Q7 - Chương 20: Thụ đạo

Thư Kiếm Trường An

Đăng vào: 2 năm trước

.

(thụ: trao, giảng dạy)

Năm ngày này, Tô Trường An không hề ra ngoài. Mỗi ngày trừ việc đi tới phòng Quách Tước truyền sinh cơ cho gã thì hắn đều ở trong phòng của mình.

Đoàn người Cổ Tiễn Quân cùng Tô Thái vào hai ngày trước cuối cùng cũng chạy tới thành Kiến Nghiệp.

Tô Thái chưa bao giờ ở qua trạch viện lớn như vậy liền tặc lưỡi liên hồi, âm thầm cảm thán hài tử nhà mình quả là có tiền đồ, về phần những lời đồn bên ngoài kia đều là nói nhảm.

Ừ, ít nhất là với Tô Thái những lời đó đều là đồn nhảm. Con của lão thì lão rõ ràng, nói nó giết gà giết dê lão còn tin. Nhưng về phần giết người, lại còn là giết nhiều người như vậy, Tô Thái nhất quyết không tin Tô Trường An làm được chuyện ấy.

Mọi người đều được an bài ở tại một tòa viện trong Sở gia, trạng thái của Cổ Tiễn Quân tốt hơn rất nhiều so với lúc vừa rời khỏi thành Kiếm Hàn. Dù sao người vẫn phải nhìn về phía trước, người đã chết cũng đã đi rồi, kẻ còn sống chung quy cũng không thể chìm đắm mãi trong bi thương.

Nhoáng một cái đã qua năm ngày, tinh binh thất tộc đều được điều tới thành Kiến Nghiệp, Tô Trường An đem mười hai vạn binh mã này giao cho Hồng Ngọc vừa mới tỉnh lại.

Nàng tuy là thân nữ nhi nhưng tu vi không tầm thường. Lại trải qua ma luyện ở Tây Lương nên tại phương diện dẫn binh thì dù phóng nhãn toàn bộ Giang Đông cũng không có người có thể so sánh được.

Đem những sĩ tốt này giao lại cho nàng Tô Trường An rất yên tâm.

Mà tộc nhân do thất tộc chọn lựa ra cũng trong ngày này được tập kết ở một bãi đất trống bên ngoài thành Kiến Nghiệp.

Những tộc nhân này tuy không phải sĩ tốt nhưng vì đều đi ra từ Giang Đông hào tộc nên luận tu vi và thiên phú thì hơn xa binh lính bình thường. Tô Trường An bức bách lục tộc kia giao ra những người này chính là vì hắn muốn lợi dụng thiên phú của đám người này để chế tạo một chi đại quân toàn tinh anh, dùng chi đại quân này làm lực lượng trung kiên để đối kháng với đám sài lang Trung Nguyên kia.

Tô Trường An nhìn đám người đang nháo nhào ở dưới đài.

Hắn ước tính một lượt.

Trong thất tộc, Sở gia phái ra năm ngàn người, nhưng bởi vì ba nghìn đao khách chết trận, năm ngàn người này tu vi nhìn chung đều không vượt qua Phồn Thần, cao nhất cũng chỉ là Thái Nhất cảnh.

Nhưng bàn về thiên phú hay tiềm lực, Tô Trường An tin tưởng những hậu nhân đao khách này không thua kém bất kỳ người nào.

Tô Trường An ước lượng đứng trước hắn tầm khoảng bốn vạn người của thất tộc.

Đương nhiên còn có chi tàn quân theo hắn chiến đấu từ Tây Lương tới đây, khoảng chừng ba vạn người. Không biết vì sao mà Tô Trường An lại quyết định đem họ an bài chung một chỗ với tộc nhân thất tộc.

Hai cỗ thế lực phân biệt rõ ràng đứng tách thành hai bên.

Lúc này, chênh lệch giữa những hãn tốt kinh nghiệm sa trường cùng đám công tử ca an nhàn sung sướng liền bộc lộ rõ ràng.

Hiện tại, tàn quân Tây Lương đứng yên bất động như tượng điêu khắc, thần tình nghiêm nghị. Trái lại, tộc nhân thất tộc tuy tu vi vượt xa những binh lính kia nhưng lại vô cùng thiếu kỷ luật, châu đầu ghé tai tụm năm tụm bảy bàn luận.

Mãi đến khi Tô Trường An xuất hiện, vì sợ hãi hung danh của Tô Trường An nên đám tộc nhân thất tộc mới yên tĩnh.

Tô Trường An lạnh lùng nhìn đám tộc nhân thất tộc, mở miệng với giọng bình tĩnh.

“Trước tiên ta nói tới ba điều quy củ.”

“Thứ nhất, đến chỗ này, lời ta nói mới tính, làm nhiều hỏi ít.”

“Thứ hai, hẳn trong tộc đã thông báo cho các ngươi. Người nào bỏ trốn hoặc làm ra việc ảnh hưởng đến uy danh đại quân, không chỉ tính mệnh khó giữ mà còn ảnh hưởng đến tính mệnh phụ mẫu thê nhi.”

“Thứ ba, từ hôm nay, các ngươi là người của Tô Trường An ta. Các ngươi không phụ Tô Trường An, Tô Trường An cũng sẽ không phụ các ngươi. Nếu người nào làm nhục thanh danh các ngươi, chính là làm nhục thanh danh của ta, người nào lừa gạt vợ con các ngươi, chính là lừa gạt vợ con ta. Ta nhất định sẽ giết người đó!”

