Q5 - Chương 152: Thiên Cơ? Thần tộc?

Thư Kiếm Trường An

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chân mày Tô Trường An nhíu lại, hắn nhìn kẻ tới này, hắn chắc chắn mình không biết người trước mặt.

“Ngươi là ai?” Hắn hỏi, mà linh lực khắp người hắn và Mục Quy Vân cũng vào lúc này đã được đẩy ra. Vào lúc tình thế Vĩnh Ninh quan cấp bách như bây giờ, bỗng nhiên xuất hiện một nam tử ăn mặc cổ quái như vậy, điều này khó tránh khỏi khiến người sinh lòng cảnh giác.

Mà điều khiến hai người Tô Trường An cảm thấy kinh hồn táng đảm nhất là lấy tu vi của bọn họ vậy mà chẳng nhìn thấu được tu vi của kẻ này.

Kẻ tới dường như đối với địch ý trong mắt của hai người coi như không.

Gã tự mình ngồi xuống, ngay sau đó đưa tay vén áo choàng che trên đầu mình ra.

“Quách Tước.” Gã đáp lại như vậy.

“Quách Tước?” Tô Trường An giật mình, cái tên Quách Tước này hắn tất nhiên nhớ, đó là họ tên vị chưởng quỹ của tiệm trà ở trấn Bạch Mã.

Tô Trường An rất nghiếm túc quan sát dung mạo của kẻ trước mắt.

Tuổi tác của gã tuy xấp xỉ với Quách Tước, đều là trên dưới ba mươi tuổi,nhưng dáng vẻ của gã lại hoàn toàn khác với vị chưởng quỹ kia.

Huống chi là vị chưởng quỹ kia không có chút tu vi nào, điều này Tô Trường An có thể xác định, vì vậy điều này chứng tỏ thân phận của kẻ tới càng trở nên đáng nghi.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Tô Trường An trước giờ luôn chán ghét cùng người khác đả cơ phong*, hắn không giỏi đạo này, cũng không thích đạo này. Cho nên hắn dứt khoát hỏi thẳng ra, linh lực quanh thân cũng dâng lên cuồn cuộn, từng luồng uy áp như cự mãng thôn thiên không gì sánh được từ trong cơ thể hắn tuôn ra, tựa như chỉ cần kẻ này không nói ra mục đích tới đây, hắn sẽ không chút do dự xuất thủ với gã.

*đả cơ phong: là một loại hình thức dùng ngôn ngữ để thăm dò lẫn nhau. Từ dùng trong đạo Phật

“Quách Tước.” Biểu tình trên mặt kẻ này vẫn cực kỳ nhàn nhã, tựa như chẳng mảy may cảm giác được uy hiếp đến từ Tô Trường An.

Trên mặt Tô Trường An rốt cuộc cũng hiện ra vẻ tức giận, hắn nhìn nam tử trước mặt, trong con ngươi bắn ra sát cơ.

Trong lòng Mục Quy Vân cũng sinh ra chút ấm ức, thầm cho rằng nam tử này đang đùa bỡn bọn họ, nghĩ như vậy y chợt nắm lấy trường thương trên lưng, tựa như một khắc sau sẽ dứt khoát ra tay.

“Quách Tước đã chết, ta nợ y vài thứ, cho nên ta phải thay y mà sống.” Vào lúc này rốt cuộc âm thanh của nam tử trở nên có chút trầm thấp, gã nói như vậy.

Hào quang trong con ngươi Tô Trường An hơi đình trệ, “Quách Tước chết rồi?” Hắn rất có hảo cảm với ông chủ tiệm trà kia, vì vậy lúc rời đi mới để lại ngân lượng cho y. Dẫu sao là thời loạn thế, y dựa vào tiệm trà kia chỉ sợ rằng khó mà sống nổi, Tô Trường An cho y tiền một là để y có vốn để xoay vòng, hai là thù lao để y thay hắn giữ bí mật.

“Ừ, chết rồi.” Nam tử quay đầu đáp lại.

“Chết thế nào?” Tô Trường An nhíu mày hỏi lại.

“Bởi vì nó.” Nam tử móc một túi ngân lượng nặng trĩu từ trong ngực ra, cổ tay khẽ phẩy, túi tiền kia vạch một đường cong trên không trung, vững vàng rơi trên bàn gỗ trước mặt Tô Trường An.

“Đây là?” Tô Trường An nhướn mày một cái, nhanh chóng nhận ra túi tiền này là thứ lúc hắn gần đi giao cho Quách Tước, trong lòng hắn khẽ động, nhanh chóng đoán ra mọi chuyện.

Hắn trầm mặc cầm túi tiền lên, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

“Người giết gã đâu?”

Sau lúc lâu, giọng nói âm lãnh đến đáng sợ của hắn chợt vang lên.

“Chết rồi.” Nam tử trả lời.

“… Cảm ơn…”

Tô Trường An lại ngẩng đầu, hắn đang định nói gì đó, lại chợt nhìn thấy một ấn ký ngọn lửa màu đen nơi mi tâm của nam tử.

Ấn ký này hắn đã từng nhìn thấy trên người vị Trấn Tây Thần Hậu đột nhiên tỉnh lại ở thành Lai Vân kia.

