Chương 191: Sinh Tử uyên

Bất Diệt Kiếm Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhưng hai cái không gian Động Hư đó dường như bị thứ gì đó trấn áp nên không tản ra lực hút về bốn phía.

Tử Dương Kiếm Hoàng và Mộc Thanh Nguyên nhìn nhau hoảng sợ. Có thể trấn áp được không gian Động Hư lại không để cho nó biến mất cho dù là Kiếm Hoàng nhị kiếp cũng không có được khả năng đó. Ít nhất bọn họ cũng không thể làm được.

Đối với tu vi của Lục Thanh, hai người Tử Dương Kiếm Hoàng tới lúc này đều hiểu, nên trong lòng chỉ biết cảm thán mà thôi.

Cảm nhận được Sát Lục pháp tắc ẩn chứa trong phòng, thì trong lòng Lục Thanh chợt động vì có người tới.

– Gia chủ!

Ngoài căn phòng, âm thanh của Diệp lão vang lên.

Đối diện với bao nhiêu là đại sư cảnh giới Kiếm Hồn, âm thanh của Dịch Vân có chút run rẩy. Với sự hiểu biết của lão thì sư run rẩy đó cũng không phải là các thế lực mà là vì sự uy nghiêm. Đối diện với uy nghiêm của đại sư cảnh giới Kiếm Hồn, dưới cảnh giới Kiếm Hồn, đừng nói Diệp lão chỉ là Kiếm Giả mà cho dù là ai cũng không thể ngăn cản.

– Gia chủ! Ở ngoài cửa có người đưa tới hạt châu này.

Dịch Vân cầm lấy một hạt châu màu đỏ thẫm đưa cho Lục Thanh. Từ hạt châu màu đỏ thẫm đó tỏa ra một thứ pháp tắc dao động rất mạnh.

Sát lục pháp tắc!

Không hề có chút do dự, kiếm chỉ của Lục Thanh kẹp nhẹ một cái khiến cho hạt châu vỡ nát.

– Cẩn thận! – Tử Dương Kiếm Hoàng quát khẽ.

Chẳng biết từ lúc nào, kiếm chỉ của Lục Thanh đã ngăn cản trước Thức Hải. Một tia sáng màu trắng từ trên kiếm chỉ của hắn bắn ra.

Lúc này, sát lục pháp tắc màu đỏ thẫm đã ngưng tụ lại thành một dải ánh sáng sắc bén, bị kiếm chỉ của Lục Thanh chống đỡ lại trước Thức Hải.

– Con kiến. – Âm thanh của Lục Thanh hết sức bình tĩnh. Kiếm chỉ nhẹ nhàng đè xuống.

Rắc…

Không gian trong phạm vi một thước vỡ nát làm xuất hiện một cái không gian Động Hư.

– Hợp.

Bên cạnh không gian Động Hư, theo tiếng quát khẽ của Lục Thanh, khí Động hư hội tụ rồi không gian Động Hư từ từ khép lại.

Đạo sát lục pháp tắc dài hai thước bị kiếm chỉ Lục Thanh áp chế không thể di chuyển được tới một tấc. Nhìn thì tưởng như chúng không thể chống cự nhưng từ phía trước kiếm chỉ của Lục Thanh, cho dù là Tử Dương Kiếm Hoàng hay là đám người Nhiếp Thanh Thiên cũng đều cảm nhận được một thứ áp lực nặng nề. Dường như bị kiếm chỉ của Lục Thanh đè xuống chẳng khác nào một ngọn cao nghìn trượng, áp lưc vô cùng làm cho không khí trong căn phòng trở nên ngưng đọng.

Cuối cùng thì đạo Sát Lục pháp tắc đó cũng từ từ biến mất trước kiếm chỉ của Lục Thanh. Một bóng người tối đen dần xuất hiện trước mặt mọi người.

– Lưu ảnh hồn thức. – Mộc Thanh Nguyên trầm giọng nói.

