Chương 5: Ngũ phong luận kiếm

Bất Diệt Kiếm Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hơi cảm thấy hoa mắt một cái, Lục Thanh liền thấy áp lực trên thân thể giảm đi. Hắn đưa mắt nhìn kỹ thì ra Huyền Thanh đã xuất hiện trước mặt mình, gánh chịu bớt một phần áp lực. Cũng vào lúc đó, thần kiếm đang lơ lửng trên đỉnh đầu như có linh tính chợt dựng thẳng đứng, đối diện với ngọn lôi điện từ trên cao giáng xuống không hề có chút sợ hãi. Ngọn lửa màu hồng ánh tím trên thân kiếm vừa mới biến mất lại xuất hiện. Trong chốc lát, thần kiếm chợt biến thành một thanh cự kiếm đang bốc lửa, phóng lên một luồng kiếm ý hừng hực, xuyên thủng nóc nhà.

Dưới ánh mắt sững sờ kinh ngạc của đám thôn dân trong trấn, đám khói vàng đang ngưng kết trên bầu trời Lục gia chợt thay đổi. Trong nháy mắt, nó biến thành một thanh đại kiếm màu vàng, dài chừng mười trượng. Hình dáng của nó giống hệt như thanh thần kiếm màu hồng ánh tím đang trôi nổi trong chú kiếm thất. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tiếng kiếm rít vang lên trong nháy mắt xuyên qua độ cao ngàn trượng.

Đám mây đen như bị thần kiếm khiêu khích mà nổi giận. Một âm thanh phát ra vang rền, khiến cho toàn bộ Triêu Dương trấn rung chuyển. Lại một ngọn lôi điện màu tím lóe lên ngoài đám mây. Trong phút chốc, cự kiếm và lôi điện va chạm với nhau. Nhưng không giống như mọi người tưởng tượng không hề có một tiếng nổ nào phát ra. Khi hai thứ tiếp xúc với nhau liền xuất hiện một vầng quang mang màu đỏ hiện lên. Ngay khi cự kiếm ngăn cản lôi điện, nó liền từ từ chui vào trong đám mây đen.

Trong căn nhà đá, ánh mắt Huyền Thanh nhìn sâu thăm thẳm. Cho dù nóc nhà nhuộm một màu đen kịt vẫn không thể ngăn cản được ánh mắt của lão. Vào lúc này, thần kiếm hiển hiện uy lực khủng bố khiến cho lão phải chấn động. Tất cả mọi người đều biết, Kim Thiên thần kiếm xuất thế sẽ có tiếng sấm vang lên. Kim Thiên thần kiếm bình thường sẽ có khả năng có được năm tiếng sấm. Mà thượng phẩm Kim Thiên thần kiếm thì lại có tới sáu tới chín tiếng sấm vang lên. Giống như thanh Liệt Dương kiếm của tông chủ Tử Hà tông, khi nó xuất thế, trên bầu trời vang lên bảy tiếng sấm. Vì vậy mà giữ gìn uy thế mạnh mẽ năm trăm năm qua của Tử Hà tông.

Nhưng lần này, Kim Thiên thần kiếm xuất thế lại hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của Huyền Thanh. Không ngờ nó chủ động công kích thiên lôi. Linh tính như thế vậy chỉ sợ Liệt Dương kiếm cũng không thể sánh được.

“Lục Vân! Cuối cùng thì ngươi cũng vượt qua được tổ tiên của mình.” – Huyền Thanh cảm thán tự nhủ. Nhìn lên trời cao, lúc này đám mây đen lấp lóe điện quang, sau khi bị cự kiếm tiến vào liền đột ngột yên tĩnh. Trên bầu trời không còn tiếng sấm vang vọng nữa. Ngay sau đó, đám mây đen chợt xuất hiện sự dao động. Tuy nhiên, mọi người trong Triêu Dương trấn chợt phát hiện, lôi điện màu tím bên ngoài đám mây đen đã hoàn toàn biến mất.

Một tiếng động nhỏ vang lên, giống như một thứ gì đó mỏng manh mới bị vỡ. Một luồng kim quang từ một góc của đám mây bắn lên cao, chia thành hai, ba….Vô số chùm sáng xuyên qua mây đen vọt về bốn phương tám hướng. Một lúc sau, đám mây đen đang bao trùm phương viên ngàn trượng bị tan thành mây khói.

Bên trong chú kiếm thất, thần kiếm đang trôi nổi trên không trung sau khi mất đi sự uy hiếp liền trở nên an tĩnh. Quang mang tỏa ra trên thân kiếm lại ẩn vào bên trong. Thần kiếm từ từ rơi từ trên không trung xuống dưới mặt đất. Lúc này, liếc mắt nhìn qua, nó chẳng khác gì một thanh kiếm bình thường, không còn uy thế như trước nữa.

