Chương 117: Muốn kết hôn ta, đả bại hắn (thượng)

Bất Diệt Kiếm Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Hàn hộ pháp, tốc độ của ngươi thật nhanh a!”

Nhìn thấy người trung niên quay lại, đám thanh niên liên thanh mở miệng nói.

Hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ một cái, người trung niên cảm thấy đây rõ ràng là do năm lão già kia, nếu không bọn họ sao dám làm trò trước mặt hắn. Bất quá chung quy hắn vẫn không nói ra cái gì.

Bay ra ngoài Linh Đoạn Sơn Mạch, người trung niên hạ xuống trước mặt sáu người Lục Thanh.

Cơ hồ cả sáu đạo ánh mắt đồng thời mở ra nhìn vào người trung niên.

Thân hình bị kiềm hãm, người trung niên không khỏi thầm hô một tiếng, sáu người này không nên có tu vi cao như vậy, lúc này mới bao nhiêu tuổi?

Bất quá cũng chỉ nghĩ một chút hắn liền khôi phục bình thường, hướng tới Lục Thanh nói: “Bằng hữu phương xa, trưởng lão của chúng ta cho mời các ngươi để tỏ vẻ cảm tạ.”

Trên mặt sáu người đều hiện lên một tia kinh ngạc. Bọn họ đều không nghĩ tới chỉ lấy ra một lọ đan dược hạ phẩm lại làm cho thái độ của Thiên Linh tộc biến hóa như vậy.

Lục Thanh liền mở miệng nói: “Vậy thì đa tạ, còn thỉnh các hạ dẫn đường.”

“Sáu vị, mời!” Người trung nhiên giơ tay mời rồi cất bước vào trong Linh Đoạn Sơn Mạch.

Không do dự, sáu người liền cất bước theo sát.

Vừa mới tiến vào trong sơn mạch, Lục Thanh liền cảm thấy hư không chung quanh như bị giam cầm lại. Kiếm Chủng trong đan điền như bị một cỗ lực lượng kì dị tồn tại, hắn đã không còn khả năng ngự không.

Đồng dạng cảm giác đó cũng hiện ra ở trên mặt năm người Niếp Thanh Thiên nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.

Sáu người vừa bước vào, ánh mắt của dám thanh niên nam nữ liền tập trung trên người bọn họ. Phần lớn ánh mắt nam tử đều tập trung trên hai người Dịch Nhược Vũ và Long Tuyết, mà ánh mắt của nữ tử lại tập trung trên người bốn người Lục Thanh.

“Thực xinh đẹp, nếu ta có thể lấy được một trong hai người bọn họ thì chết cũng không hối tiếc.”

“Dừng mơ mộng nữa, ngươi mới đến tam trọng thiên Thức Thần tiểu thiên vị, tốt nhất là đừng có hướng người ta mở miệng. Ta thấy người ta thấp nhất cũng phải có thực lực Thức Thần đỉnh phong.”

“Ngươi…!”

“Ngươi cái gì mà ngươi, yên tâm đi, tâm nguyện của ngươi để ta đến hoàn thành cho.”

Lúc này vừa lúc lại có một đám tộc nhân Thiên Linh tộc đi tới, liền theo ba mươi thanh niên nam nữ đi theo sau sáu người Lục Thanh.

Tuy cách xa hơn mười trượng nhưng tiếng thầm thì to nhỏ của bọn họ làm sao thoát được thính lực của sáu người. Những lời nói của bọn họ quả thật không có nửa điểm tà ý, nhưng lời nói ngây thơ trong lúc nhất thời cũng làm cho người ta phải khó xử.

Khuôn mặt của Dịch Nhược Vũ vẫn tự nhiên như thường. Về phần Long Tuyết ở bên cạnh cũng chỉ hơi nhíu mày một cái cũng không lộ ra biểu tình gì.

“Tú Trữ, ngươi xem bốn người quả thật có phong thái của nam tử hán a! Nếu ngươi nhìn ai vừa mắt thì bảo gia gia ngươi lựa chọn một người đi.”

“Lạc, ngươi câm miệng cho ta!”

Ở bên cạnh gần hai mươi nam tử là hơn mười nữ tử, tuy so ra thì còn kém Long Tuyết và Dịch Nhược Vũ nhưng cũng là mắt ngọc mày ngài. Càng ngày càng không ngừng có tộc nhân xung quanh gia nhập trêu đùa với mấy người Lục Thanh. Mà nữ tử vừa bị trêu đùa kia sắc mặt đỏ bừng, nếu không phải cố kị sáu người Lục Thanh là người ngoài sợ là đã giương nanh múa vuốt xông lên rồi.