– Nếu ngươi có thể tiếp được một đạo sát lục pháp tắc của bổn tọa mà không chết thì có tư cách nghe được lời nói của bổn tạo. Ngươi là Lục Thanh có phải không? Nếu muốn cứu mẫu thân của ngươi thì tới Sinh Tử uyên ở giới Kim Thiên đi.

– Sinh Tử uyên?

Trong mắt Lục Thanh có chút khó hiều.

– Lục Thanh! Ngươi không được đi. – Tử Dương Kiếm Hoàng trầm giọng nói:

– Đây rõ ràng là cạm bẫy.

– Đúng thế. Không biết Sinh Tử môn có ý đồ gì.

Mộc Thanh Nguyên trầm ngâm một chút rồi nói:

– Sinh Tử môn hành động từ trước tới nay không theo suy nghĩ của con người. Lúc trước, Mạc Quân Vấn có nói nên điện Thanh Phàm chúng ta cũng biết được một chút. Chỉ có điều là Sinh Tử môn có nhiều mối quan hệ không tầm thường. Nghe nói Quân Mạc Vấn lại còn cả Quân Mạc Lâm là những người đứng đầu Sinh Tử môn.

Bốn người Nhiếp Thanh Thiên nhìn nhau rồi hiểu ra. Lúc trước, Lục Thanh truy sát Quân Mạc Vấn nên bây giờ Sinh Tử môn tới trả thù.

– Lục đệ! Ngươi không được đi.

Nhiếp Thanh Thiên trầm giọng nói:

– Rõ ràng là Sinh Tử môn muốn dụ ngươi tới.

– Đúng thế. Việc này phải bàn bạc kỹ mới được. – Dịch Vân cũng mở miệng nói:

– Gia chủ! Người không thể có chuyện gì xảy ra. Lục gia cần có người.

Lục Thanh từ từ đi ra khỏi căn phòng.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên đám mây đen trên không trung. Một thứ uy nghiêm bỗng từ trên người Lục Thanh bốc lên. Hai tay hắn từ từ mở ra. Dưới ánh mắt kinh hãi của đám người Tử Dương Kiếm Hoàng, dường như cả trời đất đều bị đôi tay của Lục Thanh ôm lấy. Trên chín tầng mây, lôi vân tán loạn, vô số không gian động hư lại một lần nữa khép lại.

Không gian trong xanh lại một lần nữa xuất hiện trên bầu trời của Tử Hà tông. Ánh sáng mặt trời xuyên qua đám mây mà chiếu xuống mặt đất.

Lục Thanh thu tay, xoay lưng lại với mọi người. cái ôm vừa rồi là do Lục Thanh nhìn Ma Linh ôm lấy thế của trời đất mà lĩnh ngộ. Chỉ có điều, sự lĩnh ngộ của hắn hết sức thô, với tu vi cảnh giới của Lục Thanh bây giờ, đừng nói là dẫn động được thế của thiên địa. Một cái ôm này chỉ là hình dáng mà thôi. Cho dù như vậy thì cũng khiến đám người Tử Dương Kiếm Hoàng hoảng sợ. Nếu là một vị Kiếm Phách tông sư thì chỉ liếc mắt một cái có thể thấy được cái ôm của Lục Thanh chỉ là một cái thùng rỗng mà thôi.

Lục Thanh hít sâu một hơi rồi mới mở miệng nói:

– Bàn bạc kỹ hơn có tác dụng gì? Sự chủ động không ở trong tay ta. Đã chậm mất mấy ngày, không thể chậm hơn được nữa.

– Nhưng nếu ngươi gặp bất trắc thì ta phải ăn nói thế nào với sư phụ ngươi? – Huyền Minh lại bước lên mà nói:

– Sư phụ ngươi chú ý nhất chính là ngươi. Nếu ngươi làm sao thì ngày sau làm sao có thể gặp hắn?

Dư Cập Hóa cũng lên tiếng:

– Sinh Tử môn âm mưu muốn để ngươi đi vào rồi sẽ hợp nhau mà tấn công.

Lục Thanh lắc đầu, trầm giọng nói:

– Có những việc không nên làm. Nhưng có những việc mặc dù biết rõ không thể làm nhưng cũng vần phải làm.