Một lúc sau, trong phòng của Lục gia chủ vang lên tiếng nói:

– Không được! Ngài không thể mang thanh thần kiếm này đi. – Lục Thanh ôm chặt thanh thần kiếm đang được đút trong một cái vỏ làm bằng da hươu. Ánh mắt nó kiên quyết nhìn lão nhân mặc trường bào đang ngồi trước mặt. Mà lão nhân đúng là người vâng mệnh xuống núi lấy kiếm – Huyền Thanh.

Trong căn phòng, Nhan Như Ngọc khuôn mặt tái nhợt đang ngồi trên cái ghế bên phải ghế gia chủ, kiên quyết nhìn Huyền Thanh, nói:

– Thanh nhi nói đúng! Đây là vật duy nhất mà Vân lưu lại cho hai mẹ con chúng ta. Ta biết Huyền trưởng lão vẫn chiếu cố Lục gia, lại có với gia phụ cũng có không ít giao tình. Nhưng lần này xin thứ lỗi cho Như Ngọc không thể tuân mệnh. Mong trưởng lão rút lại ý kiến của mình.

Thở dài một cái, Huyền Thanh lắc đầu nói:

– Vấn đề không phải là ta rút lại lời nói hay không. Mà đây chính là mệnh lệnh sau khi tông chủ bàn bạc với chưởng tọa của bốn ngọn núi xung quanh đưa ra. Muốn tông chủ thu hồi mệnh lệnh là điều rất khó. Hơn nữa, việc này do lão thất phu Huyền Minh đưa ra. Nó lại có liên quan tới sự việc luận kiếm giữa ngũ phong vào năm năm tới. Do có liên quan tới lợi ích của Tử Hà tông nên muốn tông chủ thay đổi là rất khó.

Dừng lại một chút, Huyền Thanh liền nói tiếp:

– Để đổi lấy thần kiếm, có lẽ tông chủ sẽ cho Lục gia các ngươi một địa vị tương đương. Trong đó có một nửa sự cung phụng của Triêu Dương trấn sẽ chia cho Lục gia. Vân tiểu tử cũng được phong làm hộ pháp của tông môn, con cái có thể kế thừa. Vì vậy mà chức vụ đó có thể chuyển giao cho Lục Thanh. Nếu các ngươi có điều kiện gì hợp lý thì cũng có thể đưa ra. Chỉ cần tông môn có thể đáp ứng là được.

– Chúng ta không cần. – Huyền Thanh chưa kịp nói xong, Lục Thanh đã mạnh mẽ từ chối, nói:

– Đây là đỉnh cao cả đời chú kiếm của cha ta, cũng là thứ duy nhất mà người để lại cho chúng ta. Không cần biết là hộ pháp hay cung phụng, chúng ta đều không cần.

Ánh mắt nhìn qua Nhan Như Ngọc, cũng có thể thấy ý nàng giống hệt như vậy. Nàng cũng mở miệng, thành khẩn nói:

– Mong Huyền trưởng lão vì những gì Lục gia chúng ta đã cống hiến bao năm qua, mà giúp cho. Cho dù chúng ta bỏ qua tất cả những điều kiện đó cũng được. Miễn là chúng ta có thể giữ được di vật của tiên phu. Như Ngọc cảm ơn đại ân đại đức, mong trưởng lão thành toàn… – Nói xong, nàng đứng dậy khom người một cái thật sâu. Lục Thanh thấy mẫu thân làm vậy cũng đứng dậy làm theo.

Huyền Thanh thấy thế cũng không lên tiếng, chỉ cúi đầu suy nghĩ. Không gian trong đại sảnh nhất thời yên tĩnh, chỉ có ánh nến trên bàn hơi lay động. Khoảng chừng nửa nén nhang, dưới ánh mắt mong đợi của mẫu tử Nhan Như Ngọc, Huyền Thanh ngẩng đầu lên nói:

– Muốn tông chủ thu hồi mệnh lệnh là chuyện không có khả năng. Cho dù, Lục gia ngươi ngàn năm qua đã có nhiều cống hiến to lớn thì vẫn chưa thể so với sự lớn mạnh và lợi ích của môn phái. Ta nghĩ các ngươi cũng biết tông chủ đưa ra lựa chọn như vậy cũng không phải không để ý tới công lao của Lục gia các ngươi. Tuy nhiên, chỉ khi tông môn càng thêm mạnh thì mới có thể bảo đảm cho Lục gia được đời đời yên ổn, không xảy ra chuyện gì. Vì vậy, muốn giữ được thanh kiếm này cũng chỉ có một biện pháp…

– Biện pháp gì? – Nhan Như Ngọc vội vàng nét, nét mặt không còn giữ được sự bình tĩnh nữa.

– Ngũ phong luận kiếm…

– Ngũ phong luận kiếm? Đó là cái gì? – Lục Thanh nghe vậy ngạc nhiên hỏi lại.