Nhưng lúc này Lục Thanh lại phát hiện bả vai của người trung niên trước mặt tựa hồ đang rung lên, như là trong cơ thể đang có gì đang nổi lên vậy. Lục Thanh cảm thấy cỗ kình lực kỳ dị trong cơ thể hắn cũng rung theo.

“Câm miệng hết lại cho ta!” Sáu đó chỉ thấy người trung niên xoay người lại quát lớn, hai mắt như bốc lên ngọn lửa hừng hực.

“Này, Hàn hộ pháp lại sinh khí rồi, các ngươi đừng có nói nữa.”

“Ân, trở về phải nói cho Hàn thẩm biết, để nàng nói giúp cho ta,nếu không buổi thần luyện sáng mai Hàn hộ pháp lại lấy việc công báo tư thù.”

“Ngươi nói không sai, sợ là sáng ngày mai hắn sẽ báo thù.”

“Nhanh, quay lại đi tìm Hàn thẩm đi.” Nghe người trung niên khiển trách, đám thanh niên liền hơi lui lại, cúi đầu thầm thì nói.

“Đám tộc nhân này còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, các vị xin đừng để ý.” Người trung niên sau khi quát lớn một tiếng liền quay đầu hướng tới sáu người Lục Thanh nói.

Tựa hồ đã biết sáu người Lục Thanh đã bị áp chế cho nên trên đường đi người trung niên không hề ngự không phi hành. Đại khái đi được khoảng hai dặm đường, liền tới một mảnh rừng núi rậm rạp.

Dừng chân lại, người trung niên ngẩng đầu thét lên một tiếng dài. Tiếng huýt gió cuồn cuộn vang lên trực tiếp truyền vào núi rừng trước mặt.

Lục Thanh nhíu mày lại. Tiếng huýt gió của người trung niên tựa hồ không chỉ đơn giản dựa vài kình lực trong cơ thể mà kéo dài. Tuy tiếng huýt gió dần giảm xuống như vẫn từ trong miệng người trung niên kéo dài tới thời gian tàn nửa nén hương.

“Tiếng Hàn hộ pháp huýt gió tựa hồ lại mạnh mẽ thêm một phần rồi, sợ là tu vi đã tiến triển a.”

“Lợi hại thì có ích gì chứ. Trong Linh Đoạn Sơn Mạch này một đám Linh Cảnh đều nhận thức chúng ta, ngươi nói chẳng lẽ chúng ta có thể cùng chúng nó chém giết sao. Không cho chúng ta ra khỏi Linh Đoạn Sơn Mạch này thì không biết bắt chúng ta học bổn sự để làm gì.”

“Đúng vậy, Tú Trữ, ngươi thử hỏi gia gia ngươi vì cái gì mà không cho chúng ta ra xem thế giới thật rộng lớn bên ngoài. Chẳng lẽ ở bên ngoài có cái gì gây nguy hiểm với chúng ta lắm sao?”

Ở phía trước, sáu người Lục Thanh đều thầm cảm thán trong lòng. Nguyên lại những người này đều chưa từng có đi ra khỏi Linh Đoạn Sơn Mạch, khó trách tính tình đơn thuần như vậy, bất quá điều này cũng không có gì không tốt. Cân nhắc lại từng câu từng chữ, Lục Thanh cảm thấy ở nơi này không hề có tồn tại ước thúc gì, như thế ở chung không có gì nghẹn ở trong lòng, khiến cho con người cảm thấy tùy tâm thoải mái.

Sau khi người trung niên huýt gió một tiếng dài, nhất thời từ trong núi rừng truyền đến tiếng vang ù ù. Tiếng vang này rất nhanh tới gần, một cỗ linh lực dao động bàng bạc truyền ra, sáu người Lục Thanh lập tức cảm thụ được.

“Tứ giai Linh Thú.” Trong lòng Lục Thanh cả kinh. Đồng thời sắc mặt năm người Niếp Thanh Thiên cũng biến đổi. Thật không ngờ người trung niên này lại đưa tơi hai con tứ giai Linh Thú.

Ầm ầm

Vài gốc cổ thụ trước mặt gãy đổ, từ phía sau có hai con thú bước ra, trong đó có một con là một con viên hầu toàn thân màu vang to lớn. Con viên hầu này thân cao hai mươi trượng, thân hình như một khối đá ngàn cân, trên người đầy cơ băp nổi lên, ở mặt trên có một tầng sáng màu vàng kim lưu chuyển.