Trong lòng hắn khẽ chấn động, cảnh giác vừa bỏ xuống lại lần nữa xông lên, gần như theo bản năng, linh lực của hắn đột nhiên xông ra, một vùng lĩnh vực trong nháy mắt bao phủ lấy hắn và nam tử.

“Ngươi rốt cục là ai? Tại sao trong cơ thể ngươi có thứ kia!”

Hắn lạnh lùng nói, vẻ mặt phòng bị so với hồi nãy càng nghiêm trọng hơn.

Hắn nhớ rõ, ấn ký kia là ký hiệu của Thần tộc, mà đối với Thần tộc, hắn xưa nay không có chút hảo cảm nào.

Mục Quy Vân bên cạnh tuy không hiểu chuyện gì, nhưng thái độ của Tô Trường An chính là thái độ của y, trong nháy mắt y cũng đẩy linh lực quanh thân ra, một vùng lĩnh vực ngay lập tức bao lấy nam tử.

Biểu tình trên mặt nam tử so với hồi nãy cũng không có biến hóa quá lớn, gã duỗi một tay của mình ra, trong nháy mắt hồng mang chợt lóe, tay của gã liền đột nhiên xuất hiện một giọt máu lưu ly màu đỏ.

“Ngươi là chỉ cái này sao?”

Gã nhìn Tô Trường An, cười như không cười hỏi.

Thứ kia tất nhiên là Thần huyết không thể nghi ngờ, Tô Trường An không thể nào nhận sai.

Sát khí nơi mi tâm hắn càng trở nên ngưng trọng, nhưng Tô Trường An không nhìn thấu tu vi của nam tử, hắn không dám tùy tiện xuất thủ, vậy nên chỉ phòng bị nhìn gã.

“Ngươi là Thần tộc? Hay là…” hay là người nuốt Thần huyết, đây là lời phía sau của Tô Trường An, nhưng mới nói ra được một nửa đã bị nam tử kia cắt ngang.

“Thần tộc.” Nam tử gật đầu, rất lưu loát gọn gàng thừa nhận thân phận của mình.

Thái độ đó của nam tử ngược lại khiến Tô Trường An khó hiểu, hắn hỏi tiếp: “ngươi tới nơi này rốt cuộc có chuyện gì?”

“Ta là Thần tộc không giả, nói chính xác, ta hẳn nên là một vị bán Thần. Nhưng đồng thời…” Nam tử cười, lại nói: “ta cũng là truyền nhân của Thiên Cơ nhất mạch, tính ra ngươi còn phải gọi ta một tiếng sư thúc.”

Thần tộc? Truyền nhân Thiên Cơ?

Tô Trường An sửng sốt, hai sự vật hoàn toàn trái ngược lại trộn lẫn lại với nhau khiến Tô Trường An không khỏi có chút sửng sốt.

Hắn thầm cảm thấy hoang đường, nhưng lại nghĩ đến lời nói sau khi nam tử vào cửa, cộng thêm nếu nam tử thật sự không có ý tốt, nếu thật sự muốn ngụy trang thành truyền nhân Thiên Cơ thì tất nhiên sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp để che giấu thân phận khác của mình, mà lúc này sự thản nhiên của gã, không thể nghi ngờ khiến đáy lòng Tô Trường An có chút chần chờ.

“Ngươi làm sao để chứng minh?” Tô Trường An lại hỏi.

“Ta giải thích với ngươi một lần cũng không khó, chỉ là đợi đến khi gặp bọn họ lại phải giải thích một lần, vậy chẳng phải rất phiền sao, bằng không ngươi dẫn ta đi tìm bọn họ, ta giải thích hết một lượt với các ngươi?” Nam tử thu hồi Thần huyết nơi tay mình, nhìn về phía Tô Trường An như cười như không nói.

Tô Trường An đại khái hiểu rõ, bọn họ trong miệng nam tử này là chỉ ba người Bắc Thông Huyền, Hoa Phi Tạc cùng với La Ngọc Nhi.

Nhưng hắn mơ hồ có chút lo lắng nam tử này làm thế nào để xóa tan tất cả nghi ngờ của bọn họ, hắn vẫn còn nhớ đến ngày đó dẫn Man tộc vào quan, tên lão giả Man tộc giao thủ với hắn đã từng thoáng nhắc đến hình như Thánh tử trong miệng bọn chúng đang nghĩ biện pháp lùng giết đám truyền nhân Thiên Lam viện bọn họ; lại thêm người trước mắt này có thân phận Thần tộc, hắn không khỏi hoài nghi, hành động này là muốn một lần diệt hết Thiên Lam viện bọn họ, vì vậy nơi giữa mi tâm hắn hiện lên nghi ngờ nồng đậm.

“Ha ha, coi bộ ngươi đã hiểu lầm rồi. Ta nghĩ ta phải chứng minh thân phận của mình rồi.”

Nam tử nói như vậy, khí thế toàn thân hắn đột nhiên vào lúc này dâng trào ra như sông lớn chảy về phía Đông, ngay lập tức đã dâng lên tới một mức độ khiến người nghẹn họng nhìn trân trối.

Con ngươi của Tô Trường An đột nhiên phóng đại, hắn thấy rõ ràng, đây rõ ràng là khí thế chỉ có Tinh Vẫn mới có thể có.

—o0o—