Khi nói những lời này, hắn vận linh lực vào cuống họng khiến thanh âm vang dội đồng thời ẩn chứa một cỗ mị hoặc. Đó là năng lực hắn đạt được sau khi cắn nuốt lực lượng Hắc Thần, tuy rằng không giống Thác Bạt Nguyên Vũ triệt để mê hoặc người khác, nhưng lại có thể khiến người khác nhiệt huyết dâng trào, ít nhất cũng có thể khiến những tộc nhân này ghi lòng tạc dạ lời nói của hắn.

“Tốt rồi, bây giờ những người tu vi Vấn Đạo cảnh bước ra khỏi hàng.” Sau khi nói xong, hắn đảo mắt nhìn hàng người.

Những tộc nhân lục tộc tự nhiên không dám lãnh đạm, nháy mắt liền có hơn hai mươi người nhảy ra từ trong đám người, đáp xuống trước mặt Tô Trường An.

Tô Trường An quan sát những người này. Bọn họ đạt được tu vi này tuổi tự nhiên cũng không nhỏ, đều xấp xỉ năm mươi. Tô Trường An suy nghĩ một hồi lại nói: “Các ngươi tự chọn từ trong tộc của mình những người có tu vi từ Thiên Thính trở lên, tự mình tu luyện. Những người còn lại dựa theo binh khí sử dụng mà phân ra thành hàng.”

Tô Trường An ngẩng đầu nhìn trời, nói tiếp: “Các ngươi có thời gian một khắc, nhiều hơn nửa hơi liền không có cơm trưa.”

Đối với dạng đồ tể lòng dạ độc ác như Tô Trường An, mọi người nào dám không nghe. Hắn vừa nói xong mọi người lập tức bắt đầu di chuyển vội vàng.

Nhưng bởi vì khuyết thiếu kỷ luật cùng điều hành, cộng thêm vì khác tộc nên giữa mọi người thiếu sự quen biết khiến không tránh khỏi một hồi luống cuống tay chân.

Sau gần một khắc, tộc nhân thất tộc khó khăn lắm mới dựa theo binh khí tu hành phân ra đứng thành từng hàng. Thế nhưng đội hình lại cực kỳ tán loạn, chênh lệch rõ ràng với chi tàn quân Tây Lương đứng bên cạnh.

Tô Trường An mắt thấy rõ những việc này, nhưng cũng không vạch trần. Hắn tay chỉ về hướng chi tàn quân Tây Lương hỏi: “Bọn hắn so với các ngươi thế nào?”

Đám tộc nhân nghe vậy sững sờ. Những bộ tốt Tây Lương này phần lớn xuất thân bần hàn, tu vi cao nhất cũng chỉ là Thái Nhất, đa số đều chỉ là Phồn Thần thậm chí có cả Cửu Tinh.

Số lượng cũng ít hơn bọn họ một chút, bàn về thiên phú đương nhiên thua xa tộc nhân thất tộc bọn họ.

Những lời như vậy tuy không ai dám nói ra, nhưng sự khinh thường lại lộ rõ trên mặt.

Tô Trường An đương nhiên rõ ràng suy nghĩ của bọn họ, hắn cười cười nói : “Như vậy, tu hành một tháng, ta cho các người đãi ngộ giống nhau. Sau đó cho hai bên các người giao đấu, bên thua liền phải giặt quần áo cho bên kia một tháng.”

Những đệ tử thất tộc này tại Giang Đông cũng được coi là xuất thân danh môn, để bọn họ giặt quần áo cho những binh lính xuất thân thấp hèn này tự nhiên là vũ nhục cực lớn đối với bọn họ. Nhưng bọn họ cũng có ngạo khí của bản thân, cảm thấy bằng tu vi của mình tuyệt không có khả năng thua những binh lính kia.

“Tốt lắm, vậy liền bắt đầu tu luyện. Người luyện kiếm ở lại, những người còn lại tự do tu hành. Đợi đám người luyện kiếm quay lại thì đến người luyện thương. Cứ vậy lặp lại, các ngươi rõ chưa ?”

Tô Trường An vừa cười vừa nói.

Mọi người tự nhiên không dám dị nghị điều gì, đều lập tức thối lui. Chỉ còn lại hơn một vạn năm ngàn đệ tử tu hành kiếm đạo.

Kiếm, dù sao cũng là ‘vua của binh khí’, hơn một nửa số đệ tử thất tộc đều tu luyện kiếm đạo.

Đám tu sĩ kiếm đạo thất tộc lúc này chợt nhận ra rằng lần tòng quân này chưa hẳn là một chuyện xấu, chưa biết chừng còn là một hồi thiên đại tạo hóa.

Tô Trường An nói xong liền khoanh chân ngồi xuống. Những tên tộc nhân kia vẻ mặt kích động, lập tức nhao nhao ngồi xuống vây quanh Tô Trường An.

Lúc này, linh lực xung quanh Tô Trường An bắt đầu khởi động, trên đỉnh đầu Thất Tinh lấp lánh.

Hư ảnh Thiên Tuyền, Khai Dương, Ngọc Hành bỗng nhiên hiện ra.

Kiếm đạo của các vị tiên hiền Thiên Lam viện, không chút nào giữ lại, xuất hiện trong mắt đệ tử thất tộc.

—o0o—