Q5 - Chương 112: Thiên Lam viện Tô Trường An

Thư Kiếm Trường An

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tô Trường An đối với hành động của Bắc Thông Huyền nhiều ít có chút khó hiểu, bốn người Thác Bạt Viêm chính là bốn vị tướng lĩnh quan trọng nhất của quân Man, tuy rằng bị Bắc Thông Huyền đánh cho trọng thương, thế nhưng, bọn họ đều đã bị Thần huyết xâm nhập vào trong người. Chỉ cần không chết thì dù có nhận tổn thương nặng hơn nữa cũng có thể sống lại, vì vậy Tô Trường An cho rằng cần phải nhổ cỏ tận gốc.

Thế nhưng Bắc Thông Huyền lại không có ý định như vậy.

Đợi đến lúc vị Tống Táng giả kia tấu vang hồn khúc, sau khi đưa anh linh Hổ Yển đi, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của năm mươi vạn quân Man, gã liền mang theo Tô Trường An ngang nhiên bay trở về quan Vĩnh Ninh.

Tô Trường An đang còn muốn hỏi nguyên nhân, nào ngờ thân thể Bắc Thông Huyền khẽ run rẩy, phun ra một ngụm máu, dưới tiếng kinh hô của tướng sĩ chung quanh, thân thể của gã đột nhiên ngã xuống đất.

. . .

Thương thế của Bắc Thông Huyền cực kỳ nghiêm trọng, trước đó vài ngày trúng phải quỷ kế của Thác Bạt Viêm, mất một phen điều dưỡng mới có thể chuyển biến tốt đẹp, ngày hôm nay vì giải trừ nguy hiểm cho Tô Trường An cùng Man tộc, không thể không ra tay một lần nữa, làm cho thân thể vốn đã yếu ớt, bây giờ càng là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

Mặc dù không cần lo lắng đến tính mạng, nhưng cần một khoảng thời gian điều trị rất dài. Công việc ở quan Vĩnh Ninh đều giao cho Thần tướng Hồng Ngọc toàn quyền chịu trách nhiệm.

Ngày thứ hai.

Sau một đêm nghỉ ngơi thật tốt Tô Trường An đi ra cửa phòng.

Hắn đi tới trước phòng Bắc Thông Huyền, đang nghĩ muốn đi thăm hỏi một phen. Tổn thương của Bắc Thông Huyền vốn là vì cứu hắn mà gặp phải, về tình về lý, Tô Trường An cảm thấy mình cần phải quan tâm một phen.

Nhưng ngay lúc hắn muốn gõ vang cửa phòng, nó lại bỗng nhiên bị mở ra từ bên trong, cùng lúc đó một cái thân ảnh màu hồng lao ra, đụng phải Tô Trường An, một người mang đầy suy nghĩ trong lòng.

Trận chiến đấu gian khổ hôm qua khiến cho Tô Trường An tiêu hao cực lớn, trải qua một đêm tu dưỡng tuy rằng thương thế đã không còn đáng ngại, nhưng linh lực trong cơ thể vẫn chưa thể khôi phục toàn bộ, hắn không kịp đề phòng xử lý, thân thể lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống.

Mà Tô Trường An lúc này cũng thấy rõ được dáng dấp của thân ảnh màu hồng kia.

Đó là một vị nữ tử.

Tướng mạo của nữ tử quả nhiên có thể gọi là khuôn mặt như vẽ, tuy rằng ngày thường cực kỳ xinh đẹp, thế nhưng vẻ xinh đẹp này, lại không giống như một loại ôn nhu của nữ tử, ngược lại mang theo vài phần khí khái hào hùng mà chỉ nam tử mới có, nhưng vẻ khí khái hào hùng cũng không chút nào ảnh hưởng tới mỹ cảm của cô ấy, ngược lại mang theo một cỗ ngang bướng khiến cho người ta say mê.

Hiện tại cô đang mặc một bộ cẩm y màu đỏ, đem dáng người lung linh của cô phác hoạ đến có lồi có lõm.

Hồng Ngọc? Dù chưa gặp mặt, nhưng chỉ liếc qua, Tô Trường An liền nhận định thân phận của người đến.

Có thể tùy ý ra vào phủ đệ của Bắc Thông Huyền như vậy, lại là con gái có cách ăn mặc như tướng quân, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ quan Vĩnh Ninh, e rằng cũng chỉ có Thần tướng Đại Ngụy Hồng Ngọc rồi.

Tô Trường An quan sát cô gái, cô gái cũng đang đánh giá hắn.

“Ngươi chính là Tô Trường An?” Cô nói, giọng nói trái lại rất là dịu dàng, khác hẳn so với trong tưởng tượng của Tô Trường An.

