Q6 - Chương 13: Lấy cái công bằng

Thư Kiếm Trường An

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tô Thái ngẩn người.

Vốn Tô Trường An liều lĩnh xông ra đã làm ông sợ muốn mất mạng, may mà hai người Dư Đồng không nhận ra Tô Trường An, ông đang định làm nhanh cho hai người kia rời khỏi, rồi bảo Tô Trường An rời khỏi Bắc địa.

Ông không quan tâm người ta đồn Tô Trường An là gian tế Yêu tộc là như thế nào, cũng chẳng để tâm người trong trấn chỉ trỏ về mình.

Ông chỉ muốn con ông còn sống, và sống tốt.

Thế là đủ rồi.

Ông không ngờ Tô Trường An không chỉ xuất hiện, mà còn sảng khoái thừa nhận thân phận của mình.

Tô Thái từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng rời khỏi Bắc địa, dựa vào Tô Trường An mới ngồi lên chức quan Thiên Phu trưởng, ông thực không biết phải làm thế nào để giải quyết cục diện hôm nay.

Dư Đức Nguyên và Đồng Quý Đồng cũng ngây cả người ra.

Tô Trường An là trọng phạm triều đình, đúng vậy.

Hai người họ được lệnh, tới đây kiểm tra cũng đúng nốt.

Tên này là gian tế Yêu tộc, hại chết Ngọc Hành thánh nhân.

Một kẻ như vậy, hai Thiên Phu trưởng bình thường như họ có thể quản hay sao?

Cái gọi là kiểm tra đó đối với hai người chỉ là ngụy trang để nghiền ép tiền tài Tô Thái mà thôi.

Thế nên khi Tô Trường An thừa nhận thân phận của hắn, hai người cũng không biết phải làm cái gì.

“Hai vị, hai vị!” Tô Thái hồi thần trước, một tay túm Tô Trường An ra sau lưng, tay kia không ngừng lục lọi trong người, moi ra một túi tiền nặng trịch, nhét vào tay Dư Đức Nguyên, bối rối nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm. Đây là thằng cháu nhà bà con xa của ta, đầu óc nó hơi bị có vấn đề, hai vị đừng để ý nhé.”

Dư Đức Nguyên tới lúc này mới hồi phục thần trí, nhìn kĩ Tô Trường An, mười bảy mười tám tuổi, lưng đeo hai thanh đao và một hộp kiếm.

Tuy ít hơn trong lệnh truy nã miêu tả một cây đao, nhưng khuôn mặt lại có vài phần giống.

Lại tiếp tục ngắm nghía, thiếu niên này tuổi tuy còn nhỏ, nhưng thần sắc trầm ổn.

Dư Đức Nguyên cũng ngầm xác nhận thân phận của Tô Trường An trong lòng.

Nhưng gã không nhìn ra sâu cạn của Tô Trường An nên không dám làm gì.

“Tốt, coi như ngươi thức thời!” Gã nói, thò tay ra định nhận túi tiền.

Gã sẽ nhanh chóng rời ngay chỗ này, chạy tới chỗ thượng cấp báo cáo, sau đó lĩnh đại quân tới bắt Tô Trường An. Tiền thưởng nhiều lắm đó, chỉ được chia một phần thôi cũng đủ cho gã tiêu dao cả đời. Gã nôn nóng, ánh mắt nhìn Tô Trường An không giấu được nét tham lam.

Nhưng ngay khi bàn tay gã gần chạm tới túi tiền của Tô Thái.

Một đạo hàn mang thoáng hiện.

Bịch.

Một tiếng vang nhỏ, túi tiền rơi xuống đất.

Rơi cùng với nó còn có một thứ khác.

Dư Đức Nguyên ngơ ngác, cực kì chậm cúi đầu xuống, nhìn cái thứ kia.

Đó là một bàn tay.