– Lục đệ.

– Thân là con phải làm tận đạo hiếu. Không cần phải nói nữa, ý của ta đã quyết.

– Nhưng mà Lục đệ. Chuyến đi này của ngươi…. – Đoạn Thanh Vân ngập ngừng nói, nét mặt đầy sự bất đắc dĩ.

Lục Thanh xoay người nhìn bốn người Nhiếp Thanh Thiên rồi bật cười. Tiếng cười của hắn vang vọng khắp chín tầng mây, trong nháy mắt lan khắp cả Tử Hà tông.

Một thứ oai nghiêm của Chân Long cui vọt lên cao. Trên chín tầng mây, những đám mây cuồn cuộn, dọc theo Tử Hà tông mà hóa thành một con Chân Long.

Nó dài tới hai trăm dặm. Nhìn hình dạng thì đúng là Bát trảo Long vương.

Thân thể màu trắng của nó lơ lửng trong trời đất, hòa quyện với ý chí kiếm đạo từ trên người Lục Thanh tản ra.

– Nếu ta muốn chạy, cho dù Kiếm Tôn cũng đừng mơ tưởng ngăn cản được ta.

Nếu ta muốn chạy, cho dù Kiếm Tôn cũng đừng mơ tưởng ngăn cản được ta.

Lời nói của Lục Thanh có một sự tin tưởng vô cùng khiến cho đám người Tử Dương Kiếm Hoàng phải chấn động.

Mọi người đều hiểu Lục Thanh biết hắn không bao giờ nới ngoa. Nếu hắn đã nói Kiếm Tôn không ngăn được thì có nghĩa là đúng.

Chẳng phải sao?

Lục Thanh có lòng tin sau khi hóa thân thành kiếm, với tốc độ tuyệt đối cùng với nguyên dịch của trời đất chứa trong máu thịt, thì Kiếm Tôn cũng không thể nào đuổi kịp.

Thấy được sự mạnh mẽ của Lục Thanh như vậy, đám người Tử Dương Kiếm Hoàng nhìn hắn mà cảm khái. Điều này hoàn toàn đúng. Đối với đại sư cảnh giới Kiếm Hồn mà nói thì tu luyện có thể nói là cực lâu, cho dù bế quan mấy năm thì cũng là chuyện bình thường.

Nhưng chỉ trong vòng mười năm, Tử Hà tông của họ lại xuất hiện một vị đại sư Kiếm Hoàng chưa tới ba mươi tuổi.

Tới hôm nay, hắn đã trở thành Kiếm Hoàng tam kiếp. Nếu như không chết thì sau này, Tử Hà tông của họ sẽ huy hoàng tới mức độ nào?

Nhìn Lục Thanh bây giờ, ánh mắt kiên định cùng với ý chí kiếm đạo cô đọng chẳng khác gì một ngọn thần sơn cao vạn trượng, được hắn thể hiện ra trước mặt tất cả mọi người.

Ý chí kiếm đạo đó là tâm của một gã kiếm giả. Tâm có kiên cường hay không thì mới có thể tăng tiến mạnh, không hề chậm trễ, mới có thể trèo lên được đỉnh của kiếm đạo. Cho dù Tử Dương Kiếm Hoàng và Mộc Thanh Nguyên cũng phải kinh hãi.

Nhưng khi đám người Tử Dương Kiếm Hoàng suy nghĩ cẩn thận thì lại thấy hết sức bình thường. Mặc dù Lục Thanh có thiên tư cực cao, ngộ tính kinh người nhưng có điều không thể phủ nhận đó là với tuổi của hắn cùng với những gì trải qua thì rất nhiều đại sư cảnh giới Kiếm Hồn cũng không thể tưởng tượng. Bao nhiêu nguy hiểm đã rèn luyện được ý chí của Lục Thanh. Vì vậy mà bao nhiêu năm qua, ý chí của hắn vững chắc như một thanh thần kiếm, nặng tựa thần sơn, khó có thể lay chuyển.