Tô Trường An sững sờ, lúc này mới chú ý tới khóe mắt của Hồng Ngọc dường như mang theo vệt nước mắt, sắc mặt cũng rất buồn rầu, hắn không khỏi liên tưởng đến một chút tin đồn về Hồng Ngọc cùng Bắc Thông Huyền được người khác đề cập, nhưng rất biết điều không hỏi thăm đến.

“Ừ.” Hắn gật đầu, coi như đáp lại vấn đề của Hồng Ngọc.

“Thông. . . Chuyện những người Man vào quan, Bắc tướng quân cần cùng ngươi bàn bạc, việc này không thể chậm trễ, ngươi đi một chuyến với ta!” Hồng Ngọc nói.

Tô Trường An sững sờ, việc lớn trong quân đội quốc gia, từ trước đến nay hắn không biết quá nhiều, cũng không có thật nhiều hứng thú, thế nhưng những người Man tộc suy cho cùng vẫn là do một tay hắn mang vào trong quan, về tình về lý hắn cần phải tới đó một lần. Nhưng sắc mặt của hắn chợt trầm xuống, trên mặt lộ ra vẻ do dự, cuối cùng vẫn cắn răng một cái, tiến lên một bước, chắp tay về phía bên trong cửa, lớn tiếng nói.

“Bắc sư thúc tu dưỡng thật tốt, chờ Trường An hết bận việc vặt ở đây, lại tới thăm.”

Đây là lần đầu tiên, Tô Trường An gọi Bắc Thông Huyền là sư thúc.

Hắn đối với chuyện năm đó Bắc Thông Huyền giết chết Như Yên luôn canh cánh trong lòng, thế nhưng Bắc Thông Huyền lại nhiều lần cứu hắn, thậm chí hắn hoài nghi, lúc ở thành Tây Giang cũng là Bắc Thông Huyền nhờ cậy Quan Thương Hải cứu tính mạng hắn, một câu sư thúc này, Tô Trường An gọi cũng không quá miễn cưỡng.

Người trong phòng trước tiên cũng không đáp lại lời nói của Tô Trường An.

Cho đến sau một lúc lặng im ước chừng tầm mười hơi thở, mới có một thanh âm vang lên.

“Tốt!”

Thanh âm kia nói như vậy, dù cho chủ nhân thanh âm đã cố hết sức làm cho thanh âm của mình nghe đầy đủ yên ổn, thế nhưng Tô Trường An vẫn nhạy cảm nhận ra trong thanh âm có một cái âm tiết rung động cực kỳ tinh tế.

Hắn hiểu ý cười cười, đại khái có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng Bắc Thông Huyền lúc này.

Đơn độc phiêu bạt, mai danh ẩn tích.

Hắn gọi gã một tiếng sư thúc, gã lại vừa có tên, cũng đã có nhà.

Nghĩ tới chuyện này, Tô Trường An khó tránh khỏi cảm thấy có chút hoang đường.

Người gây họa cho đất nước, không giấu diếm, đứng ở vị trí cao nhất triều đình.

Người cứu quốc, mai danh ẩn tích, giết vợ cầu tướng.

Thế đạo này, quả nhiên thật quá hoang đường.

Nụ cười của hắn dần dần trở nên đắng chát, dứt khoát không suy nghĩ thêm nữa, hắn quay đầu liếc nhìn Hồng Ngọc nói: “đi thôi.”

. . .

Đi tới một chỗ lều trại dưới quan Vĩnh Ninh, chờ sau khi hắn đi vào lều trại, liền phát hiện bên trong đã có mấy người ngồi đợi chờ từ rất sớm, cũng không thiếu gương mặt mà Tô Trường An quen biết.

Ví dụ như Cố Nha Lãng đã từng chính là cấp dưới của hắn, có lẽ sau khi hắn đi đến Thiên Đạo các, những bộ hạ cũ của hắn cũng được Bắc Thông Huyền gộp vào quân trông giữ thành của quan Vĩnh Ninh, tu vi của Cố Nha Lãng không tầm thường, lại tòng quân nhiều năm, quan Vĩnh Ninh bây giờ lại là lúc cần dùng người, Bắc Thông Huyền đề bạt với tư cách thủ lĩnh quân trông giữ cũng là có tình có lý.

Chờ lúc y trông thấy Tô Trường An theo Hồng Ngọc cùng nhau đi vào thì bỗng biến sắc, trên lông mày nổi lên một vẻ vui mừng.

Mà trái lại có vài cái thân ảnh mà Tô Trường An quen thuộc lại rõ ràng không có tâm tình tốt như Cố Nha Lãng.