– Ngũ Phong luận kiếm! Đó là một sự việc quan trọng cứ mười năm diễn ra một lần của Tử Hà tông. – Huyền Thanh sờ sờ chòm râu thưa thớt, nhớ lại, nói:

– Cứ mười năm, Tử Hà tông chúng ta lại tổ chức một cái đại hội luận kiếm. Người tham gia luận kiếm giới hạn từ ba mươi tuổi trở xuống. Thứ nhất là để kiểm nghiệm tu vi của đệ tử. Dù sao thì tương lai của tông môn không thể trông cậy vào mấy lão già sắp chết như chúng ta mà phải nhờ vào thế hệ trẻ tiếp bước. Cũng chỉ có những người trẻ tuổi có được tiền đồ thì tông môn mới có sự phát triển trong tương lai. Ngoài ra, tông môn cũng có thể phái ra Kiếm thiếp, mời khách của các tông môn trong phạm vi ngàn dặm quanh đây tới xem xét. Từ đó, có thể cho người ta biết thực lực và địa vị của Tử Hà tông. Đồng thời củng cố uy vọng ngàn năm tích lũy của tông môn.

Lão đưa mắt nhìn Lục Thanh, nói tiếp:

– Thanh thần kiếm này đã được tông chủ chỉ định làm giải thưởng cho đại hội luận kiễm giữa ngũ phong vào năm năm tới. Mà việc này cũng quan hệ tới sự thành công của đại hội luận kiếm lần này.

Nhan Như Ngọc ngồi bên, nhướng mày, nói:

– Ý của Trưởng lão là cho Thanh nhi đi đoạt giải nhất của luận kiếm lần này? – Điều này làm sao có thể được. Nhan Như Ngọc biết rõ, con mình mới tiếp xúc với kiếm đạo được có ba năm. Mặc dù tư chất của nó bất phàm nhưng ba năm qua vẫn chưa từng vượt qua cấp bậc Kiếm Nô để tiến lên Kiếm thị. Vì thế mà muốn tại đại hội luận kiếm vào năm năm tới chiếm được giải nhất là chuyện không có khả năng. Nhưng Nhan Như Ngọc cũng biết, Lục gia muốn ở Tử Hà tông vững vàng mà phát triển thì lần này không thể kháng lệnh của tông môn. Chưa nói tới việc thời điểm này Tử Hà tông đang bước vào giai đoạn chuẩn bị thăng cấp tông môn. Vì vậy, nếu đột nhiên có một việc nào đó làm mất đi sự thăng bằng vốn có của nó thì chỉ sợ sẽ bị người ta diệt sát.

Huyền Thanh gật đầu, nói:

– Đúng thế. Muốn nhanh ổn định tình hình sau khi tiểu tử Lục Vân mất đi, thì đó là biện pháp duy nhất vào lúc này. Nếu không trong vòng mười năm, địa vị của Lục gia sẽ giảm xuống hơn một nửa. – Huyền Thanh nói vô cùng chính xác. Đối với một thuộc hạ không còn năng lực, thì cho dù nó có công lao đến mấy cũng sẽ nhanh chóng mất đi sự trọng dụng. Ngay cả những ân thưởng chiếm được trước kia cũng từ từ biến mất. Mặc dù rất tàn nhẫn nhưng trong cái thể giới cá lớn nuốt cá bé này, điều đó lại là sự thật.

Nắm chặt hai tay lại. Lần đầu tiên Lục Thanh mới hiểu rõ được trong cái thế giới tàn khốc này chẳng hề có chút nhân tình. Tất cả chỉ căn cứ vào một thứ đó là thực lực và năng lực của mỗi cá nhân.

– Ta sẽ tham gia đại hội… – Lục Thanh ngẩng đầu, im lặng nhìn Huyền Thanh.

Nhìn ánh mắt bình tĩnh tràn ngập sự kiên nghị của nó, nét mặt Huyền Thanh lộ rõ sự vui mừng, nói:

– Ngươi yên tâm! Cho dù kết quả như thế nào thì trong năm năm, ta sẽ dốc hết sức để dạy ngươi. Lục gia cũng không thể yếu đi được. Chờ nửa tháng, sau khi sắp xếp xong mọi việc, ta sẽ mang ngươi lên Triêu Dương phong, trở thành đại đệ tử thứ mười sáu của ta.

Nhan Như Ngọc nghe thấy vậy liến biến sắc. Đại đệ tử thứ mười sáu, chính là muốn nhận Lục Thanh mà đệ tử nội tông:

– Trưởng lão! Việc này chỉ sợ không được…

Huyền Thanh phất phất tay, nói:

– Bối phận sẽ do thực lực quyết định. Ta nghĩ Thanh nhi sẽ không làm ta thất vọng. – Nói xong, hai mắt lão nhìn thẳng vào Lục Thanh.

Dưới ánh mắt của lão, Lục Thanh cảm thấy như toàn thân bị bóc trần. Tất cả bí mật của bản thân trong phút chốc bộc lộ ra hết. Trong lòng hắn không khỏi hoảng sợ. Có điều, Lục Vân qua đời, trong khoảng thời gian tới Lục gia rất có thể sẽ sa sút. Vì vậy, là truyền nhân duy nhất của Lục gia, trách nhiệm và niềm kiêu hãnh không cho phép hắn lùi bước.

Một lúc sau, Huyền Thanh cảm thấy hài lòng gật đầu.