-Ngươi muốn đi?

Dường như hiểu rõ tâm ý của Lục Thanh, Triệu Thiên Diệp thấp giọng nói.

Lục Thanh gật đầu rồi lên tiếng:

– Sinh Tử uyên.

– Nhỡ kỹ là phải sống mà đưa can nương trở về. – Ánh mắt Triệu Thiên Diệp trở nên sắc bén:

– Nếu không thì đừng mong huynh đệ chúng ta lập bài vị cho ngươi.

Lục Thanh mỉm cười, xoay người bước đi, thoáng cái đã cách đó cả trăm dặm.

– Nhanh thật.

Tử Dương Kiếm Hoàng và Mộc Thanh Nguyên nhìn nhau càng thêm tin tưởng vào lời nói của Lục Thanh.

– Sư thúc tổ. – Nhiếp Thanh Thiên và Triệu Thiên Diệp cùng mở miệng nói.

– Các ngươi…

– Chúng ta phải bế quan. – Nhiếp Thanh Thiên hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Lục Thanh vừa biến mất.

Mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt của Triệu Thiên Diệp cũng có một sự kiên quyết khác thường.

– Các ngươi bế quan ở đâu?

– Ở đây.

Chính ngay tại Lục gia.

– Thanh Vân. Cập Hóa.

– Chúng ta cũng muốn bế quan. – Chẳng cần phải nghĩ ngợi, cả hai người Đoạn Thanh Vân cũng lên tiếng.

– Tốt! Chúng ta cùng nhau bế quan. – Hai người Nhiếp Thanh Thiên gật đầu.

Mộc Thanh Nguyên đứng bên cạnh chợt gật đầu:

– Ta chợt hiểu được ý của Lục đại sư.

– Đúng vậy. Xem ra chúng ta đã già rồi. – Tử Dương Kiếm Hoàng thở dài nói:

– Gánh nặng làm cho con người e ngại rất nhiều điều.

– Ài! Bây giờ, đại lục thuộc về lớp người trẻ.

Tử Dương Kiếm Hoàng xoay người nhìn về phương xa nơi có năm ngọn núi mà nhỏ giọng nói:

– Tu luyện trăm năm cứ nghĩ rằng mình còn trẻ. Đã già rồi. Già rồi.

Sinh Tử uyên…

Hai làn khí Sinh Tử giống như làn khói trắng đen rõ ràng. Sinh khí có màu trắng, còn tử khí thì màu đen.

Trong Sinh Tử uyên mờ mịt vô tận, trên trời chỉ có một vầng trăng sáng. Ánh trăng màu vàng nhạt chiếu xuống dưới, chiếu lên những tảng đá Sinh Tử. Ánh trăng tràn ngập xung quanh khiến cho cả không gian được nhuộm bởi một màu vàng nhạt.

Những tảng đá tô điểm cùng với những dãy núi trùng điệp. Giới Kim Thiên có tiếng, Sinh Tử uyên có giới hạn. Người bước vào đó chính là địa điểm nguy hiểm số một.

Trong mười dặm Bách Chiến cốc có một cái kiếm trận kinh thiên do tông sư Kiếm Phách liên thủ với nhau mà bày ra. Khắp cả Thập Lý Bách Chiến cốc chính là chiến trường kiếm hồn.

Trong Sinh Tử uyên, ngoại trừ Sinh Tử thú ra thì không còn có sinh vật nào khác. Nó luôn khiến cho kiếm giả sợ hãi, đặc biệt là kiếm giả có tu vi từ Kiếm Chủ trở lên lại càng rõ hơn.

Một khi Sinh Tử luân hổi mở ra, thì trừ khi là Kiếm Hoàng nếu không không có một ai có thể ngăn cản được sự khủng bố của lực Luân Hồi. Mà dưới Kiếm Chủ lại càng không muốn đặt chân vào trong Sinh Tử uyên. Thứ nhất là trong đó không thể xác định được phương hướng, thứ hai đó là hàng năm nó được bao phủ bởi khí Sinh Tử không có nguyên khí của trời đất nên cũng không phải là nơi có thể du ngoạn. Bước vào đây dễ bị lạc hương. Tu vi dưới Kiếm Chủ mà bước vào khi gặp Sinh Tử thú thì chỉ có chết mà thôi.

