Chương 8: Chưởng toái hồng lưu

Bất Diệt Kiếm Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

Về phần tu vi của Lục Thanh, chín người bọn họ cũng không nhận ra. Chẳng qua phương pháp ẩn giấu tu vi khi đạt tới Kiếm Chủ là đã nắm được. Căn cứ vào mức độ của Kiếm Nguyên công Địa cấp mà mức độ ẩn giấu mạnh yếu khác nhau. Với Lục Thanh có cùng đẳng cấp với họ muốn ẩn giấu tu vi cũng không phải là chuyện khó.

Cho nên gần như chẳng có người nào nghĩ thực lực của Lục Thanh lại vượt qua họ. Là đại sư cảnh giới Kiếm Hồn được điện Thanh Phàm lựa chọn, đáp ứng lời mời của Kim Thiên bách chiến bảng. Với bọn họ còn chưa tới bốn mươi tuổi, mỗi người đều là nhân vật phong vân của mỗi tông môn vì vậy mà trong lòng mỗi người đều có sự kiêu ngạo. Bây giờ, để cho bọn họ đợi Lục Thanh nửa tháng khiến cho họ khó chịu.

– Bái kiến tứ điện chủ.

Cả chín người cùng khom người thi lễ với Tổ Nguyên.

Tổ Nguyên khoát tay chặn lại, nói:

– Các vị không cần khách khí. Xin giới thiệu một chút, đây là Lục đại sư của Tử Hà tông mới tiến lên cấp Kim Thiên. Cách đây nửa năm, Lục đại sư mới bước vào cảnh giới Kiếm Hồn. Lục đại sư cũng là người được đại điện chọn làm đại sư chủ chiến trong chiến trường Kiếm Hồn lần này. Hy vọng các người có thể quan hệ tốt với nhau.

“Đại sư chủ chiến?”

Tổ Nguyên vừa mới dứt lời, chín người cùng nhíu mày. Kim Thiên bách chiến bảng không phải chỉ căn cứ vào tuổi. Ở một nơi nguy hiểm như vậy lại để cho một gã mới bước vào Kiếm Vương tiểu thiên vị nắm trong tay. Đại sư chủ chiến tại sao lại để cho hắn đảm đương? Tuổi còn trẻ mà có quá ít kinh nghiệm.

– Tứ điện chủ! Tại hạ có chuyện không biết có thể nói được hay không? – Ngay lập tức, trong chín người có một vị đại sư trung niên đi ra. Người này đúng là người mới bước vào cảnh giới Kiếm Tông. Tuy rằng tu vi cao nhất nhưng tuổi cũng trẻ nhất trong số chín người. Điều này cũng khiến cho trong nửa tháng qua, gã tự cho mình là người đứng đầu. Bây giờ nghe Tổ Nguyên nói vậy làm sao mà gã chịu phục?

Về phần Tử Hà tông, tuy rằng trong nửa năm gần đây là chuyện ồn ào nhất trong giới Thanh Phàm nhưng giới Kim Thiên làm sao có thể tồn tại một cách dễ dạng như vậy? Thậm chí bị đánh bật trở lại, hay diệt tông cũng là chuyện có thể.

– Lô đại sư cứ nói. – Nét mặt của Tổ Nguyên hết sức thản nhiên. Nhưng đồng thời trong đầu Lục Thanh cũng vang lên âm thanh của Tổ Nguyên.

Lô Luân! Nhị trưởng lão Xích Luyện tông. Tu luyện Hỏa, Thổ kiếm khí cùng với kiếm pháp tinh thâm Thiên Hỏa Huyền Nguyên kiếm có thể tạo ra hung thú Man Hoang thất giai. Thiên Hỏa Liệt Thổ tạo ra pháp tướng có uy lực bất phàm. Hỏa Thổ tương sinh nên uy lực của Kiếm Cương cũng chẳng kém. Hơn nữa, người này khi đột phá có được một loại thần thông kiếm đạo tiên là Nguyên Quy Kiếm giáp có được năng lực phòng ngự rất mạnh.

Nghe Tổ Nguyên nói vậy, Lục Thanh lập tức hiểu rõ.

Lô Luân liếc mắt nhìn Lục Thanh rồi nói:

– Tứ điện chủ cũng biết! Kim Thiên bách chiến bảng không phải là chuyện đùa. Chúng tôi đem tính mạng của mình đi nên đại sư chủ chiến phải được kiểm chứng, là người có tu vi tuyệt đỉnh mới được. Tuy rằng, thiên tư của Lục đại sư rất cao, mới tuổi như vậy đã đạt tới cảnh giới như thế. Nhưng việc này rất quan trọng, mong Tứ điện chủ nghĩ lại.

