Kiếm Phách là có được ý chí nghịch thiên bất kính vô cùng. Lần này Lục Thanh đã dẫn động ý chí Kiếm Thần giáng lâm nơi đây, ý chí Kiếm Thần cai quản cả thiên hạ!

Nghe xong lời của Hàn Lâm Lang, kiếm quang trong mắt Lục Thanh không hề giảm bớt, ngược lại càng trở nên ngưng thật. Nhìn thẳng lên chín tầng mày. Lục Thanh khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên cất tiếng nói:

– Khi ta vượt qua nhất trùng lôi kiếp lúc trước, có lẽ cũng là ngài chăng. Kiếm Thần Đại nhân?

Lục Thanh vừa nói lời này, tiếng sấm trên chín tầng mây chợt biến mất, nhưng cỗ ý chí Kiếm Đạo khiến cho cả thiên hạ phải run sợ lại càng thêm linh hoạt sắc bén.

Trong nháy mắt, trên đỉnh đầu ba người, một đạo Thiên Lôi màu tím ngưng tụ, dần dần hóa thành một gương mặt mơ hồ.

– Quả nhiên là ngài!

Lục Thanh lạnh lùng nói. Tuy rằng rằng lúc này Kiếm Chủng của hắn bị áp chế, bên trong Kiếm Hồn. Kiếm Ý phá nát, nhưng ngược lại ý chí Kiếm Đạo của hắn càng cô đọng hơn. Giờ phút này, pháp tắc Phong Lôi đang dung nhập vào máu thịt vỡ nát của hắn với tốc độ kinh người. Thậm chí là ý chí Kiếm Đạo của hắn tuy lúc này đối diện với ý chí Kiếm Đạo trên trời giáng xuống uy lực vô biển, nhưng cũng không thể buộc hắn lui về phía sau nửa bước.

– Ngươi rất khá!

Rốt cục bóng người màu tím kia cũng lên tiếng nói thanh âm hết sức ôn hòa bình thản, nhưng trong đó chất chứa ý chí không cho phép trái nghịch khiến sắc mặt Hàn Lâm Lang tái nhợt. Giờ phút này, nàng cảm nhận được Hàn Nguyệt kiếm trong Đan Điền vang lên tiếng kiếm ngâm hoảng sợ.

Ngôn Xuất Pháp Tùy, chỉ cần nói ra một tiếng, bất cứ là thần kiếm hay khí Phong Mang gì cũng có thể kềm chế trong nháy mắt. Hàn Lâm Lang không chút nghi ngờ, giờ phút này nếu bóng người màu tím bảo Hàn Nguyệt kiếm của nàng tự tán kiếm thức, nó cũng sẽ vâng theo.

– Ta rất khá…

Lục Thanh cũng lập lại nhưng lời này, tuy rằng giọng nói của hắn run rẩy vì Kiếm cốt vỡ vụn, kinh mạch đứt đoạn, nhưng mỗi một chữ đều hết sức rõ ràng, không chút vấp váp:

– Nêu không, ta đã chết từ sớm.

Bóng người màu tím kia trầm ngâm giây lát, sau đó nói tiếp:

– Không hô là đồ đệ của Diệp Vô Tâm, ngươi giống hệt như lão trước kia. Lão trước kia giống hệt ngươi bây giờ, cứng quá thì dễ gãy, không lẽ ngươi không hiểu sao?

– Đạo Kiếm Phách, cảnh giới thứ nhất gồm đủ cương nhu, cứng đến nỗi không thề gãy, mềm tới nỗi đâm mà không thủng.

Nhìn bóng người màu tím trước mặt, kiếm quang trong mắt Lục Thanh thu lại, giọng của hắn dần dần trở nên bình tĩnh.

– Cứng không thể gãy…

Bóng người màu tím khẽ ngâm, dường như rơi vào hồi ức. Rất lâu sau…

– Quả nhiên cách lý giải của ngươi cũng giống lão khi trước, ngươi và lão lãnh ngộ giống nhau, quả nhiên có duyên thầy trò.

Lôi quang màu tím trên mặt bóng người màu tím khẽ động:

– Ngươi cũng biết cảnh giới cương nhu chính là cương nhu gồm đủ, có nghĩa là không có cực đoan. Cương nhu vừa phải mới có thề đứng vừng trên đời.

Ánh mắt mơ hồ như nhớ lại, đồng tử màu tím dường như muốn xâm nhập vào hồn phách. Đối mặt với đôi mắt này, Lục Thanh chỉ thấy Kiếm Hồn rung động, gần như muốn vỡ.

– Ta không biết!

– Ngươi không biết! Ngươi thật không biết!

Bóng người màu tím bỗng nhiên cất tiếng cười to. Tiếng cười vừa vang lên, tuy không cuồn cuộn như tiếng sấm khi nãy, nhưng trong mảng không gian màu xanh phạm vi trăm dặm này, tự dưng vang lên từng tràng tiếng kiếm ngâm.

Luyện Tâm kiếm vốn lơ lửng trước mặt Lục Thanh nãy giờ, lúc này kiếm quang màu tím trắng trên thân nó nhạt đi. Lục Thanh rõ ràng cảm thấy Kiếm Linh của Luyện Tâm kiếm đang run rẩy.

Đưa tay phải bị xương đâm toạc nhiều nơi ra, ngay cả kiếm chỉ cũng chỉ còn trơ xương trắng do vừa rồi da thịt phá nát vì ý chí Kiếm Thần. Lục Thanh nhỏ một giọt máu màu vàng tím lên thân Luyện Tâm kiếm, phát ra một tiếng giòn tan như kim loại chạm nhau.

– Ngươi, là kiếm của Lục Thanh ta!

Nhìn Luyện Tâm kiếm trước mặt. Lục Thanh nhẹ giọng nói

Hắn vừa nói nhưng lời này. ý chí Kiếm Đạo vốn bị áp chế đã lâu, rốt cục phá thân thể Lục Thanh mà ra. Chỉ trong thoáng chốc, nhưng tiếng kiếm ngâm vang lên trong hư không lập tức như bị áp chế, nhỏ lại rất nhiều. Mà trên người Lục Thanh nháy mắt hiện lên một tầng khí Phong Mang màu tím nhạt, tuy nó chỉ có một tầng hư ảnh, nhưng lúc này truyền ra ý chí Kiếm Đạo khiến cho Luyện Tâm kiếm đang run rẩy, nháy mắt trở lại bình thường.