Trong Sinh Tử uyên ở một cái sơn cốc lại có một cái sơn trang rộng tới mười dặm. Sơn trang dựa lưng vào ngọn núi cao chỉ có hai màu đen trắng. Nó được xây bằng loại đá Sinh Tử chỉ có trong Sinh Tử uyên. Chỉ có điều, đá Sinh Tử bị loại bỏ mất đá trắng mà chỉ còn những viên đá đen tràn ngập tử khí. Khắp cả sơn trang giống như một con thú ngủ đông, dài tới cả mười dặm.

Khắp cả mười dặm sơn trang cũng chỉ có duy nhất sự tồn tại của tử khí.

– Sơn trang tràn ngập tử khí thế này mới là chỗ ta muốn. – Trong một cái định viện với đủ mọi loại cây Sinh Tử, một gã thanh niên mặc trang phục màu đen chợt lên tiếng.

Gã thanh niên có một mái tóc đen dài cùng với đôi mắt yêu mị phát ra ánh sáng đỏ thẫm. Khuôn mặt tuấn tú như điểm một nụ cười khó hiểu.

– Thiếu chủ! – Đúng lúc này, một gã mặc trường bào màu đen từ trong hành lang bước ra tới bên cạnh người thanh niên rồi khom người nói.

– Thế nào? – Người thanh niên không quay đầu lại mà lên tiếng. Giọng nói của y người ta không nhận thấy một chút cảm xúc.

– Vẫn không chịu ăn.

– Đã bao nhiêu ngày rồi?

– Thiếu chủ! Đã qua mười ngày.

– Mười ngày? – Người thanh niên xoay người, trong mắt lóe lên hai tia sáng màu đỏ thẫm:

– Mươi ngày không ăn uống, đúng là một người phụ nữ kiên cường. Được lắm.

Y dừng lại một chút.

– Đã đưa lưu ảnh châu ra ngoài được mấy ngày?

– Bẩm thiếu chủ. Bốn ngày.

– Bốn ngày…nếu nhanh thì cũng đã tới rồi. Mà chậm thì cũng chỉ trong khoảng bốn ngày mà thôi.

– Vâng thiếu chủ.

– Không cần phải đưa cơm nữa. Tu vi Kiếm Sư nhịn đói mười ngày nửa tháng chắc là cũng không chết. Chỉ sợ Lục Thanh không tới.

– Vâng.

– Ài! – Người thanh niên khoát tay.

– Tam đệ bị giết. Mặc dù tam đệ của ta từ nhỏ không biết nghe lời, lại tức phụ thân đại nhân mà chạy tới giới Thanh phàm nhưng dù sao thì cũng là máu mủ của ta. Thân là Nhị ca, thù này ta phải báo cho y. Huống chi, phụ thân lại giao cho ta làm chuyện đó thì làm sao ta có thể để cho lão nhân gia thất vọng?

– Đúng rồi! Gần đây có tin tức gì không?

– Bẩm thiếu chủ. Đám người giới Tử Hoàng đã về.

– Đã về? – Người thanh niên nhướng mày:

– Chẳng phải là có thời hạn một tháng hay áo?

– Thuộc hạ không biết. Nhưng căn cứ vào tin tức từ điện Thanh Phàm thì đại điện chủ của họ là Mộc Thanh Nguyên đã bỏ vị trí điện chủ. Hơn nữa, dường như lúc trước, đi cùng với bốn vị điện chủ còn có một kiếm giả thanh niên tên là Lục Thanh.

– Lục Thanh. – Trong mắt người thanh niên lóe lên một tia sáng:

– Không ngờ rằng hắn lại đi tới đó. Nhưng cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Không biết Lục Thanh có còn sống hay không?

– Khoan! – Dường như nghĩ tới điều gì đó, người thanh niên lại nói:

– đám người giới Tử Hoàng còn được mấy người quay về?