Bọn hắn có chút bứt rứt ngồi ở một bên, cùng những sĩ quan khác trong doanh trướng duy trì khoảng cách có thể phân biệt rõ ràng.

Mấy người kia chính là bốn người Ma Thanh Linh, Ngọc Sơn, Ma Hải Da, Vũ Bình được Tô Trường An mang vào trong quan.

Có câu là người ở dưới mái hiên, nào lại không cúi đầu. Huống chi thù hận giữa hai tộc Nhân Man từ trước đến nay không thể chỉ một câu chuyện như vậy là có thể nói hết tất cả đấy, không nói đến mọi người ở đây đã từng đánh nhau qua lại, cũng khó trách bầu không khí lúng túng giữa mọi người bây giờ.

Có lẽ là do Hổ Yển chết làm Tô Trường An kích động quá nhiều, hoặc là căn cứ hứa hẹn dẫn Man tộc vào quan trước kia, Tô Trường An suy nghĩ một chút, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ngồi xuống bên người Ma Thanh Linh.

Cử động như vậy không thể nghi ngờ khiến cho tất cả mọi người hai bên giật mình, ánh mắt Hồng Ngọc lập tức bắt đầu cân nhắc, mà đám người Ma Thanh Linh cũng dưới sự kinh ngạc, ném ánh mắt cảm kích về phía Tô Trường An.

Lấy tư cách là Thần tướng duy nhất ngoại trừ Bắc Thông Huyền của quan Vĩnh Ninh, Hồng Ngọc trước mắt không khước từ ngồi trên ghế thủ lĩnh.

Cô ho nhẹ hai cái trong cổ họng, làm cho mọi người vẫn đang còn xì xào bàn tán lập tức yên tĩnh trở lại.

“Như vậy đi, đầu tiên nghe ý tưởng của Ma công chúa.” Cô nói.

Chuyện Man tộc vào quan, đầu hàng Nhân tộc ít khi nghe thấy, dù cho là Hồng Ngọc trong lúc nhất thời cũng không có bất cứ chủ định nào.

Ma Thanh Linh sững sờ, không dám có một chút chỉ trích, cũng may nàng đã có chuẩn bị trước khi tới đây. Bởi vậy thân thể của nàng hơi hơi nghiêng về phía trước, nói: “ba tộc chúng ta đã thừa nhận Tô công tử của Thiên Lam viện là chủ nhân, nội dung sự việc ở đây đều do một mình hắn xử trí, chúng ta chắc chắn không có ý kiến nào khác.”

Lời vừa nói ra, khiến cho hầu như tất cả mọi người đều phải sợ hãi.

Điều đầu tiên, về thân phận của vị thiếu niên mà Bắc Thông Huyền luôn luôn che chở từ trước đến nay làm nhiều người xôn xao, chuyện kia làm cho người ta kinh ngạc vô cùng, hắn là yếu phạm của triều đình, hại chết Thánh nhân Ngọc Hành, gian tế của Yêu Tộc – Tô Trường An. yếu phạm: tội phạm quan trọng

Ma Thanh Linh nói ra lời đó hiển nhiên chính là muốn xác thực thân phận của Tô Trường An.

Nhưng cũng may, hôm nay binh lính dưới trướng Bắc Thông Huyền cũng không có bao nhiêu thiện cảm đối với vị Thừa tướng cao tọa ở thành Trường An kia, ngược lại cũng không nghi ngờ thân phận của Tô Trường An. Huống chi theo như Cố Nha Lãng nói, một trận chiến ở thành Lai Vân, còn may mắn là có một mình Tô Trường An dũng cảm đứng ra, mới có thể tránh được việc quân Man ở nội địa Tây Lương cắm vào một cái mắt để theo dõi.

Điều thứ hai, cũng là thứ càng khiến mọi người thêm giật mình.

Man tộc thừa nhận một vị Nhân tộc là chủ nhân, việc này bất kể là phát sinh ở trên thân người nào đều nhiều hoặc ít lộ ra chút khó có thể tưởng tượng. Vốn dùng thân phận của Ma Thanh Linh, có thể nói ra lời nói như vậy chắc cũng không có khả năng là giả.

Bởi vậy, mọi người cùng lúc đó đều đưa ánh mắt nhìn về phía Tô Trường An.

Tô Trường An bỗng nhiên trở thành trung tâm của cuộc họp khiến hắn không khỏi cảm thấy có chút không khỏe, hắn quay đầu có chút kinh ngạc nhìn về phía Ma Thanh Linh, nhưng Ma Thanh Linh lại ném cho hắn một cái ý cười cực kỳ mập mờ. Tình cảnh như vậy rơi vào trong mắt người khác hiển nhiên khó tránh khỏi miên man bất định.

