Q5 - Chương 163: Tướng Đế Vương

Thư Kiếm Trường An

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tô Chiếu

Tô Trường An sững sờ.

Đây dường như là một cái tên rất ít thấy.

“Lĩnh vực của ngươi sao lại là Thiên Lam?” Tô Trường An nhìn thiếu nữ chỉ tầm mười một mười hai tuổi trước mặt từ trên xuống dưới, hỏi như vậy.

Nhưng lúc đó lông mày của hắn nhíu lại, hắn từ trong cơ thể cô bé này cảm nhận được khí tức nào đó rất quen thuộc, hơi thở này, hắn dường như đã từng gặp ở chỗ nào đó.

Cô bé dường như cực kỳ không kiên nhẫn đối với những vấn đề liên tục không dứt của Tô Trường An, cái mũi tinh xảo của nàng nhăn một cái, đang muốn nói chút gì đó. Nhưng lời nói vừa đến bên miệng, sắc mặt của nàng bỗng nhiên trở nên trắng bệch, trên trán trơn bóng vào lúc đó hiện ra chi chít mồ hôi.

Nàng cảm thấy thân thể của mình giống như bị lấy hết, rút cuộc không thể phóng ra một chút khí lực, thậm chí ngay cả ra sức tự mình đứng lên cũng không thể làm được.

“. . . Đồ Đồ. . . Đây là sao . . . Chuyện này là như thế nào?”

Bé gái từ lúc lớn lên chưa bao giờ cảm thấy mình suy yếu như vậy, nàng chính là Tiên từ nhỏ, chưa bao giờ trải qua chuyện này, biến hóa như vậy không khỏi khiến nàng có chút hoảng hốt.

“Ài. . .” Thanh âm trầm trọng trong hư không vang lên trong đầu nàng: “ta đã từng nói với ngươi không thể thay đổi quá khứ, mỗi một cải biến quá khứ cũng đủ để ảnh hưởng đến tương lai, mà ngươi chính là tương lai. . .”

“. . . Không đúng, ta là Tiên, nhân quả không thể trói buộc được ta, quá khứ cùng tương lai đều khó có khả năng ảnh hưởng đến ta.” Trong lòng bé gái thầm nói, sắc mặt của nàng càng yếu ớt, thân thể lung la lung lay, mắt thấy muốn ngã xuống.

“Tiên của ngươi là hắn cho, bất kể thứ gì cũng không thể ảnh hưởng đến ngươi, trừ hắn ra.” Thanh âm hư không ở trong đầu của nàng giải thích.

“Vậy sao?” Bé gái cười khổ, sau đó thân thể của nàng cũng không kiềm chế được nữa, hai mắt tối sầm, cứ thẳng đứng như vậy té xuống.

Tô Trường An ở bên cạnh đã ý thức được sự khác thường của bé gái từ lâu, trong một khắc trước khi nàng ngã xuống đã ra tay ôm vào trong ngực.

“Nàng rốt cuộc là ai?” Đám người Ma Thanh Linh vào lúc này hồi thần lại, vẻ mặt bọn họ ngưng trọng nhìn Tô Trường An, hỏi như vậy.

“Không biết. . .” Tô Trường An lắc đầu, chân mày cau lại.

Hắn cúi đầu xuống nhìn về phía bé gái lúc này đang nằm trong lòng mình, khuôn mặt của nàng cực kỳ xinh đẹp, cho dù lúc này mới mười một mười hai tuổi, nhưng đã có vài phần vẻ khuynh quốc khuynh thành.

Mà những thứ này cũng không phải là chủ yếu.

Mấu chốt nhất chính là lai lịch của cô bé này thực sự khiến Tô Trường An không thể đoán được.

Nàng nhỏ tuổi như vậy, nhưng phất tay một cái đã chém giết một vị Tinh Vẫn, Tô Trường An vẫn nhớ mang máng lúc mình ở độ tuổi của nàng, chỉ sợ vẫn đang còn chơi niệu nê* ở trấn Trường Môn.

*niệu nê: nước tiểu bùn

Mà để cho Tô Trường An cảm thấy khiếp sợ nhất chính là, bé gái gọi ra lĩnh vực kia. Còn có hư ảnh hai hình người, một vị gọi là Từ Nhượng, một vị gọi là Ngô Đồng. . .

Tô Trường An mơ hồ cảm thấy cô bé này có ngàn vạn liên hệ cùng Thiên Lam viện, thậm chí cùng mình, nhưng hắn lại rất chắc chắn chính mình không biết nàng, hơn nữa cũng chưa từng nghe bất kỳ người nào nói qua, trên đời này còn có một người như vậy tồn tại.

“Chúng ta nên làm như thế nào bây giờ?” Ma Thanh Linh nhìn sang cô bé này, lại nhìn Tô Trường An hỏi.

“. . .” Tô Trường An nghe vậy do dự một hồi, sau đó một lúc, mới có quyết định, nói: “mang nàng trở về.”

Bất kể cô bé này có lai lịch như thế nào, nhưng không thể phủ nhận chính là nàng đã giúp đỡ bọn hắn, chỉ bằng điều này, Tô Trường An cảm thấy mình cũng không có lý do mặc kệ nàng, nghĩ đến như vậy, hắn không do dự nữa, ôm bé gái, trong cơ thể vận chuyển linh lực, liền dẫn mọi người lao về phía sâu trong núi Lang Nha.