Có lẽ bởi vì đao kia quá nhanh, nên bàn tay sau khi rơi xuống đất, vẫn còn hơi rung rung, như đang muốn cầm lấy cái gì đó.

Đó là bàn tay của gã.

Dư Đức Nguyên giờ mới nhận ra.

Một làn máu nóng từ chỗ cổ tay đứt của gã phun ra.

“A!!!” Tiếng kêu thảm thiết buột ra khỏi miệng Dư Đức Nguyên.

Gã ngã ngồi xuống đất, co quắp ôm lấy cánh tay cụt vẫn còn đang phun máu, đầy đau đớn và sợ hãi.

“Tiền này ngươi còn cần không?” Tô Trường An khẽ hất đao, hất văng máu dính trên thân đao, cất đao trở vào bao, khẽ nhích chân, túi tiền dưới đất đã rơi vào tay hắn.

Hắn đi tới, chìa túi tiền cho Dư Đức Nguyên, chăm chú hỏi.

“…” Dư Đức Nguyên đâu còn dám nhận tiền của Tô Trường An, vội vàng lùi ra sau, đầu lắc như trống bỏi, miệng không ngừng nghẹn ngào.

“Ngươi thì sao?” Tô Trường An quay qua nhìn Đồng Quý Đồng.

Đồng Quý Đồng run rẩy, bịch một cái quỳ phịch xuống trước mặt Tô Trường An.

“Tô Tô công tử, không, Tô gia gia, tha mạng a! Tiểu chỉ là một người hầu nho nhỏ, những việc này đều là do phía trên sai khiến, tiểu cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi.” Nói xong, gã không ngừng dập đầu.

Mỗi cái dập đầu đều rất dùng sức, chỉ một thoáng, trán đã bị trầy, rướm máu.

Nhưng gã không dám dừng lại, mà ngược lại dập càng mạnh hơn, miệng không ngừng cầu xin tha mạng.

“Phía trên sai khiến?” Tô Trường An lạnh băng: “Phía trên nào?”

“Cổ Ninh, Cổ Thái Thú.”

Đồng Quý Đồng đâu còn dám giấu, khai tuốt tuồn tuột.

“Phanh!”

Một tiếng vang to, túi tiền trong tay Tô Trường An bỗng vỡ tung, tiền bên trong bắn ra tung tóe.

“Cổ? Ninh?” Hắn nghiến răng, mắt rực lên một vòng huyết quang.

“Đi! Dẫn ta đi gặp Cổ Thái Thú của các ngươi!” Tô Trường An lạnh băng, mặt bao phủ một vòng sát khí.

Tô Thái vội kéo áo Tô Trường An, lớn tiếng nói: “Ngươi đang là ai, còn đi gặp Cổ Ninh cái gì, mau tranh thủ thời gian chạy đi!”

Trong lòng Tô Thái, triều đình lúc nào cũng là lớn nhất, mạnh nhất.

Có câu dân không thể đấu với quan, dù Tô Trường An có phải là gian tế Yêu tộc hay không, có thật là người hại chết Ngọc Hành thánh nhân hay không, thì đắc tội triều đình sẽ không thể nào sống được.

Ông chỉ muốn Tô Trường An được sống, nên cách duy nhất là hắn phải trốn đi, còn ông sẽ giết hai người Dư Đồng, gánh tội thay cho con, để con ông có được con đường sống.

“Cha, việc này cha đừng lo.” Ai ngờ Tô Trường An chẳng chút bối rối hay sợ hãi, lại còn an ủi ngược lại Tô Thái.

Hắn quét mắt, mặt chuyển sang lạnh tanh, nhìn hai người Dư Đồng: “Còn không dẫn đường?”

Hai người vội vã đứng dậy, chạy trước dẫn đường.

Tô Trường An khẽ vỗ nhẹ vai cha già, cười.

“Cha, đi, để hài nhi đi đòi lại cho cha một cái công bằng.”

—o0o—