Tô Trường An trong lòng âm thầm kêu khổ, đại khái đã hiểu được ý định của Ma Thanh Linh.

Nàng hạ thấp thân phận của mình, dùng chuyện này nâng lên thân phận của Tô Trường An, đặt Tô Trường An nơi đầu sóng ngọn gió.

Lấy một người Nhân tộc như hắn đại diện cho Man tộc cùng Nhân tộc thương lượng, tránh khỏi quan hệ hai tộc vừa mới hòa hoãn bởi vì một chút việc vặt bên khóe miệng mà trở nên xơ cứng một lần nữa. Đây chính là chuyện hôm nay ăn nhờ ở đậu mà Man tộc không muốn nhìn thấy nhất.

Đương nhiên, nàng dám làm như vậy, kỳ thật đã chắc chắc đối với nhân phẩm của Tô Trường An, nếu như Tô Trường An nuốt lời, thậm chí dùng cái này làm tư cách là thẻ đánh bạc, vậy sẽ là một cuộc tai ương diệt vong đối với ba tộc của nàng.

Nhưng cũng may, nàng thực sự đã đánh bạc thành công đối với tính cách của Tô Trường An.

Hắn tuyệt đối không phải là người có thể làm ra chuyện giậu đổ bìm leo.

Dù cho trong lòng có chỗ bất mãn với cử động lần này của Ma Thanh Linh, nhưng cuối cùng, hắn vẫn kiên trì dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nói: “ba tộc Đế Giang, Cú Mang, Cường Lương, bảy vạn phụ nữ và trẻ em cần một chỗ có thể sống yên ổn.”

Cuối cùng. Hắn còn không đợi mọi người nói tiếp lại bổ sung: “cái chỗ này chỉ có thể ở bên trong biên giới Tây Lương, vào sâu trong Trung Nguyên, dù triều đình có ý nguyện cấp cho hay không, các châu quận chắc chắn sẽ kiêng dè, cũng nhất định sẽ không đồng ý, vì vậy chỉ có thể là ở Tây Lương.”

Lời vừa nói ra, một vị tướng trung niên liền đứng lên phản bác: “Đây là chuyện lớn, không báo lên triều đình, chúng ta sao có thể quyết định?”

“Tư Mã Hủ thao túng triều chính, Tây Lương nhiều lần cầu viện cũng không được đáp lại, báo hay không báo cũng không có gì khác biệt.” Cố Nha Lãng ở bên cạnh lập tức đứng lên nói, rất rõ ràng, lão đứng cùng một phương với Tô Trường An đấy.

“Lời ấy của Cố tướng quân sai rồi, mọi chuyện không báo, chúng ta cùng loạn thần tặc tử có gì khác nhau?” Lại có một người đứng dậy.

“Tướng ở bên ngoài, quân mệnh có chỗ không thích hợp. Nếu là mọi chuyện đều nghe theo ý chỉ của triều đình, Tây Lương chúng ta đã sớm rơi vào tay Man tộc.”

. . .

Vấn đề chính còn chưa bắt đầu, trong lúc nhất thời chư tướng liền xoắn xuýt về việc có hay không báo cáo lên triều đình chuyện Man tộc vào quan.

“Đủ rồi!” Mắt thấy lúc này mọi người cãi vã càng ngày càng nghiêm trọng, Hồng Ngọc nhướng mày, vỗ mặt bàn thật mạnh, đại thần quát lớn, nhìn ra được cô tuy chỉ là một vị nữ tướng, nhưng uy tín ở trong quân rất lớn, cô phẫn nộ một cái làm cho mọi người vừa mới cãi nhau túi bụi lập tức câm như hến.

“Trăm dặm xung quanh thành Lai Vân đã không có người ở, Man tộc có thể tới nơi này khôi phục và phát triển. Chúng ta cho người trong tộc các ngươi ba tháng lương thảo, mùa xuân tới, các ngươi cày cấy nghề nông cũng tốt, đi đến núi Lang Nha săn bắn cũng được, nhưng cần phải nhớ kỹ, không được tạo ra mầm tai họa, nếu không ta nhất định dẫn quân giết cả nhà các ngươi!”

Nói xong cô trừng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào đám người Ma Thanh Linh, khó có thể tưởng tượng được, nữ tử xinh đẹp như thế lại có thể nói ra ngôn từ hung ác lẫm liệt đến như vậy.