. . .

Một ngày sau đó, bốn người trở lại quan Vĩnh Ninh.

Tình huống của bé gái cũng không có dấu hiệu khá hơn chút nào, thân thể của nàng vẫn rất yếu, trong thời gian này chỉ hơi hơi thức tỉnh một hồi, nói mê đôi lời mà mọi người không thể hiểu được sau đó lại thiếp đi một lần nữa.

Bởi vì lo lắng tình huống của nàng, đám người Tô Trường An đẩy nhanh tốc độ, không tiếc hao phí linh lực nhanh chóng bôn ba, lúc này mới trong vòng một ngày đã quay trở về quan Vĩnh Ninh.

Khi bọn hắn đi tới quan Vĩnh Ninh, tình hình bên trong quan một hồi căng thẳng.

Đám sĩ tốt không ngừng đi lại, vận chuyển một chút vật chất, mà những dân chúng còn sót lại trong quan Vĩnh Ninh cũng vào lúc này chạy vạy chuyển nhà ra ngoài quan, giống như tư thế gió giật trước lúc bão về.

Tô Trường An đại khái hiểu rõ có lẽ đám Man tử bên ngoài quan tức giận khi bị đốt mất lương thảo rốt cuộc chuẩn bị công thành rồi, bởi vậy mới có tình cảnh lúc này.

Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, đeo bé gái trên lưng đi về phía phủ đệ của Bắc Thông Huyền, mà ba người Ma Thanh Linh lại chạy tới lều lớn, dù sao đại chiến sắp tới, tám nghìn võ Man bọn hắn dẫn tới đại doanh còn cần bọn hắn điều động, hiển nhiên không dám lười biếng.

Lúc đẩy ra cửa lớn phủ đệ, trong nội viện dường như cũng không có người, có lẽ thực sự như vậy, nếu đúng như Quách Tước nói, một khi lương thảo của quân Man bị đốt, trăm vạn Man tử trong ít ngày nữa nhất định sẽ công thành, đám người Bắc Thông Huyền thân là nhân vật cao tầng sao có thể nào an tâm ở trong nhà.

Nghĩ đến như vậy, Tô Trường An đi vào bên trong phòng mình, hắn đặt bé gái nằm ngang trên giường, nhăn mày lại.

Trên đường tới đây hắn đã cẩn thận dùng nội lực kiểm tra thương thế của bé gái, thế nhưng điều khiến hắn cực kỳ khiếp sợ là, trong cơ thể cô bé này giống như một người phàm nhân chưa bao giờ tu hành, không có nửa điểm linh lực chấn động, thế nhưng hắn lại thật sự trông thấy rõ ràng nàng qua mấy chiêu đã đánh bại Đột Cốt Lữ thân là Tinh Vẫn đấy. Mà kỳ quái hơn chính là hắn cũng không phát hiện ra trong cơ thể cô bé này rốt cuộc có thương thế như thế nào, do đó, lại càng không thể biết nguyên nhân nàng té xỉu.

Hắn đang suy tính nên đi tìm một vị quân y đến đây kiểm tra, nhưng vào lúc này, cửa phòng của hắn bị người ngoài nhẹ nhàng đẩy ra.

Tô Trường An vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy người đến lại là Quách Tước.

“Quách. . . Quách sư thúc.” Tô Trường An kêu, có lẽ là bởi vì trong lòng còn có nghi kị như cũ đối với thân phận của Quách Tước, trong lời nói của Tô Trường An không khỏi có chút ngập ngừng.

“Ừ.” Quách Tước gật đầu, đi tới trước mặt Tô Trường An, y mở miệng đang muốn nói chút gì đó, nhưng khóe mắt liếc nhìn chợt bắt được thân ảnh đang nằm trên giường của Tô Trường An.

“Đây là?” Lông mày của y bỗng nhiên nhíu lại, lời đã đến khóe miệng cũng không thể nói ra, ánh mắt của y giống như bị thứ gì đó dính chặt gắt gao rơi vào trên người bé gái.

Tô Trường An rất nhạy cảm nhận ra sự khác thường của Quách Tước, trong lòng hắn khẽ động, Thiên Cơ nhất mạch xưa nay nắm giữ năng lực tính toán, có thể biết được lai lịch của bé gái. Mà thương thế của bé gái có quan hệ với lai lịch kỳ quái của nàng, không chừng còn có thể từ việc tìm hiểu nguồn gốc mà tìm ra phương pháp giúp đỡ cô bé.

Nghĩ đến đây hắn cũng không giấu giếm chuyện gì nữa, lập tức nói ra đầu đuôi gốc ngọn chuyện gặp được bé gái.

Cuối cùng, hắn nhìn Quách Tước cũng đang nhíu mày nói: “Quách sư thúc thông hiểu mệnh lý, có biết lai lịch của cô bé này?”

“Ngươi nói cô bé này gọi là Tô Chiếu?” Quách Tước cũng không đáp lại vấn đề của hắn, trái lại hỏi một câu không liên quan chủ đề vừa nói.

Tô Trường An sững sờ, nhưng miệng vẫn là thành thành thật thật đáp lại: “ừ, cái này là từ chính miệng nàng nói với ta.”

“Nhật Nguyệt nhô cao, đầy sao ảm đạm. Tên rất hay, tên rất hay.” Quách Tước bỗng nhiên nở nụ cười, “nàng này có tướng Đế Vương!”

—o0o—