– Bẩm thiếu chủ. Chỉ còn sáu người.

– Sáu người? – Người thanh niên nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó. Thật lâu sau, y lắc đầu:

– Nơi đó thực sự quá mức quái dị. Cho dù phụ thân cũng không thể nào nhìn trộm được. Chẳng biết Lục Thanh có còn sống hay không. Nếu hắn đã chết thì mọi chuyện có chút rắc rối.

Nhưng ngay lập tức, người thanh niên bật cười:

– Có điều chết cũng tốt, chẳng cần phải nhiều rắc rối nữa. Chẳng qua hai con kiến kia thực sự là đáng giận. Cho dù chết cũng để lại cho bổn môn một hậu quả khó lường. Nếu phụ thân không chuẩn bị trước thì kết quả khi đó quả thực là khó mà đoán trước.

Dường như nghĩ tới điều gì đó, trong mắt người thanh niên xuất hiện một sự kinh hãi, phải mất một lúc mới bình tĩnh được.

Chỉ nghe gã lầm bầm nói:

– Nhưng thế này cũng tốt. Đại ca đi. Tam đệ cũng…

– Chúc mừng thiếu chủ.

– Chúc mừng ta? – Quân Mạc Đồ cau mày lại, rồi cười:

– Tại sao lại chúc mừng ta? Ngươi nghe được cái gì?

Nét mặt người trung niên đầy sự căng thẳng, vội vàng khom người nói:

– Thuộc hạ không nghe được cái gì. Thiếu chủ bớt giận. Thiếu chủ bớt giận.

– Ngươi nghĩ rằng ta sẽ bớt giận hay sao? – Trong mắt Quân Mạc Đồ có chút gì đó lạnh lùng.

Người trung niên biến sắc, hóa thành một vệt kiếm quang màu đỏ mà bỏ chạy.

– Muốn chạy. Có đi được không? – Quân Mạc Đồ quát lên rồi chộp một cái vào không trung:

– Quay lại.

Ngay sau đó, đạo kiếm quang bay được tới ngàn trượng như bị một bàn tay vô hình tóm lấy, lôi ngược về phái Quân Mạc Đồ.

Toàn thân người trung niên như bị trói chặt, rơi xuống đất.

– Thiếu chủ tha mạng. Thiếu chủ tha mạng.

Quân Mạc Đồ hừ lạnh một tiếng.

– Sợ chết như vậy thì giữ ngươi lại có ích gì?

Nói xong, gã chộp một cái vào không trung khiến cho thân thể người trung niên kia phình lên, gân mạch nở to.

– Thiếu chủ tha….

Còn chưa dứt lời, người trung niên đã hóa thành một đống thịt vụn, rơi vào trong tay Quân Mạc Đồ.

– Ngươi nghĩ rằng, ngươi có thể trốn được hay sao? – Quân Mạc Đồ lắng đầu. Cánh tay phải đột nhiên phình to, rồi lát sau, đám máu thịt đó giống như dòng nước chui vào trong lòng bàn tay của hắn.

Một làn khí Sát lục ngút trời từ trên người Quân Mạc Đồ tản ra khiến cho không gian xung quanh rung động. Trong thời gian rất lâu nó mới biến mất.

Quân Mac Đồ thở dài, nói:

– Một gã Kiếm Tông không còn nhiều tác dụng. Muốn lĩnh ngộ được pháp tắc thì phải Kiếm Hoàng mới được.

Sau khi quan sát một lúc, Quân Mạc Đồ thầm nói:

– Ngươi vốn không có sự thông minh như đại ca ngươi cho nên đại ca ngươi vẫn sống ở đó. Có thể nói là họa từ miệng mà ra, nhưng thật đáng tiếc là ngươi không hiểu được điều đó.

– Sát nhị.

Sau đấy, như nghĩ ra điều gì đó, nét mặt Quân Mạc Đồ có chút quái dị:

– Quên mất là nửa năm trước Sát Nhị đã chết. Ài! Người tùy tùng bên mình bị chết quá nhanh. Xem ra lần này trở về phải nói với phụ thân cho thêm một chút.