Ma Hải Da hiển nhiên rất bất mãn đối với lời nói của Hồng Ngọc, nhưng cũng chỉ là hừ lạnh một tiếng, cũng không mở miệng phản bác, rõ ràng vẫn tiếp nhận điều kiện của nàng.

“Chuyện này thật lớn, quả thực không thể không báo, dù sao đây cũng là chuyện của triều đình, thế nhưng ván đã đóng thuyền, truyền tin là được, không cần thỉnh sách.” Hồng Ngọc lại nói, ánh mắt còn hữu ý vô ý quét tới người vừa mới đứng ra phản bác Tô Trường An đầu tiên.

Người nọ dường như có thể cảm nhận được, lập tức cúi đầu xuống liên tục gật đầu, lại vội vàng mang bút mực đến, bắt đầu chấp bút viết xuống sự việc muốn báo lên triều đình.

“Tô công tử, cảm thấy có vấn đề đối với sự sắp xếp của Hồng Ngọc?”

Tô Trường An nhíu mày, Hồng Ngọc nếu như sẵn lòng xuất ra lương thảo lại phân ra một mảnh đất, theo lý hẳn là đã tiếp nhận Man tộc. Tuy nhiên lại hết lần này tới lần khác chỉ đáp ứng lương thảo ba tháng, điều này làm cho Tô Trường An không khỏi có chút kỳ quái. Hắn hơi hơi trầm ngâm, rất nhanh liền hiểu được một chút gì đó, hắn nói: “bây giờ gieo trồng vào mùa xuân thu hoạch, lương thảo ba tháng chỉ sợ giật gấu vá vai, nghèo rớt mồng tơi, không bằng cho lên lương thảo sáu tháng, ta còn có tám nghìn quân Man, lưu lại một nghìn bảo hộ người trong tộc, còn lại hơn bảy ngàn người giúp Tướng quân Hồng Ngọc trông giữ thành.”

“Tốt!” Dường như đã sớm ngờ tới đề xuất này của Tô Trường An, Hồng Ngọc gần như không chút nghĩ ngợi đáp ứng lấy.

Sáu tháng lương thảo cho bảy vạn người hiển nhiên là con số không nhỏ, nhưng cũng may quan Vĩnh Ninh tích lũy lương thực đầy đủ, trong thời gian ngắn không cần lo lắng tới vấn đề lương thảo, lấy những lương thảo này đổi bảy nghìn quân Man mang chiến lực không tầm thường, nhận những Vấn Đạo cảnh có chiến lực cực lớn như Ma Hải Da, Vũ Bình, vẫn là một cuộc mua bán rất là có lợi. Cô lúc đầu chỉ đáp ứng ba tháng lương thảo chính là chờ những lời này của Tô Trường An.

Tô Trường An đạt được sự đồng ý của Hồng Ngọc, quay đầu nhìn về phía Ma Thanh Linh.

Ma Thanh Linh khẽ cười khổ, vốn cho là mình ám toán Tô Trường An một lần, vồ tiên cơ, lại không nghĩ bị người phản pháo phải ăn khổ, chẳng qua kết quả như vậy đối với Man tộc lúc này cũng không phải là không thể tiếp nhận, huống chi nếu như quân đội của Thác Bạt Nguyên đánh vào quan Vĩnh Ninh, vậy bọn họ ở trong mắt Thác Bạt Nguyên là phản đồ hiển nhiên cũng khó thoát khỏi cái chết. Bởi vì cái gọi là môi hở răng lạnh, đạo lý này Ma Thanh Linh vẫn luôn hiểu rõ đấy.

Thế nên, nàng gật đầu, coi như là đã đáp ứng kết quả thương lượng giữa Tô Trường An và Hồng Ngọc.

Mà lúc này, vị kia mới vừa viết tấu chương đăng báo đi tới trước mặt Hồng Ngọc, chỉ chỉ vào tấu chương mình đã viết xong, tâm tư cẩn thận mà hỏi: “Tướng quân, tên của Tô công tử . . .”

Bất kể như thế nào, Tô Trường An vẫn là đào phạm của triều đình, y thầm cảm thấy nếu phải viết tên của hắn có nhiều chỗ không thích hợp, tạm thời không thể quyết định được, lúc này mới xin ý kiến của Hồng Ngọc.

Hồng Ngọc không ngờ tới chuyện này, cũng sững sờ, cô đang muốn nói chút gì đó, khiến nam tử che giấu chuyện này ở trên tấu chương, để tránh mang đến phiền toái không cần thiết cho Tô Trường An cùng Bắc Thông Huyền.

Nhưng cùng lúc đó, Tô Trường An nói: “cứ ghi Thiên Lam viện Tô Trường An!”

—o0o—