– A! – Nét mặt Tổ Nguyên cười cười:

– Vậy theo ý của Lô đại sư thì việc này nên giải quyết như thế nào?

Lô Luân trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Lục đại sư đảm nhiệm đại sư chủ chiến thực sự khó khiến cho tôi tin phục. Tất nhiên tôi cũng không chỉ nói suông. Thế này đi, chỉ cần Lục đại sư có thể đánh bại ba người trong số chúng ta thì không nói tới chuyện này nữa.

– Đánh bại ba người sao? – Tổ Nguyên quay đầu nhìn Lục Thanh:

– Thế nào?

Lục Thanh cười nhạt một tiếng:

– Lục Thanh chí không ở đây nên đồng ý.

“Chí không ở đây?”

Chín người Lô Luân cười lạnh trong lòng. Cho dù thiên tư cực cao thì sao? Cũng chỉ là một kẻ kiêu ngạo mà thôi. Kinh nghiệm non nớt. Kim Thiên Bách Chiến bảng làm sao có thể tranh được? Chín người Lô Luân không hiểu tại sao một người như vậy lại có thể tới được Kim Thiên bách chiến bảng? Một khi ngã xuống chính là tổn thất rất lớn. Chẳng lẽ Tử Hà tông không có chút đau lòng? Nhưng trong lúc bọn họ đang tự hỏi, Lục Thanh đã mở miệng.

– Mời Lô đại sư và hai vị bên cạnh cùng lên đi.

Lời nói vừa dứt, sắc mặt của chín người Lô Luân liền sầm xuống.

Ngay lập tức, Lô Luân trầm giọng nói:

– Lục đại sư mới bước vào Kiếm Vương, bọn ta làm sao có thể lấy ba người cùng xuất chiến được? Hay là Lục đại sư tự tin vào thực lực của mình?

Ánh mắt của Lục Thanh bình tĩnh, nói:

– Cả ba vị đại sư cùng xuất thủ đi. Tại hạ có thể ứng phó được.

Ngoại trừ Lô Luân ra, hai người mà Lục Thanh chỉ chính là hai gã Kiếm Vương đại thiên vị. Hai người họ cùng với Lô Luân chính là những người có thực lực mạnh nhất trong số chín người. Cho dù với tam tình của đại sư cảnh giới Kiếm Hồn nhưng bị một gã mới bước vào cảnh giới Kiếm Vương coi thường như vậy làm sao mà không nổi giận?

Lô Luân trầm giọng nói:

– Tốt! Nếu Lục đại sư đã cố ý như vậy, ba người chúng ta sẽ phụng bồi. Có điều chẳng may làm cho Lục đại sư bị thường thì xin Lục đại sư chớ có buồn.

– Kiếm giả so đấu bị chút thương tích là chuyện khó trách. Lô đại sư không cần khách khí. – Lục Thanh nói một cách thản nhiên khiến cho ba người Lô Luân càng thêm tức giận.

– Xin điện chủ làm chứng cho. – Lô Luân nói.

– Tất nhiên. – Tổ Nguyên mở miệng nói:

– Nếu Lục đại sư bị bại thì việc chủ chiến trước đó bỏ.

Có được lời này của Tổ Nguyên, ánh mắt của ba người Lô Luân có chút lạnh lẽo. Trong lòng ba người cùng quyết định phải dậy cho Lục Thanh một bài học. Tuy rằng không giết hắn, nhưng cũng phải cho hắn biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Muốn cao ngạo cũng cần phải có thực lực.

Phía sau núi Thanh Phàm chừng mười dặm là một cái hồ nước rộng lớn, thích hợp cho bốn người động thủ.

Sau chừng nửa chén trà nhỏ, Lục Thanh và ba người Lô Luân đã đứng cách xa nhau chừng trăm trượng. Bảy người Tổ Nguyên thì lui ra ngoài ba trăm trượng. Sáu gã đại sư kia nét mặt lạnh lùng, dường như thấy được tình trạng thảm hại của Lục Thanh. Đối với thiên tư của họ nhưng khi gặp được Lục Thanh, làm cho bọn họ cảm thấy tự ti. Tuy rằng hai bên không hề thù hận nhưng nếu có thể nhìn thấy Lục Thanh xấu mặt, bọn họ cũng chẳng có gì đáng tiếc.

Trong suy nghĩ của họ, một người thanh niên thiếu kinh nghiệm như Lục Thanh cần phải áp chế cho bớt nhuệ khí. Nếu không, sau này làm vướng chân họ, đánh mất tính mạng một cách không đáng giá.