Bên ngoài Sinh Tử Uyên…

Ánh mắt của Lục Thanh ngưng trọng nhìn cái thế giới trước mặt đầy hai loại khi Sinh, Tử đang lượn lờ.

Bầu không khí ở đây gần như không có lấy một chút nguyên khí của trời đất. Sau khi rời khỏi trấn Triêu Dương, Lục Thanh đi không nghỉ, vượt qua núi Thanh Phàm, thông qua kiếm trận Động hư mà vào giới Kim Thiên. Hắn liên tục xuyên qua sáu cái không gian kiếm vực mới tới được bên bờ của Sinh Tử uyên.

Lúc trước, khi hắn tới Thập Lý Bách Chiến cốc nhưng cũng không cảm thấy Sinh Tử uyên quái dị. Bây giờ đứng ở bên ngoài mà nhìn, nó lại mang tới một thứ cảm giác khiến cho người ta tim đập chân chân run. Có điều thứ cảm giác đó nhanh chóng bị Lục Thanh dìm xuống.

Có lẽ đối với những người khác mà nói thì hai loại khí Sinh Tử hết sức khó chịu, thậm chí là không có biện pháp. Nhưng đối với Lục Thanh mà nói thì hai loại khí này với Tử Hoàng Kiếm Thân kinh cũng chẳng khác gì nguyên khí trong trời đất, bất cứ lúc nào cũng có thể hấp thu và chuyển hóa.

Cũng giống như Sinh Tử luân hồi bi vô số người sợ hãi nhưng Lục Thanh lại chẳng quan tâm. Chưa nói tới việc bây giờ tu vi của hắn đã là Kiếm Hoàng tam kiếp. Mà cho dù không phải thì Sinh Tử luân hồi cũng không uy hiếp được hắn. Cho dù nơi này không phải là chiến trường kiếm hồn thì cũng chẳng có gì khác biệt.

– Sinh Tử uyên. Ta tới rồi đây.

Hai loại khí Sinh Tử bao phủ toàn bộ Sinh Tử uyên, cơ bản không biết đường mà đi. Ngay vào lúc mà Lục Thanh đặt chân vào đó, một đạo kiếm quang ba màu từ xa lao tới.

Lục Thanh nhanh chóng sử dụng con mắt Chân Long mà quan sát.

Mộc, Hỏa, Thổ ba loại kiếm khí. Tu vi Kiếm Vương tiểu thiên vị.

Lục Thanh giật mình khi nhìn thấy một người có tới ba loại kiếm khí. Đây là lần đầu tiên, Lục Thanh nhìn thấy một người như vậy. Tất nhiên, Lạc Tâm Vũ kế thừa Ngũ Hành kiếm khí thì không nói. Uy lực thực sự của Ngũ Hành kiếm khí phải sau khi hắn đạt tới Kiếm Hoàng, lĩnh ngộ pháp tắc ngũ hành mới được.

Mà vào lúc này, người đang tới có ba loại kiếm khí khiến cho Lục Thanh chú ý. Nơi đây là Sinh Tử uyên, chẳng lẽ gã không biết sao? Tu vi Kiếm Vương chắc chắn không thể ngăn cản được Sinh Tử luân hồi.

– Trầm Phóng tới đây. Các hạ hãy dừng lại. – Từ xa dường như nhận ra Lục Thanh, người tới trầm giọng nói.

“Gã nhận ra mình?”

Lục Thanh ngẩn người. Người đó khoảng chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt hơi thô và hắn cũng chưa bao giờ gặp. Nhưng qua giọng nói thì dường như là nhận ra hắn. Điều đó khiến cho Lục Thanh cảm thấy ngạc nhiên.

Trong khoảng thời gian chừng một hơi thở, ngời xưng là Trầm Phóng đã xuất hiện cách Lục Thanh mười trượng. Ánh mắt y nhìn Lục Thanh chăm chú với một sự tức giận.