Trừ bỏ linh lực dao động trên người nó, Lục Thanh còn cảm thấy được một cỗ kình lực giống như cỗ lực lượng trong cơ thể người trung niên kia. Trên người nó có tầng sáng vàng lưu chuyển, hắn là chuyên luyện thể. Lục Thanh cảm nhận được trong mỗi một thớ thịt trên người nó đều ẩn chứa một cỗ lực lượng khủng bố.

Tuy rằng không có giao thủ, nhưng Lục Thanh có cảm giác, lấy thân thể tương đương với thanh kiếm cửu phẩm của hắn, sợ là con Viên Hầu này chỉ đánh một cái là toàn bộ vỡ nát.

Tứ giai Linh Thú thật mạnh mẽ. Trong lòng Lục Thanh thầm nghĩ, sợ là Phong Lôi đạt đến tứ giai, cùng với con Viên Hầu này so sánh, cũng khó có thể thắng được.

Lục Thanh phỏng chừng, dù là Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn cũng khó có thể gây tổn thương cho nó. Thân thể của nó sợ là đã đạt tới tương đương với Thần Kiếm cấp Thanh Phàm. Cảnh giới Kiếm Chủ, căn bản không thể phá vỡ phòng ngự thân thể của con Viên Hầu này.

Thần Kiếm cùng với những thanh kiếm từ nhất đến cửu phẩm bất đồng. Thanh kiếm cửu phẩm đỉnh cấp cũng chỉ gọi là thanh kiếm, mà không thể gọi là Thần Kiếm. Thần Kiếm đó là phải có linh trí, cho dù là Thần Kiếm cấp Thanh Phàm có linh trí mỏng manh cơ hồ cảm ứng không được, cũng không phải một thanh kiếm cửu phẩm đỉnh cấp so sánh được, đây là chênh lệch về chất. Cho dù là cảnh giới đầu tiên của Kiếm Hồn là Kiếm Vương, cũng khó có thể phá vỡ một thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm.

Đến cuối cùng Lục Thanh phán đoán, con Tử Kim Viên Hầu này phải có thực lực có thể tranh phong cùng Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn. Nếu thực sự chém giết thì Lục Thanh cũng không biết được bên nào có thể chiến thắng.

Chủng tộc thật đáng sợ, Thiên Linh tộc thế nhưng lại có thể tùy tiện gọi ra tứ giai Linh Thú cường đại như vậy.

Còn lại một con khác là một con Linh thú hình thù quái dị, con ngươi màu hồng tím, đầu sư tử, lại có sừng như sừng hươu. Trong miệng nó không ngừng phun ra nuốt vào một luồng khói hồng tím, làm gợn lên một tầng sóng chân không vô hình.

Linh lực dao động trên người con Linh Thú này cũng là tứ giai, thậm chí còn hùng hậu hơn một phần. Ở trên người nó, Lục Thanh lại không cảm nhận được cỗ kình lực kì dị kia.

“Đây là Tử Kim Tông Mao Viên cùng Tử Viêm Tinh Tình Thú, là Linh Thú hộ tộc của Thiên Linh tộc chúng ta.” Thần sắc người trung niên đầy vẻ kiêu ngạo, hướng về sáu người Lục Thanh giới thiệu.

Đích xác, chẳng những thực lực của hai con Linh Thú này mạnh mẽ, mà diện mạo uy thế cũng lạ thường. Sợ đây là hai con tứ giai Linh Thú mạnh mẽ nhất mà Lục Thanh gặp được.

Ngay tại lức người trung niên tiếp đón hai con Linh Thú hạ người xuống, Tử Kim Tông Mao Viên cùng Tử Viêm Tình Tình Thú đều lắc mạnh đầu, vẻ mặt rất không muốn.

“Ai, ta nói hai cái Hỗn đản này, đây là khách quý của tộc ta, cũng không bảo các ngươi làm cu li mà lại lắc đầu nhanh như vậy.” Người trung niên sửng sốt, liền cất tiếng mắng.

Sáu người Lục Thanh đều có chút buồn cười, đên Long Tuyết cũng hơi hé ra nụ cười mỉm.

“Ai, ngươi thấy được không, nàng nở nụ cười, nàng nở nụ cười.”

“Đúng vậy, thật đẹp a, ta muốn chết mất.” Mấy người trẻ tuổi nhìn thấy Long Tuyết nở nụ cười, nhất thời hô hấp cả đám đều có chút dồn dập.