– Lục đại sư! Bây giờ ngươi thay đổi ý vẫn còn kịp. Nên biết rằng thần kiếm không có mắt, nếu bị tổn thương thì không đáng. – Lô Luân mở miệng nói.

– Ba vị ra tay đi. – Lục Thanh chắp hay tay sau lưng, ánh mắt bình thản như không ba người Lô Luân chẳng làm cho hắn có ý chí chiến đấu.

– Ngông cuồng.

Lúc này, hai gã bên cạnh Lô Luân không nhịn được nữa. Hai thanh thần kiếm gần như ra khỏi vỏ cũng một lúc. Một đạo Địa Hỏa Kiếm Cương cao trăm trượng và đạo Sát Lục Kiếm Cương phá nát không gian chém xuống đầu Lục Thanh. Bọn họ cũng không ngốc. Lục Thanh thản nhiên như vậy chắc chắn là có điểm tự tin. Vì vậy mà mặc dù hai đạo Kiếm Cương của họ chưa dốc hết sức nhưng cũng phải tới bảy, tám phần tu vi. Một kiếm đó chém ra tạo ra những trận cuồng phong. Dưới hồ cũng tách ra hai con đường rộng vài trượng.

Đồng thời, ngọn sóng bị cuốn lên cũng đập nát khoảng không, đánh tới ngực Lục Thanh. Không gian trong phạm vi mười trượng xung quanh người hắn bị khí thế của cả hai ép phá.

Hai gã Kiếm Vương đại thiên vị… Một gã tu luyện Địa Hỏa Kiếm Cương, là đại sư Thiên đạo. Một gã tu luyện Sát Lục kiếm cương là đại sư Nhân đạo. Hai đạo Kiếm Cương có thuộc tính đều bất phàm, cùng với khí thế của họ khóa chặt Lục Thanh. Có điều ngay sau khi chém ra đạo Kiếm Cương, bọn họ kinh ngạc phát hiện, khi chúng tới bên người Lục Thanh liền tự động trượt sang hai bên. Giống như một cơn sóng gặp phải tảng đá ngầm rồi bị phân làm hai.

“Sao lại thế này? Một gã mới bước vào cảnh giới Kiếm Vương làm sao có thể đẩy được khí thế của họ?”

Ánh mắt của cả hai thay đổi. Lô Luân đứng ở giữa cũng có sự cảm ứng nhưng trong lòng vẫn không thể tin.

“Đây chắc là một loại thần thông kiếm đạo đặc thù” – Lô Luân thầm nghĩ. Gã thà tin theo hướng này cũng không chấp nhận tin rằng một người mới bước vào cảnh giới Kiếm Vương lại có thể sánh ngang với mình.

Lục Thanh vẫn đứng yên, bình tĩnh nhìn gợn sóng không gian đang ập tới.

“Hắn muốn làm gì?”

Sáu gã đại sư cảnh giới Kiếm Hồn đều ngẩn người. Ngay cả Tổ Nguyên đứng bên cạnh cũng có chút mong đợi. Tuy rằng bốn người bọn họ đã được đại điện chủ miêu tả nhưng cho dù thế nào cũng không thể bằng được tận mắt chứng kiến.

Hai đạo Kiếm Cương tới cách Lục Thanh hai mươi trượng liền dung nhập với con sóng nước bị cuống lên. Nó hòa cùng với gợn sóng không gian thành một cơn lũ màu đỏ thẫm. Trong chớp mặt chúng đã vọt tới trước mặt Lục Thanh.

Lục Thanh chậm rãi giơ tay phải lên, chắn trước ngực.

“Cái gì?”

Ba người Lô Luân cùng hoảng sợ. Mà sáu gã đại sư cảnh giới Kiếm Hồn đứng ngoài cũng chẳng kém. Bởi trong suy nghĩ của họ, không ngờ lại có chuyện đó xảy ra.

Hai vị Kiếm Vương đại thiên vị cùng ra tay đủ để phá nát một thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm bình thường vậy mà không ngờ lại bị Lục Thanh chặn trước ngực. Trong tích tắc, Lục Thanh giống như một ngọn núi cao vạn trượng chắn trước dòng suối.

Lực lượng chân không đánh tới bàn tay, thậm chí còn không thể đẩy lùi Lục Thanh được một bước. Ngay sau đó, Lục Thanh nắm chặt tay lại. Rồi trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, đạo Kiếm Cương hừng mạnh tan biến như bọt nước.